Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 110

Tiểu y tiên mở cánh cửa ra, một thân ảnh gầy gò mặc lam y, trên mặt đeo chiếc mặt nạ vô diện quỷ dị xuất hiện trước mắt nàng. Thân ảnh quen thuộc mà nàng vừa hoài niệm hiện nay đã xuất hiện trước mặt nàng.

Vô diện lam y nhìn Tiểu Y Tiên liền cởi bỏ chiếc mặt nạ, nở nụ cười tà khí hướng tới nàng nói:

- Tiểu y sư, đã lâu không gặp…..

Tiểu Y Tiên sững người lại, đôi mắt to trợn tròn lên không thể tin được nhìn về phía lam y thanh niên. Hai người cứ mắt to nhìn mắt nhỏ như thế vài khắc đồng hồ, cuối cùng Tiểu Y Tiên cũng hoàn hồn lại, nàng chậm rãi đưa tay thon chạm nhẹ lên gò má của lam y thanh niên.

Lam y thanh niên cũng tùy ý để tay của nàng chạm vào.

Cảm nhận được hơi ấm từ, sự đàn hồi của cơ thể, Tiểu Y Tiên biết mình không phải đang gặp ảo giác, cậu đã thực sự tới gặp nàng. Tiểu Y Tiên khuôn mặt hiện giờ giống như cười mà giống như khóc thoạt nhìn rất buồn cười.

- Tiểu y sư cô nương không cho ta vào khám bệnh sao?

Lam y thanh niên cười hắc hắc nói với nàng.

Tiểu Y Tiên vội vàng kéo Cơ Huyền vào trong nhà. Sau đó thân thể mềm mại nhỏ bé lao nhanh vào lồng ngực của lam y thanh niên.

Lam y thanh niên bị hành động của nàng làm cho ngạc nhiên, nhưng cánh tay của cậu cũng thuận thế ôm lấy eo tinh tế nho nhỏ của nàng. Cậu hẵng giọng nói:

- Ta không phải nam nhân tùy tiện nga. Nàng chiếm tiện nghi của ta thì phải chịu trách nghiệm, nếu không ta sẽ bôi đen nàng khiến nàng không làm ăn được ở đây nữa.

Tiểu Y Tiên hoàn toàn hoa lệ bỏ qua lời nói của lam y thanh niên, nàng chỉ ôm cậu chật chặt tận hưởng hơi ấm từ lồng ngực mà nàng cảm thấy an toàn. Lam y thanh niên nhìn vào trong lồng ngực mình thấy tiểu ni tử này ôm cậu một hồi lâu rồi không buông, trong lòng không khỏi tự hỏi “ không phải nàng ngủ rồi chứ. ” Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Tiểu Y Tiên đẩy cậu lùi lại, mặt nhỏ cúi gằm xuống đất không dám nhìn cậu, mang tai đỏ ửng như trái cà chua.

Lam y thiếu niên biết nàng ngượng ngùng, cậu tìm đại một vị trí ngồi xuống than thở:

- Nữ nhân quả nhiên là vô lương tâm nhất, mới khoảng khắc trước ôm mình, chiếm tiện nghi người ta, khắc sau trở mặt được. Haiz, làm nam nhân thật khó….

Tiểu Y Tiên bình ổn lại tâm tình, tay khẽ vỗ nhẹ lên má giảm đi vết ửng đỏ còn vương lại, nghe thấy lời nói của lam y thanh thì trợn mắt lên hỏi:

- Hơn một năm không gặp, mặt ngươi có vẻ dày lên rất nhiều đó CƠ HUYỀN.

Cơ Huyền nghe vậy cười hắc hắc, cậu nói:

- Ta không nghĩ nàng tới Xuất Vân đế quốc để mở y quán đâu, hơn nữa nhân khí không tệ nga, nghe nói ở đây nàng cũng được tôn là Tiểu thần y.

- Ta cũng không nghĩ tới tiến đến nơi đây mở y quán lại được hoan nghênh vậy. Danh khí như hiện giờ một phần cũng dựa vào “ thân thể ” này.

Tiểu Y Tiên nghe Cơ Huyền nói vậy liền cười yếu ớt, hỉ có điều nụ cười của nàng có chút chua xót nhẹ nhẹ nhưng sau đó nàng rất nhanh dấu đi. Tay cầm viên ngọc châu vuốt ve. Nàng nói:

- “ Ách nan độc thể ” bằng hấp thụ độc để tăng trưởng và đột phá, trong một lần ngẫu nhiên ta phát hiện mình có thể hấp thu được độc tố của người khác thông qua vết thương nên ta mở ra y quán này. Vừa kiếm kế sinh nhai, vừa tu luyện được….. Còn ngươi thì sao lại tới đây?

Cơ Huyền nhún vai lười biếng nói:

- Ta nói là ta nhớ nàng nên tới thăm nàng thì nàng có tin không?

- Nói chuyện nghiêm túc.

Tiểu Y Tiên mặt hơi đỏ hẵng giọng nói.

- Chính là sự thật là vậy. Nàng có nguyện ý về Gia Mã đế quốc với ta không, hiện tại ta ở Gia Mã đế quốc có chút danh vọng có thể thuận tiện chăm sóc nàng.

Cơ Huyền nhìn Tiểu Y Tiên nghiêm túc nói ra. Có điều lúc này Cơ Huyền quên mất ở nhà còn có một vị Nhã Phi không vừa, đang giống “ hòn vọng phu ” chờ cậu về. Nếu cậu dám dắt Tiểu Y Tiên về, haha đoán xem kết cục như nào.

Tiểu Y Tiên nghe vậy tim liền đập nhanh hơn vài nhịp, nàng thực hận không thể nói đồng ý nhưng với tình trạng thân thể của nàng. Nếu có ngày nàng bạo phát độc thể ở Gia Mã đế quốc đến lúc đó chắc chắn sẽ liên lụy tới Cơ Huyền. Tiểu Y Tiên thà ở Xuất Vân đế quốc này, dù sao khi phát động độc thể thì cũng không quá ảnh hưởng gì tới người nàng quan tâm.

Tiểu Y Tiên nghĩ thong suốt liền lắc đầu từ chối nói:

- Ta thấy ở lại ở đây cũng rất tốt, không nghĩ tới việc trở lại Gia Mã đế quốc.

Cơ Huyền nhận được câu trả lời này khẽ nhíu mày lại, cuối cùng cậu lựa chọn tôn trọng suy nghĩ của Tiểu Y Tiên. Cơ Huyền đổi chủ đề nói:

- Không nói tới việc này nữa, ta có món đồ thú vị muốn cho nàng xem.

- Là gì vậy?

Tiểu Y Tiên thấy Cơ Huyền chuyển chủ đề trong lòng vừa nhẹ nhõm lại có chút mất mát, nàng nhìn thấy Cơ Huyền lấy ra một tấm bản đồ da dê liền hiếu kì hỏi.

- Hắc, đây là bản đồ vị trí của Dị hỏa trong truyền thuyết đó. Do ngẫu nhiên mà ta có được.

- Dị hỏa!

Tiểu Y Tiên nghe vậy cũng hít một ngụm hơi lạnh nhìn tấm bản đồ trong tay Cơ Huyền. Dị hỏa chí là thiên địa chi hỏa, là niềm khao khát của vô số luyện dược sư dưới thiên địa này, không chỉ vậy mà khi có dị hỏa thì chiến lực của người đó cũng tăng lên không ít. Nàng nhìn Cơ Huyền giọng nói có chút vội vàng hỏi:

- Ngươi không phải tính thu phục dị hỏa chứ?

- Ta không có hứng thú gì với dị hỏa nhưng nếu có cơ hội không ngại thử sức. Nếu có thể thu phục nó thì sẽ là con bài chủ lực.

Tiểu Y Tiên nghe thấy lời khẳng định của Cơ Huyền thì nhanh chóng nói:

- Ngươi nghĩ dị hỏa là gì? Thử sức sao? Nếu chỉ cần một chút sơ sẩy thì ngươi sẽ bị đốt thành tro bụi đó.

Cơ Huyền với lời cảnh cáo của Tiểu Y Tiên thì cũng chỉ cười mỉm.

Tiểu Y Tiên nhìn dáng vẻ không để ý của Cơ Huyền thì lo lắng không biết làm thế nào. Dị hỏa thực là món đồ dụ hoặc ngay cả với những người không phải dược sư, ngay cả các độc sư ở Xuất Vân đế quốc cũng khao khát món đồ chơi này, nếu có nó thì họ không phải vật lộn với việc bị Độc đấu khí xâm thực nữa. Nhưng muốn và có thể sở hữu là hai khái niệm khác nhau.

- Ngươi có mấy thành cơ hội thu phục dị hỏa.

- Ta không biết.

Cơ Huyền thành thực nói.

- Ngươi không biết? Ngươi không biết mà còn muốn đi thu phục dị hỏa. Tìm chết cũng không chọn cách như vậy.

Tiểu Y Tiên đối với dáng vẻ bất cần đời của Cơ Huyền tức đến nỗi vò đầu.

- Ai nói ta thu phục dị hỏa?

Cơ Huyền kinh ngạc nhìn Tiểu Y Tiên hỏi.

Tiểu Y Tiên cũng bị tiết tấu của Cơ Huyền làm kinh ngạc hỏi:

- Ngươi không thu? Vậy thì ai thu?

- Tối nay ngươi sẽ biết.

Cơ Huyền bí ẩn nói với Tiểu Y Tiên.

- Bây giờ ta thật mệt mỏi nga, mấy ngày nay vội vàng tiến đến gặp nàng mà không có bữa nào được nghỉ ngơi tử tế. Phòng nghỉ ở trên tầng đúng không, ta đi nghỉ ngơi đây không cần tiễn.

Cơ Huyền vươn vai uể oải nói với Tiểu Y Tiên sau đó tự nhiên đi lên trên lầu hai. Tiến lên lầu hai Cơ Huyền phát hiện ra có khoảng ba gian phòng, hai gian gần nhau bên trái chắc chắn là một cái là nhà vệ sinh. Tiểu Y Tiên ưa sạch sẽ không ở gian sát với nhà vệ sinh trong nháy mắt Cơ Huyền đoán được phòng của Tiểu Y Tiên, cậu hướng người về phía gian phòng đơn bên phải thẳng tiến.

Cơ Huyền mở cửa phòng thấy được gian phòng đơn sơ, gọn gang trên mặt bàn của phòng còn để lại vài mảnh giấy với ghi chép chằng chịt về các công thức đan dược. Dựa vào đó là Cơ Huyền đã khẳng định được đây là phòng Tiểu Y Tiên, hơn nữa trong phòng vẫn còn phản phất một mùi hương đặc trưng nhẹ nhàng của Tiểu Y Tiên.

Cơ Huyền không chút do dự lao tới chiếc giường gọn gàng kia lao tới nằm bẹp trên đó.

Tiểu Y Tiên khi nghe Cơ Huyền nói mệt mỏi đã cảm thấy không ổn rồi, chỉ là nàng chưa kịp nói gì thì thân ảnh của Cơ Huyền đã nhanh chóng lao lên tầng hai. Đến khi nàng đi lên thì thấy cửa phòng nàng mở toang ra, Cơ Huyền thì không biết xấu hổ cả người bành chướng nằm trên đó, cánh tay ôm chặt chiếc chăn mà sang nay vừa đắp, vẫn còn chút ấp áp, làm Tiểu Y Tiên mặt trở nên phiếm hồng nhìn tới cậu.

Trong mơ màng Cơ Huyền nói:

- Cái kia! Ta đi ngủ một chút đã, nếu như nàng không muốn rình coi ta ngủ, xin mời ra ngoài. Đương nhiên, nếu nàng muốn xem ta ngủ cũng không sao, ta luôn luôn hào phóng.

- Hỗn đản! Mỗi lần đều khi dễ ta!

Tiểu Y Tiên nghe Cơ Huyền thở đều, cuối cùng cũng không dám ngây ngốc lại trong phòng, sắc mặt đỏ bừng đi ra ngoài.

…..

Trong tối hôm đó trên bầu trời đêm của Vạn Triều thành xuất hiện một đạo bong đen lướt qua tường thành mà không kinh động bất cứ ai. Đạo bóng đen đó bay cách xa khỏi Vạn Triều thành một vài dặm thì hạ xuống một cánh rừng đơn sơ. Xuống cánh rừng này thì hai người tách ra, hóa ra đạo bóng đen này là một nam một nữ. Nam mặc hắc bào, đeo chiếc mặt nạ vô diện, nữ mặc bạch y trên miệng lúc nào cũng treo một nụ cười nhẹ nhàng toát ra một khí chất tươi mát lại kèm theo sự mềm yếu.

Tiểu Y Tiên nhìn xung quang hỏi:

- Tại sao ngươi lại dừng lại ở đâu vậy, chả nhẽ nơi này là địa điểm chứa đựng dị hỏa sao Cơ Huyền?

- Đương nhiên không phải rồi, nhưng cần tìm thứ tăng tốc độ di chuyển lên.

Cơ Huyền khoắt tay một cái từ trong không gian ba động mạnh mẽ sau đó một đầu hùng sư khổng lồ, với làn la lấp lánh tử qua và đôi phi dực to khổng lồ xuất hiện.

Tiểu Y Tiên nhìn tới đầu ma thú thì tròng mắt co rút lại, luồn khí tức kinh thiên này hoàn toàn chấn trụ nàng khiến nàng không thể di động một chút nào.

- Giới thiệu cho nàng biết, đây là sủng thú của ta. Ta đã bảo sủng thú của ta còn ngầu hơn con ngốc ưng của nàng mà.

- Thật.

Cơ Huyền thấy Tiểu Y Tiên bị kinh hãi đến nỗi không di chuyển được liền cười to vài tiếng, tiến tới ôm eo của nàng nhún chân nhảy lên Tử Tinh Dực sư vương. Tâm khẽ động Tử Tinh Dực sư vương liền huy động phi dực bay tức tốc bay đi.

Trên lưng của Tử Tinh Dực sư vương, Tiểu Y Tiên mới bình tâm lại, cánh tay sờ sờ lên bộ lông của sư vương trong lòng khảm khái không thôi. Không nghĩ tới có ngày nàng có thể cưỡi lên một con ma thú cấp bậc này.

Nghĩ tới vậy Tiểu Y Tiên quay lưng nhìn về phía người thanh niên ngồi phía sau nàng, cậu không bao giờ cho nàng hết ngạc nhiên cả. Từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới bây giờ, Tiểu Y Tiên luôn bị hành động của Cơ Huyền làm cho kinh hãi không thôi. Trong lòng miên mang suy nghĩ, thân thể nàng cũng từ từ tựa sát vào lồng ngực Cơ Huyền, cánh tay nắm lấy cánh tay của cậu nhìn về bầu trời đêm. Tận hưởng cảm giác lãng mạn hiếm có này.
Bình Luận (0)
Comment