Thấy bản thân bị phát hiện, Tiêu Viêm cũng không hề ẩn trốn nữa, thân hình hiện ra, ánh mắt lướt qua người của nam tử áo đen, cười nói:
- Đi ngang qua mà thôi, các hạ không cần khẩn trương.
Nam tử áo đen ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. Đối phương thoạt nhìn dường như còn trẻ tuổi hơn cả hắn. Nhưng bằng vào cảm giác nhạy bén được rèn luyện nhiều năm qua việc chiến đấu với người khác, hắn mơ hồ cảm thấy một cổ cảm giác nguy hiểm rất nhỏ, ngay lập tức trong lòng cũng hơi hơi kinh hãi. Tuy nói rằng hắn cũng biết rõ, những người tới được nơi này, tất cả đều có bản lĩnh. Thế nhưng người có thể khiến cho hắn cảm giác được một tia nguy hiểm cũng không có nhiều.
- Tại hạ là Đường Ưng của Vạn Kiếm các! Trông các hạ thật lạ mặt?
Thanh niên áo đen hướng về phía Tiêu Viêm chắp tay, mở miệng nói. Cường giả trẻ tuổi ở Trung Châu Bắc vực hắn đều có chút nghe qua. Nhưng người ở trước mặt này thật sự là mới thấy lần đầu.
- Vạn Kiếm các?
Nghe được danh hiệu này, trong lòng Tiêu Viêm cũng cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ tới gặp phải một người thì lại là người của Vạn Kiếm các. Hơn nữa danh tiếng của Đường Ưng này, lúc còn ở ngoài sơn mạch hắn cũng từng nghe nói qua, cũng là một nhân tài tuổi trẻ kiệt xuất giống như vị Phượng tiểu thư của Phong Lôi các kia. Thoáng chần chờ một chút, Tiêu Viêm cũng ôm quyền, đáp lại:
- Tiêu Viêm!
- Tiêu Viêm?
Nghe đến hai chữ này, khuôn mặt lạnh lùng của Đường Ưng nhất thời xét qua một tia kinh hãi, nhìn Tiêu Viêm, nói:
- Chính là người Tiêu Viêm gần đây nhất gây nháo ầm ĩ cùng Phong Lôi các?
Tiêu Viêm cười cười, đạm nhiên nói:
- Chỉ là có một chút xung đột mà thôi, tiểu đánh tiểu nháo.
Nghe thấy Tiêu Viêm gián tiếp thừa nhận như vậy, ánh mắt của Đường Ưng nhìn về phía hắn không khỏi có chút biến hóa. Chuyện của Tiêu Viêm đối đầu cùng Phong Lôi các trong khoảng thời gian này hắn tự nhiên là biết đến. Có thể phá vỡ Cửu Thiên Lôi Ngục trận do ba vị trưởng lão cầm đầu, thực lực như thế mặc dù trong lời đồn đại là người này mượn dùng lực lượng khác mới có thể làm được, nhưng như vậy cũng đã rất được rồi. Xem ra tranh đấu ở Thiên Sơn huyết đàm lần này, ngoài người của ba các kia ra thì lại có thêm một kình địch.
- Tiểu đánh tiểu nháo mà lại có thể dẫn ra lão yêu quái cỡ Phí Thiên!
Đường Ưng nhìn qua cũng không phải là ngươi hay nói, tùy ý nói vài câu sau đó cũng không muốn dừng lại lâu, liền nói:
- Bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện phiếm. Hy vọng ở Thiên Sơn đài có thể gặp lại các hạ. Đến lúc đó có lẽ có thể hợp tác một chút!
Tiếng nói vừa dứt, cũng không đợi Tiêu Viêm đáp lời, thân hình Đường Ưng chợt động, nhanh chóng lùi vào trong sương mù dày đặc, trong chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn thấy người này đi nhanh như vậy, Tiêu Viêm cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Đám người này tâm lý đề phòng đều rất nặng. Hắn thật ra muốn tìm một người biết đường để đi cùng, nhưng mà người ta lại không muốn đem tài nguyên ra dùng chung. Nghĩ lại cũng đúng, nếu có thêm một người đến được Thiên Sơn huyết đàm, vậy thì lại thêm một đối thủ cạnh tranh. Làm gì có người nào không có việc gì làm lại tìm thêm cho mình một đối thủ.
- Nhưng Thiên Sơn đài mà người này nói là cái gì? Ài! Không quen với chỗ này, đúng thật là tin tức bế tắc!
Hơi hơi nhíu mày, Tiêu Viêm than nhẹ một tiếng, mũi chân điểm lên thân cây, thân hình giống như đại bàng xông tới, cuối cùng xông vào trong sương mù dày đặc.
Trong thời gian chạy kế tiếp, Tiêu Viêm cũng mất đi sự thoải mái trước đó. Bởi vì thực lực của ma thú xuất hiện ở xung quanh cũng dần dần tăng mạnh, hơn nữa có không ít ma thú cực kỳ khó đối phó. Mặc dù Tiêu Viêm dựa vào sự cảm giác của linh hồn để biết trước nhưng vẫn không thuận lợi rời khỏi. Vì vậy đương nhiên chỉ có thể ra tay, cứ như thế, tốc độ cũng biến chậm không ít.
Nhưng mà ngoài như thế ra, Tiêu Viêm cũng không còn cách nào khác, hắn không có bản đồ đường đi, nếu không dựa vào năng lượng lưu động làm mốc đường mà nói, hắn căn bản không có khả năng đến được nơi này. Thiên Nhật sơn mạch rộng lớn vô cùng, hơn nữa sương mù dày đặc quấn quanh, giống như một loại mê cung.
Mà càng đi vào sâu trong sơn mạch, bóng người xung quanh cũng ngày càng ít. Sau khi gặp Đường Ưng, Tiêu Viêm vẻn vẹn chỉ gặp được hai người. Thực lực của hai người này đều không kém, đều tại cảnh giới Đấu Hoàng. Lúc Tiêu Viêm thấy bọn họ thì hai người đó đang chiến đấu kịch liệt với một đầu lục giai ma thú. Nhưng mà cảm giác của hai người này rõ ràng không nhạy cảm bằng Đường Ưng, bởi vậy cũng không phát hiện được tung tích của Tiêu Viêm. Vì thế, sau khi hơi xem xét xong hắn liền lặng lẽ rời đi.
Trong lúc Tiêu Viêm một đường chém giết xông tới, thời gian cũng chầm chậm trôi qua. Theo sắc trời tối dần, tầm nhìn trong rừng rậm càng ngày càng kém. Cuối cùng, thậm chí cả năm đầu ngón tay cũng không nhìn thấy. Hơn nữa, càng gần về đêm tối, ma thú trong Thiên Mục sơn mạch dường như càng trở nên sống động hơn rất nhiều. Từng tiếng thú rống kéo dài trong không trun, liên tiếp không nhừng dâng trào, cuối cùng quanh quẩn trong dãy núi.
Hoàn cảnh này đã cực kỳ không thích hợp cho việc đi đường. Cho dù giống như đám người Phượng tiểu thư, Đường Ưng có được bản đồ đường đi tại thời điểm này chắc hẳn cũng phải dừng lại. Nhất là cả ngày bôn ba rồi lại phải giao thủ với ma thú, đối với tất cả bọn họ mà nói đều là tiêu hao không nhỏ. Nếu không nhân cơ hội mà nhanh chóng hồi phục, chỉ sợ rằng khó có thể thuận lợi chống đỡ tới lúc đến được huyết đàm.
Đối mặt với loại hoàn cảnh đi tới ác liệt như thế này, Tiêu Viêm đồng dạng có chút do dự. Nhưng mà chỉ trầm ngâm một lát lại mạnh mẽ cắn răng một cái, chỉ hơi nghỉ ngơi, sau đó không ngờ lại bắt đầu đi tiếp. Tiêu Viêm biết rõ rằng, mặc dù bản thân bằng vào cảm ứng phương hướng năng lượng lưu động mà chiếm được một chút lợi, nhưng như thế vẫn chưa kéo gần khoảng cách của hắn với đám người Đường Ưng. Từ sau khi gặp mặt Đường Ưng vào ban ngày xong, bất luận Tiêu Viêm đuổi theo như thế nào cũng không thể phát hiện ra thân hình của Đường Ưng. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Hắn hẳn là còn ở xa hơn ở phía trước…
Bởi vậy, muốn thật sự đuổi theo những người kia, nhất định phải đi đường suốt đêm. Tuy nói như vậy khá nguy hiểm nhưng vẫn còn được. Bằng vào cảm giác lực lượng của linh hồn, Tiêu Viêm có thể tận lực hạ thấp trình độ nguy hiểm này xuống…
Bàn chân dứt khoát đạp mạnh vào thân cây, lực đạo mạnh mẽ làm cả cây đại thụ run lên. Mà thân hình Tiêu Viêm cũng hóa thành một đạo bóng đen mơ hồ, nhanh chóng xuyên qua trong rừng cây tối đen.
Bên trong rừng rậm tối đen giơ tay không thấy được năm ngón, một đạo bóng người đột nhiên hiện ra, chợt hung hăng đánh một chiêu vào thân thể của một đầu ma thú giấu ở bên cạnh. Kình lực tuôn ra dữ dội, trực tiếp đem đầu ma thú đập mạnh vào cành cây, tiếng kêu chưa kịp phát ra đã mất đi sự sống.
Trong bóng đêm, bóng người nhẹ nhàng dừng trên thân cây, thở hổn hển một khẩu trọc khí. Một quang thạch được giơ lên, ánh sáng nhu hòa tản ra nhưng lập tức lại bị sương mù dày đặc ở xung quanh phản xạ lại. Nhưng mà nhờ một chút ánh sáng cũng có thế thấy được khuôn mặt trẻ tuổi của Tiêu Viêm!
Mức độ khó khăn của việc chạy trong đêm tối còn cao hơn so với trong tưởng tượng của Tiêu Viêm. Không ít ma thú vod thực lực mạnh mẽ và giảo trá đều ẩn núp trong bóng tối, giống như kẻ săn thú đang đợi có người chui đầu vào lưới. Nếu Tiêu Viêm không có lực lượng linh hồn cảm giác tương trợ thì trên đoạn đường đi tới này, chỉ sợ trên người đã dính thêm mười mấy đạo vết thương. Trình độ hung hiểm của sơn mạch Thiên Nhật này vượt xa so với dự đoán của hắn.
Ánh mắt liếc nhìn bộ thi thể ma thú ở cách đó không xa, Tiêu Viêm từ trong mnạp giới lấy ra một viên thuốc, cho vào miệng, nhanh chóng ngồi xếp bằng. Một đêm lên đường, hắn cũng tiêu hao rất lớn. Trên đường đi giao thủ với mấy đầu ma thú khó chơi kia càng làm cho hắn mất không ít tinh lực.
Ngồi xếp bằng nghỉ ngơi gần một giờ, Tiêu Viêm mới chậm rãi mở mắt, lại cảm thụ một chút năng lượng lưu động trong sơn mạch, trong mắt cũng có một ít ý mừng. Loại cảm giác lưu động này càng ngày càng rõ ràng. Rõ ràng là khoảng cách giữa Tiêu Viêm và địa phương này cũng càng ngày càng gần.
- Thêm một chút sức nữa, hy vọng đến khi trời sáng là có thể đuổi theo những người kia…
Khẽ liếm môi, Tiêu Viêm cười hắc hắc, thân hình vừa động liền hóa thành bóng đen, lại một lần nữa xông vào trong rừng rậm hắc ám.
Trọn một đêm, Tiêu Viêm không hề có thời gian nghỉ ngơi nhiều, phần lớn đều là đang lên đường. Nhưng lần này vất vả chạy đi cũng không phải là không có hiệu quả. Trên đoạn đường này, bị Tiêu Viêm vượt qua cũng có năm sáu người. Khi bọn họ nhìn đến bóng người xuyên qua trong đêm tối kia, tất cả đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
- Lá gan của người này cũng quá lớn!
Đối với sự kinh ngạc trong lòng mấy người này, Tiêu Viêm cũng không có thời gian để ý tới. Trong lúc đi tới, hắn có thể cảm nhận được tia sáng trong rừng rậm dần dần trở nên sáng ngời rất nhiều. Hiển nhiên là ban đêm đang dần lui mất.
Mà theo sắc trời sáng dần, mấy đầu ma thú sinh động dị thường trong ban đêm kia cũng thối lui dần. Đồng thời, tiếng thú rống trong sơn mạch cũng yếu đi không ít. Tiêu Viêm nhẹ nhàng hạ xuống trên một cây đại thụ che trời, bàn tay khẽ bắt một cái trong hư không, trong sương mù dày đặc ẩn chứa năng lượng hùng hồn khiến cho khuôn mặt hắn cũng xuất hiện chút kinh hãi.
- Không ngờ năng lượng ở nơi này lại có thể nồng đậm đến mức độ này. Khó trách có thể ngưng tụ ra được thứ thần kỳ như Thiên Sơn huyết đàm. Hẳn là đã tiến vào đến chỗ sâu của sơn mạch Thiên Nhật đi…
Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm, tinh thần chợt rung lên. Nếu nói như vậy thì cũng sắp đến được địa phương cần tới rồi sao?
Khóe miệng mở ra, trên khuôn mặt Tiêu Viêm cũng nhìn không được mà hiện lên một nụ cười như trút được gánh nặng. Vừa muốn nhích người, lỗ tai đột nhiên động. Ở cách đó ước chừng không xa, ẩn ẩn có tiếng đao kiếm va chạm cũng với sóng năng lượng nổ mạnh truyền đến.
Ánh mắt liếc nhìn một chút rồi lập tức thu hồi. Dọc theo đường đi, loại tình huống này Tiêu Viêm thấy được không ít. Hắn cũng không phải là Thánh Nhân, không có tinh lực cũng không có thời gian gặp một người giúp một người. Tiêu Viêm lập tức lắc lắc đầu, mũi chân vừa động, chuẩn bị tiếp tục đi lên.
Mà ngay trong khoảnh khắc chuẩn bị nhích người đó, một đạo thanh âm trong suốt động lòng người quát lạnh của nữ tử lại xuyên thấu qua sương mù dày đặc, truyền vào trong tai Tiêu Viêm. Lập tức, thân hình đang sắp sửa rời đi trong nháy mắt lại ngừng lại!
Thanh âm này tuyệt vời động lòng người, nghĩ đến chủ nhân của nó hẳn là một mỹ nhân. Nhưng mà giọng nói này, Tiêu Viêm cũng không xa lạ gì, thậm trí còn có loại cảm giác trí nhớ khắc sâu.
Bàn tay nhẹ nhàng nắm cành cây, Tiêu Viêm ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, từ trong miệng truyền ra một cái tên đã từng cực kỳ quen thuộc, mang theo một chút nhớ lại:
- Nạp Lan… Yên Nhiên!