Đám người Nhược Lâm nhìn tới thân ảnh trên đấu trường khóe miệng giật giật, khuôn mặt biến ảo hết sức. Không biết nói gì cho phải.
- Hì hì, Tiêu Ngọc tỷ tỷ, kia chính là Tiêu Viêm ca ca mà Huân Nhi hay nhắc tới sao? Không nghĩ tới vào thời khắc tối hậu lại kịp thời chạy được đến đây đâu.
Mấy cô gái trẻ ở bên cạnh Tiêu Ngọc, tựa hồ là bạn đồng học của Huân Nhi, tất cả đều mở to đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang ở giữ sân, cười hì hì hỏi.
Tiêu Ngọc bị câu hỏi đó làm á khẩu không biết nên trả lời như nào.
Huân Nhi ở bên cạnh nhìn bóng hình vừa mới xuất hiện kia, trong lòng ngổn ngan cảm xúc phức tạp.
……
- Hắn là cái tên Tiêu Viêm kia sao?
Ở một chỗ tập trung nhiều đệ tử áo trắng trên khán đài. Bạch Sơn dáng người cao ngất, ngọc thụ lâm phong đang tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía hắc bào thanh niên ở giữa quảng trường. Hắn không nghĩ tới vào thời khắc cuối cùng cái tên kia lại có thể đến kịp.
- Cũng chỉ có thế thôi.
Nhìn biểu tình của hắc bào thanh niên kia không hề có một chút động dung khi bị người ta tấp nập vây quanh. Đuôi lông mày của Bạch Sơn hơi nhướng lên. Nhàn nhạt nói.
…..
- Đây là Tiêu Viêm ca ca trong miệng Huân Nhi sao? Rốt cuộc cũng chịu xuất hiện a, bất quá dáng vẻ quá bình thường a. Thật không biết nàng ấy vì cái gì mà lại nhớ thương hắn đến như vậy.
Một hồng y thiếu nữ. Ánh mắt hứng thú đảo qua trên người hắc bào thanh niên. Bất quá, chỉ một lúc sau chợt bĩu môi nói.
- Bộ dạng đẹp đẽ thì có ích lợi gì? Có thể khiến trọng tài vì thế mà cho hắn thêm điểm sao?
Ở bên cạnh. Một lão nhân râu tóc bạc trắng chợt đảo đôi mắt trắng dã. Một đôi con ngươi đục ngàu dừng ở trên người cậu. Một lát sau. Hơi hơi cau mày. Trong mắt xẹt quá một chút kinh ngạc. Nhàn nhạt cười nói:
- Một tên tiểu tử rất thú vị.
- Hi vọng đừng có vừa mới lên tràng đã thua ở trong tay Tiết Băng. Bằng không, mặt mũi của Huân Nhi có thể thực sự bị mất hết a.
Hồng y thiếu nữ bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc dài màu hồng rủ xuống. Có chút bộ dạng vui sướng khi người ta gặp tai họa nói.
- Hãy chờ xem.
Lão nhân cười cười, đem ánh mắt chuyển tới các trọng tài đang ở không xa phía trên đài, phát hiện vài tên lão hữu ở nơi đó trong mắt cũng lộ ra một chút kinh ngạc, xem ra cũng giống hắn cũng không nhìn thấu tên hắc bào nhân kia tiểu tử kia hẳn là có một ít chỗ kỳ dị a.
….
Trên quảng trường được vạn chúng chú mục, Tiết Băng sắc mặt lạnh lung, trường thương trong tay chống thật mạnh xuống sàn nhà cứng rắn, ánh mắt nhìn thẳng về phía hắc bào thanh niên trước mặt, lạnh lùng nói.
- Ngươi không xứng với nàng.
Hắc bào thanh niên lúc này tức tới điên rồi, trong lòng chửi thầm:
- Tiêu Ninh, gan ngươi cũng to lắm tính kế ta, sau vụ này ta không chơi chết ngươi là không được.
Hắc bào này chính là Cơ Huyền, bị Tiêu Ninh đào hố cho mà nhảy xuống. Cơ Huyền bất đắc dĩ muốn lên tiếng giải thích thì. Tiết Băng vẻ mặt lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt chuôi trường thương, bàn chân đột nhiên đạp mạnh, trường thương chấn động, tạo thành một đạo kình khí bén nhọn, bắn thẳng đến cậu.
Nhìn thế công hung mãnh của đối phương sắp giáng đến, Cơ Huyền thu lại tất cả cảm xúc, khuôn mặt hiện lên nét chế nhạo.
Tiết Băng ánh mắt băng hàn nhìn hành động của Cơ Huyền, tức giận trong lòng hắn càng dâng lên đến đỉnh điểm, theo ý niệm trong đầu điều động, đấu khí trong cơ thể nhất thời ào ạt tiến vào trong trường thương, mũi thương mang theo một đạo ánh sáng màu hồng, bàn tay mạnh mẽ nắm chạt cán thương, trường thương mạnh mẽ xuất ra, cơ hồ trong nháy mắt, nó đã đến trước yết hầu của cậu.
Ngay tại lúc tất cả mọi người đều nghĩ sẽ xuất hiện một màn huyết tinh, thì ngay lúc đầu thương còn cách yết hầu Cơ Huyền vẻn vẹn không đến nửa tấc, thì đầu thương như bị vật gì cản lại ở trên không, đột nhiên cứng ngắc ngưng lại!
- Phá.
Hai ngón tay của Cơ Huyền biến đen ép tới mũi thương chặn đứng nó. Hời hợt nó một câu, đấu khí hắc ám từ hai ngón tay hủy dị đem trường thương bao bọc lại.
- Rắc rắc. Phanh.
Xoay nhẹ bàn tay mình, toàn bộ trường thương bị hành động của Cơ Huyền chấn thành mảnh vụn. Trên tay vẫn cầm mảnh thương, Cơ Huyền vẩy nhẹ cánh tay, mảnh thương như tên bắn hướng tới yết hầu của Tiết Băng đâm thẳng tới.
Hành động của Cơ Huyền thực sự nhanh chóng, khi Tiết Băng ý thức được thì mảnh thương đó sắp ghim vào yết hầu của hắn. Lùi lại một bước nhỏ, rong nháy mắt rút ra một cây trường thương toàn thân phủ một màu bạc được chế tạo bằng Tinh Cương. Hắn xoay trường thương một vòng tròn, đánh bật mảnh thương kia đi. Tránh được đòn trí mạng Tiết Băng nhìn tới Cơ Huyền, sắc mặt hắn trở nên phẫn nộ khôn cùng.
Lúc này Cơ Huyền đang ngoắc ngoắc ngón tay khiêu kích nồng đậm.
Hắn hét lên một tiếng kèm theo đó đấu khí trong cơ thể hắn ở thời khắc này được vận chuyển tới cực hạn, đấu khí màu đỏ liền từ thân thể hắn phun mạnh ra tạo thành một lớp mỏng màu đỏ bao quanh thân thể hắn.
Vào lúc đấu khí trong cơ thể vận khởi, trường thương trong tay Tiết Băng mũi thương liền chấn động và phát ra mười mấy đạo tàn ảnh. Hắn điều chỉnh trường thương ngay lập tức các đạo tàn ảnh này đột nhiên hợp hại hóa thành một đạo màu hồng chói mắt đâm tới Cơ Huyền.
- Điệp Lãng.
Tiết Băng khẽ gầm nhẹ cùng với khí thế hung hãn trường thương liền đâm tới.
Mấy người trên quảng trường nhìn kỹ thì thấy đạo chói mắt màu hồng bao phủ ngập trời. Với uy thế như vậy không ít người phát ra cá lời bàn tán xôn xao cảm thấy hổ thẹn cho tư cách tham gia thi đấu chọn người giỏi nhất trong viện của mình. Loại này công kích hung hãn sợ rằng có thể vượt qua người mới tiếp nhập cấp bậc Đại Đấu Sư rồi?
Bị màu đỏ chấn động cấp tốc phóng ra kèm theo kình khí nóng cháy đập vào mặt, Cơ Huyền sắc mặt vẫn như cũ như vậy bình thản. Nụ cười nhạt nhạt vẫn treo trên khóe miệng cậu.
Quyền nắm chặt, kình khí bén nhọn phát ra, nhất thời một âm thanh chói tai vang lên. Đấu khí bắt đầu khởi động. Cuối cùng nhanh chóng hiện ra tại nắm tay. Ngưng tụ ra một tầng hắc ám đấu khí tầng tầng lớp lớp bao trùm nắm tay.
Cơ Huyền vung mạnh cánh tay bao bọc bởi đấu khí hắc ám, quyền khí xé gió tới hướng ánh thẳng vào mũi thương của Tiết Băng.
- Bạo Phá.
Hắc quyền của Cơ Huyền bỗng bùng nổ luồng năng lượng kinh thiên.
- Thình thịch!
Chỉ một thoáng sau khi hai người tiếp xúc. Một tiếng vang lớn từ giữa sân phát ra. Ầm ầm một tiếng. Chỉ thấy ở chỗ nền sân ở vị trí hai người tiếp xúc bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ. Các khe nứt lan tỏa ra trông giống như một cái mạng nhện.
Bụi đất đá từ mặt đất bị hất tung lên. Mà ở một quyền và thương va chạm vào nhau một tiếng răng rắc của binh khí gãy vang lên từ chỗ giao chiến truyền ra. Ngay sau đó, một nhân ảnh từ trong bụi đất đá bắn ra đồng thời máu tươi từ trên thân thể người đó phun ra xối xả. Thân thể người đó như diều đứt dây, bay thằng một đoạn xa, cuối cùng va đập vào vách tường mới đình chỉ.
Thân ảnh va đập mạnh tới nỗi đem vách tường đó rạn nứt, thân hình lún vào bên trong. Phun ngụm máu tươi, kẻ đó mắt đào dã trắng, bất tỉnh.
Tiết Băng bị kình khí va chạm biến thành mảnh nhỏ toàn thân bao phủ bởi đá vụn và máu ứ đọng, người cảm thấy kinh hãi là hai tay của Tiết Băng cũng như bị đứt làm mấy khúc, năm ngón tay không còn nằm theo trật tự nữa. Rõ ràng cho thấy là bị cường lực trực tiếp đánh gãy.
Có thể trước một gã cửu tinh Đấu Sư chỉ bằng sau khi thi triển huyền giai đấu kỹ có thể dùng mạnh mẽ một quyền đánh nát tả tơi trường thương chế tạo từ Tinh Cương, đem hắn phế luôn cánh tay. Cho dù là một ít Đại Đấu Sư ở đây cũng khó có thể làm được. Song Tiết Băng cũng là người có danh khí không nhỏ trong Già Nam học viện vậy mà lại bị một tân sinh mới chân ướt chân ráo tới trực diện đánh bại.
- Giỏi, giỏi, rất mạnh mẽ
Trên khán đài đám người Tiêu Ngọc khẽ nhếch miệng vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng lưng gầy gộc cao ngất giữa sân, nàng hoa lệ quên mất đó không phải Tiêu Viêm. Sau đó một cô gái không nhin được mắt sáng lên thất thanh lẩm bẩm nói. Không ai có thể nghĩ Tiết băng vốn là cửu tinh Đấu Sư đang thi triển cực mạnh chiêu thức mà lại bị một quyền đánh bại.
Nhược Lâm đại sự ở bên cạnh chậm rãi từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần. Nhìn bóng lưng thanh niên ở giữa sân tới bây giờ vẫn như cũ vẫn có chút khó mà tin được.
….
Khán đài bên kia hắc bào thanh niên họ Bạch song chưởng vòng tại trước ngực, khẽ cau mày nhìn nọ vậy thân hình đứng thẳng tắp sừng sững ở trong quảng trường sau một lúc lâu, chậm rãi thở ra một hơi, thản nhiên địa cười nói:
- Không tệ quả nhiên có vài phần bản lãnh ngươi bây giờ mới có tư cách có thể làm cho ta chú ý tới ngươi. Hy vọng ngươi có thể kiên trì mấy vòng nữa đi. Đến lúc đó nếu có cơ hội bản thân ta muốn chính mình đấu với ngươi.
- Một kẻ kình địch a nhưng mà nàng nhất định phải là của ta!
Ánh mắt chuyển hướng tới chỗ Huân Nhi, Bạch Sơn nhìn lãnh đạm cô gái một thân xanh nhạt quần áo bị chúng nữ vây chung quanh, giống như một đóa thanh liên nở rộ, thấp giọng nói.
- À quyền thế của tên kia thật mãnh liệt, dĩ nhiên ngay cả "Điệp Lãng" của Tiết Băng cũng đỡ không được. Sợ rằng thực lực của hắn hẳn là trên tam tinh Đại Đấu Sư đi.
Hồng y thiếu nữ xinh đẹp vóc người như ma quỷ lộ ra một đôi mắt gian xảo nhìn Tiết Băng, không khỏi kinh ngạc nói.
- Quyền thế thực sự là rất sắc bén, hơn nữa còn biết được đem năng lượng bộ phận ngưng kết lại làm gia tăng lực công kích cùng lực phòng ngự. Nhưng muốn làm được thì cần phải nắm rõ được sự tinh diệu của đấu khí về điểm này hắn cũng có thể so sánh cùng ngươi rồi…. Chỉ là lúc hắn bạo phát đấu khí đó, ta cảm nhận được các loại nguyên tố chi lực khác.
Lão nhân bên cạnh, khẽ gật đầu, trong thanh âm đồng dạng mang theo một chút kinh ngạc.
….
Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán thì Cơ Huyền lên tiếng:
- Trước tiên ta phải nói điều này. TA KHÔNG PHẢI TIÊU VIÊM, và cũng không có quan hệ gì với Huân cái gì đó Nhi mà các ngươi nói cả. Được chứ.
Cả đấu trường bị lời nói kinh thiên của Cơ Huyền làm cho chấn động, trên đại cao thanh niên họ Bạch, hồng y thiếu nữ, lão nhân,…. Tất cả mọi người đều trợn tròn to mắt nhìn Cơ Huyền.
Nghe Cơ Huyền phủ nhận quen biết với mình, thậm chí còn nói tới khó nghe vậy Huân Nhi hừ lạnh, cơn tức giận mạc danh dâng lên.
Trọng tài bên cạnh cũng lắp bắp hỏi lại:
- Ngươi không phải Tiêu Viêm?
Cơ Huyền gật đầu.
- Vậy tại sao ngươi ứng chiến?
- Ta có bảo ứng chiến sao?
Cơ Huyền hỏi vặn lại.
- Ngươi lên đài không phải ứng chiến sao? Ngươi không giải thích không phải thừa nhận sao?
Trước tiếng hét phẫn nộ của trọng tài Cơ Huyền nhún vai nói:
- Ta đã muốn giải thích rồi nhưng đâu ai nghe, ta còn bị tên Tiết Băng đó tấn công không phải sao? Ta chưa từng thừa nhận mình là Tiêu Viêm không phải sao?
- Vậy Tiêu Viêm đang ở đâu?
Ngẫm lại, Cơ Huyền nói đúng, trọng tài đành nén giật hỏi.
- Ta sao biết được…..
Cơ Huyền bỗng ngắt quãng, ánh mắt nhìn hướng trên bầu trời, cánh tay chỉ chỉ nói tiếp:
- Hắn đến rồi kìa.
Trên bầu trời của quảng trường, bỗng vang lên một tiếng xé gió chói tai, khiến cho ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.
Theo âm thanh xé gió vang lên, một đạo bóng đen bỗng từ trên bầu trời bắn xuống, nện thật mạnh xuống quyết đấu tràng, khiến cho sàn đấu cứng rắn, trực tiếp bị chấn thành bột phấn, chỉ nghe phịch một tiếng, rồi sau đó bụi mù bay lên che kín cả khu vực.
Cuối cùng Tiêu Viêm chính danh đã xuất hiện.