Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 260

- Vân Huyền huynh nói đùa, Thiết Huyết đoàn chúng ta chỉ có một vị Đấu Hoàng là phụ thân của ta, ở Lạc Nhạn đế quốc coi là có chút danh khí, còn đối với bên ngoài chắc cũng ít người biết tới lấy đâu ra uy danh.

Minh Vương sai một tên Đấu Linh tới nhặt lấy giới chỉ ở dưới đất kia, lau sạch “ dấu vết ” bên ngoài, rồi đưa tới Cơ Huyền nói:

- Nhờ Vân huynh mà tại hạ cùng thuộc hạ mới có thể sống xót được nên giới chỉ này tại hạ xin nhường lại cho Vân huynh chọn trước món đồ hữu dụng với huynh.

Đám thuộc hạ của Minh Vương thấy vậy thì muốn lên tiếng, bọn hắn khổ cực sống chết cuối cùng có chút bồi thường sao có thể dâng cho người ngoài được. Nhưng lời chưa nói ra liền bị Minh Vương ra ám thị im lặng, đành hậm hực lui xuống.

- Chà chà, tên Minh Vương này không đơn giản nga. Thân hình cao lớn, mắt to mày rậm thoạt nhình vô cùng thật thà, lại là một kẻ tâm kế mưu mô đầy mình. Cáo già a cáo già.

Cái giới chỉ này là của tên Đấu Vương trẻ tuổi, Minh Vương đưa cho Cơ Huyền cái này mặt ngoài thì giống như để cho cậu thực ra muốn cậu kiểm tra xem bên trong có còn cấm chế đặc biệt không, tỷ như cấm chế báo cho người của Đấu Vương đã chết đó tình hình sau đó truy tìm thì xui xẻo không phải họ.

Còn nếu không có cấm chế thì bọn họ chỉ mất món đồ bị Cơ Huyền trọn trước mà thôi, vì bọn họ cũng không nói là cho cậu tất cả. Minh Vương chắc đoán rằng cậu không thể chọn hết những món tốt được, mặt mũi cha của hắn ít ra cũng nên nể nang một chút.

- Đắc tội với lão Đao hoàng, và mụ công chúa điên Lạc Vô Song rồi thì nên bán cho lão Kiếm Hoàng này một nhân tình, sau này có thể sử dụng được.

Cơ Huyền đem linh hồn lực rót vào bên trong giới chỉ, bên trong giới chỉ hoàn toàn không có một chút cấm chế nào. Cậu liền thu linh hồn lực khỏi nó, sau đó thong thả đổ những vật bên trong giới chỉ đó. Chà, một núi đồ vật từ trong giới chỉ xuất hiện. Hai quyển trục màu sắc, vũ khí có mấy cái, kim tệ và tinh nạp là nhiều nhất và cả một khỏa ma hạch ngũ giai.

Đám người nhìn các món đồ này ngạc nhiên tới trố cả mắt, không nghĩ thu hoạch được nhiều món đồ như vậy. Kim tệ, thì không nói, mấy món vũ khí kia nhìn sơ qua cũng biết không phải vũ khí tầm thường rồi. Thêm cả ma hạch ngũ giai, phải biết bọ họ liều mạng với Phong Ngâm Ma Báo như vậy vì khỏa ma hạch của nó, đủ thấy giá trị của nó như nào.

Minh Vương cầm lấy hai quyển trục lên ánh mắt sáng rực, Quy Thiên Lôi quyết. Công pháp này vô cùng đặc thù, có thể trực tiếp hấp thụ ma hạch để rèn luyện được kinh mạch và thân thể, thậm chí thăng cấp của bản thân.

Phải biết ma hạch của ma thú không thể trực tiếp phục dụng, phải thông qua luyện dược sư chế biến thành đan dược hoặc thông qua vài cách xử lý đặc thù mới có thể đưa vào cơ thể hấp thụ. Trong quá khứ từng có người trực tiếp hấp thụ ma hạch, cuối cùng biến thành thú nhân bị sát khí của ma hạch khống chế, tuy thực lực tăng mạnh nhưng không còn là chính mình.

Vậy mà bộ công pháp này có thể hấp thụ trực tiếp rút năng lượng từ ma hạch lôi thú để dẫn vào cơ thể đủ thấy nó có sức hấp dẫn như nào. Mà vừa vặn Minh Vương là lôi hệ đấu khí. Còn quyển trục còn lại là đấu kĩ lôi hệ phối hợp với Quy Thiên Lôi quyết.

Minh Vương cầm hai quyển trục yêu thích không buông tay đương nhiên lọt vào mắt Cơ Huyền, có lẽ công pháp đó có ích với hắn nhưng với Cơ Huyền thì không. Cậu nhìn tới khỏa ma hạch nằm trên đất đem nó thu vào trong tay nói:

- Ta vậy xấu hổ một chút thu khỏa ma hạch này coi như thù lao vậy.

- Đó là việc tất nhiên, tại hạ không có ý kiến. Còn các ngươi thu dọn lại những thứ này đi. Xác những vị huynh đệ đã bỏ mạng thì hỏa táng, đưa tro cốt của họ cất giữ cẩn thận đem về tổng bộ Thiết Huyết đoàn.

Minh Vương đương nhiên không có ý kiến, chỉ riêng hai quyển trục này với mất mát này đã đủ bù đắp rồi, ma hạch ngũ giai tuy lớn nhưng không đủ để khiến bọ họ đắc tội với Đấu Vương trước mặt này.

- Vân huynh không biết hiện tại huynh có dự tính gì?

Thu xếp ổn thỏa Minh Vương quay sang phía Cơ Huyền thuận miệng hỏi.

- Ta đang định tiến tới phía đế đô, chỉ là đường xá không quen thuộc lắm nên…..

- Vậy thì nếu không phiền thì huynh có thể đi cùng chúng ta, tổng bộ của Thiết Huyết đoàn ở đế đô nên chúng ta thuận đường với nhau. Không biết ý Vân huynh thế nào?

- Nếu Minh huynh có lòng thì tại hạ xin làm phiền các vị rồi.

Có người dẫn đường chung quy cũng tốt hơn là tự mò đường mà đi, nên Cơ Huyền không có ý từ chối. Thế là Cơ Huyền gia nhập cùng Thiết Huyết đoàn cho tới khi tới đế đô.

Mất tới khoảng một ngày, Thiết Huyết dong binh đi ra khỏi sườn núi của ngoại giới Dạ Mạc cốc, bây giờ mới là chân chính đặt chân tới phía bên ngoài. Bọn họ đến một trấn gọi là An Bình trấn.

Tuy gọi là An Bình trấn nhưng nơi này không an ổn cho lắm, nơi đây là tuyến đầu của ngoại giới Dạ Mạc cốc tiếp giáp, nơi đây là nơi các dong binh nhỏ hoặc thợ săn tập chung lại để tiến vào bên trong săn ma thú, đồng thời cũng là nơi nghỉ ngơi cho bọn chúng.

Chính vì vậy xảy ra một số việc, những vị nào mang trong mình quá nhiều món đồn có giá trị từ yêu thú thì sẽ bị đám người nào đó gây phiền phức, thực lực không mạnh thì có thể bị đánh tới chết và mất đồ, tiền mất tật mang.

Bên phía quản lý của An Bình trần cũng ra một số điều quy ước nhưng vì nơi này không có cường giả tọa trấn nên quy ước chỉ là trên giấy tờ, dù ai vi phạm thì trấn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Không làm quá lộ liễu thì không ai thèm quản bọn họ.

Vào đến An Bình trấn, Thiết Huyết đoàn vừa tìm một khách sạn bình dân ngồi xuống, từ khi tiến vào không ít ánh mắt đang nhìn tới bọn họ, đám người của Thiết Huyết đoàn khinh thường phóng thích khí tức bao trùm lên khách sạn này.

Đám người đang đánh chủ ý lên họ thì tái mặt, toàn bộ là Đấu Linh cao thủ không phải trình độ mà bọ chúng có thể dây vào. Tất cả mọi người đều thu hồi ánh mắt, loại bỏ chủ ý tìm kiếm Thiết Huyết đoàn gây sự.

- Tiểu nhị, còn phòng trống không?

Tiểu nhị cảm nhận được khí tức cường hãn trên người bọn họ không dám chậm trễ cung kính nói:

- Còn phòng còn phòng, các vị muốn mấy gian.

- Cho chúng ta bốn gian.

Minh Vương lên tiếng, hắn một phòng, Cơ Huyền một phòng, còn lại thì những người kia tự chia nhau. Sắp xếp xong phòng mấy người bọn họ tiến lên lầu trên nghỉ ngơi. Trừ Cơ Huyền và Minh Vương ra thì mấy tên dong binh như hung thần đứng canh trước cầu thang, xem ra là tính luân phiên canh gác.

Rất nhanh trời đã sập tối, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, trong phòng Cơ Huyền đang nằm trên giường bỗng mở trừng mắt, sau đó ngồi dậy di chuyển tới bên cửa sổ, mở một cánh cửa sổ ra, thân hình vô cùng nhanh nhẹn thoát ra bên ngoài. Song dự vũ động hướng tới một phương hướng bay đi, cậu làm vô cùng nhanh chóng và kín đáo không ai cảm nhận được.

- Ta vẫn vô cùng tò mò về cái món đồ mà hai con báo nhỏ đó nói tới, theo như lời bọn chúng thì món đồ đó có đủ năng lượng để hai bọn chúng tiến giai tới Đấu Hoàng, nghĩ là món đồ vô cùng tốt nga.

- May mà lúc trước khi rời đi thì đã đánh để lại đấu vết trên người Phong Ngâm Ma Báo nên không bị mất dấu bọn chúng.

Di chuyển hơn nửa canh giờ Cơ Huyền cuối cùng cũng xuất hiện trước một cái sơn động, cậu đáp xuống một vị trí không xa vận chuyển Ẩn Khí thuật che lấp khí tức của bản thân tiến vào trong động khẩu.

Bên ngoài động khẩu tưởng trừng chỉ rộng khoảng hai tới ba trượng nhưng thì ra bên trong còn rất nhiều huyệt động nhỏ khác chia ra nối tới lòng đất, trong núi, và đường thẳng.

- Thỏ khôn đào ba hang, huynh đệ bọn chúng là báo vậy mà cũng đào ba hang. Đúng là khai linh trí có khác, chắc nếu mình chọn nhầm thì sẽ khởi động cơ quan hoặc cái gì đó tương tự.

Cơ Huyền theo cảm tri đi vào một huyệt động, càng đi càng giống cái mê cung không biết bọn chúng tạo nên cái huyệt động này kiểu gì không biết nữa. Tốn một chút thời gian cuối cùng cũng thấy được hai thân báo khổng lồ xuất hiện trước mắt.

Trên đầu bọn chúng là một hạt châu ngọc to bằng nắm tay phiêu đãng trong hư không, từ trong hạt châu đó rò giả ra luồng điện quang vô cùng kinh khủng, uy năng như muốn chọc thủng không gian. Đó chỉ là năng lượng nho nhỏ so so với bên trong hạt ngọc châu.

Cơ Huyền nhìn lôi điện vừa phóng ra đó cảm giác ba động năng lượng có chút quen thuộc, khiến theo bản năng cậu giật mình một cái. Đã gặp ở đâu rồi ta. Hai tay đưa lên cằm vuốt vuốt như muốn nhớ lại.

- Tinh. Hệ thống phát hiện mức độ tương đồng của lôi điện đó với lôi kiếp mà Mỹ Đỗ Toa thời điểm độ kiếp là mười phần. Hệ thống kết luận lôi quang trong hạt ngọc châu đó chính là lôi kiếp của ma thú khi tiến hóa tới thất giai được dùng thủ đoạn đặc biệt để phong ấn trong viên ngọc đó.

- Lôi kiếp! Đúng rồi! Chính là lôi kiếp.

Thả nào thân thể cậu vô cùng quen thuộc nga, thì ra nó chính là cái trận lôi kiếp đó thả nào thân thể cậu lại cảm thấy quen thuộc, thì ra là nó.

- Không nghĩ tới hai con ma thú này có cơ duyên tới như vậy, tìm chúng huyệt động có cái món đồ thần bí này. Bọn chúng có huyết mạch lôi hệ ở gần với hạt châu này bọn chúng có thể hấp thu được nhiều năng lượng hơn nhanh chóng tiến cấp hơn.

Từ lúc vào trong này Cơ Huyền cảm nhận được mức độ dày đặc của năng lượng so với bên ngoài còn nhiều hơn, trong không gian mơ hồ truyền tới cảm giác tê dại do năng lượng lôi kiếp sản sinh ra, nhờ đó mà quá trình trưởng thành của chúng nhanh hơn các con ma thú khác.

Thả nào huynh đệ Ma Báo này từ bỏ Dạ Mạc cốc để tiến ra bên ngoài này chiến đóng, cũng nhờ vậy bọn chúng mới trốn thoát được một kiếp.

- Nếu bọn chúng tiếp tục hấp thu có lẽ sẽ hình thành ra một loại thiên phú có uy năng gần giống với lôi kiếp, thậm chí tương lai dù đột phá thất giai cũng có kháng cự nhất định, tăng tỉ lệ thành công cao hơn.

Lôi kiếp gần giống với dị hỏa, là thiên địa sinh ra, nếu có thể uẩn dưỡng nó thành công thì tương lai hai huynh đệ ma thú này sẽ rất đáng gườm, dù không tới được thất giai thì có khả năng thất giai cũng không làm gì được bọn chúng.

Vốn tò mò muốn tìm hiểu sao món đồ đó là gì, sau khi thấy được nó Cơ Huyền bỏ đi ý định chôm nó rồi. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Huống hồ cậu còn bị sét đánh tới hai lần chắc phải hai mươi năm sau mới có khả năng tiếp nhận mất.

Lôi kiếp này có khả năng là món đồ tốt, nhưng cậu không còn hình nhân thế mạng nữa rồi, nếu tiếp tục chơi trò cảm tử thì chính là đi đời nhà ma. Trong lòng có chút tiếc nuối rời đi, nhưng nghĩ tói cái gì đó cậu liền để lại một tia dấu vết bên trong sơn động.

- Là ai? Là ai xâm nhập vào lãnh địa của bọn ta.

Lôi Vân Ma Báo cảm tri vô cùng mất cảm trong chốc lát nó mở trừng mắt gầm lên, thân hình khổng lồ nhảy một phát lên vị trí của huyệt động Cơ Huyền vừa đứng, sát khí nồng nặc tìm kiếm ai đó. Quét qua một hồi, không thấy bất cứ ai, khuôn mặt hồ nghi nhảy xuống dưới.

- Đại ca, có kẻ xâm nhập sao?

Phong Ngâm Ma Báo cũng bị tiếng gầm làm tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, lo lắng nhìn Lôi Vân Ma Báo hỏi.

- Không có gì, chắc là ta nhạy cảm quá thôi. Đệ cứ tập chung hấp thụ lôi khí ở đây đi, huyết mạch Lôi Vân của đệ có chút mỏng, đệ nên dành nhiều thời gian hấp thụ năng lượng để tiến giai tạm thời đừng ra ngoài gây sự chú ý.

- Dạ.

Dặn dò đệ đệ của mình Lôi Vân Ma Báo vẫn quyết định thăm dò qua một lần huyệt động cho chắc chắn, tránh việc chủ quan quá mức.

- Con báo kia cảnh giác quá mức, may mà mình chạy nhanh không thì bại lộ rồi, đến lúc đó thì chắc chắn bọn chúng muốn liều mạng với mình không còn dễ nói chuyện giống như buổi sáng nay…..

Khi rời đi Cơ Huyền còn thầm tính toán, tương lại gặp đối thủ mạnh thì chạy một mạch về nơi này dụ kẻ đó vào trong hang động này tìm cách đánh nát hạt châu kia rồi bỏ chạy. Hắc hắc, không mang đi được thì tìm cách khác dùng vậy. Hai con báo nhỏ à, các ngươi nên hi vọng ngày đó không xảy ra.

Một đường cười gian bay về An Bình trấn.

........
Bình Luận (0)
Comment