Đấu khí đỏ rực như ngọn lửa, tản ra nhiệt độ nóng bỏng bao bọc Hồng Thiên Khiếu bên trong. Đại đao dài hơn trượng trong tay lão mạnh mẽ huy vũ, phát ra tiếng gió rít gào, mang theo đao mang bỏng cháy, mãnh liệt chém mạnh vào thân thể của khôi lỗi Địa Yêu.
- Choang! Choang!
Dưới sức lực toàn thân của Hồng Thiên Khiếu, lưỡi đao hung hăng chém lên người Địa Yêu, khiến cho thân thể màu bạc cũng phải xuất hiện những vết thương, nhưng lại không có chút máu tươi nào. Đối với thương thế loại này, Địa Yêu cũng không thèm chú ý, nắm tay chợt phát ra những tiếng nổ trầm thấp, đấm thẳng vào người Hồng Thiên Khiếu, làm cho lão phải chật vật né tránh. Lão dù sao cũng không có tấm thân vô cảm như Địa Yêu, chẳng biết đau đớn là gì cho được!?
Liếc mắt nhìn về phía Tiêu Viêm đang chậm rãi đạp bước hư không mà đến, vẻ mặt khó coi của Hồng Thiên Khiếu lại càng thêm âm trầm. Lão gầm lên một tiếng, đại đao trong tay múa lên như cuồng phong, đao mang sắc bén, chém bật bàn tay của Địa Yêu ra.
- Hỏa Toái Đao!
Đấu khí đỏ rực điên cuồng ngưng tụ trên thanh đại đao, Hồng Thiên Khiếu trợn mắt lạnh lùng, hung hăng chém xuống. Đao mang xé toạc không gian, bổ phập vào vai của Địa Yêu, nhất thời, ngay chỗ lưỡi đao đỏ rực ăn sâu vào chừng nửa thốn, khói trắng mù mịt bốc ra.
- Binh! Binh!
Đối với công kích này, cặp mắt của Địa Yêu vẫn vô hồn như trước, mặc kệ đại đao trên vai, nắm tay bạc co lại rồi tung ra, nện vào lồng ngực Hồng Thiên Khiếu.
- Hự!
Một quyền mạnh mẽ giáng tới, lực đạo vô cùng khủng khiếp ào ào tuôn ra, Hồng Thiên Khiếu không nhịn nổi phải rên lên một tiếng, toàn thân chấn động, liên tục lui bước, nghiến răng nuốt xuống một ngụm máu tươi đang chờ chực trào ra.
- Dám đả thương khôi lỗi của ta sao! Chết đi!
Cước bộ vừa mới ổn định, Hồng Thiên Khiếu chưa kịp biến chiêu, thì một âm thanh lạnh lùng băng giá đột ngột từ phía sau vang lên. Âm thanh vừa truyền vào tai, đồng tử Hồng Thiên Khiếu đã co rụt lại, vội đưa mắt nhìn về phía Tiêu Viêm đằng trước, chỉ thấy đạo đạo tàn ảnh đang từ từ tiêu tán.
Nhìn những tàn ảnh kia tan đi, trong lòng lão chợt không rét mà run. Còn chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó, một đạo kình phong mãnh liệt kinh hồn đã ập đến từ phía sau.
Lòng vô vàn kinh sợ, Hồng Thiên Khiếu vội vã xoay người, đại đao rực lửa trên tay ngưng tụ toàn bộ Đấu khí trong người không do dự chém mạnh xuống.
Roẹt!
Đao mang sắc bén một đường thẳng băng chém xuống, va chạm thẳng vào một cái Linh Hồn Khí Toàn Pháo cực đại, khiến nó thoáng ngừng lại. Khi cánh tay Hồng Thiên Khiếu còn đang run rẩy, thì Linh Hồn Khí Toàn Pháo đã ầm ầm nổ tung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Bình bình!
Lãng khí vô hình khuếch tán, rốt cuộc cũng chấn cho Hồng Thiên Khiếu phụt máu, không thể nín nhịn. Lão bất chấp máu tươi tuôn chảy, vội vàng mở miệng:
- Tiêu Viêm tiểu huynh đệ! Đây vốn là ân oán của huynh đệ với Phong Lôi Các mà. Không quan hệ đến lão phu! Lão phu cũng bị bọn họ ép bức thôi!
- Lão nghĩ ta tin sao..?
Tiêu Viêm nhìn Hồng Thiên Khiếu, trên mặt toát ra vẻ châm chọc nhàn nhạt. Lão gia hỏa này, trốn tránh trách nhiệm cũng thật là nhanh!
Hồng Khiếu Thiên thấy biểu hiện của hắn như vậy, lập tức biến sắc, nhãn châu xoay chuyển, vội vã cướp lời:
- Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, việc này quả thật do Hồng gia chúng ta không đúng trước. Chỉ cần ngươi mở miệng, Hồng gia ta tuyệt đối cam tâm tình nguyện bồi thường tổn thất mà!
Tiêu Viêm đột nhiên dừng chân, tỏ vẻ quan tâm:
- Bồi thường sao?
Nhìn thấy Tiêu Viêm tựa hồ có chút hứng thú, Hồng Thiên Khiếu trong bụng mừng thầm, vội gật đầu, tuy nét mặt thành thành khẩn khẩn, nhưng lòng âm thầm mắng chửi hắn không thôi.
"Nghe lão gia hỏa Ngô Lôi nói lúc trước, lực lượng mà tên tiểu tử này có được là tới từ một cái linh hồn. Như vậy, chắc hẳn hắn không thể nào giữ nguyên trạng thái này quá lâu được, không bao lâu hắn sẽ suy yếu dần, đến lúc đó ta một kích là giết chết tươi. Tên tiểu tử này, hại Hồng gia ta quá thảm, mà hắn cũng chẳng phải kẻ nhân từ gì, Hồng gia muốn hòa giải với hắn tất không dễ dàng. Thằng nhóc này, phải giết!"
Vô số ý nghĩ oán độc xoay chuyển trong đầu lão, nhưng vẻ mặt Hồng Thiên Khiêu lại tươi cười, nhũn nhặn không chút kiêu căng:
- Ha hả! Chỉ cần Tiêu Viêm huynh đệ có ý định này, Hồng gia ta nhất định tận sức. Chỉ cần có thể hóa giải ân oán giữa chúng ta, đến lúc đó hóa thù thành bạn, không chừng lại trở thành bằng hữu đó!
Tiêu Viên làm như trầm tư suy nghĩ một lát sau mới gật đầu:
- Có vẻ theo lời Hồng lão tiền bối là tốt nhất...
Hắn còn đang nói chưa dứt lời, nhãn thần đột nhiên lạnh lẽo, Hồng Khiếu Thiên thầm hô không ổn, chưa kịp động thân thì một quyền thật mạnh đã tống tới, kình phong rít lên ào ào.
- Tiêu Viêm, tiểu tử hỗn đản, dám lừa lão phu?
Cảm thụ quyền phong như gió lốc từ sau đánh tới, Hồng Thiên Khiếu nổi giận đùng đùng, gầm lên một tiếng, đại đao trong tay chém ngược ra sau, choang một tiếng liền đụng ngay vào tay của Địa Yêu. Thế nhưng khôi lỗi này không hề lùi lại mà còn bước về trước một bước, song thủ mở rộng, ôm chặt lấy Hồng Thiên Khiếu.
Tứ chi bị khóa chặt, Hồng Thiên Khiếu nhất thời kinh hoảng, điên cuồng vùng vẫy, Đấu khí đỏ rực từ trong cơ thể như núi lửa phun trào. Thế nhưng Địa Yêu dưới lệnh của Tiêu Viêm vẫn gắt gao kềm chặt lão, mặc kệ Đấu khí nóng bỏng thiêu đốt.
- Muốn giết ta sao, lão phu cũng không để các ngươi toại nguyện dễ dàng như vậy!
Bị Địa Yêu phong tỏa, biết Tiêu Viêm cũng có ý định phải diệt trừ mình, Hồng Thiên Khiếu mắt long lên sòng sọc, Đấu khí trong cơ thể cuồn cuộn sôi trào, nhất thời một cỗ lực lượng cuồng nộ ào ạt tuôn ra, xem dáng vẻ, có lẽ lão gia hỏa này muốn tự bạo rồi!
Dường như sớm đoán được Hồng Thiên Khiếu sẽ có bước này, Tiêu Viêm thân hình như quỉ mị lướt tới, Đấu khí trong cơ thể vận chuyển, nhãn thần lạnh lẽo, Bích Lục Hỏa Diễm phừng phừng bốc lên trên tay, rồi như một lưỡi dao nhọn, hung hãn đâm tới!
Xoẹt!
Một âm thanh cực nhỏ vang lên từ trên người Hồng Thiên Khiếu, khiến lão cứng đờ toàn thân, chậm rãi khó nhọc cúi đầu nhìn trên ngực, nơi đang có một bàn tay rực lửa xuyên suốt qua. Trong mắt lão, oán độc điên cuồng từ từ dâng lên rồi bất chợt ngừng hẳn.
Một kích đoạn đi sinh cơ của Hồng Thiên Khiếu, Tiêu Viêm vẫn lạnh lùng, đưa tay lên Thiên Linh Cái của lão, hung hãn chộp xuống một trảo, một Linh hồn mờ nhạt theo đó lập tức bị lôi ra.
- Tiểu tạp chủng Tiêu Viêm, hôm nay lão phu cùng chết với mi!
Linh hồn mờ nhạt của Hồng Thiên Khiếu vừa bị lôi ra, oán độc rống giận, nhưng nó còn chưa kịp tự bạo, thì một cỗ Linh Hồn Lực khác đã dũng mãnh thoát ra từ trong cơ thể Tiêu Viêm bàng bạc bao phủ toàn bộ, kích thẳng vào Hồng Thiên Khiếu. Ngay lập tức, Linh hồn của Hồng Thiên Khiếu càng lúc càng mờ đi, thần trí trong mắt cũng dần dần thất tán.
Linh hồn công kích, vô cùng hung hiểm, vô ý một chút, thì không phải thần trí của đối phương bị thương mà chính thần trí của mình sẽ bị hại. Có điều Tiêu Viêm hôm nay mượn lực lượng Linh hồn của Thiên Hỏa Tôn Giả, cường đại hơn rất nhiều so với Hồng Thiên Khiếu, nên lần công kích này, trực tiếp chấn cho linh hồn của lão tan biến đi rất nhiều.
Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của linh hồn Hồng Thiên Khiếu, Tiêu Viêm đưa tay nắm lấy, lực lượng Linh hồn mênh mông trong cơ thể như thủy triều ùa vào, một hơi như cướp núi quét sạch đám tàn trí còn sót lại.
Khi những thần trí còn sót lại này đã tan biến hoàn toàn, Tiêu Viêm mới lấy ra một cái bình ngọc, đưa Linh hồn Hồng Thiên Khiếu vào đó, Vô Hình Hỏa Diễm lại hiện lên, phong kín miệng bình.
- Một Linh hồn Đấu Tông Ngũ tinh và thân thể, xem ra lần này thu hoạch cũng không tệ! Nếu có thêm một Ma hạch Thất giai, liền có thể luyện chế được một con khôi lỗi nữa. Dĩ nhiên cần phải có chút may mắn..!
Khẽ phất tay hút thi thể đang dần lạnh đi của Hồng Thiên Khiếu vào trong nạp giới, Tiêu Viêm nhíu nhíu mày lẩm bẩm.
Lần giao thủ này vốn ở trên không trung Thiên Thành, khiến cho vô số người nhìn thấy kết cục của Hồng Thiên Khiếu mà âm thầm nuốt khan. Tên tiểu tử này thủ đoạn quá sức ngoan độc... Hồng gia dưới tay hắn cơ bản là tiêu đời nhà ma rồi. Mất đi Lão tổ thủ hộ, thực lực Hồng gia nhất định sẽ tuột dốc không phanh.
Một gia tộc từng vô cùng hiển hách ở Thiên Thành, nay triệt để suy sụp dưới tay Tiêu Viêm. Hồng gia à Hồng gia, lần này các ngươi đá phải thiết bản rồi.
Trên bầu trời, Tiêu Viêm sau khi thu dọn tàn cục, cất Địa Yêu đi, liền phóng mắt nhìn về hướng Hàn gia, sau đó thân hình cũng từ từ tiêu biến.
Đứng trong một tiểu viện tịch mịch nằm sâu trong trang viên của Hàn gia, Hàn Tuyết nhìn Tiêu Viêm rời đi mà cười hớn hở. Nàng đang định thi triển Đấu khí hóa cánh bay lên, thì một âm thanh chậm rãi vang vọng:
- Sau này Phong Lôi Các hẳn sẽ không dám gây khó dễ với Hàn gia nữa! Chỉ cần bên ngoài ta còn tồn tại, Hàn gia sẽ vẫn bình an vô sự!
Nghe thanh âm này, Hàn Tuyết và Hàn Nguyệt quay phắt lại, mới nhìn thấy người thanh niên vừa biến mất lúc nãy, đã đứng đó tự bao giờ. Hàn Tuyết trong lòng loạn nhịp, tiến lên hai bước, mặt hoa khẽ ủ rũ:
- Huynh đi sao? Chắc sau này sẽ không trở về đây nữa!?
Tiêu Viêm cười cười:
- Ta đắc tội Phong Lôi Các, nếu lộ ra quan hệ với các người, chỉ càng làm cho sự việc càng nghiêm trọng hơn. Ha hả! Cứ chờ đến khi nào ta có đủ lực lượng không cần phải ngán ngại Phong Lôi Các nữa, thì ta nhất định sẽ trở lại Hàn gia! Hi vọng đến lúc đó, các người đừng có đuổi ta đi là được!
Hàn Tuyết răng ngọc cắn môi mọng, thân thể mềm mại khẽ run rẩy như sắp ngất đi. Nàng mơ hồ có cảm giác, hôm nay chia tay, ngày sau có thể thật khó mà gặp lại!
Hàn Nguyệt than nhẹ, tiến lên ngang người Hàn Tuyết, nhìn Tiêu Viêm nhỏ nhẹ kính cẩn:
- Tiêu Viêm! Cám ơn huynh, ân tình này Hàn gia khắc cốt ghi tâm!
- Hàn Nguyệt học tỷ khách khí rồi. Ta chỉ giải quyết một chút mâu thuẫn do mình tạo ra mà thôi.
Tiêu Viêm cười khẽ, rồi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Hàn Tuyết, than thầm trong lòng, chắp tay lại:
- Thay ta gởi lời chào đến Hàn Trùng đại ca! Các người chính là những bằng hữu đầu tiên mà Tiêu Viêm này kết giao từ khi đặt chân đến Trung Châu! Cáo từ, hẹn ngày tái nạm!
Thân hình Tiêu Viêm khẽ lay động, rồi chậm rãi tan đi.
Ngẩn ngơ nhìn nơi Tiêu Viêm vừa đứng, lời còn đó mà người nay đâu, lòng Hàn Tuyết quặng thắt, nhịn không được nhào vào lòng Hàn Nguyệt khóc nức nở.
Tại cửa viện, Hàn Không vội vã xuất hiện, bất quá chỉ thấy ngoài Hàn Tuyết đang ôm Hàn Nguyệt khóc lóc ra, không còn ai cả, đành thở dài, đưa mắt nhìn trời xa, lẩm bẩm:
- Tiêu Viêm tiểu hữu, ân tình này, Hàn gia ta tâm lĩnh, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ hồi báo tận tình!