Đấu Phá Thương Khung

Chương 497

Theo việc luyện chế của Hàn Nhàn kết thúc, bên trong quảng trường cũng không khỏi hơi vang lên một chút bàn tán khe khẽ.

- Tên kia luyện chế thành công sao?

Ngô Hạo mặc dù đối với chiến đấu cực kì ham thích, nhưng luyện đan này cũng là dốt đặc cán mai. Nhìn thấy Hàn Nhàn kia rời khỏi thạch thai, hơn nữa đem đan dược cầm trong tay giao cho Hác trưởng lão, lập tức đôi mày không khỏi nhanh chóng nhíu lại.

- Hẳn là không đâu, nghe nói ngũ phẩm đan dược thành hình sẽ có thêm một ít dị tượng, nhưng lúc nãy ngoại trừ một trận dược hương bình thường ra, vẫn chưa xuất hiện nửa điểm dị tượng. Hơn nữa nhìn sắc mặt Hách trưởng lão kia biểu tình tựa hồ cũng không giống như là nhìn thấy ngũ phẩm đan dược mà toát ra.

Huân Nhi suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu nhẹ giọng nói.

Nghe được phân tích của Huân Nhi, đám người Ngô Hạo một bên cũng khẽ gật đầu, ngẩng đầu đem ánh mắt chuyển hướng đến Tiêu Viêm vẫn hết sức chăm chú trong luyện chế như cũ, thấp giọng nói:

- Nhưng cho dù Hàn Nhàn không luyện chế thành công đi nữa, thì tốt xấu gì cũng giao ra một vật gì đó, nếu Tiêu Viêm vẫn hai tay trống trơn giống như hai lần trước, xem như cuối cùng hai người cũng đều luyện chế không thành công, mà thắng lợi, vẫn là về trên đầu Hàn Nhàn thôi.

- Vậy lần tới Tiêu Viêm ca ca có thể luyện chế thành công.

Huân Nhi cười khổ một tiếng. Thời khắc này, nàng cũng chỉ có thể an ủi như vậy.

Dưới sự chú thị của tất cả mục quang sáng quắc trong quảng trường, Tiêu Viêm giống như không nghe thấy, đôi mắt chăm chú nhìn vào dược đỉnh. Phía trên ngọn lửa màu xanh hừng hực kia, một đoàn dược dịch tinh thuần lớn màu đỏ đang cấp tốc quay cuồng, cho dù cách xa dược đỉnh thật dày, linh hồn lực lượng của Tiêu Viêm vẫn có thể kéo dài đến bên trong đỉnh, cảm giác được rõ ràng đoàn dược dịch này bên trong ẩn chứa lực lượng khổng lồ.

- Tinh luyện sắp hoàn thành, kế tiếp, liền là dung hợp.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm dược dịch màu đỏ nhạt bốc lên, Tiêu Viêm trong lòng nhẹ nỉ non.

Lần trước thất bại trong bước này, cho đến lần này, Tiêu Viêm đã rõ ràng nguyên nhân thất bại, linh hồn lực lượng chia làm hai luồng, đều dũng mãnh tiến vào dược đỉnh. Một luồng gắt gao áp chế hỏa diễm, mặt khác một luồng như chớp đem dược dịch bao vây vào trong, sau đó trong giây lát bộc phát ra lực áp súc cực kì cường đại.

Giống như cảm nhận được lực lượng áp súc đến từ chung quanh, dược dịch màu đỏ nhạt bỗng nhiên kịch liệt dao động, mà theo mỗi một lần dao động của nó, lại có gợn sóng năng lượng cực kì mạnh mẽ từ trong mạnh bạo xuất ra, cuối cùng cùng chỗ linh hồn lực lượng hình thành bàn tay to vô hình va chạm với nhau.

"Tang…!"

Trên thạch thai, dược đỉnh khẽ run lên, một trận tiếng va chạm thanh thúy vang lên từ bên trong truyền ra.

Trong lúc dược đỉnh run rẩy, sắc mắt Tiêu Viêm cũng hơi thay đổi, bàn chân mạnh mẽ đạp đất một cái, bàn tay cách không hướng dược đỉnh phía trước nắm chặt, bộ dáng kia, giống như muốn đem không khí trước mặt bóp nát.

Theo bàn tay Tiêu Viêm nắm chặt, dược dịch trong dược đỉnh kịch liệt bốc lên rồi đột nhiên bị kiềm hãm, vô hình đại thủ do linh hồn lực lượng chung quanh hình thành thành, trong khoảnh khắc lực lượng tăng vọt. Nguyên bản một đoàn dược dịch lớn, bây giờ đã chỉ còn cỡ quả bóng bàn, bất quá thời điểm khi nó thu nhỏ lại đến tình trạng như vậy, lại liền lâm vào tình trạng phản kháng, vô luận như thế nào cũng không chịu tiến vào một bước cuối cùng kia.

Khuôn mặt trắng bệch, trong sự liều chết ngăn cản của dược dịch dần dần đỏ lên, Tiêu Viêm không nghĩ tới Long Lực Đan này thế mà có thể khó luyện chế như vậy. Trình độ phản kháng như thế, xem như Tam Văn Thanh Linh Đan so ra không bằng. bất quá trong lòng Tiêu Viêm cũng rõ ràng, nếu như lúc này mình có thể đem Long Lực Đan này luyện chế thành công, như vậy bản thân sợ là có thể trực tiếp tiến đến trình độ ngũ phẩm Luyện Dược Sư.

Biến hóa của sắc mặt Tiêu Viêm đồng dạng bị mọi người trong quảng trường thu vào trong mắt, huống hồ tình trạng run rẩy lúc trước của dược đỉnh bọn họ cũng đều nhìn thấy, lập tức trái tim chúng nhân đều vọt lên đến cổ họng, mí mắt chớp cũng không chớp.

"Luyện chế ngũ phẩm đan dược đã là khó khăn như vậy, thật không biết hợp nhất đan dược càng cao thì càng gian nan thế nào nữa?" Trong lúc linh hồn lực lượng đang cùng lực lượng bên trong dược dịch giằng co, trong lòng Tiêu Viêm rất nhanh hiện lên một đạo ý niệm, chợt hít sâu một hơi không khí nóng, khuôn mặt nháy mắt đỏ rần lên, tay phải cách không hướng tới dược đỉnh đầu tiên là dần mở ra, sau đó lại lần nữa run rẩy chậm rãi nắm lại. Tiếng quát trầm thấp từ trong yết hầu vang ra:

- Ngưng cho ta!

Tiếng quát hạ xuống, bàn tay Tiêu Viêm đột nhiên nắm thật chặt, mà theo bàn tay ép lại, dược dịch chỉ to cỡ quả bóng bàn bên trong dược đỉnh mạnh mẽ run rẩy một trận, chợt lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ thu nhỏ lại nhanh chóng. Chỉ trong nháy mắt, dược dịch đã không thấy, đổi lại chính là hình thức ban đầu của một viên đan dược màu đỏ nhạt.

Đan dược thành hình, một bước gian nan nhất đã vượt qua, trên trán Tiêu Viêm mồ hơi lạnh lộp độp rơi xuống. Thở hổn hển vài hớp không khí, rồi chặt chẽ áp bức thanh sắc hỏa diễm, cũng là bắt đầu chậm rãi phóng xuất ra nhiệt độ nóng cháy, nung miếng đan dược sơ hình bất quy tắc kia.

Cùng miếng bán thành phẩm mà Hàn Nhàn xuất ra kia bất đồng, đan dược trong dược đỉnh của Tiêu Viêm hiện giờ, đích thật là hình thức ban đầu của món ăn. Bề ngoài của viên đan dược sơ hình này cũng không nhiều quy tắc, thế nhưng màu sắc và nước bóng lại cùng cái bán thành phẩm loang lổ kia của Hàn Nhàn hoàn toàn bất đồng. Bán thành phẩm của tên kia, nếu người nào ăn cuối cùng có nhận được lực lượng tăng vọt trong thời gian ngắn ngủi không, hay sẽ bị lực lượng của dược liệu trộn lẫn cẩu thả trùng kích đến bạo thể mà chết, cái này không ai biết, bởi vì chẳng ai dám ăn thử thứ kia cả.

Viên đan dược bên trong dược đỉnh của Tiêu Viêm lúc này, mặc dù vẫn gần là hình thức ban đầu, nhưng lại đã bước đầu có đủ dược hiệu của Long Lực Đan. Lúc này ăn nó vào, mặc dù lực lượng tăng phúc khẳng định so ra kém đan dược chính phẩm, nhưng ít nhất, nó cũng sẽ không sinh ra uy hiếp đối với sinh mệnh con người.

Từ điểm này mà xem, trường tỉ thí này, hiện tại thật ra thắng bại đã phân.

Nhìn Tiêu Viêm kia thở hồng hộc như mất nước, Hách trưởng lão mỉm cười gật đầu, bàn tay chậm rãi vuốt râu, nghiêng đầu liếc mắt Hàn Nhàn sắc mặt có chút tái nhợt. Xem ra, tên này cũng hiểu rõ được, bằng vào cái cục bán thành phẩm kia, đã không thể thắng được đan dược sơ hình của Tiêu Viêm.

- Ha ha, Hàn Nhàn, ta nói đúng chứ hả?

Hách trưởng lão vung vẩy cục bán thành phẩm loang lổ kia của Hàn Nhàn trong tay, nhịn không được cười nói.

Khóe miệng hơi run rẩy, thanh âm cười cười của Hàn Nhàn cực kì khó nghe, nói:

- Trưởng lão, tỉ thí còn chưa tới cuối cùng mà. Trình tự luyện đan, kết đan đích thật là bước khó nhất, nhưng phía sau cũng không thiếu bước làm người ta đau đầu. Chỉ cần Tiêu Viêm trong đó sai lầm nửa điểm, chỉ sợ ngay cả một lần cơ hội cuối cùng đều lãng phí mất, đến lúc đó, ta ít nhất còn có viên bán thành phẩm.

- Vậy chúng ta tiếp tục xem đi.

Nhìn thấy Hàn Nhàn lúc này vẫn mạnh miệng như cũ, Hách trưởng lão cười cười, cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩa, chuyển đầu đem ánh mắt lần nữa ném về phía Tiêu Viêm.

Trong dược đỉnh, ngọn lửa màu xanh không ngừng chồm lên, hơi nóng đem dược đỉnh biến thành hỏa lò, mà viên đan dược sơ hình có ngoại hình không theo quy tắc ban đầu, cũng trong lúc bị nung này, chậm rãi trở nên mượt mà hơn, hơn nữa mặt ngoài của nó, nước bóng cũng càng lúc càng lộng lẫy, xa xa nhìn lại, liền giống như một viên hồng bảo thạch, tại bên trong thanh sắc hỏa diễm, tản mát ra quang mang chói mắt.

Sau lúc kết đan thành hình, đến lúc nung nóng kế tiếp, Tiêu Viêm đều hoàn thành hoàn mĩ. Nhưng thao tác tinh tế như vậy cũng làm cho mồ hôi lạnh trên trán Tiêu Viêm càng lúc càng dày đặc, khuôn mặt cũng trong tiếng thở hào hển mà nhiều thêm một tia tái nhợt. Tất cả điều này đều là biểu hiện Tiêu Viêm đã muốn nhanh chóng đến cực hạn.

Nguyên bản cũng vì Tiêu Viêm từng bước thuận lợi mà kinh hiểm đi tới, mà Hàn Nhàn sắc mặt khó coi sau khi nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Viêm, trên khuôn mặt mới nhiều hơn một nét cười lạnh, trong lòng không ngừng nguyền rủa linh hồn lực lượng của hắn khô kiệt.

Trớ chú của Hàn Nhàn tự nhiên là không thể nào nhiều lần linh nghiệm. Hơn nữa hắn cũng đánh giá thấp tính bền của Tiêu Viêm. Tên này tuy rằng hô hấp càng thêm dồn dập, thế nhưng con ngươi vẫn đen nhánh, vẫn thanh minh như cũ, vẫn chưa bởi vì một chút nhân tố ngoại giới mà có dao động gì. Ánh mắt gắt gao nhìn trong dược đỉnh, bên trong thanh sắc hỏa diễm, một viên đan dược màu đỏ sậm như ẩn như hiện. Đan dược lúc này đã muốn nội liễm vẻ chói mắt khi trước, nhìn qua, phổ thông như bình thường đan dược, không có một chút ngoại hình của ngũ phẩm đan dược danh tự hiển hách.

Ánh mắt lom lon nhìn viên đan dược màu đỏ sậm kia, lúc này viên đan dược đã gần như mượt mà, trong lòng Tiêu Viêm rõ ràng, viên ngũ phẩm Long Lực Đan này sắp chân chính thành đan!

Bên trong hỏa diễm, đan dược màu đỏ sậm bắt đầu quay tròn, mà theo sự quay tròn tăng lên, độ nóng cháy bên trong ngọn lửa màu xanh đang dần hội tụ thành những sợi tơ nhỏ vô hình vặn vẹo, xa xa không ngừng tiến vào bên trong.

"Đang!"

Trong lúc xoay tròn đó, bên trong đan dược đỏ sậm bỗng nhiên có một vòng gợn sóng ám hồng sắc dũng xuất ra, cuối cùng nện thật mạnh lên vách dược đỉnh, phát ra thanh âm thanh thúy mà vang dội.

Nhận thấy biến hóa như vậy của đan dược đỏ sậm, khuôn mặt Tiêu Viêm dần ngưng trọng. Hắn rõ ràng, lúc này ngũ phẩm đan dược hình thành mà tạo thành năng lượng hỗn loạn. Năm đó ở Gia Mã đế quốc trên đường bay đến Tháp Nhĩ Qua, Dược Lão trên phi hành thú luyện chế ngũ phẩm đan dược cũng xuất hiện qua loại dị tượng này.

"Răng rắc…"

Sau khi thanh âm thanh thúy kết thúc, bỗng nhiên một đạo thanh âm cực nhỏ nhưng trong tai Tiêu Viêm lại như tiếng sấm lặng yên vang lên.

Đồng tử hơi co lại, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển dời đến mặt ngoài dược đỉnh, quả thật phát hiện ra một cái khe thật nhỏ chậm rãi lan tràn ra, lập tức trong lòng không khỏi than khóc một tiếng. Là lần nổ lò thứ mấy rồi đây?

"Đang!"

Lại là một đạo gợn sóng năng lượng từ bên trong đan dược khuếch tán ra, cái khe kia cũng nhanh chóng phân nhánh, chậm rãi lan tràn tới toàn thân dược đỉnh.

Khe nứt càng lúc càng nhiều, tới cuối cùng, chính ngay cả người trong quảng trường cũng phát hiện biến cố của dược đỉnh. Nhìn ngọn lửa màu xanh lãnh đạm lộ ra từ trong khe, tất cả mọi người khẽ hít mốt hơi khí lạnh, một số nữ đệ tử nhịn không được bịt mắt. Ai cũng không nghĩ tới, tại thời điểm cuối cùng này, thế mà lại xuất hiện loại biến cố không biết làm người ta nói gì này.

Hách trưởng lão sắc mặt lúc này cũng thay đổi, chau mày, tầm mắt gắt gao nhìn vào dược đỉnh, nháy mắt sau, mục quang khẽ nâng, thấy thanh niên phía sau dược đỉnh kia khóe miệng ngấn một chút nét cười bất đắc dĩ.

Hàn Nhàn giờ phút này, khuôn mặt đầu tiên là một trận kinh ngạc, ngay sau đó, kinh ngạc chuyển hoán thành vẻ tươi cười khi người khác gặp tai họa. Đặc biệt sau khi nghe được một đám âm thanh "Răng rắc", nét cười càng trở nên nồng đậm hơn nhiều.

"Rắc…"

Dưới tất cả ánh mắt soi mói, khe hở lan tràn trên dược đỉnh bỗng nhiên chậm rãi đình chỉ. Thấy thế, mọi người vừa muốn buông lỏng một hơi, liền lần nữa nhìn thấy bên trong dược đỉnh kia, viên đan dược đỏ sậm lại bộc phát ra một cỗ gợn sóng năng lượng cuồng bạo.

Gợn sóng năng lượng khuếch tán ra, lặng yên cùng dược đỉnh va chạm. Cuối cùng, mọi người liền nghe thấy một đạo tiếng nổ trầm thấp vang mạnh, mảnh nhỏ của dược đỉnh bắn veo véo đầy trời.

- Thất bại trong gang tấc.

Nhìn chỗ thạch thai bởi vì nổ lò mà dâng lên sương trắng nhàn nhạt, Hách trưởng lão cực kì tiếc hận thở dài một hơi. Nếu dược đỉnh của Tiêm Viêm cao cấp hơn một chút mà nói, hắn không mảy may nghi ngờ tên gia hỏa này có thể thành công đem Long Lực Đan này luyện chế ra.

- Ài…

Trong quảng trường, tất cả mọi người đều thở dài một hơi, vì lần thất bại cuối cùng này mà cảm thấy không đáng.

Ngạc nhiên nhìn vụ nổ lò bất ngờ kia, một lát sau, khóe miệng Hàn Nhàn tràn ra chút tiếu ý. Nhưng ngay tại thời điểm hắn nhịn không được muốn cười ra tiếng, một tiếng ho khan từ trong sương trắng truyền ra. Chợt tiếng bước chân vang lên, thanh niên hắc bào ngoại hình có chút chật vật chậm rãi đi ra.

Tiêu Viêm giờ khắc này, trên khuôn mặt có chút lốm đốm đen, hắc bào cũng bị cháy sạch không ngừng xuất hiện khúc cuộn và lỗ đen, bên trong bàn tay nắm chặt, không ngừng chảy ra máu đỏ sẫm. Huyết dịch rơi trên mặt đất, bắn tung tóe thành một đóa huyết hoa.

Nhìn thấy hình tượng giờ phút này của Tiêu Viêm, cơ hồ tất cả mọi người đều bảo trì trầm mặc xuống, trong lòng thay hắn trào lên một cỗ cảm giác không đáng.

Hàn Nhàn cũng đồng dạng bị hình tượng của Tiêu Viêm làm cho có chút ngạc nhiên, bất quá ngay sau đó hắn liền phục hồi tinh thần, tiến lên một bước, hướng về Tiêu Viêm nhún vai cười nói:

- Tiêu Viêm niên đệ, luyện đan thất bại là chuyện thường xảy ra, ngươi cũng không nên chú ý, vậy ba loại thuốc kia…

Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc vẻ mặt thấy người gặp hoạ mà vui của hắn, chậm rãi tiến lên, chợt sát thân hắn mà bước qua, không chút nào để ý tới.

Sự xem thường của Tiêu Viêm, làm cho sắc mặt Hàn Nhàn trầm xuống một chút, vuốt tay thầm thì:

"Kẻ thất bại đều thế cả."

Trong lòng nghĩ vậy, hắn mặt mang tươi cười xoay người lại. Ngay sau đó, nét cười dần nhạt, cho đến cuối cùng ngưng lại.

Từ sát người Hàn Nhàn đi qua, Tiêu Viêm đến trước mặt Hách trưởng lão. Thời điểm ông này tựa hồ còn đang suy nghĩ làm sao an ủi tiểu tử tiềm lực bất phàm kia, tên kia lại vươn bàn tay dính đầy máu tươi, sau đó chậm rãi mở ra.

Theo bàn tay mở ra của Tiêu Viêm, một viên đan dược mượt mà màu đỏ đậm vẫn dính chút máu, im lặng xuất hiện dưới vô số tầm mắt khiếp sợ!

- Ha ha, Hách trưởng lão, may mắn không làm nhục mệnh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bưng ngực nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thanh âm Tiêu Viêm kia nhẹ nhàng chậm rãi bồi hồi trên quảng trường, cũng là làm cho vô số người đối với hắc bào thanh niên kia từ trong tim dâng lên một phần kính sợ.
Bình Luận (0)
Comment