Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 173

- Có việc gì nữa sao?

Hách trưởng lão thấy cước bộ của Cơ Huyền dừng lại thì hỏi.

Đột nhiên Cơ Huyền quay đầu cười hì hì với Hách trưởng lão, bộ dáng muốn bao nhiêu đê tiện liền thấy có bấy nhiêu đê tiện.

Hách trưởng lão cũng bị nụ cười và dáng vẻ của Cơ Huyền làm cho lông mao dựng đứng hết cả lên. Lão hừ hừ hai tiếng, giọng trầm nói:

- Có cái rắm gì thì phóng ra đừng làm điệu bộ ghê tởm như vậy.

- Hắc, thực ra cũng không có gì…. Chỉ là không biết Hách trưởng lão có ma hạch của ma thú lục giai cho tiểu tử mượn dùng chút..... Ta chỉ cần một viên ma hạch của lục giai ma thú thôi. Nếu ngài đưa cho ta thất giai ma hạch hay vài viên ma hạch lục giai thì ta cũng không lấy đâu… ta sẽ trở mặt với ngài đó.

Cơ Huyền bày ra bộ dạng nếu ngài đưa cho ta đồ tốt hơn hay đưa cho ta nhiều hơn thì ta nhất quyết cùng ngài liều mạng. Thập phần quyết tâm, ừm chính là bộ dáng công chính liêm minh này.

- Phụt.

Chén trà đang đưa vào mồm cũng bị lời nói của Cơ Huyền làm phun hết ra ngoài, dính hết lên một số tài liệu. Da mặt của Hách trưởng lão không ngừng co rút lại, râu ria trên mặt cũng dựng ngược lên.

Vài viên lục giai ma hạch, thậm chí còn thất giai, cứ làm như là tùy ý nhặt đá ven đường vậy.

Nghe được những lời này, Cơ Huyền cũng đành thất vọng lẩm bẩm:

- Chậc, đạo sư ở học viện đã nghèo rồi các trưởng lão cũng nghèo không kém. Hóa ra được mỗi cái nội dược phòng là làm màu làm mè chứ bản thân học viện thì nghèo kết xác…. Thả nào không dùng kim tệ mà dùng hỏa năng. Việc này cũng đành quên đi.

Hách trưởng lão áp chế xung động muốn một chưởng chụp chết Cơ Huyền, hít một ngụm khí, rồi lại một ngụm khí. Ta còn cần tiểu tử này luyện đan cho mình, chụp chết hắn thì không còn đan dược nữa. Niệm đi niệm lại vài lần cuối cùng Hách trưởng lão cũng áp chế lửa giận nói:

- Lục giai ma hạch, ta đích xác không có, nhưng ta có thể giúp đưa ngươi đến gặp một trưởng lão, trong tay hắn vừa lúc có một lục giai thủy hệ ma hạch mà năm đó may mắn đọat được.

Nghe vậy, Cơ Huyền ngẩn ra, chợt khuôn mặt trong nháy mắt xuất hiện cuồng hỉ:

- Thật vậy? Nếu Hách trưởng lão có thể dẫn tiến, chỉ cần có được lục giai ma hạch, tất nhiên sẽ không quên ơn của trưởng lão.

- Ngươi cũng đừng nên cao hứng quá sơm, tên kia tính tình keo kiệt, năm đó liều mạng cộng vài phần vận khí mới đánh chết được một đầu lục giai ma thú đang bị trọng thương, cho nên đem viên ma hạch cất chứa như là bảo bối, thỉnh thoảng mới khoe ra trước mặt chúng ta, ngươi nếu mà muốn từ trong tay hắn lấy đi lục giai ma hạch, trừ phi xuất ra cho hắn cái gì đó tương đương thỏa mãn được hắn, nếu không mà nói thì chuẩn bị từ bỏ đi thôi. Đi theo ta!

Hách trưởng lão khoát tay, rồi dẫn đầu bước ra ngoài.

Cơ Huyền vội vàng gật đầu, bước nhanh đuổi theo, dưới loại tình huống thời cấp bách, tin tức về lục giai ma hạch với cậu mà nói không nghi ngờ chính là một tin vui hiếm thấy, mặc kệ phải trả giá cỡ nào, đều cũng phải đem cho được viên lục giai ma hạch thu vào trong tay.

Trên đường đi, Hách trưởng lão đối với Cơ Huyền tiết lộ một ít chuyện có liên quan đến vị trưởng lão kia.

- Gặp tên kia, nên nói thẳng ý đồ mình đến là được. Hắn mặc dù tính tình có chút nóng nảy, nhưng ngươi cũng không cần sợ hắn, hắn sẽ không làm khó gì ngươi

Cơ Huyền cười cười, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Vị Lưu trưởng lão này có sở thích đặc biệt nào không?

- Thích gì đó sao, ngươi cũng đã rõ ràng, đạt đến loại cấp bậc như chúng ta, tài vật bình thường dĩ nhiên là khó có thể đả động, chỉ những thứ có thể trợ giúp tu luyện mới có lực hấp dẫn lớn đối với chúng ta. Tên kia mặc dù keo kiệt nhưng đối với tu luyện lại rất là si mê, nếu ngươi có thể xuất ra vật phẩm hữu ích đối với việc tu luyện, ta nghĩ hẳn là hắn sẽ động tâm.

Hách trưởng lão suy nghĩ rồi nói.

- Không biết vị trưởng lão này tu luyện công pháp ra sao, loại thuộc tính nào?

- Hỏa thuộc tính, cũng chính bởi điều này, tính tình mới có xu hướng tương tự.

Hách trưởng lão cười nói.

- Hỏa thuộc tính..

Khẽ cười cười, Cơ Huyền chậm rãi gật đầu, trong lòng thoáng có chút ý niệm.

Nhìn thấy Cơ Huyền trở nên trầm ngâm, Hách trưởng lão không khỏi có chút lạ lùng, chẳng lẽ hắn thật có thể xuất ra thứ gì đó làm cho lão quỷ keo kiệt động tâm? Đúng rồi, hắn là Luyện dược sư, nói không chừng, sợ là cũng có một ít bảo bối tàng trữ.

Trong lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã bất tri bất giác tiến sâu vào trong nội viện. Nơi cư ngụ trong nội viện dành cho trưởng lão và các đạo sư, không gian u tĩnh hơn, so với ký túc xá của các đệ tử ở bên ngoài không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Bất quá điều này cũng chẳng trách, với thực lực mạnh mẽ của các trưởng lão, sự đãi ngộ tự nhiên không phải là những học viên bọn hắn có khả năng so sánh.

Sau một lúc lâu xuyên qua con đường nhỏ trong rừng cây, Hách trưởng lão rốt cục cũng đi chậm lại, cuối cùng dừng tại một căn phòng dựng toàn bằng trúc xanh.

Lưu trưởng lão quả là biết cách hưởng thụ. Nhìn thấy căn phòng trúc, Cơ Huyền không khỏi trải qua cảm giác kinh ngạc trong lòng.

Hách trưởng lão ở phía trước cửa chính, giơ tay lên định gõ cửa, bên trong cánh cửa bỗng truyền đến một đạo âm thanh hùng hồn, nóng nảy:

- Muốn vào thì tiến vào đi, gõ cửa làm cái gì a, ngươi đừng bày điệu bộ cổ hủ, không trực tiếp được sao.

Hác trưởng lão cũng không có cảm giác gì, giống như đã là thói quen, đẩy cửa phòng ra, lững thững đi vào, miệng cười hắc hắc nói:

- Lưu lão đầu, ta dẫn theo người đến chỗ ngươi, e rằng ngươi nên ra gặp mặt.

- Ai?

Cơ Huyền cũng đi theo vào trong phòng, vừa vặn nhìn thấy một vị hồng bào lão giả từ trong phòng đi ra, lão giả lúc này dáng vẻ đang còn ngái ngủ, như mới vừa tỉnh giấc, hắn vừa đi vừa nói, khi tới phòng khách, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc ra cửa, bởi bị che khuất nên không thấy rõ dung mạo người trẻ tuổi, đôi mày không khỏi nhíu lại, nói:

- Tiểu tử từ nơi nào tới? Thi kiểm tra không thành, bị các trưởng lão đuổi ra Thiên Phần Luyện Khí tháp, muốn tìm ta đi cầu tình?

- Đệ tử Cơ Huyền, ra mắt Lưu trưởng lão.

Cơ Huyền mỉm cười, tiến lên một bước, chắp tay cung kính nói.

- Được rồi... gì? Cơ Huyền? Chính là một trong hai gia hỏa có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược đó hả?

Lưu trưởng lão thái độ lúc ban đầu không mặn không nhạt lên tiếng, dù sao tình trạng đệ tử đến cầu tình hắn gặp phải nhiều lắm, đã muốn lười ứng phó, bất quá khi nghe được tên tuổi thoáng có chút quen tai, đầu tiên là ngẩn ra, ánh mắt vội vàng chuyển dời đến khuôn mặt Cơ Huyền, mở miệng kinh ngạc nói.

Cơ Huyền cười gật gật đầu.

- Ha hả, tên này tiếng vang như sấm bên tai. Ngồi đi, tìm ta có chuyện gì?

Phất phất tay, Lưu trưởng lão sau khi ngồi ở ghế, lại phục hồi bản tính khẩn cấp, thúc giục hỏi.

Cơ Huyền cũng mỉm cười đáp:

- Hôm nay đến tìm Lưu trưởng lão, chủ yếu bởi vì vãn bối hiện tại tới lúc luyện chế khẩn yếu mà lại thiếu một thứ duy nhất. Mà thứ này, vừa lúc trong tay Lưu trưởng lão cũng có. Nếu trưởng lão đồng ý đáp ứng đem thứ này trao đổi với vãn bối, ta nhất định sẽ hậu báo!

- Một quả lục giai ma hạch.

Cơ Huyền nhẹ nhàng nói.

"Răng rắc! "

Thanh âm Cơ Huyền vừa hạ xuống, chén trà trong tay Lưu trưởng lão liền như chịu áp lực đột ngột, sau một tiếng vang thanh thúy, biến thành một đống mảnh nhỏ.

- Khụ...

Một bên, Hách trưởng lão thoải mái ho khan một tiếng, lão gia hỏa này quả nhiên vẫn là coi vật kia như tính mạng, xem ra Cơ Huyền muốn thu được vào tay, có chút có khó khăn.

- Hừ, lão đầu này toàn nói loạn xạ.

- Nói cho người ta biết ta có lục giai ma hạch sao?

Lưu trưởng lão chà đi dấu nước trên bàn tay, liếc mắt nhìn Hách trưởng lão. Lục giai ma hạch này, đặt ở bất kỳ một địa phương nào đều là vật hiếm thấy, huống hồ thứ này năm đó hắn phải chịu nguy hiểm tính mạng mới có được. Đâu có thể nào dễ dàng giao cho người khác.

- Ta nói cho ngươi biết, lục giai ma hạch ta sẽ không đưa cho bất luận kẻ nào, ngươi cũng đừng uổng phí tâm cơ.

Dường như vì muốn đoạn tuyệt ý niệm của Cơ Huyền, nên Lưu trưởng lão lập tức nói một câu dứt khoát,...

Hách trưởng lão lắc đầu, không biết làm sao, việc hôm nay, xem ra hơn phân nửa không thành.

- Ha hả, Lưu trưởng lão, lục giai ma hạch mặc dù trân quý, nhưng qủa thật không phải là vật vô giá, người tu luyện chính là hỏa thuộc tính công pháp, Thủy hệ ma hạch đối với người không có nửa điểm tác dụng, người sở dĩ không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt ta, hẳn là lo lắng Cơ Huyền không có được thứ gì chân chính làm cho trưởng lão động tâm?

Cơ Huyền vẫn chưa vì cự tuyệt của Lưu trưởng lão mà có nửa phần ủ rũ, khẽ mĩm cười nói.

Lưu trưởng lão đảo cặp mắt, không đáp lời, lục giai ma thú, hiện tại ngay cả hắn cũng đánh không lại. Hắn mặc dù đem lục giai ma hạch coi là bảo bối, nhưng hắn cũng không phải là lão già ngốc ôm khư khư lấy nó. Ma hạch mặc dù có năng lượng cực kỳ mạnh mẽ nhưng là loại năng lượng cuồng bạo, thân thể con người căn bản không dễ dàng hấp thu, cho nên, nếu có người có thể xuất ra thứ gì đó làm hắn động tâm, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng Cơ Huyềntrước mặt, với lứa tuổi như cậu, Lưu trưởng lão thật sự không tin tưởng hắn có thể xuất vật nào trân quý như thế.

- Nếu ngươi muốn từ trong tay của ta đổi lấy lục giai ma hạch, cũng có thể, chỉ cần cho ta một mảnh Đấu Linh đan!

- Đấu Linh đan? Lão bất tử ngươi cũng đừng quá sư tử há mồm chứ?

Thanh âm Lưu trưởng lão vừa dứt, Hách trưởng lão liền nhảy dựng lên, ánh mắt trừng lớn mắng:

- Đây chính là lục phẩm đan dược a, với thực lực Cơ Huyền hiện giờ, làm sao có thể luyện ra, ngươi chẳng phải là cố ý làm người ta khó xử sao?

Bĩu môi, Lưu trưởng lão cũng không để ý tới hắn, chỉ lấy ánh mắt hướng về phía Cơ Huyền

Khẽ nhíu mày, Cơ Huyền nhẹ lắc đầu nói:

- Đấu Linh đan, ta quả thật không đưa ra được.

Nghe vậy, tâm tình Lưu trưởng lão nhất thời thất vọng, uể oải phất phất tay, nói:

- Nếu đã không có, mời trở về đi.

- Bất quá.

Cơ Huyền cười cười, ngón tay khẽ quét qua nạp giới, nhất thời, một hình lưu ly trong suốt chứa đựng tử sắc dung dịch xuất hiện trong tay. Bình lưu ly vừa xuất hiện thì nhiệt khí trong phòng đề tăng không ít.

Nhìn thoáng ánh mắt thẳng tắp của Lưu trưởng lão, Cơ Huyền cười nói:

- Ta nghĩ, có lẽ Lưu trưởng lão đối với thứ này sẽ cảm thấy hứng thú.
Bình Luận (0)
Comment