Lần này Cơ Huyền mới được chứng kiến chân diện của nữ nhân này, cậu quan sát đánh giá đối phương, quả đúng là một nữ tử xinh đẹp động lòng người.
Nếu như để nàng ta đi mê hoặc nam nhân thì chắc chắn chín trên mười nam nhân sẽ lọt vào bàn tay của nàng ta.
Khí chất này khá giống Nhã Phi, không lẽ làm cái nghề này thì mỗi nữ tử đều yêu nghiệt như vậy.
Trong lòng thầm đề phòng, những nữ nhân kiểu này thường trí tuệ rất sâu, không cẩn thận bản thân sẽ bị hố một cái thật đau.
- Chà, ta nói tiểu đệ đệ, gọi ta tỷ tỷ là được rồi, sao phải thêm một chữ “đại”? Tỷ tỷ giá như vậy rồi sao?
Nữ tử vẫn cười khanh khách thân mật nói.
- Ngươi gọi ta là tiểu đệ đệ, lẽ nào ta cũng bé lắm sao?
Cơ Huyền cũng cười đáp, lời này vừa nói xong bầu không khí trở nên rất… dị!
- Ha ha, trước mặt ta, ngươi đương nhiên là tiểu đệ đệ!
Nữ tử cảm nhận được bầu không khí này, nên đã dùng một câu nói phá vỡ nó.
- Hãy ngồi đi, yên tâm tỷ tỷ không ăn thịt ngươi đâu, ít nhất bây giờ thì chưa.
Chúng ta tới bàn việc chính, mục đích của cuộc gặp mặt này.
Nhìn vị mỹ nữ hội trưởng này ngồi xuống chiếc ghế dài Cơ Huyền cũng đành tiến tới ngồi phía đối diện.
- Hiện tại thì Địa cấp công pháp của đệ đang được tiến hành đấu giá, giá trị chưa xác định được.
Còn nếu đệ muốn lấy luôn cũng được, ta có thể tri ra một khoản tiền coi như bản thân mình mua lại của đệ.
Nhưng giá cả như vậy đương nhiên không được cao giống như đấu giá.
Đây là cách giải quyết duy nhất rồi, không biết đệ có đồng ý không?
Câu trả lời này nằm trong dự tính của Cơ Huyền, bản thân đã từng mấy lần giao dịch đấu giá nên ít nhiều cũng hiểu được.
Lần này cậu tới là đàm phám giá cả:
- Cái này đệ hiểu, nên muốn bán đứt nó cho Huyền Thiên thương hội.
Cái giá đệ muốn là một nghìn vạn kim tệ.
Đó là giá hữu nghị nhất với Huyền Thiên thương hội.
Ý tỷ thế nào.
- Quá đắt, địa giai công pháp tuy quý giá, nhưng giá trị vẫn đang đấu giá.
Nếu nhỡ nó không tới nghìn vạn kim tệ thì không phải tỷ tỷ lỗ sao! Chín trăm vạn kim tệ là giá mua lại.
Mỹ nữ hội trưởng mắt ngọc mày ngài nhăn lại, lắc đầu từ chối.
Đem giá bán địa giai công pháp giảm đi một thành.
- Không đắt, địa giai công pháp cấp bậc như nào, cho dù đào cả cái phía đại lục này không thể tìm được mấy quyển, người sở hữu nó ai rộng lượng đến mức truyền nó ra ngoài.
Năm đó ở đấu giá hội của Bát Phiến môn, chứng kiến giá một quyển trục đấu kĩ cấp bậc địa giai được đấu giá thành công với hơn nghìn vạn kim tệ.
Nên mức giá mà đệ đưa ra là hoàn toàn phù hợp.
- Đệ biết nói đó là của Bát Phiến môn thuộc Hắc Giác vực, nơi đó long ngư hỗn tạp những thứ trong đó hầu hết là các thứ không rõ nguồn gốc, những thứ đó chỉ có thể tiêu thủ bên trong Hắc Giác vực.
Còn đây là Huyền Thiên thương hội, nơi này của tỷ kinh doanh đàng hoàng nga.
Nếu không cẩn thận thì sẽ dẫn tới tai họa, đệ nỡ nhìn tỷ bị dính họa sao!
Mỹ nữ hội trưởng giọng nói có chút đáng thương, điềm đạm.
Cơ Huyền ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ mê người, đó chính là mùi hương trên cơ thể nàng, nó khiến người ta bất giác bị mê hoặc.
Mùi hương đó vô cùng mê người, nó khiến người ta tràn ngập huyễn tưởng nhưng lại không hề dung tục.
Thực đúng là yêu nữ chuyển thế!
May mắn nữ tử mà Cơ Huyền tiếp xúc ở cấp bậc không hề thấp chút nào, còn được yêu hồ Nhã Phi rèn cho không ít định lực nga.
- Nếu vậy không còn gì để bàn, đệ có thể chờ tới khi đấu giá xong.
Dù sao đã đợi lâu như vậy rồi, thêm chút thời gian cũng không có vấn đề gì.
Cơ Huyền nhún vai, tỏ vẻ không còn gì đám phán.
Bản thân cậu hiểu rõ giá trị của quyển địa gia công pháp kia chắc chắn số kim tệ thu về vượt quá nghìn vạn.
Vì sao? Vì đơn giản địa giai công pháp so với địa giai đấu kĩ còn hiếm có hơn nhiều.
Dù bản thân không tu luyện được, thì dùng nó nịnh nọt đám luyện dược sư lục phẩm, thậm chí thất phẩm có ai không động lòng.
Còn cái cơ mà nàng ta nói thực ra muốn ép giá cậu mà thôi, gian thương.
Nàng ta tối ưu hóa vẻ đẹp của mình, dùng nó làm công cụ đàm phán mạnh mẽ nhất.
Nam nhân mà, người chịu được vẻ đẹp của nàng ta không có nhiều.
Nếu không đã không có mấy tên hoa si như Khố Lợi Tê liều mạng lấy lòng mỹ nhân.
Nếu cậu mà đồng ý chính là dại dột, là thằng đần.
Mua lại Mị Nguyệt và bản thân cậu không còn dư bao nhiêu, giờ
- Tiểu tử vô tình, tỷ tỷ tỏ ra đáng thương như vậy mà ngươi không hề động lòng chút nào sao! Nghìn vạn kim tệ thì nghìn vạn kim tệ.
Nhưng ta có điều kiện, ta muốn biết vì sao đệ lại muốn mua lại xà nữ kia.
Cơ Huyền nhíu mày, đây là cái điều kiện quỷ gì vậy? Bản thân chưa bắt kịp độ nhảy số của mỹ nữ hội trưởng này.
- Đây là chút việc riêng tư, không tiện công khai với người ngoài.
- Đệ đã gọi ta là tỷ tỷ thì chúng ta chính là người một nhà rồi.
Sao có thể là người ngoài được… Đệ có thể không trả lời, không sao cả.
Nhưng ta không đảm bảo xà nữ mà đệ muốn mua kia có bất trắc gì đâu.
Dù sao chúng ta chưa từng kinh doanh mặt hàng này không có kinh nghiệm lắm, nhỡ đâu mất tay, mất đuôi gì đó ta cũng không biết đâu.
Mỹ nữ hội trưởng tuy vẫn cười, nhưng nụ cười chứa nồng nặc sát khí, không giống nói giỡn thí nào.
- Vậy không phải tỷ tự phá hoại danh tiếng của thương hội sao?
- Thương hội này là của ta, ta tùy hứng mặc ta.
Giờ muốn ta đem bán thương hội này giá một kim tệ còn được.
Mỹ nữ hội trưởng từ nữ tử quyến rũ giờ lại hóa thành tiểu nữ nhân không nói lý.
- Nữ nhân này, đầu óc không phải có vấn đề gì không vậy?
Cơ Huyền trò truyện cùng nữ nhân này vô cùng mệt tâm, nàng không hề tuân theo quy tắc nào.
Vô cùng tùy hứng, chính vậy khiến người ta khó nắm bắt.
Ngược lại còn bị nàng nắm trong tay, mà đùa giỡn.
Cậu bất đắc dĩ thở dài giải thích nửa thật nửa giả:
- Nàng ta là người quen của ta, nàng ta gọi Mị Nguyệt.
Vài năm về trước ta đi qua Tháp Nhĩ Qua gặp được nàng ta.
Có thể coi là được nàng ta giúp đỡ đi.
Lần này là ta muốn trả lại ân tình này.
- Nàng ta giúp nhân loại? Ta nhớ không nhầm xà tộc vốn kinh bỉ nhân loại, cậy sau lưng có Mỹ Đỗ Toa nữ vương thực lực mạnh mẽ nên làm mưa làm gió trên sa mạc Tháp Nhĩ Qua.
Vậy là người của chủng tộc đó lại giúp đỡ nhân loại sao? Quá khó tin rồi.
Dáng vẻ này của mỹ nữ hội trưởng thể hiện rõ sự không tin trên mặt.
- Nhân loại cũng có kẻ xấu người tốt, xà tộc đương nhiên cũng giống như thế.
Chẳng qua nó tương đối hiếm mà thôi, muốn gặp được còn phải xem vận khí.
Mà vận khí ta lúc đó không tệ lắm.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
- Được, tạm thời tin ngươi.
Không biết nàng tin hay không, mỹ nữ hội trưởng đứng dậy cước bộ tiến tới vị trí bàn chất đầy giấy tờ của nàng bấm lấy một cái cơ quan ẩn, ngay lập tức phạm vi sàn nhà ngoài bán kính của bộ ghế lớn từ từ tách ra, một bậc cầu thang xuất hiện trước mặt.
- Đi thôi, tỷ tỷ đích thân dẫn ngươi tới nơi đó, nếu có gì ngoài ý muốn thì tỷ tỷ còn bảo vệ ngươi được.
Mỹ nữ hội trưởng cười dài dẫn trước tiến xuống bậc thang.
Đôi gò bồng và kiều đồn của mỹ nữ hội trưởng rất đẫy đà, eo thon mảnh khảnh giống như cành liễu vậy.
Nàng ta đi phía trước Cơ Huyền cố tạo ra những đường cong vô cùng xinh đẹp, kiều đòn tròn lắc lư, tóc đen dài như thác nước đung đưa trên lưng.
Mỗi một bước chân mông ngọc nở nang lại khẽ động một cái.
Dù chỉ là một bóng lưng thôi cũng khiến người khác không thể dời mắt.
Nữ nhân như vậy, nếu như dịu dàng ngoan ngoãn thì nhất định sẽ khiến nam nhân tình nguyện chết vì nàng, nhưng nếu như nàng ta không dịu dàng thì nhất định sẽ khiến rất nhiều nam nhân sợ hãi.
Có thể giết chết ba vị tướng công, đồng thời lại nắm giữ tài sản kếch xù còn gầy dựng lên Huyền Thiên thương hội to lớn bực này trong vài năm ngắn ngủi, nữ nhân như vậy mà lại dịu dàng ngoan ngoãn sao?
Cơ Huyền cố gắng khống chế ánh mắt của mình, gắng sức không để nó rơi trên người của mỹ nữ hội trưởng.
- Tham kiến hội trưởng!
Hai hàng thị vệ trấn thủ ngoài cửa nhìn thấy mỹ nữ hội trưởng lập tức quỳ một gối xuống, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm xuống mặt đất không chớp mắt, không dám nhìn nàng ta quá lâu.
Toàn bộ bọn họ đều tỏ ra hết sức lo sợ, giống như thể đang đứng trước mặt bọn họ không phải một mỹ nhân tuyệt đẹp mà là một vị sứ giả câu hồn vậy.
Chỉ có mỹ nữ hội trưởng và Cơ Huyền đi vào trong phòng, toàn bộ những người khác đều ở lại bên ngoài.
Nhìn thấy Cơ Huyền đã đi sâu vào bên trong với mỹ nữ hội trưởng, mấy thị vệ lắc đầu rồi thở dài một hơi, cứ như thể bọn hắn đã đoán được kết cục của Cơ Huyền vậy.
Năm đó những người mượn cớ mua đồ mà một mình tiến vào những nơi dạng này với hội trưởng, chỉ cần là nam nhân thì chưa có một ai còn có thể toàn vẹn mà ra khỏi kho binh khí.
Có người bị chém đứt tay, có người trở thành thái giám, có người bị móc mất tròng mắt, còn có người còn mỗi cái thân!
Cũng không phải nàng ta cố ý đả thương bọn họ, mà là do bọn họ không quản được cái tay của mình, không quản được tiểu huynh đệ của mình, làm ra những điều vô lễ với hội trưởng.
Kì thực mỗi một lần như vậy hội trưởng mới là người bị hại, may thay nàng ta thực lực cường đại, đem cho đối phương một bài học.
Chính vì nguyên nhân này nên những người bị hội trưởng chặt đứt tay, móc mất mắt và biến thành thái giám đều không dám hé miệng để lộ ra ngoài.
Đối với những người có máu mặt, nếu như có một ngày chuyện này bị truyền ra ngoài thì quả thực là quá mất mặt rồi!
Bên trong căn phòng tối đen, chỉ được thắp sáng bằng những ngọn đốc trên tường, kiến trúc nơi này khác hoàn toàn với vẻ nguy ngã mỹ lệ bên ngoài.
Quả nhiên nơi này không hề đơn giản mà.
Hai người đi tới cuối phòng thì đã hết đường, mỹ nữ hội trưởng chạm tay tới vách tường nhấn nhẹ một cái, một loạt cơ quan khởi động bức tường trước mặt di đông, một phòng ẩn xuất hiện, bên trong còn có chiếc lồng sắt vô cùng to lớn.
Mà người bị nhốt ở trong đó chính là xà nữ Mị Nguyệt.
Nhìn hai người tiến vào Mị Nguyệt sắc mặt trở nên u ám, hiện giờ nàng không còn một chút lực phản kháng nào.
Nhưng xà nhân tộc có một kĩ năng tự bạo bằng cách dùng độc trong cơ thể bạo ngược, không cần đấu khí.
Một khi bạo thì thân thể nàng ta hoàn toàn bị độc hóa, không thể chạm vào.
Mang theo ý chí tử vong, dù chết không thể để kẻ khách khinh nhục.
- Mị Nguyệt tiểu thư đã lâu không gặp.
Không cần lo lắng, lần này ta tới là để cứu co đó.
Một thanh âm ấm áp chậm rãi vang lên bên tai nàng, Mị Nguyệt nghi hoặc nhìn tới người thanh niên đeo mặt nạ quỷ dị kia.
Nàng ta cảm thấy quen thuộc, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Đôi xà nhãn yêu dị quét qua dáng vẻ của Cơ Huyền, cười lạnh nói:
- Ta không phải Mị Nguyệt, ta gọi là Nguyệt Mị.
Câu trả lời này giống như cái bạt tai vả bốp phát vào mặt của Cơ Huyền vậy.
Thì ra từ đầu tới giờ là cậu nhớ sai tên của nàng ta.
Lúng túng, tuyệt đối lúng túng nga.
Cơ Huyền còn cảm nhận được ánh mắt châm biếm của mỹ nữ hội trưởng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nếu ở đây có cái hố, thì Cơ Huyền sẽ lập tức chui tọt vào đó không do dự.
May mà Cơ Huyền đeo mặt nạ nên không ai chứng kiến được dáng vẻ xấu hổ bên dưới.
Quả thực quá mất mặt rồi.
Làm bộ trấn tĩnh, Cơ Huyền giọng nói vô cảm nói với mỹ nữ hội trưởng:
- Tỷ có thể cho ta chút không gian riêng tư để ôn lại tí chuyện cũ được không.
Mỹ nữ hội trưởng đang muốn nói gì thì nhận được Cơ Huyền truyền âm:
- Nàng ta có thiên phú xà tộc, bằng cách bỏ đi sinh mệnh có thể thôi động độc tố trong cơ thể.
Nếu nàng ta thực sự làm vậy thì sẽ rất khó giải quyết.
Ta cần chút thời gian thuyết phục nàng ta.
Cuối cùng mỹ nữ hội trưởng cũng chịu để cậu ở lại thuyết phục Nguyệt Mị.