Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 231

Nhìn bóng lưng Cơ Huyền khuất khỏi ngõ hẻm này Hàn Đan trầm ngâm một hồi như đang suy nghĩ gì đó. Phía sau lão một nhóm hắc ảnh quỷ mị từ bước ra bóng tối, đám người này đều đeo trên mình một cái mặt nạ nửa khóc nửa cười kì dị vô cùng. Ánh mắt cũng hướng về phía Cơ Huyền rời đi, thì thào nói với Hàn Đan:

- Hàn tổng quản, chúng ta có cần theo dõi ba người kia không?

- Theo dõi? Với loại cao thủ như thể các ngươi định theo dõi kiều gì? Đến Mộ lão quỷ kia đột phá Đấu Vương cảnh giới nhưng còn không tiếp nổi một chưởng của người ta. Dù các ngươi có công pháp ẩn tức đặc biệt chuyên theo dõi, nhưng trước mặt cường giả chân chính cũng chỉ là nộp mạng mà thôi.

Ánh mắt Hàn Đan khẽ nheo lại, tuy vừa rồi uy áp Cơ Huyền phủ xuống không có chạm tới lão. Nhưng Hàn Đan vẫn mơ hồ cảm nhận được chút ít:

- Người thanh niên kia là Đấu Vương cao thủ, hơn nữa linh hồn lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Còn nữ tử gọi Vân Chi kia nếu lão phu không nhầm chính là Đấu Hoàng cường giả. Khố Lợi Tê lần này đúng là tìm chết…. Vừa hay giải quyết một vấn đề cho hội trưởng.

Hàn Đan vừa nói vừa cười, khoắt khoắt tay với đám hắc y nhân. Khố Lợi Tê cậy thế lực của gia tộc cả ngày dây dưa khiến hội trưởng vô cùng khó chịu, vì Huyền Thiên thương hội căn cơ tại Lạc Nhạn quốc chưa vững nên ngài ấy phải nhẫn nhịn. Vốn lần này đi xa Hàn Đan định nhân cơ hội đem Khố Lợi Tê diệt sát, có điều bọn hắn chưa kịp ra tay thì bị người ta giết chết.

Đám hắc y nhân nhận được lệnh liền lần nữa chui vào trong bóng tối mà biến mất giống như bọn họ chưa từng xuất hiện tại đây.

Còn đám người còn lại của thương đội thì vẫn chưa phục hồi được sợ hãi do Cơ Huyền gây ra, thêm cả lời của Hàn Đan vừa nãy. Đấu Hoàng cường giả với chúng dường như là đối tượng mà chúng chỉ có thể ngưỡng mộ, vậy mà tên Khố Lợi Tê kia lại muốn đánh chủ ý lên nàng ta. Đúng là không biết chết là thế nào...

Lúc này Hàn Đan quay lại phân phó với một tên mặc đồng phục thương đội đang ngơ ngác:

- Các ngươi phân phó xuống dưới đem tin đồn Khố Lợi Tê thiếu gia cùng Vạn gia công tử tranh nhau nữ tử thanh lâu lan truyền tin tức đi. Tận lực đem câu truyện này diễn thành càng thật càng tốt. Nhân chứng, vật chứng phải kín kẽ không lộ sơ hở. Hiểu chưa.

- Rõ!

Kẻ này nhận mệnh lệnh vội vã rời đi.

- Người thanh niên này tâm kế cũng đủ kín kẽ. Tiếc rằng hội chưởng đã định tình với kẻ khác, nếu không người này cũng là một lựa chọn tốt.

…….

Màn đêm buông xuống trên con phố phồn hoa, thế nhưng mọi thứ xung quanh không vì bóng tối bao trùm mà thay đổi. Đèn thủy tinh sáng trưng ở góc phố, dưới ánh sáng ảm đạm ấy, khắp nơi vẫn nghe thấy tiếng người nói ồn ào.

Thả bước đi một hồi Vân Vận nói:

- Lời vừa nãy ngươi nói không chỉ nói với đám người của Khố Lợi Tê gia tộc. mà còn cả thương đội Huyền Thiên, đúng chứ.

- Vân Vận à. Nữ tử nhiều khi phải giả ngốc mới đáng yêu.

Cơ Huyền đẻ hai tay sau đầu dáng vẻ lười biếng thở dài.

Xuân Nhi bên cạnh có chút mơ hồ, không hiểu ý tứ của hai người. Vân Vận nhìn được dáng vẻ mơ hồ của nàng liền giải thích:

- Hừ, cái cớ của tiểu ăn mày của muội nghe thì tưởng chừng như kín kẽ nhưng thật ra đầy lỗ hổng. Mà vừa vặn các lỗ hổng đó vừa vặn Huyền Thiên thương hội có thể đắp lại được. Còn đám Mộ tổng binh kia thì sẽ tận lực phối hợp với Huyền Thiên thương hội. Dù sao, nếu việc này vỡ lỡ ra thì Mộ tổng binh vẫn sẽ bị trách phạt, mà Huyền Thiên thương hội khó tránh khỏi liên quan.

- Nhưng Vạn gia sẽ để yên việc này sao?

- Nha đầu ngốc, Vạn Miêu và con trai hắn đáng sứt đầu mẻ trán tìm ra muội và tàn đồ nào có thời gian mà quan tâm tới mấy cái tin đồn kia. Trước khi chúng nhận ra cái tin đồn đó thì chúng ta đã…… hắc hắc.

Xuân Nhi nhìn dáng vẻ đen tối của Cơ Huyền thì trợn mắt há mồm, hóa ra chỉ có câu nói đó mà phải suy tính nhiều điều như vậy, hệ lụy nhiều như vậy.

Ba người lại đi trên phố một lúc nữa, tuy ánh nắng hoàng hôn đang dần tôi mờ đi, thể nhưng dung nhan của Vân Vận vẫn khiến không biết bao nhiêu cặp mắt của mọi người hoa lên mỗi khi nàng bước tới. Nếu như không phải lúc này Vân Vận toát ra một luồng khí tức âm lạnh, có lẽ đã rất nhiều người chạy đến đùa bỡn nàng.

Lại đi tiếp vài bước, Cơ Huyền chỉ có thể thở dài một tiếng, nói:

- Ta nói này, ta biết nàng rất xinh đẹp, thế nhưng nàng có thể cải trang đi một chút, ta có thể tránh được rất nhiều phiền phức.

- Làm sao? Ngươi không thích dáng vẻ này của ta sao?

Vân Vận thản nhiên cười, khiến những người qua đường xung quanh nhìn thấy không nhịn được phải nuốt nước bọt.

Bị nhìn chắm chằm thế Cơ Huyền thấy không thoải mái cho lắm, dù chủ yếu ánh mắt họ hướng tới Vân Vận.

Không còn cách nào Cơ Huyền chọn đại một cái khách điếm nói:

- Mấy ngày nay, chúng ta đều mệt lắm rồi, chi bằng tìm một lữ điểm nghỉ ngơi trước đi. Về phần Vạn gia đợi nghỉ ngơi xong rồi đi cũng không muộn, Vạn Miêu sẽ không làm gì có hại đến tính mạng của hai người đó trước khi có được tàn đồ đâu. Mà đám sứ giả của Kim Nhạn tông có lẽ khoảng vài ngày sau mới đến đây, chúng ta chỉ cần làm xong chuyện trong thời gian này là được...

- Được rồi, chuyện đó ngày mai hãy nói, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước đi đã.

Vận Vận gật đầu tán đồng.

Nàng đoán Cơ Huyền muốn tìm cho Xuân Nhi chỗ nghỉ ngơi, còn việc của Vạn gia thì sẽ chỉ có hai người họ hành động. Dù sao Vạn gia tuy không có gì đáng sợ nhưng nếu kinh động tới nhiều người thì khá phiền phức. Nhất là trong tình trạng toàn Vân thành cảnh giác tăng cao nhằm đón sứ thần của Kim Nhạn tông.

Khách điếm này vô cùng thanh u. Cách trang trí bên trong vừa xa hoa lại tao nhã, tuy chỉ cách một cánh cửa, thế nhưng trong nơi này dường như lại yên tĩnh hơn những con phố ồn ào ngoài kia rất nhiều.

Có điều giống với bên ngoài chính là khi Vân Vận bước vào thì khiến những người xung quanh nhìn thấy không nhịn được phải nuốt nước bọt.

Cơ Huyền có chút bất đắc dĩ, biết vậy bảo nàng ấy mặc tấm bào che đi dung nhan.

Cơ Huyền cũng chỉ còn cách mặc kệ, cậu đưa mắt nhìn vào đại sảnh của lữ quán, sau đó bất giác nhếch miệng. Bên trong đại sảnh cơ hồ đã đầy người, hơn nữa khí tức trên người họ đều có chút mạnh mẽ. Đại khái cũng đoán được đa phần đều đến đây vì sứ thần của Kim Nhạn tông, có lẽ đều là những nhân vật có mặt mũi từ các thành trì khác nhau của Lạc Nhạn đế quốc.

Cơ Huyền ngầm truyền âm cho Vân Vận:

- Xem ra Kim Nhạn tông ở Lạc Nhạn đế quốc thực có khí thế nga. Hai sứ thần mà khiến cho đám người này không quản xa xôi lặn lội tới đây mong có cơ hội lấy lòng. So ra Vân Lam tông của nàng có chút kiêm tốn rồi, uy vọng không bằng người ta.

- Còn ở đây nói quàng nói xiên. Nghĩ xem mục đích của ngươi, lúc này mà xảy ra chuyện gì, e rằng cũng không tốt.

Bị Vân Vận mắng Cơ Huyền cũng cười hì hì, rồi tiến đến quầy thị ý đám thị nữ sắp xếp cho mình hai gian phòng.

Mấy thị nữ xinh đẹp đứng sau quây đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó ngượng ngùng khẽ tiếng nói:

- Xin lỗi các vị, hiện tại chỉ còn có một gian phong trung cấp, giường đôi. Nếu hai vị không hài lòng thì chỉ có thể đi tìm nơi khác xem thử thôi.

- Được rồi, phòng này chúng tôi….

- Chờ đã, phòng cuối cùng đó không được cho bọn chúng.

Thị nữ vẻ mặt đầy đầy sửng sốt, trước cửa lớn đám người đang cách không xa.

Đám người này tuổi tác không lớn, có cả nam lẫn nữ, thế nhưng người đi đầu lại là một hồng y thiếu nữ có dung nhan tú lệ. Hồng y thiếu nữ cả thân người như bốc lửa, lúc này đang mặc một bì giáp hồng sắc trên người. Những bộ vị quan trọng nhất đều được bảo vệ kín kẽ, thế nhưng một số chỗ lại cố ý lộ ra làn da mịn màng. Đặc biệt là vòng eo yểu điệu lồ lộ ra bên ngoài của nàng và cả đôi chân ngọc thon dài khiến người khác bị lôi cuốn.

Lúc này, không biết bao nhiêu người trong đại sảnh đã chĩa mắt vào vòng eo và đôi chân của nàng thấp thoáng còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.

Cơ Huyền nói với hồng y nữ tử:

- Theo đạo lí, chúng ta đến trước thì gian phòng này là của chúng ta.

- Ta không cần biết, gian phòng còn lại này nhất định là của ta. Đừng nói là nơi này, toàn bộ khách điếm của Vân thành không nơi nào cho các ngươi thuê đâu. Biết điều thì cút khỏi Vân thành đi.

Hồng y thiếu nữ vô cùng kiêu ngạo nói. Ánh mắt nhìn tới Vân Vận hiện lên tia ghen ghét nồng đậm.

Hồng y nữ tử liếc nhìn bộ quần áo đơn sơ của Vân Vận thì chắn chắn ngay Vân Vận là một kẻ nhà quê không bối cảnh, thêm khí tức trên người nàng ấy hiện tại chỉ có trình độ Đại Đấu sư.

Chính vì vậy hồng y thiếu nữ vô cùng ghen tị, dựa vào đâu một kẻ nhà quê lại có được ngũ quan xinh đẹp đến như vậy, khí thế nàng ta tỏa ra so với nàng càng cao quý như vậy tự như thần nữ.

So với Vân Vận khí tức thanh cao như tiên tử thì hồng y thiếu nữ dáng vẻ xinh đẹp này thì có sự thua kém hơn.

Nhíu mày, Vân Vận không thích ánh mắt của hồng y thiếu nữ, ánh mắt lạnh xuống nói:

- Vậy là cố ý gây sự với chúng ta rồi.

- Ta cố ý gây sự đó, có giỏi thì lại đây mà cắn ta này. Nếu không thì trong mười hơi thở liền biến cho khuất mắt ta, nếu không tự chịu trách nhiệm.

Nhìn hồng y thiếu nữ này Xuân Nhi bỗng trở nên run bần bật, nàng kéo tay Vân Vận ánh mắt hiện lên sự sợ hãi lắc đầu.

Vân Vận nhận thấy sự khác thường của Xuân Nhi nắm chặt tay nàng, trấn an. Nhẹ giọng hỏi:

- Xuân Nhi, đừng sợ, có việc gì nói cho ta?

Xuân Nhi mặt trắng bệch không còn hột máu lắp bắp nói:

- Nàng ta… nàng ta… là người của Kim Nhạn tông…. cháu gái của chưởng lão có địa vị tương đối cao… tính cách vô cùng độc ác…. Chúng ta không nên gây sự với nàng ta, chúng ta nên rời đi.

Trong suy nghĩ của Xuân Nhi tuy Cơ Huyền và Vân Vận lợi hại nhưng không thể địch nổi những kẻ thuộc thế lực lớn kia. Hơn nữa trước đó khi nàng còn ở Vạn gia đã từng chứng kiến thiếu nữa kia hung hăng tới mức nào, nha hoàn bị nàng tra tấn tới chết cũng thê thảm.

Nếu không phải vì thèm muống bảo vật của phu nhân và tiểu thư thì chắc họ sẽ phải nằm lại đó rồi.

Tiếng của Xuân Nhi nó không tính là quá nhỏ nên chỉ cần thực lực có cao một chút là có thể nghe thấy được. Chỉ là điều này ai trong đại sảnh của biết.

Mà hồng y thiếu nữ đương nhiên cũng nghe thấy, nàng ta càng dáng vẻ đắc ý nhìn Vân Vận. Xinh đẹp hơn nàng thì có tác dụng gì, chỉ là một đám nhà quê mà thôi, những kẻ này nàng muốn đối xử với bọn chúng ra sao thì thế đó, đừng nói là sỉ nhục đám Cơ Huyền dù là giết chết họ cũng không ai dám nói gì. Trong thế giới này không ai vì một nữ tử xinh đẹp mà khiêu khích với thế lực sau lưng nàng cả.

Đám người trong nơi này cũng nghĩ vậy, nhìn Vân Vận xinh đẹp động lòng người như vậy trong lòng thầm tiếc nuối. Nhưng không một ai đứng ra giúp đỡ bọn Cơ Huyền. Kim Nhạn tông ở Lạc Nhạn quốc là con quái vật không lồ, không ai có can đảm chọc tới nó.

Người của Kim Nhạn tông! Cơ Huyền ánh mắt lạnh xuống liếc tới hồng y thiếu nữ. Từ thái độ sợ hãi hiện này của Xuân Nhi, chắn chắn khi bị giam lỏng thì Xuân Nhi đã bị nàng ta hành hạ thê thảm. Nghĩ đến đây Cơ Huyền nở nụ cười lạnh:

- Kim Nhạn tông là đệ nhất tông môn của Lạc Nhạn quốc, uy danh lừng lẫy đúng là khiến nhiều kẻ sợ hãi… Có điều ngươi nên biết không phải ai cũng bị cái danh Kim Nhạn tông đó đe dọa. Dưới gầm trời này Kim Nhạn tông chưa phải độc bá.

Vẻ mặt của trong sảnh đanh lại, bối cảnh sau lưng hồng y nữ tử này vô cùng vững chãi, trước giờ không có ai dám đến đây gây chuyện với nàng ta. Còn nói xấu Kim Nhạn tông, sợ chạy khắp cả đế quốc này cũng không có ai dám nói lớn như Cơ Huyền.

Mà hồng y nữ tử nghe xong cũng tức giận tới run người. Phải biết rằng kể cả trong Kim Nhạn tông nàng cũng là kiều nữ được sủng ái lên tận trời, chỉ có nàng nhục mạ kẻ khác còn bọn chúng cũng chỉ có thể vui vẻ mà đón nhận.

Với bối cảnh của nàng, có người nào đứng trước mặt nàng mà không khom lưng hạ gối? Cho dù là những công tử thế gia đến từ đế đô, người nào cũng nho nhã lễ độ.

Vậy mà thái độ và giọng điệu khinh thường này của Cơ Huyền, khiển trong lòng nàng tuôn trào lửa giận!

- Tạp chủng… Tìm chết.

Hồng y thiếu nữ khóe mắt giần giật, cổ tay phải vụt vung lên, chiếc roi trong tay đã giống như một con độc xà phóng bổ vào Cơ Huyền. Đấu khí hóa hồng sắc trên trường tiên chợt sôi trào, hiền nhiên hồng y thiếu nữ này đã thật sự động nộ.
Bình Luận (0)
Comment