Đấu Phá Thương Khung

Chương 1600

Lấy một loại tư thế nghiền nát để giết chết Hồn Diệt Sinh cũng không khiến Tiêu Viêm để ý nhiều, bởi vì thực lực của Hồn Diệt Sinh đối với Tiêu Viêm cũng không có tính chất uy hiếp nào, từ khi lực lượng linh hồn đạt tới cấp bậc Đế cảnh, Tiêu Viêm đã không thèm để Hồn Diệt Sinh vào trong mắt nữa rồi.

Ngón tay khẽ gõ gõ trán mấy cái, sau đó ánh mắt Tiêu Viêm hờ hững nhìn về phía thân thể vô hồn của Hồn Diệt Sinh, tay áo hắn vung lên, lập tức đem thân thể Hồn Diệt Sinhs chấn thành bụi phấn. Đến lúc này, hắn mới ngửng đầu lên, cau mày nhìn về chiến trường đang hỗn loạn trên bầu trời, chiến đấu quy mô lớn như thế này đúng là lần đầu Tiêu Viêm được chứng kiến. Thực lực của Hồn tộc biểu hiện ra khiến cho sắc mặt Tiêu Viêm trở nên cực kỳ ngưng trọng, liên quân bên này do bốn nhà Cổ, Lôi, Viêm và Thiên Phủ liên minh hợp lại, cường giả nhiều vô số thế mà chỉ có thể lấy được cục diện giằng co với đối thủ mà thôi.

Ánh mắt của Tiêu Viêm đảo qua chiến trường một vòng, sau đó ngầng đầu lên nhìn về phía hắc vụ đang tràn ngập khắp cả bầu trời, bên trong tầng hắc vụ kia đang không ngừng có cường giả của Hồn tộc lao ra, tuy nhiên với thực lực hiện tại của Tiêu Viêm, chỉ cần chưa đạt đến cấp bậc thất tinh Đấu Thánh thì cũng không đáng để hắn quan tâm, nhưng trong nội tâm hắn vẫn lờ mờ cảm giác được trong tầng hắc vụ kia có không ít những khí tức khiến hắn phải cảm thấy kiêng kị.

Bất quá, đây chỉ là một loại cảm giác mờ mịt mà thôi, nếu trên phương diện lực lượng linh hồn, Tiêu Viêm không đạt đến cấp bậc Đế cảnh thì hiện tại hắn cũng không thể nào phát giác ra, nhưng cũng chính vì cái loại cảm giác này mới khiến cho sắc mặt của hắn càng lúc càng ngưng trọng. Thực lực của Hồn tộc thật sự là quá mức đáng sợ.

“Nếu cứ tiếp diễn như thế này thì cuộc chiến ngày hôm nay sẽ lâm vào một hồi khổ chiến a…”

Ánh mắt Tiêu Viêm lấp lóe nhìn về bốn phía, sau đó mục quang của hắn chuyển hướng về phía chiến trường phía Bắc. Ở bên kia, hắc vụ mù mịt, hiển nhiên là bên đó có không ít cường giả của Hồn tộc đang chiếm cứ, mà trận chiến nơi đó cũng có không ít cường giả của tam tộc và Thiên phủ liên minh bị vẫn lạc.

“Hồn Phong...”

Đột nhiên, Tiêu Viêm nhìn thấy một đạo thân ảnh trẻ tuổi ở bên trong đám người kia, con ngươi hắn lập tức hiện lên hàn mang, hắn nghe nói tên kia chính là cường giả trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong Hồn tộc, nếu như có thể đem hắn bắt giữ thì cũng có thể tạo nên một chút uy hiếp đối với Hồn tộc.

“Xuy…!”

Ngay khi ý niệm chợt lóe lên trong đầu, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, thân hình hắn khẽ động một cái hóa thành một đạo hắc mang nhắm về phía khu vực hắc vụ kia phóng đến.

“Phanh!”

Sắc mặt Hồn Phong cực kỳ lạnh lùng, hắn tung ra một trảo đã chế trụ được thiên linh cái của một cường giả Viêm tộc, khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt đối thủ, ánh mắt hắn lại hiện lên một vòng huyết hồng trông cực kỳ dữ tợn, sau đó hắn nắm chặt bàn tay lại, mạnh mẽ đem đầu của đối phương chấn nát ra khiến cho tiên huyết bay khắp nơi, sau đó tiện tay ném ra chỗ khác.

“Không chịu nổi một kích...”

Hồn Phong lau lau tay, thản nhiên nói. Hiện tại, ở bên cạnh hắn đang có bốn vị trưởng lão Hồn tộc đạt cấp bậc tứ tinh Đấu Thánh trở lên đang kè kè bảo vệ hắn, nhìn từ điểm này thì thấy rõ Hồn tộc rất coi trọng hắn.

“Hồn Phong thiếu gia, chúng ta mau lùi lại một chút, ở phụ cân xung quanh nơi này có rất nhiều cường giả của tam tộc.”

Một gã trưởng lão tóc xám nhìn xung quanh một vòng, tiếp tục mở miệng nói: “Chỗ này tương đối hỗn loạn, tuy cường giả đối phương đang bị bên mình chế trụ, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

“Uhm, đi thôi…”

Đang giết một cách thống khoái, nghe thế Hồn Phong liền nhíu nhíu mày lại nhưng rồi hắn cũng không phản bác, khẽ gật đầu đồng ý.

“Ha ha, Hồn Phong thiếu gia, giết nhiều người như thế rồi bỏ đi như vậy thì quá là tiêu sái rồi đó.”

Nhưng, ngay khi Hồn Phong quay người lại muốn đi, đột nhiên một tiếng cười nhạt vang ngay lên bên tai khiến hắn cả kinh, tức thì hắn ngẩng đầu lên trên nhìn lại, một thanh niên mặc hắc y đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn từ lúc nào không biết, người thanh niên này đang cười cười nhìn chằm chằm vào hắn.

“Tiêu Viêm? Ngươi vậy mà lại chạy thoát khỏi sự truy sát của Hồn Diệt Sinh sao?”

Ngay khi nhìn rõ hắc y thanh niên kia, lập tức sắc mặt Hồn Phong trở nên biến đổi, tuy nhiên hắn vẫn cười nói một cách lạnh lùng.

“ Truy sát?”

Tiêu Viêm khẽ giật mình sau lại cảm thấy có chút tức cười, xem ra lúc nãy hắn diệt sát Hồn Diệt Sinh quá nhanh, cho nên hiện tại vẫn không có kẻ nào phát hiện ra.

“Hồn Phong thiếu gia, chạy mau, tên Tiêu Viêm này trên phương diện linh hồn đã đạt đến cấp bậc Đế cảnh rồi, chiến lực của hắn vượt xa so với cảnh giới thực của hắn, Hồn Diệt Sinh hiện tại chỉ sợ cũng đã ngã trong tay hắn rồi.

Vị lão giả tóc bạc trong bốn vị trưởng lão đang bảo vệ cho Hồn Phong khi thấy phản ứng của Tiêu Viêm thì đã ngay lập tức nhận ra vấn đề rồi quát khẽ một tiếng.

Nghe xong những lời này tức thì khuôn mặt của Hồn Phong không nhịn được mà trở nên co rút lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ không cam lòng nhìn về phía Tiêu Viêm, ở thời gian trước, khi còn ở trong không gian yêu hỏa, hắn vẫn không thèm để Tiêu Viêm vào trong mắt, nhưng mà thời gian chỉ trôi qua có mấy năm, thế nhưng Tiêu Viêm đã tạo cho hắn cái cảm giác áp bách tựa như lúc hắn gặp mấy vị thái thượng trưởng lão trong tộc vậy.

“ Đi!”

Dù là rất không cam lòng nhưng Hồn Phong cũng là người thông minh, hắn hiểu rằng với thực lực hiện tại của bản thân đem đối chiến với Tiêu Viêm thì chỉ có dữ nhiều lành ít mà thôi. Nên ngay lập tức hắn liền quyết định rút lui, thân hình hắn khẽ động hướng đám mây đen phía xa xa trên bầu trời phóng đến, trong khi hắn rút lui, bốn vị trưởng lão đang bảo vệ hắn cũng rất cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, vừa nhìn vừa thối lui.

Nhìn thấy năm người muốn đào thoát, Tiêu Viêm liền cười lạnh một tiếng, lòng bàn tay nắm chặt lại, sau đó có bốn đoàn hỏa mang hoa mỹ từ bên trong lòng bàn tay hắn phóng ra, trên đường lướt đi chúng đã nhanh chóng ngưng tụ thành bốn đóa hỏa liên lớn nhỏ công kích về phía bốn vị trưởng lão Hồn tộc kia.

“Giết!”

Nhìn thấy Tiêu Viêm nhất quyết không buông tha, sắc mặt của bốn gã trưởng lão trở nên âm hàn hơn, tay áo khẽ rung lên tức thì một cái tỏa liên trông giống như độc mãng bạo lướt ra, nhưng cái tỏa liên vừa mới phóng ra lập tức bị hỏa liên của Tiêu Viêm tiếp cận, sau đó nó dính chặt lấy tỏa liên, cho dù bốn vị trưởng lão kia giãy dụa ra sao cũng không cách nào trốn thoát được.

“Rầm!!!”

Ngay khi bốn vị trưởng lão chuẩn bị vứt bỏ tỏa liên thì cái hỏa liên đột nhiên nổ tung thanh hai, biến thành bốn đạo hỏa diễm mỹ lệ chạy dọc theo thân tỏa liên bắn ra, trong nháy mắt bốn đạo hỏa diễm đã tiếp cận thủ chưởng của bốn người, sau đó thật nhanh đem bốn người bao vây vào trong.

“Phanh!”

Nương theo việc bị hỏa diễm xâm nhập, y phục toàn thân của bốn tên trưởng lão kia ngay lập tức bị cháy thành bụi phấn, sau đó hỏa diễm màu phấn hồng đó lại từ những lỗ chân lông của bốn tên trưởng lão này mà thoát ra ngoài, khiến xung quanh vang lên những tiếng xèo…xèo chói tai.

"A!"

Những tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng của bốn tên trưởng lão phát ra, bọn chúng điên cuồng thi triển đấu khí để cố gắng đánh tan đạo hỏa diễm bên trong thân thể, nhưng vẫn vô vọng.

Sắc mặt của Tiêu Viêm cực kỳ lãnh đạm nhìn bốn người này, ngón tay hắn cong lại rồi búng ra bốn đạo ám kình, lập tức bốn tên trưởng lão Hồn tộc kia mỗi người đều phun ra một ngụm máu, thân thể giống như diều đứt cánh rơi nhanh xuống mặt đất, sau đó bị cường giả của tam tộc chế trụ.

Nhìn thấy bốn vị trưởng lão thực lực đạt tới tứ tinh Đấu Thánh mà không chịu nổi một kích của Tiêu Viêm, sắc mặt của Hồn Phong liền nhanh chóng trở nên sợ hãi, hắn đem tốc độ thi triển đến mức tận cùng để cố gắng thoát thân.

“Ta nói rồi, ngươi trốn không thoát được đâu!”

Thân hình Hồn Phong vừa động tức thì một đạo thanh âm ẩn chứa vô tận hàn ý từ phía sau truyền tới, khiến cho đôi mắt hắn bỗng trở nên co rút lại, ngay lập tức Hồn Phong lật ngược tay lại, hắc viêm từ trong tay hắn điên cuồng phóng ra, đến cuối cùng hắn hướng về phía Tiêu Viêm vỗ ra một chưởng vô cùng hung hãn.

“ Oành!”

Chưởng phong hung hãn của Hồn Phong vừa mới xuất ra lại giống như đụng vào một tầng bình chướng vô hình vô chất vậy, sau đó xung quanh đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn. Đúng lúc này từ trên tay Hồn Phong liền vang lên những tiếng cốt cách đoạn liệt, sự phản chấn mạnh mẽ khiến cho hắn phải nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng chịu đựng nuốt ngược trở lại.

Sau khi nuốt xuống một ngụm máu, Hồn Phong càng trở nên hoảng loạn vô cùng, rõ ràng hiện tại hắn và Tiêu Viêm đã không cùng một đẳng cấp nữa rồi.

Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, hắn cũng đang muốn thi triển bí pháp để gia tăng tốc độ, thế nhưng đột nhiên một bàn tay lạnh buốt hiện ra nắm chặt lấy cổ hắn, khiến cho thân thể hắn bỗng trở nên cứng ngắc vô cùng.

“Tổ tiên, cứu ta với!”

Đúng vào lúc Hồn Phong đã hết cách xoay sở, hắn đành phải gào lên một tiếng cầu cứu.

“ Tổ tiên?”

Nghe thấy tiếng cầu cứu của Hồn Phong, hai mắt của Tiêu Viêm hơi híp lại, sau đó hắn thật nhanh đảo qua một vòng nhìn quanh bốn phía, hiện tại các cường giả của Hồn tộc như Hồn Thiên Đế, Hư Vô Thôn Viêm, Hồn tộc tứ ma thánh đều đang bị dây dưa sát sao, vậy thì tổ tiên từ trong miệng tên Hồn Phong là nhân vật nào?

“ Ném!”

Ngay khi Tiêu Viêm đang suy nghĩ thì mây đen trên bầu trời bỗng nhiên trở nên xôi trào, sau đó từ bên trong một đạo thân ảnh già nua đang chậm rãi đi ra. Mà trong khoảnh khắc này một cỗ khí tức vô cùng khủng bố, nó chả yếu hơn một chút nào so với Hắc Yên Vương Cổ Liệt của Cổ Tộc đang bùng phát ra trên mảnh không gian này.

“Bát tinh Đấu Thánh?!”

Cảm nhận được khí tức vô cùng hung hãn kia, đồng tử Tiêu Viêm cũng hơi hơi co rút lại, cuộc chiến của hai bên đến mức này rồi, vậy mà Hồn tộc vẫn còn ẩn dấu loại cường giả mạnh mẽ như này sao?

“Vị tiểu hữu này, ngươi hãy thả vị tôn tử không nên thân của ta ra được không?”

Đạo thân ảnh già nua kia vẫn bước đi một cách chậm rãi, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở trước mặt Tiêu Viêm, trên khuôn mặt già nua của hắn lúc này hiện lên dáng vẻ tươi cười, ngữ khí cũng thật hiền lành.

“ Ngươi là ai?”

Tiêu Viêm cười cười nói một cách lạnh nhạt

“ À, lão phu là Hồn Nguyên Thiên, là lão già vô dụng mà năm xưa đã từng chết trong tay của Tiêu Huyền.”

Lão giả này vẫn cười nói, tuy nhiên khi nhắc đến hai chữ Tiêu Huyền thì dáng vẻ tươi cười của hắn lại trở nên âm trầm hơn rất nhiều.

“Nhìn ngươi cũng không giống như người đã chết...”

Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, cái lão gia hỏa này xuất hiện quá mức quỷ dị, không thể không đề phòng, nhưng mà cái loại cường giả chưa xuất hiện trước đây giống như lão này thì Hồn tộc còn ẩn dấu bao nhiêu đây. Chẳng may xuất hiện thêm mấy tên nữa, vậy thì đội quân liên minh không thể chống đỡ nổi rồi. Khi suy nghĩ đến điều này, trong lòng Tiêu Viêm bỗng trở nên có chút bất an, Hồn tộc quả nhiên là thâm bất khả trắc a.

Hồn Nguyên Thiên cười hà hà, hắn cũng không trả lời vấn đề mà cười nói: “Đem người giao cho lão phu được chứ? Chỉ dựa vào những đám người này mà muốn lưu giữ Hồn tộc bọn ta thì quả thực là mơ mộng viển vông.”

“Thật không?”

Ánh mắt Tiêu Viêm chợt lạnh xuống, bàn tay đang nắm lấy Hồn Phong lại đột nhiên gia tăng lực đạo khiến cho người sau đỏ mặt tía tai, giãy dụa không ngừng.

Nhìn thấy một màn này, Hồn Nguyên Thiên khẽ thở dài một hơi, hắn cũng không muốn nhiều lời nữa, từ bên trong thân thể hắn trào ra hắc khí nhàn nhạt, cùng lúc đôi tay vốn đã khô héo của hắn lại đang bốc ra mùi, đến cuối cùng thân hình hắn khẽ động, liền nhằm về phía Tiêu Viêm công tới. Trên đôi thủ chưởng của Hồn Nguyên Thiên Tiêu Viêm lại cảm thấy một chút khí tức quỷ dị tựa như mùi của người chết vậy.

“Nếu đã không nghe lời thì ngươi cũng đi chết đi!!!!”
Bình Luận (0)
Comment