Đấu Phá Thương Khung

Chương 1615

Nơi dung nham nóng chảy, ngọn lửa đỏ bắt đầu khởi động. Tiêu Viêm khoanh tay trước ngực, nhìn những sinh vật kì quái đang đứng chi chít xung quanh, cười nói: “Đã có người thủ hộ, không biết vật kia đến tột cùng là cái gì?”

“Nhân loại kia, hãy cút khỏi đây mau, nếu không: Chết!”

Hai gã người thằn lằn, toàn thân bao phủ lửa trắng, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, ngữ điệu có phần kém lưu loát chậm rãi truyền ra.

Hai người vừa mới dứt lời, ánh mắt của đám người thằn lằn ở xung quanh liền hiện lên nét hung tàn, vảy phiến ở trên thân thể cũng trở nên u ám hơn.

Tiêu Viêm khuôn mặt bình tĩnh, không mảy may biến sắc vì điều đó. Nếu năm đó mà gặp loại trận chiến này thì e rằng hắn đã sợ đến mức hồn phi phách tán, bất quá hiện tại thì khác… Chỉ là hai gã cường giả Bán Thánh, cùng với một đám cường giả bất nhập lưu, thì quả thật đối với hắn mà nói sẽ không đem lại được nửa điểm kinh sợ.

“Hôm nay, ta nhất định phải tiến xuống dưới đáy dung nham!”

Tiêu Viêm khẽ cười một tiếng, thân hình bất động, một đạo dao động linh hồn nhanh chóng khuếch tán ra từ mi tâm.

“Ong…ong!”

Nương theo sự khuếch tán của linh hồn lực, dung nham trong nhất thời nổi lên sóng gió kịch liệt, tiếng vù vù truyền ra mơ hồ. Ngay sau đó, thân hình đám thằn lằn lửa đột nhiên chấn động, một cỗ linh hồn lực đáng sợ phảng phất như thiên uy tuôn ra từ sâu trong linh hồn bọn chúng, làm cho bọn chúng phải run lên cầm cập… Đồng thời, trận hình lập tức bị rối loạn.

Nhìn thấy một màn này, hai gã người thằn lằn toàn thân bao phủ lửa trắng kia cũng liền biến sắc mặt. Song, bọn hắn chưa kịp lên tiếng thì dòng nham tương ở trước mặt đột nhiên bùng nổ, một luồng dao động mênh mông mà không có cách nào hình dung, hung hăng bạo tạc lên thân thể hai người.

“Thình thịch!”

Làn sóng dung nham lớn mấy nghìn trượng nhanh chóng khếch tán, mà hai gã người thằn lằn kia cũng trực tiếp bị chấn bay, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, nhìn về phía Tiêu Viêm.

“Cút!”

Tiêu Viêm sắc mặt lạnh lùng, quát lên một tiếng như sấm rền, đồng thời cỗ linh hồn lực mênh mông cũng theo tiếng quát đó mà khuếch tán ra một cách hung hăng, trực tiếp làm cho biển dung nham rộng cả vạn trượng này phải nổi lên từng trận sóng.

“Rầm…rầm…rầm!”

Sóng âm lay động, vô số người thằn lằn ở xung quanh liền trực tiếp bị đánh bay đi toàn bộ. Bất quá, Tiêu Viêm cũng biết nặng nhẹ, mặc dù đã đẩy lui được đám người thằn lằn đó, nhưng chung quy hắn vẫn chưa từng làm tổn hại đến tính mạng bọn chúng. Dù sao đối với nơi này, hắn cũng không quen thuộc cho lắm, vả lại ai mà biết được, sau khi đại khai sát giới thì sẽ có biến cố gì xảy ra?

Bất kể như thế nào thì đây có thể là nơi vị cường giả Đấu Đế cuối cùng của Đấu Khí Đại Lục kia lưu giữ lại, cho nên cẩn thận một chút cũng không có gì sai.

Không gian dày đặc dung nham nóng chảy bị Tiêu Viêm chấn đến trời long đất lở, mà khuôn mặt vốn hung ác của đám người thằn lằn cũng đã được thay thế bằng một vẻ kinh hãi. Chúng dần dần thối lui ra phía xa, ánh mắt nhìn về thân ảnh giống như ma thần kia. Loại uy áp linh hồn kinh khủng như vậy đã làm cho linh hồn bọn chúng phải run rẩy.

“Tự tiện xông vào thần mộ chi địa, ngươi tất sẽ gặp thần khiển!”

Gã thằn lằn trắng nuốt ngụm máu còn đọng trong miệng xuống, rồi khàn giọng quát.

Đối với những lời uy hiếp đó, Tiêu Viêm cũng chỉ cười nhạt, trong lòng đã hơi có chút khẳng định, dưới đáy dung nham này chắc chắn có thứ gì đó đang tồn tại mà những sinh vật kia gọi là thần mộ chi địa. Rất có thể đấy chính là Đà Xá Cổ Đế động phủ.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Viêm liền trở nên nóng bỏng, liềm liếm miệng, nhìn về khoảng dung nham tối đen ở phía trước. Phía cuối không gian vô tận kia dường như đang có vật đáng sợ nào đó chiếm cứ, làm người ta phải sởn tóc gáy.

“Hi vọng là suy đoán của ta sẽ không nhầm…!”

Tiêu Viêm khẽ lẩm bẩm một tiếng, rồi thân hình chợt động, hóa thành một đạo hỏa mang, nhanh như chớp phóng về phía đáy không gian dung nham.

Nhìn thân ảnh của hắn, đám thằn lằn lửa liền chần chờ một lúc, rồi cuối cùng cũng không dám xuất thủ ngăn trở. Dưới tình huống như vừa rồi, bọn chúng cũng hiểu, nếu không phải do Tiêu Viêm đã nương tay thì chỉ sợ bọn chúng đã chết sạch từ sớm.

“Nhân loại ngu xuẩn, tự tìm đường chết!”

Hai gã thằn lằn trắng liếc nhau một cái, chợt hừ lạnh một tiếng, thân hình vừa động, dung nhập vào trong làn dung nham, nhanh chóng hướng tới phía xa mà lao đi.

Không có những sinh vật lửa cản trở, tốc độ của Tiêm Viêm đã trở nên tăng vọt. Chỉ có điều, dường như bất luận tốc độ của hắn kinh khủng như thế nào thì cũng khó có thể chạm tới điểm cuối của không gian dung nham. Cả con đường phía trước thủy chung vẫn là những dòng dung nham chập chùng, mông lung.

Đối với tình huống đó, Tiêu Viêm cũng hơi nhíu mày, bất quá hắn cũng không dễ dàng bỏ cuộc. Độ sâu của biển dung nham này đã vượt xa dự liệu của hắn, khoảng cách như thế quả thực sức của cường giả bình thường không thể vượt qua được. Có lẽ... chỉ khi đạt tới cấp độ như hắn lúc này thì mới có bản lãnh như vậy...

“Ta cũng không tin nơi này không có điểm cuối…!” Tiêu Viêm cúi đầu, cười lạnh một tiếng, thân hình bay đi vun vút giống như sao băng. Dọc trên quãng đường mà hắn đi qua, một vùng chân không liền tự động hiện ra, trực tiếp chấn vỡ những dòng dung nham thành hư vô.

“Rầm…rầm…rầm!”

Một đường thế như chẻ tre, gấp rút mà qua. Màu đỏ hồng của dòng dung nham xung quanh không biết từ lúc nào đã biến thành màu đen.

Mà khi dung nham biến thành màu sắc này, tốc độ của Tiêu Viêm cũng bị giảm xuống không ít. Bên trong thứ dung nham này dường như ẩn chứa một loại nhiệt lượng kì lạ, ngay cả lực tinh lọc của Tịnh Liên Yêu Hỏa trong nhất thời cũng không thể tinh lọc được dễ dàng.

Nương theo biến hóa này, Tiêu Viêm ánh mắt liền lóe lên. Song, ngay lúc đó, cảm giác bất an trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt. Loại dấu hiệu đó đột ngột dâng lên, khiến thân hình của hắn lập tức cứng ngắc lại trong nháy mắt.

“Hống…!”

Vì đang bay với tốc độ cao mà chợt dừng lại, cho nên dòng dung nham xung quanh bị chấn đến mức nổ tung, mà ánh mắt của Tiêu Viêm cũng nhìn thẳng về phía trước. Linh hồn của hắn cảm giác được, nơi này… Tựa hồ đã đi đến điểm cuối của không gian dung nham, thế nhưng trước mắt hắn vẫn là những dòng dung nham vô tận như cũ.

Tiêu Viêm ánh mắt không ngừng lóe lên quang mang, rồi đột nhiên hắn chậm rãi xòe bàn tay ra, khởi động Tịnh Liên Yêu Hỏa, nhẹ nhàng tiếp xúc với dòng dung nham trước mặt.

“Ông!”

Nương theo sự tiếp xúc của bàn tay Tiêu Viêm, dòng dung nham kia liền trở nên dập dềnh, mà bàn tay của hắn cũng trực tiếp biến mất. Bộ dáng như vậy tựa như đã chạm vào tầng không gian khác.

“Dưới đáy dung nham này ẩn giấu một không gian khác....?” Nhìn một màn này, Tiêu Viêm không khỏi hít vào một hơi. Hiện tại, hắn cũng thừa khả năng để xây dựng nên không gian như thế này, nhưng muốn ở dưới đây mà sáng lập thì chỉ sợ ngay cả những nhân vật như Hồn Thiên Đế và Cổ Nguyên cũng cảm thấy khó khăn.

“Đà Xá Cổ Đế quả là danh bất hư truyền!”

Tiêu Viêm cười nhẹ một tiếng, chậm rãi điều tức, ổn định lại nội tâm. Vạn năm qua, có bản lĩnh làm được như vậy, ngoại trừ vị cường giả Đấu Đế duy nhất kia ra, thì liệu còn có người nào?

Hiện tại, Tiêu Viêm đã khẳng định được tám phần, Đà Xá Cổ Đế động phủ chính là ở chỗ này!

Con ngươi khẽ đảo, lộ ra nét cuồng nhiệt, Tiêu Viêm chẳng qua chỉ chần chờ một chút, rồi lập tức cắn răng, cước bộ mạnh mẽ bước tới phía trước một bước, trực tiếp nhảy vào vùng không gian dưới đáy dòng dung nham.

“Xuy!”

Nương theo việc Tiêu Viêm bước vào không gian thần bí kia, thì dòng dung nham tràn ngập ở hai bên vốn đang lay động liền đột nhiên ngừng lại.

Xuất hiện trong mắt Tiêu Viêm là một mảnh không gian vô tận, có chút hắc ám và yên tĩnh. Mảnh không gian này không biết đã lặng lẽ trải qua bao nhiêu năm tháng, cho nên toàn bộ khu vực cũng tràn ngập một loại khí tức tang thương cổ xưa.

Tiêu Viêm ánh mắt chậm rãi quét qua mảnh không gian trước mặt này. Đập vào mắt hắn là một địa phương trống rỗng, không có nửa điểm kì lạ. Hắn khẽ nhíu mày, thân hình cẩn thận, từ từ bay về phía trước.

Tiêu Viêm phi hành ở trong không gian trống rỗng này ước chừng mấy phút, sau đó cước bộ của hắn mới ngừng lại một lát, ánh mắt chăm chú nhìn về một phía xa xôi. Nơi đó, trong mơ hồ có một tia sáng hiện lên.

Nhìn tia sáng đó, Tiêu Viêm chần chừ một lúc, rốt cuộc vẫn cắn răng mà bay vút đi. Nương theo việc hắn đang dần dần tiếp cận tia sáng thì hắn cũng đã nhìn thấy tình hình ở chỗ tia sáng.

Đó là một cánh cửa đá khổng lồ, cao mấy vạn trượng!

Cánh cửa đá an tĩnh, đứng sừng sững trong không gian mờ mịt giống như một loại tồn tại vĩnh thế từ thời xa xưa vậy. Đồng thời, từ trên cánh cửa, một cỗ khí tức hoang dã cổ xưa chậm rãi tỏa ra tràn ngập, khiến cho thiên địa trở nên nhộn nhạo.

Phía trước cánh cửa đá là một quảng trường khổng lồ, mà về phần Tiêu Viêm thì đang dừng lại ở nơi cách xa cánh cửa đá cổ xưa ấy, ánh mắt ngơ ngác nhìn quang cảnh kì dị của mảnh không gian hắc ám này. Trong lúc nhất thời, hắn không thốt được ra lời nào.

Đứng trước cánh cửa đá khổng lồ, Tiêu Viêm không khác gì một con kiến hôi, nội tâm không tự chủ được mà trào dâng một loại cảm giác kính sợ. Bất quá, ngay sau đó, hắn chợt phát hiện, nội tâm còn có một chút cảnh giác, tuy chỉ là một cái cửa bằng đá nhưng ngay cả hắn cũng không thể kìm nén được tâm trạng. Chỗ này quả thật là quỷ dị khó lường.

Ánh mắt Tiêu Viêm lướt lên cánh cửa đá, cuối cùng dừng tại đỉnh chóp của nó, nơi đó có khắc bốn chữ cổ xưa. Khi tầm mắt của hắn nhìn thấy bốn chữ này, con ngươi chợt co rút mãnh liệt, đồng thời trái tim cũng nhảy lên kịch liệt.

“Cổ Đế động phủ!”

Nét chữ cổ xưa cũng không quá mức hoa lệ, song ở bên trong nét chữ nhìn thì bình thường đó lại là một loại khí thế quân lâm thiên địa, uy nghiêm vô tận.

“Rốt cuộc cũng tìm được ngươi…!” Nhìn bốn nét chữ cổ xưa, khóe miệng Tiêu Viêm khẽ nở một nụ cười.

Song, nụ cười trên khóe miệng cũng không kéo dài được lâu, nội tâm Tiêu Viêm đột nhiên truyền ra cảm giác rùng mình. Cái loại cảm giác này giống như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Cảm giác như vậy làm cho sắc mặt Tiêu Viêm dần dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt quét ra bốn phía nhưng cũng không phát hiện được bất cứ việc gì. Một lát sau, hắn đột nhiên nhíu mày, chậm rãi cúi đầu, đồng thời đầu ngón tay búng ra một ngọn lửa!

Ánh lửa lập tức làm không gian hắc ám trở nên sáng bừng, song ánh mắt Tiêu Viêm vào giờ khắc này đang căng cứng lại, ngơ ngác nhìn không gian dưới chân, máu nóng trong người cũng trở nên đông đặc.

“Đây là…?”

Trong không gian yên tĩnh, da đầu Tiêu Viêm khẽ nhói lên.
Bình Luận (0)
Comment