Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 138

- Tinh. Thương Tuyết Chi Ngao đã hoàn mĩ hóa nhân. Thậm chí còn tiến giai trở thành ma thú thất giai tương đương với Đấu Tông cường giả.

Trên đường phi hành, Cơ Huyền nghe thấy tiếng hệ thống vang lên. Cậu hưng phấn nghe hệ thống thông báo vội vàng nói:

- Vậy sao? Triệu hoán Thương Tuyết Chi Ngao xem.

Cơ Huyền tưởng tượng dáng vẻ của Thương Tuyết Chi Ngao cao lớn, oai vĩ giống như Sư vương. Chỉ khác ở mái tóc và nhãn đồng thôi. Nhưng tưởng tượng so với thực tế thì khác nhau nhiều lắm.

Đôi bàn chân trắng tựa tuyết cách nhau nữa tấc sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào bước ra từ trong không gian. Cơ Huyền nhìn người vừa mới xuất hiện này mà mắt muốn lồi ra.

Ngực cao mông nảy nở thật là vóc người thành thục làm cho người ta dễ rơi vào mê hoặc giống như một quả táo đang đến độ chín mùi vậy thật là làm cho con người ta khó lòng cưỡng lại muốn ăn nó vậy. Mái tóc thanh sắc như dòng nước ở trên đầu thanh ti theo bờ vai buông xuống tới tận đỉnh kiều đồn. Khuôn mặt lạnh lẽo băng sương trái ngược với thân hình đẫy đà của nàng. Tổ hợp tiên tử yêu mị này khiến người khác cảm nhận được dư vị mới lạ, ham muốn chinh phục.

- Trời đất, Thương Tuyết Chi Ngao là giống cái sao?

Bị biến cố đột ngột này làm cho kinh ngạc, cuối cùng Cơ Huyền cũng dứt khỏi cơ thể trần trụn của nó, lục lọi trong tất cả các nạp giới một hồi cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy ra được bộ y bảo của nam nhân. Cơ Huyền không quản được nhiều vậy ném cho Thương Tuyết nói:

- Mặc vào mau.

Thương Tuyết trên khuôn mặt lạnh lùng không biểu tình cầm bộ y bào mặc lại.

Sau một khắc đồng hồ cuối cùng Cơ Huyền cũng quay lại được. Lúc này Thương Tuyết so với vẻ vừa rồi thật “ soái ” chết người, không phải phía trước nhô cao hai quả tuyết lê cực đại thì không biết nàng là nữ, nếu để các sắc nữ nhìn thấy chắc đè nàng ra mất.

Cơ Huyền ánh mắt đánh giá, cảm nhận khí tức của Thương Tuyết so với Vân Sơn hay Sư Vương cũng không sai biệt lắm, Đấu Tông cường giả, hắc hiện tại cậu có tới hai người. Nếu vậy lần này thì Cơ Huyền có chút vốn liếng tiến nhập học viện Già Nam rồi.

Thu hồi Thương Tuyết vào trong không gian, Huyễn Ảnh Phi dực chậm rãi rung nhẹ lên, thân thể đột nhiên bay lên, vẽ một vạch ngang trên không trung, sau đó gào thét bay vút về phía chân trời phương bắc.

…….

Hai ngày sau.

Tốc độ phi hành chậm lại rất nhiều, sau đó thân hình chậm rãi hạ xuống, cuối cùng hai chân đứng trên một cái triền núi nhỏ. Đứng trên đỉnh triền núi nhỏ, ánh mắt Cơ Huyền trông về phía xa, vừa vặn nhìn thấy bên dưới hai tòa cự sơn có một cái trấn nhỏ như ẩn như hiện.

Nhún thân, Cơ Huyền trong thoáng chốc hóa thành đạo lôi quang biến mất khỏi đỉnh núi. Trong khu rừng vang liên tiếng động “ xẹt xẹt ” quái dị, một đạo ảnh lam sắc thoáng hiện lên rồi biến mất. Khiến cho các cường giả Hắc Giáp vực cũng biến sắc không thôi, tập chung cảnh giác.

Khoảng một phút sau, Cơ Huyền đứng ở cửa trấn nhỏ, ngẩng đầu liếc mắt đến tấm biển trên cổng thôn, "Hòa Bình trấn", đây là cái trấn nhỏ đầu tiên từ Hắc Giáp vực tiến vào Già Nam học viện!

Đứng ở cửa trấn nhỏ, Cơ Huyền vừa muốn bước vào trong trấn, bỗng nhiên cảm giác được thanh âm chung quanh chợt im lặng đi rất nhiều, có chút kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện một ít người từ Hắc Giác vực tới sắc mặt trắng bệch, chân tay run rẩy nhìn một cây đại thụ không xa ở bên phải cửa trấn.

Đại thụ màu tối đen, tán cây vươn ra bốn phương tám hướng, giương nanh múa vuốt, ở dưới ánh trời chiều, lộ ra một chút âm lãnh nhàn nhạt, ánh mặt chậm rãi đảo qua trên cây, đồng tử Tiêu Viêm chợt co rút lại. Chỉ thấy trên nhánh cây kia có một ít thi thể xen kẽ bên trong, gió nhẹ lướt qua, lắc lắc lắc lắc, phát ra thanh âm làm người khác sởn tóc gáy. Hơi thở âm trầm thẩm thấu từ gốc Tử Linh thụ quỷ dị kia ra, làm cho những người chung quanh cửa trấn nhỏ có chút phát lạnh.

- Xác chết quá lâu, thực lực cũng có chút yếu, nếu không thì chắc làm công cụ luyện chế Hắc Minh Cốt quân cũng không tệ.

Lẩm bẩm đánh giá thi thể trên cây, Cơ Huyền chậm bước vào trấn. Ngay lúc đặt chân vào trong trấn, cậu nhận thấy được một đạo dao động kỳ dị quét qua người mình.

Không có quá mực để ý tới đạo dao động kỳ dị kia, Cơ Huyền ngẩng đầu nhìn ngã tư đường trấn nhỏ. Trên đường phố, có không ít người đi đường, hai bên đường phố xuất hiện các loại tiểu quán, một ít tiểu hài tử chạy qua chạy lại ở ngã tư đường đùa giỡn vui chơi. Một bầu không khí an tường hòa hợp này, cùng với Hắc Giác vực, cơ hồ là hai loại biểu hiện hoàn toàn bất đồng.

Xong lòng bỗng nhiên vừa động, ngẩng đầu nhìn về hướng đỉnh của đống phòng ốc ở trấn nhỏ, lại nhìn thấy hơn mười cái bóng, như vượn như hầu mạnh mẽ xẹt qua, hướng về phía trấn môn.

Sau một lát, hơn mười đạo nhân ảnh thoáng hiện tại đại môn của trấn nhỏ, ánh mắt đảo qua đám người trong đó một gã trung niên nhân đầu lĩnh nhàn nhạt nói:

- Phàm là người tiến vào Hòa Bình trấn, phải khai báo ra thân phận, danh tính, nếu không sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài.

- Mặt khác, sau khi báo ra thân phận, tên tuổi, đem khỏa đan dược này ăn vào a.

Trung niên nhân vung tay lên, một lọ đan dược màu đỏ nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn tùy ý nhìn sắc mặt đám người Hắc Giác vực có chút biến hóa, lạnh lùng nói:

- Yên tâm, đây cũng không phải là độc dược gì, chính là một loại thuốc được học viện chế thuốc hệ luyện chế ra, là một loại đan dược có thể cảm ứng sát khí, nếu nội tâm các ngươi trong trấn nhỏ có tồn tại sát khí, đan dược này sẽ theo người các ngươi mà tản mát ra hồng quang, chấp pháp đội chúng ta sẽ theo hồng quang mà tìm kiếm các ngươi. Mà các ngươi cũng biết Già Nam học viện chúng ta sẽ đối phó với những người đó như thế nào rồi đấy. Khi các ngươi định rời đi trấn nhỏ, có thể đến trung tâm giải dược để lĩnh giải dược, bất quá khi giải dược đến tay, sẽ có một đồi chấp pháp giám sát các ngươi rời đi trấn nhỏ.

Nghe được những lời này của trung niên nhân, mọi người ở cửa trấn không khỏi sắc mặt khẽ biến, lấy cái loại lưỡi đao thường xuyên liếm máu, thần kinh mẫn cảm, làm sao có thể đi nuốt một ít loại đan được không rõ đây. Đó chẳng phải là đem tính mệnh mình giao vào tay kẻ khác sao?

Cơ Huyền không nói gì, ánh mắt lướt qua người mười đạo nhân ảnh, trừ vị trung niên nhân đầu lĩnh kia ra, còn có hơn mười vị, nam có, nữ có, bất quá đều có chút còn trẻ, xem diện mạo cũng vào khoảng hai mươi đến hai ba.

Những người trẻ tuổi này đều mặc một loại 1uần áo màu lam nhạt, tại trên ngực áo còn mang theo một quả huy chương xanh thẳm, trên huy chương có điêu khắc một thanh chủy thủ dính một chút máu đỏ.

Nhìn thấy bộ dáng đối phương không chút buông lỏng, mọi người tại cửa trấn không nhịn được, trên khuôn mặt có chút khí thế hung ác, bất quá, khi khóe mắt bọn hắn liếc về Tử Linh thụ phía sau, cả người rùng mình lên, khí thế hung ác vừa mới tụ lại đã tan thành mây khói, cắn chặt răng, một ít người tuy vẫn không cam lòng nhưng vẫn nuốt phục đan dược, còn lại bất đắc dĩ lui ra ngoài.

Trừ những người thối lui, những người còn lại tuy không muốn, nhưng vẫn phải đi vào, sau đó hướng trung niên nhân báo danh tự, lĩnh một quả đan dược màu hồng, trước mặt chấp pháp nuốt xuống.

Nhìn những người này ngoan ngoãn nuốt đan dược vào, sắc mặc đạm mạc của trung niên nhân mới hơi hòa hoãn lại, bất quá tựa hồ như hắn không thích người Hắc Giác vực lắm, nên thủy chung cũng không lộ vẻ hòa nhã gì.

- Nếu là đệ tử, có thể không uống thứ này được không?

Ngay khi trung niên nhân theo thói quen đem đan dược đưa đến trước mặt một người trẻ tuổi, người phía sau đột nhiên hỏi tới.

- Ách?

Nghe được lời này, hơn mười người chấp pháp đội chung quanh, nhất thời đem ánh mắt kinh ngạc nhìn lại đây, nhìn gương mặt trẻ tuổi thanh tú kia, trung niên nhân thần tình hoài nghi, nói:

- Ngươi nói người là đệ tử của bổn viện?

- Được trưởng lão trong viện nhận làm đệ tử không biết có tính không?

Cơ Huyền cười nói.

- Báo tên, tuổi, chiêu sinh đạo sư.

- Cơ Huyền, hai mươi tuổi,…. Đạo sư Hà Kim.

Trung niên nhân phất phất tay, sắc mặc lại bỗng nhiên biến đổi, thất thanh nói:

- Hà Kim… Hà trưởng lão… Đan vương của Già Nam học viện sao?

- Trước tiên ngươi theo chúng ta đến phòng làm việc đã, nếu lời ngươi nói không sai, thì cũng không phải phục dụng thứ này. Đúng rồi, ta gọi là Hoắc Đức, là đội trưởng Già Nam học viện chấp pháp tiểu đội hai, cũng là một gã hoàng giai đạo sư của học viện.

…..

- Đây đúng là huy hiệu của trưởng lão. Nhưng ngươi phải hiểu có huy hiệu của trưởng lão thì cũng không tính là gì, nếu không có bằng chứng thuyết phục hơn thì ngươi khó lòng tiến vào học viện.

Trong một căn phòng rộng rãi, Hoắc Đức trong tay đang cầm một tấm huy hiệu cẩn thận xem xét rồi lão chậm rãi nói.

- Ta vẫn còn một món đồ vật nữa có thể chứng minh. Nhưng không biết đạo sư có đủ thẩm quyền không?

- Chỉ cần ngươi có vật chứng minh, ta hoàn toàn có thể sử lí, nếu không được thì ta đích thân thỉnh các trưởng lão trong viện xử lí.

Cơ Huyền gật đầu, trong tay xuất hiện tấm thanh ngọc đưa cho Hoắc Đức.

Hắc Đức tiếp nhận ngọc phù, linh hồn lực quét qua bên trong, sau đó lão thập phần biến sắc, cả người run lên. Giọng vội vàng hướng tới Cơ Huyền:

- Việc này có chút phức tạp, ngươi hãy chờ ta thỉnh trưởng lão trong việt tới giải quyết.

Nói xong Hoắc Đức mặc kệ Cơ Huyền, thân ảnh phi như bay khỏi phòng, dáng vẻ thập phần vội vã.

Khoảng một canh giờ sau Hoắc Đức được một lão già có thân hình ốm nhách kéo vào phòng, thoạt nhìn thập phần buồn cười. Lão già ốm đó vào trong phòng thấy Cơ Huyền ngồi đó, vứt Hoắc Đức sang một biết, lão phi thân tới hướng cậu, cánh tay gầy gò như thanh gỗ đó bấu chặt lấy vai cậu nói:

- Ngươi thực là đồ đệ của Hà Kim sao? Hà Kim thực sư vong mạng rồi sao?

Hai cánh tay như que cúi đó lại chứa kình lực mạnh mẽ, Cơ Huyền bị nó ép tới xương cốt kêu răng rắc, cậu muốn vận dụng đấu khí nhưng miễn cưỡng chỉ ép được một phần mười năng lượng. Cơ Huyền bất đắc dĩ nói:

- Không phải là trong ngọc giản nói hết rồi sao, còn có cả năng lượng linh hồn tàn dư được sư phụ để lại nữa.

- Đúng vậy. Hách lão ngài bình tâm đọc qua đi đã.

Hoắc Đức bị ném sang một bên cười lấy lòng dâng lên ngọc giản.

Lão già được gọi là Hách lão lúc này mới thả Cơ Huyền xuống cầm ngọc giản lên, linh hồn lực truyền vào đọc.

- Haiz, đây đúng thật là do đích thân Hà Kim viết…. Không nghĩ tới tên này cả đời tham tài, tham bảo, muốn thử cắn nuốt dị hỏa thứ hai cuối cùng lại vong mạng…. Xem ra hắn đối với ngươi không tồi, trải sẵn đường cho ngươi, dị hỏa hắn liều mạng thu dược cũng truyền lại cho ngươi.

Hách lão liếc qua ngọc giản, cuối cùng thở dài nhìn về Cơ Huyền nói.

Nghe lời Hách lão nói Cơ Huyền rùng mình một cái, dị hỏa được cậu ẩn nấp kĩ vậy mà cũng bị lão phát hiện. Có điều không biểu hiện quá nhiều, chỉ là Cơ Huyền nở ra nụ cười nhàn nhạt, có chút ý tứ mỉa mai.

Nhìn nụ cười mỉa mai của Cơ Huyền, lúc này đôi lông mày của lão mới dãn ra. Hách lão sao không hiểu tính cách của Hà Kim chứ, nếu lúc nãy Cơ Huyền lộ ra vẻ ngạc nhiên hay nói lời hay về Hà Kim mới khiến lão nghi ngờ.

Hà Kim là một kẻ có thể lợi dụng kẻ khác để đạt được mục đích, nên chắc hắn đối tốt với Cơ Huyền để tìm sự lợi dụng với cậu. Cơ Huyền hiện tại chắc cũng ý thức được điều đó, nhưng hắn không nghĩ tới cuối cùng hắn lại vẫn lạc để Cơ Huyền được hưởng lợi.

- Quả báo quả nhiên tồn tại, haizz.

Hách lão thở dài ấy ra một khối huy chương xanh thẫm, đưa cho Cơ Huyền nói:

- Ngươi quả thực được công nhận là đệ tử Già Nam học viện, vì sư phụ ngươi là trưởng lão của học viện, đã từng cống hiến rất nhiều cho học viện nên ngươi được đặc cách gia nhập nội viện, không phải thi đấu. Vậy thôi, ta phải đi báo với lũ cao tầng về việc này đây.

Lời vừa dứt Hách lão cũng như tan biến vào không khí, vô tung.

Hoắc Đức với Cơ Huyền, ánh mắt liếc ra bên ngoài bầu trời đã dần dần tối sầm. Trầm ngâm nói:

- Hiện tại sắc trời cũng đã tối rồi. Bất quá ta thấy ngươi đang vội vã muốn tiến vào học viện. Nên ta cũng sẽ không giữ chân ngươi nữa. Bất quá ở bên ngoài Già Nam học viện. Còn có một mảng rừng rậm nguyên thủy rất lớn. Nơi đó có đông đảo cao giai ma thú. Ban đêm mà đi qua đó sẽ rất nguy hiểm, ta có thể cho phép ngươi cưỡi sư thứu trực tiếp chạy tới Già Nam thành. Có được không?

- Vậy thì thực đa tạ Hoắc Tác đạo sư.

Cơ Huyền cũng không hề chần chừ, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng, nhìn thấy ở ngã tư đường đối diện đã có một con sư thứu to lớn xuất hiện ở đó, lúc này, một nam một nữ ở trên lưng sư thứu hướng về phía cậu cười nói:

- Học đệ, lên đây đi, chúng ta sẽ hộ tống ngươi đến Già Nam thành.

- Đa tạ hai vị.

Cơ Huyền cười cười, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình mạnh mẽ nhảy lên, khi hai chân vừa chạm đến lưng sư thứu thì chợt như được dính chặt lại trên đó, thân hình không nghiêng ngả một chút nào.

Lúc này, Cơ Huyền mở mắt, nhìn về hướng về nơi xa xôi, ở đó hình dáng thành thị khổng lồ có thể làm cho người ta líu lưỡi, chậm rãi xuất hiện trong màn sương.

- Đó là Già Nam thành sao?

Cho dù nhìn từ trên trời xuống, cũng vẫn không thể đem toàn bộ tòa thành thị này thu vào trong mắt, bởi vậy có thể thấy, diện tích tòa thành thị này, khổng lồ đến mức nào.

- Học đệ, đợi đến khi chúng ta hạ cánh xuống bãi đáp trong thành, đến lúc đó, ngươi phải tự mình đi đến học viện nha, bởi vì, nhân viên chấp pháp đội thường trực như chúng ta cũng không thể rời khỏi Hòa Bình trấn quá lâu.

Nam nhân viên chấp pháp đội kia quay đầu cười nói.

- Đa tạ hai vị học trưởng

Cơ Huyền gật đầu, mỉm cười cảm tạ nói.

- Không cần khách sáo.

Nam nhân viên lại lần nữa phát ra một tiếng kêu khẽ, sư thứu nhất thời gầm nhẹ một tiếng, đôi cánh chấn động, hướng thành thị khổng lồ kia đáp xuống.

Già Nam thành, tại nơi sư thứu đáp xuống, Cơ Huyền ngẩng đầu nhìn sư thứu đang chậm rãi bay lên bầu trời, thở ra một hơi, xoay người bước đi.
Bình Luận (0)
Comment