Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 188

Bên trong nội viện thì các thế lực của Hắc Giáp vực và toàn bộ trưởng lão của Già Nam học viện đang đánh nhau tới điên đảo đất trời, thì ngoại viện lại yên tĩnh tới lạ kì. Hoạt động của ngoại viện hoàn toàn không bị ảnh hưởng nhiều bởi những việc xảy ra trong nội viện, chỉ có điều ngoại viện không còn có trưởng lão nào canh gác nên Thương Tuyết Chi Ngao tiến vào một cách dễ dàng.

Lăng không trên trời nhìn xuống những học viên ngoại viện vẫn đang hưởng thụ sự yên bình mà không ai biết tới nguy cơ của Già Nam học viện. Với thực lực hiện nay của Thương Tuyết Chi Ngao thì đám học viên thực lực thấp kém bên dưới hoàn toàn không thể cảm nhận được.

Nàng đảo mắt xung quanh, mỗi một lần nhìn tới thì vị trí đó xuất hiện một cơn gió lạnh đột xuất rồi biến mất, chỉ trong vài hô hấp ánh mắt nàng trở nên cực độ sắc bén liếc tới một căn nhà vô cùng bình thường ở lẫn trong vô số phòng ốc. Thoáng chốc Thương Tuyết Chi Ngao đã bước tới vị trí căn nhà này, từ trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một bông hoa bằng băng rất đẹp, có điều bông hoa này chứa đựng đấu khí băng lãnh tới thấu xương dù Đấu Hoàng nhìn thấy nó cũng cảm thấy đổ mồ hôi hột.

Thương Tuyết Chi Ngao đem bông hoa trong tay thả xuống. Băng hoa theo lực hút rơi xuống trên mái nhà, điều kì lạ phát sinh, bông hoa năng lượng được ngưng tu bởi Thương Tuyết Chi Ngao sau khi chạm tới mái nhà liên mau chóng bốc hơi biến mất không còn dấu tích.

- Rắc rắc.

Chưa tới một khắc đồng hồ thì xung quang căn nhà vang lên tiếng rạn nứt, tiếng động to dần khiến đám học viên cũng bắt đầu để ý tới.

- Mọi người không cần hoảng sợ, chấp pháp đội ở đây.

Chấp pháp đội cũng biết được có việc không hay xảy ra nên nhanh chóng tập chung ở khu vực có biến cố, đem học viên trong khu vực gần đó vội vàng sơ tán, mà tiếng động ngày càng lớn kèm theo vô vàng chấn dộng kinh khủng khiến mặt đất kiên cố bắt đầu nứt toác.

- Chết tiệt chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này.

Một tên đứng trong vị trí trung tâm của chấp pháp đội, trên ngực đeo huy diệu khác với các thành viên còn lại lên tiếng. Thực lực tên này không hề thấp chút nào bát tinh Đại Đấu sư, trong ngoại viện cũng xếp nhất đẳng nên cảm thấy được chút bất thường. Nhưng vừa lên tiếng thì chấn động đột ngột ngừng lại, vết rạn nứt cũng không còn tiếp tục bành trướng.

Sự biến hóa thất tường này khiến đám học viên của ngoại viện vẫn chưa thể theo kịp, có điều dù sao cũng may là nó dừng lại.

Phía cao trên trời Thương Tuyết Chi Ngao ánh mắt vô cảm nhìn xuống phía dưới, trên tay nàng cầm sợi đấu khí rất mỏng. giống như một sợi chỉ vậy. Cảm nhận căn nhà phía dưới bắt đầu phát ra ba động kì lạ bên trong như có gì đó muốt thoát ra ngoài thì nàng khẽ gựt đứt gợi chỉ đấu khí trong tay.

Sợi chỉ đấu khí bị sựt đứt thì chấn động này lại tiếp tục… Lần này còn kinh khủng hơn lần trước nhiều lần, đem vô số kiến trúc kiên cố xung quang làm sụp đổ. Mặt đất nhô lên nhưng cái “ gai ” khổng lồ lam sắc, những cái gai đó đâm xuyên qua mặt đất mà trồi lên ngày càng cao nhưng muốn chọc tới trời.

Đám học viên xung quanh, thậm chí cả chấp pháp đội có lẽ nửa đời người sống chưa bao giờ nhìn thấy tình trạng lạ lùng như vậy hoặc nói do họ chưa đạt chân tới mức độ có thể dời núi lấp biển nên họ mới cảm thấy vậy. Trước những cái “ gai ” hàm chứa năng lượng bao la này thì đám học viên này cũng chỉ là một chú kiến nho nhỏ mà thôi.

- Kết lại đi Huyền Minh Tiên Liên của ta.

Thương Tuyết Chi Ngao chậm chậm chậm nắm tay ngọc lại, theo hành động của nàng thì mấy cái “ gai ” từ mặt đất cũng dừng phát triển mà mau chóng chụm vào nhau hóa thành một đóa thất diệp liên hoa được điêu khắc từ băng khổng lồ cao tới năm mươi trượng. Đến lúc này đám học viên cũng hiểu ra được đây không phải là cái “ gai ” mà là các cánh hoa.

Tuy có vẻ rất lâu nhưng thực ra từ khi Thương Tuyết Chi Ngao thả bông băng hoa liên xuống cho tới khi băng liên kết lại cũng chỉ tiêu tốn một khắc mà thôi.

Khi đạo băng liên vừa kết lại thì hai cổ dao động vô hình cực kỳ hùng hồn từ trong căn nhà bị giam cầm bên trong kia xông phá tới.

- Rầm rầm.

Hai cỗ năng lượng đánh tới cánh hoa băng phát ra tiếng chấn động tới đinh tai nhức óc làm đám học viên xung quanh có chịu không nổ phụt ngụm máu bất tỉnh, thậm chí dù là đám chấp pháp đội cũng không ngoại lệ, có điều là kiên trì tỉnh táo được lâu hơn chút. Nói lại đi, tuy băng liên nghênh đón hai đòn công kích mạnh mẽ đó nhưng hoàn toàn không bị sây sát gì, vẫn kiên cố như cũ.

- Các hạ là ai? Tại sao lại làm việc này? Chả nhẽ các hạ thực coi thường Già Nam học viên sao?

Trong bông băng hoa xuất hiện thêm hai thân ảnh mặc áo bào màu tro phiêu đãng. Một vị mặc áo bào tro ngẩng đầu nhìn lên vị trí của Thương Tuyết Chi Ngao đang đứng tiếng hỏi.

Thương Tuyết Chi Ngao yên lặng không đáp lại. Vị áo tro còn lại cũng lên tiếng đe dọa:

- Xem ra Già Nam học viện đã im lặng tại Hắc Giáp vực nhiều năm khiến Hắc Giáp vực quên mất sự khủng bố của chúng ta như nào rồi. Giám chạy tới đầu chúng ta gây sự.

- Các vị không phải tốn công mồm mép nữa…. Chả nhẽ các vị không cảm nhận được nội viện xảy ra bất thường sao? Nếu không chả nhẽ ta còn có thể tự dưng xuất hiện trước mặt các vị. Sau việc này có lẽ Già Nam học viện cũng chỉ còn là lời truyền miệng thôi.

Thương Tuyết Chi Ngao cuối cùng cũng lên tiếng, chỉ là giọng điệu của nàng tuy lạnh lẽo vô cảm nhưng người khác vẫn cảm thấy sự kinh miệt từ lời nói.

Hai người mặc áo bào tro không lên tiếng phản bác vì họ thực sự cảm nhận được điều bất thường của nội viện. Nhưng chỉ cần không có ảnh hưởng gì tới tồn vong của cả học viện thì học không ra mặt can thiệp và cũng tránh đi sự tồn tại của họ trước nhiều người.

- Mà các ngươi cũng không cần tốn công phá Huyền Minh Băng Liên làm gì, tuy thực lực các ngươi rất mạnh nhưng muốn phá được nó thì cũng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực của bản thân. Đến lúc đó dù thoát ra thì các ngươi cũng không phải đối thủ của ta. Hơn nữa các ngươi cũng chỉ là hai cái hóa thân… muốn phá được nó chỉ là vọng tưởng.

- Điều đó cũng chưa chắc, tuy ngươi thực lực Đấu Tông nhưng cũng chỉ cao nhất là tam tinh Đấu Tông thi triển chiêu này e khiến ngươi cũng trong thời gian ngắn không thể vận dụng đấu khí quá độ nên cũng là một chín một mười thôi.

Ba người thực lực siêu việt trong trận thế giằng co, có điều việc này đúng với mục đích Thương Tuyết Chi Ngao xuất hiện ở đây. Câu được càng nhiều thời gian thì càng có lợi cho Cơ Huyền

…..

Nội viện.

Thanh niên vô diện bạch y vẫn thong dong ngồi quan sát trận long tranh hổ đấu giữa các thế lực kia với nhau.

- Bên Thương Tuyết khá ổn định, xem ra nàng cầm chân được hai lão già bất tử kia. Bên này thì… chậc, để Phạm Lao quấn lấy Tiêu Viêm làm hắn bận rộn nào ngờ lòi ra một đống hòn đá càn đường…. Liễu Kình, Lâm Tu Nhai, Tử Nghiên sao một đống kẻ chưa bao giờ gặp mặt đúng là phiền phức mà. Phạm Lao đừng có dây dưa với Tiêu Viêm nữa, đem bọn cản đường diệt sạch đi.

Bạch y vô diện thanh niên trầm giọng hạ lệnh với Phạm Lao. Thời gian không có nhiều muốn lấy được Vẫn Lạc Tâm Viêm trước mặt đám này thì không còn kiêng kị nhiều như vậy.

Phạm Lao nhận mệnh lệnh nét mặt trở nên âm trầm. Tay áo bào vung lên, mấy trượng rộng thùng thình biển máu kia nhất thời quay cuồng dựng lên, mà thân hình Phạm Lao cũng là lần nữa ẩn trong đó, biển máu này là công pháp hắn đã tu luyện đến tình trạng lô hỏa thuần thanh, sử dụng đấu khí ngưng hóa ra, bao lấy thân thể, mặc kệ công kích hay trình độ khôi phục đấu khí, đều sẽ được biển máu này tăng cường, lại còn có thể trợ giúp ẩn tàng thân hình, Phạm Lao kia có thể trong Hắc giác vực tàn bạo kia thành lập Huyết tông, hơn nữa còn đem phát triển đến làm bá chủ một phương, chính là nhờ công lao của biển máu này.

Theo thân thể Phạm Lao biến mất trong biển máu, nhất thời hơi thở cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, tràn ngập phía chân trời kia, mùi máu tươi cũng nhanh chóng tăng vọt, tới cuối cùng, chung quanh bầu trời to lớn kia, đều mơ hồ mang một chút màu đỏ sậm.

Xa xa phía dưới, vô số đệ tử mở to mắt nhìn khoảng không trên trời tràn ngập huyết sắc nhàn nhạt, cho dù là cách khá xa, nhưng mùi máu tươi kia vẫn là xộc thẳng vào mũi, làm không ít người tâm ý phát lạnh.

Có điều Phạm Lao chưa kịp ra tay thì bên cạnh Tiêu Viêm bỗng bạo phát ra thực lực kinh thiên, hơi thở mạnh mẽ không kém Đấu hoàng cường giả, không chỉ làm vô số đệ tử xa xa trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả chiến trường hỗn loạn trên bầu trời cũng bởi vậy mà thoáng xuất hiện một chút yên tĩnh.

Tiêu Viêm cười, ngón tay chậm rãi vươn, sau đó chỉ thẳng hướng biển máu, thời gian lúc này thoáng đình trệ, nháy mắt sau, tràn ngập vô tận hỏa diễm, cấp tốc bay tới, trong vô số ánh mắt kinh ngạc, nhanh chóng ngưng tụ thành một biển lửa, mà bên trong nó, là một mảnh huyết khí từ biển máu cấp tốc bay ra.

- Biển máu ta cũng đốt.

Thanh hỏa thổi quét phía chân trời, mắt nhìn có thể thấy không gian lúc này đều xuất hiện từng trận cảm giác vặn vẹo, một cỗ hơi nóng cháy, theo không khí truyền bá, đem toàn bộ nội viện bao bọc bên trong, trên mặt đất, từng đạo ánh mắt trợn mắt há hốc mồm nhìn lửa cháy quét ra như một đồng cỏ lửa, đều nhọn không được lau mồ hôi lạnh, loại uy thế khủng bố này, quả nhiên là có điểm quá mức a.

Trung ương của thanh hỏa đầy trời, là một đoàn biển máu chừng một trượng, lúc trước còn cực kỳ kiêu ngạo, giờ khắc này, biển máu vì sức nóng khủng bố của ngọn lửa chung quanh, nhanh chóng cuộn mình dựng lên, một cỗ huyết vụ nhàn nhạt từ giữa không trung bốc lên không ngừng, cuối cùng hóa thành hư vô.

Mà ở huyết vụ không ngừng bốc lên không trung, diện tích biển máu cũng là chậm rãi rút lui, với tốc độ này, chỉ sợ không chịu được lâu, sẽ bị biển lửa chung quanh làm bốc hơi thành một mảnh sương mù a. Biển máu vốn ỷ vào năng lượng âm hàn sắc bén, đã hoàn toàn mất đi tác dụng, hơn nữa tại loại sức nóng chích đốt này, diện tích biển máu, cũng là chậm rãi thu nhỏ lại, với tốc độ này, sợ là không chống đỡ được bao lâu thời gian.

Phạm Lao ấn kết trong tay đột nhiên kết động, nhất thời, biển máu bị thanh hỏa bao vây đang thu nhỏ lại đột nhiên kịch liệt bốc lên, chợt cấp tốc co rút lại, một tia huyết khí rất nhanh tiến vào trong cơ thể.

- Huyết biến!

Theo huyết khí tiến vào, biển máu tràn ngập kia nhanh chóng hư bạc, mà ánh mắt Phạm Lao kia lại châm rãi trở nên huyết đỏ lên, hơn nữa hai tay khô héo, càng thêm tái nhợt, chỗ đầu ngón tay, móng tay huyết sắc bén nhọn quỷ dị dài ra, giống như lưỡi dao vô cùng sắc bén, dưới ánh mặt trời phản xạ ra sáng bóng âm lãnh.

Lưng khẽ run lên, một cỗ huyết khí phun dũng ra, huyết sắc bao trùm hai cánh sau lưng, nhất thời, hai cánh đấu khí một trận mấp máy, nháy mắt sau, hình dạng xảy ra chút biến hóa, chỉnh thể nhìn qua, trở nên càng thêm thon dài cùng quỷ dị, mơ hồ nhìn lại, liền giống như cánh chim kết hợp với cánh dơi vậy.

Cuối cùng, sau khi một luồng huyết khí tiến vào cơ thể Phạm Lao, biển máu tràn ngập kia nhất thời hoàn toàn tiêu tán.

Tiêu Viêm nhìn Phạm Lao trước mặt tạo hình biến hóa như vậy, trong mắt cũng hiện lên một chút kinh dị, hiện tại người này, bất luận là phương diện khí thế hay là tốc độ vân vân đều so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều, xem ra, sau khi bị dị hỏa chà đạp, lão gia hỏa này rút cuộc bắt đầu thi triển bổn sự chân chính.

- Như thế có thể còn chưa đủ, ngươi vẫn vì con của ngươi chết trong tay ta mà canh cánh trong lòng, ta đây cũng không phiền đưa ngươi đi gặp nó.

Tiêu Viêm buông tay, hướng về phía Phạm Lao cười nói, tiếng cười kia, dừng ở trong tai người nghe, lại là cực kỳ không tốt cùng chanh chua, thế cho nên vẻ mặt âm lãnh càng khiến người khác thêm thấy lạnh lẽo tâm can.

Phạm Lao không đáp, một vòng quang mang huyết sắc nhàn nhạt theo trong cơ thể lan tràn ra, hơi nóng chung quanh nhất thời bị ngăn cách ra, hai cánh sau lưng Phạm Lao hơi rung lên, nhất thời hóa thành một chút tia chớp huyết sắc, nháy mắt thiểm lược ra thanh hỏa vây quanh, xuất hiện cách bọn người Lâm Tu Nhai không đầy mười thước mà ra tay.

Hiện tại mục tiêu của Phạm Lao không còn là Tiêu Viêm nữa mà là đám người Lâm Tu Nhai.
Bình Luận (0)
Comment