Đấu Phá Thương Khung

Chương 1517

Thạch tộc, một trong Viễn cổ Bát tộc, tuy thanh danh bọn họ cũng không vang dội như Hồn Tộc, Cổ Tộc. Nhưng có thể trở thành một trong Viễn cổ Bát tộc thì đâu thể khinh thường! Hơn nữa Thạch tộc xưa nay luôn thầm lặng, ở Trung Châu cũng có rất ít lời đồn liên quan tới bọn họ.Nhưng thầm lặng không có nghĩa là yếu thế! Tộc nhân của Thạch tộc có chiến lực tương đối mạnh mẽ. Ít nhất cũng mạnh hơn so với Linh Tộc đã biến mất. Trong tộc cường giả vô số, nội tình rất mạnh….

Nhưng mà, một siêu cấp thế lực có được nội tình sâu đậm như vậy chỉ trong một đêm lại biến mất một cách quỷ dị. Tình huống như thế này làm cho ai nghĩ đến cũng cảm thấy trong lòng tràn đầy lạnh lẽo.

Thạch Tộc biến mất giống hệt như Linh tộc, đều phong bế không gian trước, đợi đến lúc mở ra thì hơn trăm vạn tộc nhân lại biến mất, không còn một mống…. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cường giả khắp nơi tiến vào không gian của Thạch Tộc, nhìn đến không gian im lặng không chút sinh khí kia, cả đám người không khỏi rùng mình. Cuối cùng là có chuyện đáng sợ gì xảy ra mà làm biến mất cả mấy trăm vạn người? Hơn nữa trong mấy trăm vạn người đó còn có không ít cường giả đứng đầu của Thạch Tộc. Những cường giả này nếu đặt ở Trung Châu thì đều là hạng người oai chấn một phương…

Nhưng Thạch tộc mạnh mẽ như vậy lại hoàn toàn biến mất…

Việc này giống như một cơn lốc xoáy thổi về Trung Châu. Tất cả các thế lực khi biết được đều rung động. Một số ít người có cảm giác mẫn tuệ dường như nhận thấy được mùi vị không thích hợp. Những viễn cổ chủng tộc, tộc nào tộc đấy đều truyền thừa mấy ngàn năm, sừng sững không đổ, vô cùng mạnh mẽ. Nhưng mà trong vòng mười năm ngắn ngủi gần đây lại có đến hai cái chủng tộc đột nhiên biến mất. Việc này xảy ra một lần là ngẫu nhiên, chứ đến lần thứ hai… E rằng có chuyện… Huống chi tình hình hai tộc biến mất đều giống hệt nhau, khiến cho người ta nhìn là biết, hung thủ làm cho Linh Tộc và Thạch Tộc biến mất hẳn là cùng một người hoặc là cùng một thế lực gây ra….

Nhưng lại có chuyện khiến cho mọi người thấy phiền phức. Trên đại lục này, mọi người chỉ biết đến hai thế lực có thể làm được chuyện này. Một là Hồn tộc, hai là Cổ tộc.

Nhất thời, mọi suy đoán, nghi ngờ đều hướng về hai thế lực này. Hồn Điện vẫn giống như trước, không hề tỏ thái độ gì. Nhưng Cổ Tộc lại có chút đau đầu. Bọn họ có quan hệ khá tốt với các tộc khác. Nhưng theo chuyện biến mất của Linh Tộc và Thạch Tộc thì quan hệ lập tức trở nên xấu hổ. Những tộc còn lại bắt đầu có chút hoài nghi và kiêng kị bọn họ. Thậm chí một ít thế lực kết giao thường xuyên cũng gặp gián đoạn.

Cổ Tộc có chút sứt đầu mẻ trán với loại chuyện tai bay vạ gió kia. Nhưng đồng thời chuyện này cũng khiến cho họ bắt đầu cảnh giác. Việc này xảy ra không hề có lợi ích gì với Cổ Tộc. Chỉ sợ rằng kẻ ra tay kia cũng có mưu đồ với Cổ Tộc. Nhưng cao tầng của Cổ Tộc cảm thấy rất khó hiểu. Nếu như kẻ sau màn là Hồn Tộc thì làm sao bọn hắn có được năng lực khủng bố như vậy? Cư nhiên có thể giấu diếm được nhiều cường giả Cổ Tộc dò xét mà thần không biết quỷ không hay làm cho Linh Tộc và Thạch Tộc biến mất? Hoặc là nói ở Trung Châu này còn tồn tại một thế lực khủng bố nào khác mà bọn họ không biết?

Đương nhiên, mặc kệ nội bộ Cổ Tộc có suy đoán như thế nào thì bọn họ cũng không có chứng cứ chính xác để chứng minh cho tam tộc còn lại rằng thực tế việc này không có quan hệ với bọn họ. Bởi vậy, tất cả đều duy trì sự im lặng đối với loại hoài nghi này.

Một tháng sau khi Thạch Tộc biến mất, đối mặt với việc Cổ Tộc cùng Hồn Tộc đều im lặng, ba chủng tộc còn lại trong viễn cổ bát tộc là Dược Tộc, Lôi Tộc, Viêm Tộc đột nhiên tuyên bố kết minh, danh hiệu bên ngoài xưng là "Tam Tộc Minh".

Việc Tam Tộc Minh được thành lập mang lại sự chấn động cực lớn cho các thế lực khác. Từ xưa đến nay, lần đầu tiên trong Viễn cổ bát tộc xuất hiện ba chủng tộc cùng kết minh. Dù sao, giữa các tộc cũng có nhiều loại cạnh tranh và đối kháng, muốn bỏ qua tất cả những đấu tranh mà liên minh với nhau cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Nhưng mà giờ đây, dưới sự đe dọa từ mối nguy hiểm không biết này, ba tộc đánh tạm thời thu liễm. Bọn họ không muốn trở thành Linh Tộc hay Thạch Tộc tiếp theo. Nhưng bàn tay thần bí kia có thể làm cho Linh Tộc và Thạch Tộc biến mất không một tiếng động thì đương nhiên cũng có thể diệt trừ được bọn họ. Giờ đây, muốn bảo tồn căn cơ huyết mạch thì không thế không liên thủ…

Nhưng mà những thế lực khác ở Trung Châu cũng cảm thấy yên tâm. Sau khi Tam Tộc Minh kết minh xong không có ý định chiếm đóng Trung Châu mà làm ra một việc cực kỳ chấn động khác. Đó chính là nối liền không gian của ba tộc lại với nhau. Kể từ đó, nếu tộc nào bị công kích, hai tộc còn lại có thể nhanh chóng chạy tới giúp đỡ thông qua không gian thông đạo.

Sau khi thành lập không gian thông đạo, ba tộc mới ổn định lại, khẽ thả lỏng một chút. Sau đó, bọn họ bắt đầu phái ra cường giả không ngừng đi vào không gian Thạch Tộc, hi vọng có thể tìm được chứng cớ hay một ít manh mối để tìm ra kẻ đứng đằng sau việc này…

Tại Trung Châu không ngừng sóng gió, bất cứ chuyện gì cũng không thể liên tục kéo dài. Cho dù là những chuyện lớn kinh thiên động địa như việc Thạch Tộc biến mất, ba tộc liên minh thì cũng chỉ duy trì được hơn nửa năm rồi cũng dần dần chìm xuống. Hơn nữa thủ phạm thần bí kia dường như biến mất không còn bóng dáng, để cho người ta khẽ thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng có chút bất an…

Sau một thời gian chấn động, Thiên Phủ Liên Minh bình tĩnh trở lại, tiếp tục dây dưa không ngừng với Hồn Điện. Hiện giờ, cả hai thế lực đã hoàn toàn đối đầu với nhau. Hôm nay ngươi công kích một thành thị của ta, ngày mai ta phá lại một phân điện của ngươi. Ngươi tới ta đi, đánh đến mức loạn cả lên. Được cái cứ đánh qua đánh lại lâu dài như vậy cũng làm cho Thiên Phủ Liên Minh chiếm được lợi ích không nhỏ. Lấy chiến tranh bồi dưỡng chiến tranh, không chỉ làm cho lực lượng chiến đấu của liên minh tăng lên, càng mạnh mẽ và ngưng tụ mà còn có thể hấp dẫn được ngày càng nhiều các thế lực nhỏ bị Hồn Điện áp bách nên gia nhập Liên minh.

Bởi vậy trong khoảng một năm rưỡi này, quy mô của Thiên Phủ Liên Minh mở rộng đến mấy lần. Số lượng cường giả cũng không thua kém Hồn điện là bao.

Rõ ràng việc lấy chiến tranh nuôi chiến tranh đã giúp cho Liên minh càng ngày càng mạnh lên.

Nhưng, đồng thời với việc thế lực càng ngày càng phát triển thì đám người Dược Lão cũng càng thêm âu sầu, lo lắng. Mà nguyên nhân chính là chuyện của Tiêu Viêm. Từ khi Yêu Hỏa không gian đóng lại đến nay đã một năm rưỡi rồi, nhưng bọn họ không có bất kỳ tin tức nào của Tiêu Viêm …

Điều này khiến cho không ít người cảm thấy lo âu. Tuy rằng Minh chủ của Thiên Phủ Liên Minh là Dược Lão nhưng ở trong lòng rất nhiều người thì bóng người cao gầy kiên nghị kia mới là nơi mọi người mong đợi ỷ lại. Bọn họ cho rằng chỉ cần có bóng lưng kia chống đỡ, Thiên Phủ Liên Minh vĩnh viễn sẽ không suy tàn….

Nhưng mặc kệ trong lòng bọn họ mong chờ đến thế nào thì sự thật luôn tàn khốc. Mảnh không gian kia vẫn không có chút động tĩnh nào.

Thời gian sẽ không vì bất cứ thì gì mà dừng lại. Hai năm trôi qua, không gian Yêu hỏa vẫn đóng lại, tia hi vọng trong lòng mọi người dần dần ảm đạm. Đối mặt với tình huống này, đám người Dược Lão cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể dần dần thu liễm lại, chuyển từ tấn công sang phòng thủ.

Mà cũng chính tại lúc Thiên Phủ Liên Minh chuyển phương thức chiến đấu thì mảnh không gian Yêu Hỏa rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện sinh khí mạnh mẽ

Trong không gian Yêu Hỏa vẫn nóng cháy như vậy. Một quả trứng tinh thể cực lớn lơ lửng bên trên biển nham thạch. Bên ngoài vỏ trứng quang mang lấp lánh, ngẫu nhiên có vài đạo hỏa diễm du đãng vờn quanh tựa như Tinh Linh tràn ngập linh tính.

"Răng rắc!"

Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng động nhỏ. Ánh mắt nhìn qua có thể thấy được trên bề mặt quả trứng từ từ nứt ra một khe hở. Theo khe hở này xuất hiện, càng ngày càng có nhiều vết rạn lan ra. Cuối cùng, quả trứng bắt đầu vỡ vụn…

Cùng lúc trứng vỡ ra, hai cột sáng một phấn hồng một kim quang đột nhiên phóng thẳng lên cao, cuối cùng hóa thành màn sáng, từ từ buông xuống.

" Rắc rắc!"

Bên trong cột sáng, một cánh tay đột nhiên đưa ra, rồi vươn vai. Tiếng xương cốt trên người không ngờ lại phát ra âm thanh như tiếng sấm trầm đục vang vọng không trung.

"Cuối cùng cũng xuất quan!" Một bóng người từ trong cột sáng bước ra. Khuôn mặt vừa hiện, ngoài Tiêu Viêm còn có thể là ai khác? Chẳng qua lúc này một đầu tóc đen hơi loạn dài tới bả vai, nhìn qua có vẻ anh tuấn, tiêu sái. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được đồng tử trong mắt biến ảo thành hai đóa Hỏa Diễm Liên Hoa cực kỳ nhỏ bé. Liên Hoa chậm rãi xoay tròn, dường như phát ra một loại lực hấp dẫn kỳ dị, giống như có thể hút cả linh hồn con người vào đó.

"A! Tiêu Viêm ca ca, sao huynh lại không mặc quần áo?"

Ngay khi Tiêu Viêm bước ra khỏi cột sáng không lâu, một thanh âm thanh thúy mềm mại như nước, mang theo một chút xấu hổ từ phía sau vang lên. Tiêu Viêm quay đầu lại, nhìn mỹ nhân mảnh mai thướt tha, tinh tế, mái tóc dài buông xõa ở phía sau mình. Có lẽ do trải qua chuyện triền miên lúc tu luyện kia mà trên khuôn mặt tinh xảo của Huân Nhi bớt một chút thanh nhã, nhiều thêm một tia quyến rũ động lòng người, cùng Không mê gái thì không phải đàn ông!"

"
Vợ chưa cưới vẫn xinh đẹp nhất…"

Nam tử không mặc gì, chân đạp hư không, đưa tay lên gãi gãi đầu, cười nói với cô gái hơi xấu hổ ở trước mặt mình…
Bình Luận (0)
Comment