Thực lực tăng lên
Bên trong mật thất tĩnh lặng, Huân Nhi đang im lặng ngồi bên cạnh bàn, bàn tay mềm chống một bên má, dưới tay áo màu xanh khẽ lộ ra cổ tay trắng như tuyết, một đôi mắt sáng lấp lánh tựa như bảo thạch phảng chiếu những tia sáng như hòa của ngọn đèn, đang nhìn chăm chú thân ảnh Tiêu Viêm với hai mắt nhắm chặt đang ngồi xếp bằng trên giường.
Hiện giờ, thời điểm diễn ra cường bảng đại tái cũng đã trôi qua năm ngày, nhưng Tiêu Viêm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại từ trong tu luyện, điều này làm cho đám người Ngô Hạo có chút lo lắng và có vài lần đề nghị đánh thức hắn. Bất quá mỗi lần đều bị Huân Nhi ngăn trở, dưới nhãn lực của nàng cũng mơ hồ cảm nhận được đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm đang ngày càng mênh mông, đợi đến lúc hắn chân chính thức tĩnh thì thực lực chắc chắn có tinh tiến. Bởi vậy nếu lúc này mạnh mẽ đem hắn thức tỉnh thì không thể nghi ngờ sẽ làm hắn đánh mất cơ hội tốt có thể tăng lên thực lực này.
"Xem ra hôm nay sợ là vẫn không có kết quả", đợi trong mật thất hồi lâu, nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, Huân Nhi cũng phải nhẹ thở dài một hơi thì thào nói, liền muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng mà ngay khi Huân Nhi vừa mới đứng lên chốc lát, một cỗ dao động năng lượng khác thường đột nhiên dũng động lên trong mật thất. Nhất thời, nàng lộ ra mặt cười vui vẻ, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Tiêu Viêm. Sau cổ năng lượng dao động truyền ra không bao lâu, một cỗ hơi thở mạnh mẽ đột nhiên trào ra từ trong cơ thể Tiêu Viêm đang nhắm chặt đôi mắt. Cỗ hơi thở này tăng lên cực nhanh trong một thời gian ngắn ngủi, nó siêu việt cỗ hơi thở của Tiêu Viêm ở giai đoạn đỉnh trạng thái trước kia, hơn nữa nó vẫn còn có xu hướng tiếp tục tăng lên.
Cảm thụ được hơi thở của Tiêu Viêm đang nhanh chóng tăng lên, trên gương mặt Huân Nhi cũng hiện lên một chút ý mừng, quả nhiên theo nàng đoán không sai, mấy ngày trước đây trong cơ thể Tiêu Viêm không ngừng hấp thu năng lượng cực kỳ khổng lồ, mà hiện giờ, dưới sự đánh sâu vào của cổ khổng lồ năng lượng này, cấp bậc vách tường ngăn cách cơ hồ bị nghiền nát vỡ vụn.
Hơi thở đột nhiên kéo lên giằng co ước chừng gần năm phút đồng hồ rồi mới dần dần chậm lại, lại tiếp tục qua một chốc, một đạo năng lượng đột ngột cuồng mãnh từ trong cơ thể Tiêu Viêm khuếch tán mà ra, cuối cùng va chạm trên vách tường cứng rắn, làm cho mật thất cứ rung lên bần bật.
Tại lúc cổ năng lượng này cuồng mãnh trào, sắc mặt hồng nhuận khác thường của Tiêu Viêm cũng dần dần giảm bớt, cho đến khi khôi phục lại nét bình thường cũ, đôi mắt nhắm chặt hơi hơi run rẩy, cuối cùng trong ánh mắt chờ đợi vui sướng của Huân Nhi, nó rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra.
Trong đôi mắt đang chậm rãi mở, một ngọn lửa màu xanh mạnh mẽ phun ra, cuối cùng lại như tia chớp thu hồi mất tăm.
"Hô"Một ngụm hơi mang chút trọc khí màu đen bị Tiêu Viêm phun ra, khí đen chậm rãi bay lên, cuối cùng va chạm vào trần nhà cứng rắn, nhất thời dưới những tiếng vang
"xuy lạp" cực nhỏ, trần nhà đã bị ăn mòn thành một cái... nho nhỏ hõm sâu, mà nhìn thấy rõ ràng cảnh này, hai mi mắt của Huân Nhi hơi hơi nhíu lại.
Theo ngụm khí kia bị phun ra, phía trên khuôn mặt của Tiêu Viêm cũng xuất hiện một tầng nhàn nhạt sáng bóng, cảm thụ được đấu khí trong cơ thể hùng hồn hơn so với quá khứ không chỉ vài lần, nét mặt Tiêu Viêm khó có thể che dấu nỗi vui mừng lẫn sợ hãi.
"Tiêu Viêm ca ca, chúc mừng ngươi, lần này trọng thương không chỉ không bị lưu lại mầm họa, ngược lại là nhân họa đắc phúc, nhìn ngươi hiện giờ hơi thở, thực lực hẳn là trên dưới năm sao đấu linh a?".
Nhìn khuôn mặt của Tiêu Viêm đang ẩn dấu kinh hỉ (vừa mừng vừa sợ), Huân Nhi hé miệng cười nói.
Tiêu Viêm thoáng cảm ứng một chút, khẽ gật đầu, cười nói:
"Hẳn là ở xấp xỉ năm tinh đấu linh."Tăng lên chỉ có hai tinh thực lực, Tiêu Viêm tuy rằng kinh hỉ, nhưng tựa hồ cũng không có quá mức ngoài ý muốn, người khác đối với hắn vì cái gì có thể đột nhiên mạnh mẽ tăng lên hai tinh thực lực cảm thấy khó có thể tin, bất quá hắn lại là biết một chút manh mối, tuy nói trong đó một phần là có nguyên nhân từ trận đại chiến này, bất quá nguyên nhân lớn hơn nữa, còn là bởi vì thân thể hắn đã nuốt không ít các loại đan dược cùng với thiên địa kỳ bảo, ví như đoạn thời gian trước dùng Địa Tâm Thối Thể Nhũ, tuy rằng đại bộ phận đều là dùng để luyện hóa thân thể Tiêu Viêm, bất quá vẫn có một ít dược lực còn sót lại thẩm thấu trong các ngóc ngách cơ thể, mà hiện tại nhân lúc Tiêu Viêm hoàn toàn lâm vào đèn cạn dầu sắp tắt, tự nhiên là những dược lực tiềm tàng này chủ động thẩm thấu mà ra, giúp hắn chữa trị thương thế, do vậy cũng giúp cho hắn lần này thực lực tăng mạnh.
"Nhưng mà Tiêu Viêm ca ca trong cơ thể tựa hồ có chút vấn đề a?". Huân Nhi bước liên tục nhẹ nhàng, đi tới bên cạnh Tiêu Viêm, đôi mắt sáng nhìn vào Tiêu Viêm, nghiêm túc nói.
Tiêu Viêm ngơ ngác, chợt giật mình, chắc là do vừa rồi nàng thấy làn khí đen kia, xoa xoa đầu, hắn bất đắc dĩ nói:
"Lúc trước vì để có được một gốc cây dược liệu, nên ta giúp Nạp Lan Kiệt trừ độc, kết quả lại bị tiêm nhiễm chất độc đó trong cơ thể, nhưng mà cũng may có dị hỏa hộ thể, độc tố kia không thể gây thương tổn đối với ta, cho nên nó vẫn tiềm tàng ở trong cơ thể, chỉ có khi tăng cấp như mới vừa rồi nó mới được tiêu trừ một chút.""Với trình độ luyện dược thuật của Tiêu Viêm ca ca, mà cũng giải quyết không được sao?" Huân Nhi hơi có chút hoảng hốt nói.
"Độc tố này có chút không tầm thường, lúc trước ngay cả thực lực ở cấp bậc đấu hoàng của Nạp Lan Kiệt mà cũng thiếu chút nữa bị chất độc này giết chết, muốn đem nó hoàn toàn tiêu trừ, đâu phải đơn giản như vậy." Tiêu Viêm nhún vai, nói.
"Yên tâm đi, không việc gì đâu, chỉ cần có dị hỏa hộ thể, thứ này đối với ta vô hại." Tiêu Viêm an ủi một tiếng, chợt xoay người từ trên giường thượng đi xuống, vặn vẹo khối thân thể đã ngồi vài ngày, nhất thời trong mật thất vang lên một tràng tiếng
"cách cách" do âm thanh của xương cốt nổ giòn, tựa như là cây đậu bị nghiền nát.
"Đúng rồi, vậy cường bảng đại tái cuối cùng thế nào? Ta chắc là tiến vào top mười a?" Đột nhiên nhớ tới sự việc tối trọng yếu, Tiêu Viêm liền vội vàng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Ha hả, yên tâm, ngươi đã tiến nhập vào top mười, mặt dù là một gã đứng cuối cùng." Huân Nhi che miệng khẽ cười nói, nhìn khuôn mặt Tiêu Viêm như trút được gánh nặng, chợt nói thêm một câu:
"Liễu Kình cũng vào top mười."Giật mình, Tiêu Viêm ngạc nhiên nói:
"Vậy đến tột cùng ai thắng?".
"Đại trưởng lão nói tính là hoà, cho nên cho hai người các ngươi cùng xếp hạng mười." Huân Nhi thản nhiên nói.
"Như vậy cũng được, dù sao ta chỉ cần được tiến vào Thiên Phần Luyện Khí Tháp thôi, xếp hạng mười cũng chẳng sao." Thản nhiên gật gật đầu, Tiêu Viêm vặn vẹo một chút thắt lưng, hướng về phái của mật thất bước nhanh ra ngoài, thầm nói:
"Ở trong này ngây người lâu như vậy, xương cốt đều nhanh rỉ sắt, đi thôi, nha đầu, đi ra ngoài hít thở không khí ".
Nghe vậy, Huân Nhi chợt mỉm cười gật gật đầu, thân mềm mại đi theo.
Ngay khi Tiêu Viêm và Huân Nhi xuất hiện ở bàn môn, nhất thời tạo ra oanh động không nhỏ, trong khoảng thời gian này bên ngoài vẫn lưu truyền phong thanh rằng Tiêu Viêm bị trọng thương khó có thể chữa khỏi, mặt dù nhóm người Huân Nhi đã vài lần bác bỏ tin đồn, nhưng mà Tiêu Viêm mấy ngày không xuất hiện, cũng đã làm cho đám người Bàn Môn tâm tình không yên, hiện giờ nhìn thấy Tiêu Viêm bình yên vô sự, hơn nữa khí sắc so với trước kia càng tốt hơn nhiều, tự nhiên là lòng tràn đầy vui mừng và kích động.
Đi lại trong Bàn Môn, Tiêu Viêm không khỏi hơi có chút kinh ngạc, hắn phát hiện Bàn Môn thành viên tựa hồ so với ngày xưa nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa nhìn chung không khí, cũng là cực kỳ tăng vọt, một đường đi tới, thấy ánh mắt của mọi người nhìn lại, tràn ngập tôn sùng cùng kính sợ.
"Hắc, Tiêu Viêm, ngươi thương thế rốt cuộc cũng khỏi hẳn?" Ngay tại Tiêu Viêm đang lúc tuần tra, đột nhiên thanh âm quen thuộc của Lâm Diễm bỗng nhiên vang lên, chợt một thân ảnh rất nhanh lướt tới xuất hiện ở Tiêu Viêm bên cạnh, lộ ra khuôn mặt ẩn dấu ý mừng vỗ vỗ lên bả vai Tiêu Viêm.
Hướng về phía Lâm Diễm cười cười, ánh mắt Tiêu Viêm bỗng nhiên dừng ở vị trí ngực hắn, một cái huy chương nhìn quen mắt chỉnh tề đeo trên đó, lập tức sắc mặt hắn nhất thời ngạc nhiên lên.
"Ngươi, ngươi như thế nào đeo huy chương Bàn Môn của chúng ta?" Tiêu Viêm vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Lâm Diễm đại ca hiện giờ cũng là gia nhập bàn môn chúng ta, đeo huy chương, có vấn đề gì sao?" Một bên, Huân Nhi buồn cười nói.
Tiêu Viêm trợn mắt cứng lưỡi, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, với vẻ mặt cổ quái nói:
"Ngươi là một đại gia hỏa xếp trong mười người cường bảng thế mà lại chịu hạ mình gia nhập Bàn Môn chúng ta?""Hạ mình cái rắm a, hiện giờ thanh thế Bàn Môn bên trong nội viện cho dù là "Nanh sói
" của Lâm Tu Nhai và "Liệt Sơn" của Liễu Kình đều đuổi theo không kịp, bọn họ mặc dù có cường giả tọa trấn, nhưng so với bọn hắn thì Bàn Môn còn nhiều hơn không ít, không nói đến Man Lực Vương cơ hồ mỗi ngày đều ở lại trong này, cho dù là ngươi, cũng là có thể địch nổi Liễu Kình cường giả a, huống chi, còn có Huân Nhi, hắc hắc, ngay cả bài danh thứ hai Lâm Tu Nhai đều là bị nàng dễ dàng đánh bại đi, vậy bên trong nội viện còn có ai dám nói Bàn Môn thế nhỏ dễ chọc?" Lâm Diễm hắc hắc cười nói.
"Huân Nhi đánh bại Lâm Tu Nhai khi nào chứ?" Tiêu Viêm lại lần nữa nghệch mặt ra, kinh ngạc nhìn sang Huân Nhi đang hé miệng mỉm cười.
"Thì chính sau khi cường bảng đại tái kết thúc, trên luận bàn đại tái, chậc chậc, ngươi không thấy được cảnh đó, không đến mười phần chung thời gian, vậy mà Lâm Tu Nhai đã bị thua trên tay Huân Nhi, lúc ấy toàn trường mọi người đều là giống như bị choáng váng." Lâm Diễm quán buông tay, vui sướng cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Theo Lâm Diễm kể ra, trong ánh mắt Tiêu Viêm lộ ra kinh ngạc càng ngày càng đậm, hắn biết rõ ràng Huân Nhi thường ngày vẫn ẩn tàng chân chính thực lực, nhưng lại vẫn như cũ chưa từng dự đoán được nàng chân chính bùng nổ lại như thế cường hãn, Lâm Tu Nhai là cường giả có thể địch nổi Liễu Kình, mà hắn vì đánh bại Liễu Kình, cũng đã là dùng hết toàn lực, vậy mà cũng muốn bị
"lưỡng bại câu thương", thế nhưng không nghĩ tới cô nàng này ở ngắn ngủn trong mười
"phần chung" đánh bại Lâm Tu Nhai, vậy thực lực của nàng sợ hẳn là cũng đạt tới đấu vương trình độ a?
Nghỉ tới tình huống này, Tiêu Viêm cũng không khỏi nhẹ hút một ngụm khí lạnh, cô gái này, cũng thật sự là có chút rất khủng bố a, độ tuổi của nàng hiện giờ tựa hồ so với chính mình còn nhỏ một chút, một người mười bảy, mười tám tuổi đấu vương? Loại thành tựu này, quả thực là có thể đủ làm cho những nội viện trưởng lão đó tự ti muốn che mặt mà khóc a.
Ý niệm trong đầu bay lộn, tuy vậy khi Tiêu Viêm nghĩ đến thế lực sau lưng Huân Nhi, cũng là là giật mình một ít, sợ là cũng không thể dùng ánh mắt bình thường để đánh giá nàng.
Dường như biết rõ ràng trong đầu Tiêu Viêm đang nghĩ gì, Huân Nhi lại ôn nhu cười, bàn tay mềm kéo cánh tay của Tiêu Viêm, bộ dáng thông minh ngoan ngoãn phục tùng, nào đâu có còn nửa điểm lạnh lùng lạnh nhạt như ngày khiêu chiến Lâm Tu Nhai?
Nhìn hình ảnh Huân Nhi đối với Tiêu Viêm nhân nhượng ôn nhu, Lâm Diễm như cắn phải lưỡi, cho dù thường ngày hắn là
"thị chiến như cuồng nhân", cũng là không khỏi ở trong lòng dâng lên cảm xúc hâm mộ đối với Tiêu Viêm, như vậy diễm phúc, nội viện mấy người có thể hưởng.