Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 178

Quả nhiên như Cơ Huyền lo sợ một đám quái vật nhạy cảm đã cảm nhận được sóng ba dộng không tầm thường này. Tuy nhanh chóng phong tỏa nhưng vẫn chậm một bước. Lần này quả thực là do Cơ Huyền quá chủ quan quên mất việc phòng bị.

Núi rừng trùng điệp, trên bầu trời xanh, một cột sáng màu lam đâm thẳng trời cao. Mãi không biến mất.

Cơ Huyền hừ lạnh, đấu khí hắc sắc ngưng tụ trong lại trong tay thành hắc trảo, cậu đánh mạnh vào cột sáng chụp lấy một thứ gì đó thu lại vào trong tay. Khi Cơ Huyền thu hồi vật đó vào trong tay thì trụ sáng nhanh chóng ảm đạm rồi biến mất.

Chậm chậm mở tay ra, lam sắc quang mang từ từ tiêu giảm, liền lộ ra bản thể, rõ ràng là một viên lam sắc đan dược, áng chừng cỡ hột nhãn, mặt ngoài cực tròn trịa, giống như mặt biển vậy, bên ngoài mơ hồ lồ lộ văn hoa giống như từng đợt sóng biển, cực kỳ huyền bí.

Theo lũ lam sắc quang mang này từ trong cột sáng thoát ly ra, cột sáng khổng lồ dường như mất đi năng lượng duy trì, thoáng đích run rẩy vài cái, rồi từ từ trở nên hư ảo, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.

Nhìn cột sáng biến mất tâm thần điều động Tử Tinh Dực sư vương và Thương Tuyết Chi Ngao quay về sau đó vận chuyển cánh đấu khí hoàng kim sắc phi thân rời đi. Nhìn viên đan dược đẹp đẽ trong tay thấy thập phần kinh ngạc vì viên đan dược này biết bay, hơn nữa còn có linh trí không thấp.

- Tinh. Kí chủ không cần quá ngạc nhiên cao giai đan dược đều có một chút linh tính, nhưng chỉ là cực kỳ mơ hồ cảm ứng mà thôi, lục phẩm đan dược bình thường sẽ không có như vậy linh tính, chẳng qua Dung Linh đan này tại trong cùng cấp lục phẩm đan dược đều là có thể tính là hiếm hoi, đặc biệt là trải qua Phong Nộ Long diễm thôi hóa, phẩm chất so với các đan dược cùng cấp phải cao, tự nhiên là linh tính càng nồng đậm một chút.

Hệ thống bỗng vang lên tiếng giải thích cho Cơ Huyền.

Nghe vậy Cơ Huyền cũng thấy có chút thú vị lấy ra một bình ngọc tính cất nó đi, ai ngờ viên đan dược như không muốn vào chạy dược bình, nó quấn quanh thân cậu như muốn năn nỉ.

Đúng là kì diệu, nhìn viên đan dược đang năn nỉ mình Cơ Huyền sinh ra chút cảm giác kì lạ. Có điều cậu vẫn cường ngạnh đem viên đan dược bỏ vào dược bình sau đó tính hướng về nội viện thì Cơ Huyền sắc mặt đột nhiên biến đổi, liền quay đầu lại, nhìn về một bên sơn mạch xa xôi.

Cơ Huyền cảm nhận được luồng khí tức rất cường đại tiến đến, đánh một cái rùng mình Cơ Huyền vội vàng ẩn nấp. Ánh mắt tại bốn phía mau chóng đảo qua một vòng, ngay lập tức thân hình trực tiếp quay về một đỉnh núi cao bay đi, cuối cùng thân hình hoàn toàn biến mất tại bên trong rừng cây.

Thân hình vừa tiến vào, tại một góc ẩn mật, ánh mắt của Cơ Huyền xuyên thấu qua khe hở nhánh cây, nhìn về phía bầu trời xa xôi.

Không lâu sau khi Cơ Huyền đem thân hình hoàn toàn ẩn giấu, đột nhiên có một tiếng xé gió rất nhỏ, một đạo bóng đen mơ hồ hợt xuất hiện giữa không trung.Tại lúc bóng người dừng lại, Cơ Huyền có thể cảm thấy được rõ ràng một cổ vô hình ba động cực kỳ bàng đại khuếch tán đến, cuối cùng đem phụ cận mấy ngọn núi đều bao vây vào.

Vô hình ba động này không ngừng quét qua quét lại. Giằng co một hồi như vậy, liền đình chỉ, bóng đen thân hình run lên, lại xuất hiện, hiển nhiên là xuất hiện trên ngọn núi mà dược lão luyện chế đan dược.

Cơ Huyền ánh mắt cực kỳ mờ mịt xuyên thấu qua nhánh cây, lặng lẽ đảo qua người mới đến, nhưng chỉ có thể nhận ra đối phương là một bạch phát lão nhân.

- Người này chắc cũng là người trong nội viện, nhưng thực lực của hắn so với mấy trưởng lão kia mạnh hơn rất nhiều, nếu đoán không nhầm, hắn hẳn là nội viện tối có uy tín Đại trưởng lão?

Trong lòng nhẹ giọng nói thầm, Cơ Huyền âm thầm đoán.

- Không biết là bằng hữu phương nào luyện đan trong nội viện ta? Nếu là có thể thì đi ra gặp mặt?

Thân thể rơi trên ngọn núi, hắc bào lão giả ánh mắt quan sát bốn phía, nhìn con mắt như bình tĩnh hồn trọc, nhưng trong mơ hồ lóe ra thiểm điện giống như lệ mang.

- Ra ngặp ngơi mới là ngốc tử.

Thanh âm mang theo đấu khí hùng hồn trên bầu trời không ngừng quanh quẩn, liên miên không dứt, kéo dài không thôi, Cơ Huyền tự nhiên là không có khả năng theo lời hiện thân, thân thể giống như thi thể nằm trong tán cây, hoàn toàn bất động, tiếng tim đập cũng giảm đến thấp nhất.

Âm thanh liên miên tại giữa không trung quanh quẩn trứ, sau một hồi lâu cuối cùng cũng tiêu tán, song chung quanh, vẫn như cũ an tĩnh như lúc ban đầu, này làm hắc bào lão giả mày không khỏi nhíu lại.

- Chẳng lẻ đã đi?

Khinh hít một tiếng, thân hình hắc bào lão giả thoáng hiện vài cái liền biến mất tại đường chân trời.

Nhìn hắc bào lão giả đã biến mất, Cơ Huyền lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, thân thể vừa định cử động, âm thanh của hệ thống lại vang lên bên tai:

- Tinh. Không được nhúc nhích!

Vừa mới động đậy thân thể bị nhắc cho cứng đơ, Cơ Huyền khóe miệng khẽ mếu, tiếp tục duy trì tư thế, như lúc ban đầu kéo dài gần nửa giờ, ngay khi cậu sắp nhịn không được, con mắt chợt co rút nhìn ngọn núi trước mắt..

Chỉ thấy trên đỉnh núi vốn không có người qua lại, một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi qua, một đạo hắc bào nhân ảnh tựa như quỷ mỵ, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của Cơ Huyền.

Nhìn đạo thân ảnh rõ ràng đã đi xa, nhưng lại xuất hiện quỷ dị lúc này, trên trán Cơ Huyền lập tức chảy đầy mồ hôi, lão gia hỏa này thật sự là xảo trá a, nếu lúc trước không có hệ thống nhắc nhở, chỉ sợ hắn vừa hiện thân sẽ bị phát hiện.

Hắc bào lão giả vừa xuất hiện bất đắc dĩ nhìn quanh bốn phía, bây giờ hắn mới xác định, luyện dược sư vừa rồi đã đi xa, thở dài một tiếng, thân hình run lên, liền biến mất tại chỗ. Lần này, theo hắc bào nhân ảnh biến mất, Cơ Huyền cuối cùng mới thả lỏng được tinh thần, toàn thân thư thả nằm trên nhánh cây giống như thoát lực vậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo.

- Lão gì gian xảo, nhân lúc tiểu gia ta luyện đan kiệt quệ nên đào hố ta. Đúng là vô nhân tính mà.

Đem lão gì kia hung hăng mắng tới vài lần lúc này tâm lý Cơ Huyền mới cảm thấy cân bằng. Nhưng có điều cậu quên rằng với tu vi Đấu Vương của mình thì cũng chỉ là con kiến nhỏ trước mặt người ta ma thôi.

Sau khi thoát khỏi sự tìm kiếm của lão giả áo đen, Cơ Huyền vẫn tiếp tục lưu lại trong núi nửa ngày, khi chắc chắn không còn ai nữa mới thi triển cánh đấu khí yên tâm trở lại Nội Viện.

…..

Tổng bộ Bàn Môn.

Khi biết Tiêu Viêm đã tỉnh lại thì sinh hoạt của nơi này lại về trạng thái vốn có vẫn náo nhiệt như vậy. Có điều một số người gần với Huân Nhi và Tiêu Viêm thì mơ hồ cảm thấy sự kì lạ, giống như có một cái gì đó vô thanh vô thức đang rạn nứt vậy. Hai người họ đã không còn cảm giác vô tư tin tưởng mà như có một bức tường vô hình ngăn cách sự tin tưởng đó tới với nhau.

Đêm, bao phủ toàn bộ Nội Viện, thỉnh thoảng lại ngọn đèn lóe ra, xua tan đi một chút hắc ám.

Bên trong một phòng trên lầu, Huân nhi duyên dáng yêu kiều đứng gần cửa sổ, mỏng manh ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, đem thân thể linh lung mảnh khảnh kia mềm mại bao bọc, tóc đen kẽ bay trong gió, đem thêm cho nàng một thứ khí chất động lòng người.

Đang lúc yên lặng, ở nơi khuất sáng, bóng đen bỗng nhiên động đậy, cuối cùng ngưng tụ lại thành nhân ảnh già nua.

- Tiểu thư.

Bóng người hiện lên, hơi hơi khom người, tỏ vẻ cung kính đối với Huân nhi, xem qua diện mạo, chính là Lăng Ảnh.

Lăng lão, có việc thì nói đi. Huân Nhi xoay người lại, trên dung nhan xinh đẹp không tỳ vết hiện lên một tia cười nhẹ, nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Lăng Ảnh hơi chần chờ một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Huân nhi, một lát sau mới thấp giọng nói:

- Tiểu thư, Tộc Trưởng có mệnh lệnh truyền tới

Thanh âm của Lăng Ảnh vừa mới hạ xuống, thân thể đang đứng thẳng dưới ánh trăng kia, liền có chút run rẩy.

- Nói

Dưới ánh trăng bao phủ, thanh âm của cô gái thoáng có chút lạnh lùng.

- Việc Tiêu gia tộc trưởng mất tích, đã truyền về gia tộc rồi.

Lăng Ảnh nhìn Huân Nhi, cười khổ nói:

- Bây giờ trong tộc hình như có chút rối loạn,Tiêu Chiến đã mất tích,nói không chừng mảnh "chìa khóa" tại Tiêu gia cũng mất tích theo luôn. Tiểu thư cũng biết cả gia tộc đối với vật đó coi trọng cỡ nào.

- Trong tộc đã phái người dò xét tung tích của Tiêu Chiến thúc thúc?

Huân Nhi nhíu chặt đôi mày ngài, một lát sau,đột nhiên hỏi.

- Đã bắt đầu tra xét, chẳng qua tạm thời vẫn chưa có tin tức, bí ẩn việc Tiêu Chiến mất tích, có lẽ chỉ có Vân lam Tông đại trưởng lão ngày đó truy giết hắn mới biết được, chẳng qua đáng tiếc rằng,dưới cơn phẫn nộ, Tiêu Viêm đã giết chết hắn.

Lăng Ảnh lắc đầu, nói.

- Đối với Tiêu thúc thúc,Tiêu Viêm ca ca rất coi trọng, thế nên khi Tiêu thúc thúc bị Vân Lam Tông truy giết khiến cho mất tích, tự nhiên huynh ấy sẽ giận dữ mất đi lý trí.

Huân Nhi thở dài một tiếng, ngay lập tức chuyển về chính đề:

- Trước tiên nói về mệnh lệnh của phụ thân ta đi.

- Tộc trưởng đại nhân nói, nếu là tiểu thư vẫn không tìm được mảnh "chìa khóa", phải ngay lập tức trở về, nếu chìa khóa đã mất tích cùng với Tiêu Chiến, vậy không cần tiếp tục lãng phí thời gian bên cạnh Tiêu Viêm thiếu gia.

Lăng Ảnh thấp giọng nói:

- Tiểu thư. Ngài chậm chạp không chịu trở về, hơn nữa từ trước đến nay đều ở bên cạnh Tiêu Viêm thiếu gia, sợ rằng tộc trưởng cũng đã mơ hồ đoán được một chút, ngài ấy tựa hồ rất bất mãn với việc này. Một số trưởng lão trong tộc cũng có ý tứ như vậy, bọn họ cho rằng, Tiêu Viêm thiếu gia không xứng với tiểu thư.

Huân Nhi vẫn bình thản, gương mặt không thay đổi một chút nào, một hồi lâu cũng không nói thêm lời nào. Không thừa nhận cũng không phản bác. Nếu theo tính cách nàng trước kia thì sẽ không im lặng như vậy mà lập tức bảo vệ Tiêu Viêm, nàng không muốn Tiêu Viêm chịu bất cứ uất ức gì, cho dù là lời nói… Còn bây giờ thì….. Có điều gì đó đang thay đổi.

- Thế nên lúc này, tộc trưởng đã hạ quyết định cuối cùng, nếu một tháng sau mà tiểu thư không về, gia tộc sẽ phái người đến. Chẳng lẽ tiểu thư định cho Tiêu Viêm thiếu gia ngay bây giờ tiếp xúc với gia tộc hay sao? Tiểu thư cũng biết, thực lực của Tiêu Viêm thiếu gia bây giờ, căn bản không đáng cho gia tộc để vào mắt.

Lăng Ảnh nhẹ giọng nói:

- Hơn nữa không chỉ Tiêu Viêm bị ảnh hưởng mà có thể “ tiểu tử kia ” cũng bị thụ sáng.

“ Tiểu tử đó ” ba chữ này vừa lọt vào tai Huân Nhi thì ánh mắt của nàng chợt thay đổi, vốn từ bình thản nay biến thành vô cùng sắc bén liếc tới Lăng Ảnh giọng nói không mang theo chút tình cảm nào, còn mang theo ý tứ cảnh cáo nói:

- Ý ngươi nói là gì?

Chứng kiến biến hóa của Huân Nhi, Lăng Ảnh cười khổ nói:

- Tiểu tử đó, thân phận bí ẩn cổ quái, hiểu biết về viễn cổ bát tộc không hề ít chút nào, nhưng chính việc này khiến cho đám cao tầng ở Cổ tộc vô cùng kiên kị. Tuy tồn tại của sư phụ hắn rất cường nhưng Cổ tộc cũng không phải ăn chay, nếu họ biết bên cạnh của tiểu thư ẩn ấp kẻ lai lịch không rõ vậy thì chắc chắn họ sẽ mặc kệ lí do gì mà quy hắn vào tội chết…. tiêu diệt tiểu tử đó….. dù sao thì bí mật mà tiểu thư đang tìm kiếm đủ khiến bọn họ thà giết lầm còn hơn bỏ xót.

Hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, Huân Nhi nắm chặt tay, quay về sau, hơi hơi gật đầu:

- Ân, ta biết rồi.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà bình thản như nước của Huân Nhi, Lăng Ảnh bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Lão cảm nhận được tâm của Huân Nhi hiện tại không còn giống như trước kia vẫn chỉ có một người là Tiêu Viêm nữa… Nay còn một kẻ khác cũng có thể làm tâm cảnh của tiểu thư sáo trộn lên, từ khi hắn tiến tới học viện thì dáng vẻ túng quẫn của tiểu thư ngày càng bộc lộ nhiều hơn,

Lăng Ảnh chứng kiến không ít lần Huân Nhi vì hai người nam nhân này mà nàng trở nên dằn vặt…. Tiểu biểu chính là lần cầu Cơ Huyền cứu Tiêu Viêm, lòng nàng khó chịu nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

- Người trẻ tuổi nga..!!!

Lăng Ảnh cũng không thể can thiệp quá sau vào truyện tình cảm của chủ tử. Thân thể hơi động, liền hóa thành bóng đen, dung hợp vào trong hắc ám, cuối cùng hơi hơi nhúc nhích, rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Đứng một mình dưới bầu trời đêm, Huân Nhi không vận đấu khí mà cứ để cơn gió lạnh từng cơn từng cơn áp lên thân thể mềm mại của nàng khiến nàng tỉnh táo hơn. Nàng dùng cách này để áp chế cái tâm trạng rối rắm lúc này của nàng. Ngẩn đầu nhì mặt trăng trên bầu trời cao kia, nàng khẽ lẩm bẩm:

- Ta phải làm sao mới được đây!!!!

Một hồi đứng bất động dưới ánh trăng, Huân Nhi cuối cùng thở dài một hơi. Xem ra nàng đã hạ quyết tâm rồi.
Bình Luận (0)
Comment