Đám sơn tặc thấy lão tam bị một tên thanh niên khắc ngắn ngủi hóa thành tro bụi liền run sợ.
Lão tam thực là là tam tinh Đấu Vương, vậy mà đến phản kháng còn không kịp làm liền bị chém giết.
Đến kẻ gọi là lão nhị kia sắt mặt biết đổi, không kịp ứng cứu lão tam đã bị chém giết rồi.
Cơ Huyền thì không ngạc nhiên lắm giống như nhận ra điều gì đó thì đúng hơn.
Cậu tự lẩm bẩm nói:
- Hóa ra Minh Vương là một tên cuồng đao.
Thả nào lần đầu thấy hắn dùng kiếm có chút không đúng, uy lực không đủ, thế cầm không đủ.
Bây giờ mới là lực lượng chân chính của hắn, cộng thêm thanh đao là đồ tốt, tương hỗ năng lực của Minh Vương lên nhiều lần.
Nhất tinh Đấu Vương trực tiếp giết chết tam tinh Đấu Vương.
Quái thai.
Vốn tưởng sẽ có trận đánh nóng mắt, ai ngờ Minh Vương trực tiếp chém giết lão tam.
Đúng là không chút thú vị mà.
- Hừ, đúng là một đám mãng phu, giống hệt tên Nghiêm Sư khốn kiếp.
Nguyệt Mị một bên thở phì phì không cao hứng nói.
- Các ngươi dám giết lão tam….
Tất cả đều chết đi.
Lão Nhị quát lớn, không phải hắn có tình cảm gì với lão tam kia, mà vì trước mặt hắn giết mất một người.
Dù thế nào cũng rất mất mặt, để chết mất một Đấu Vương, trại chủ sẽ trách phạt hắn.
Phía trước bàn tay Lão Nhị chợt xuất hiện một cái thủ trảo màu đen cực lớn.
Cái thủ trảo căng lên, hướng thẳng đám người Cơ Huyền chụp tới.
Hắc khí này phát ra luồng khí tức vô cùng âm độc, khiến kẻ khác buồn nôn.
Cơ Huyền nhíu mày, phẩy tay một tia hoàng ngọc hỏa diễm bắn ra, hướng tới thủ trảo màu đen kia đánh tới.
Trong không trung chợt vang lên một tiếng xuy xuy không ngừng, thủ trảo kia dưới tác dụng của Hoàng Ngọc diễm, biến thành từng đợt khói trắng khi còn chưa tiến đến gần bọn Cơ Huyền, đã biến mất không thấy đâu.
Bị hỏa diễm thiêu đốt mùi hôi tanh lan nhanh gấp bội, khiến kẻ khác phải bịt mũi không dám ngửi.
- Di, hỏa diễm của tiểu tử này có chút cổ quái!
Âm La Chưởng của Lão Nhị bị phá, hắn cả kinh kêu lên.
- Luyện âm độc chi pháp đúng là khiến thực lực ngươi tăng mạnh hơn, nhưng không có cảnh giới ổn định.
Luyện tới bát tinh Đấu Vương như e rằng so với thất tinh Đấu Vương còn không bằng đâu.
Cơ Huyền tiện tay phá giải chưởng pháp của lão nhị cười khẩy nói.
- Nếu cô có hứng thú giải quyết hắn tôi không ngăn cản đâu.
Lời này là nói với U Nguyệt, ai ngờ cô nàng này nhìn Minh Vương chém giết kẻ phản bội kia trong lòng có chút thảnh thơi, lại oán hận, lại cảm kích… Đủ cái tình cảm kì lạ xen lẫn vào.
Không còn nghe lời ai nói gì nữa.
Lắc lắc đầu Cơ Huyền nhìn Nguyệt Mị nói:
- Cô có thể giải quyết hắn.
Thịt Đấu Vương cao giai không phải lúc nào cũng có để ăn đâu.
Nguyệt Mị bây giờ chém giết thành tính, bản năng nguyên thủy nhất của loài thú trở lại, nhìn lão nhị như miếng mồi ngon liếm mép.
Thân hình linh động phi hành lao tới lão nhị.
- Kinh người quá đáng….
Các ngươi tự tìm đằng chết.
Lão nhị phẫn nộ gầm thét, tung hoành bao nhiêu năm, nay bị đám tiểu bối có chút thiên phú đột phát tới Đấu Vương mà kinh thường hắn.
Trong không trung giữa mi tâm của lão nhị đột nhiên phóng ra một tia máu, tia máu tồn tại trong không trung từng giọt biến thành từng mảng! Máu tươi đỏ sẫm trong không trung, thoạt nhìn đã khiến người ta cảm thấy giật mình!
Rất nhanh, Cơ Huyền đã cảm nhận được khí tức quen thuộc trong luồng máu đó.
Trong mộ địa, khí tức của Huyết Kiếm Tông giả! Hắn từng gặp qua không ít kẻ tu luyện huyết công, Huyết Tông của Tháp Nhĩ Qua là ví dụ.
Nhưng Huyết sát chi khí trên người Huyết Kiếm lão quỷ và lão nhị này vô cùng đặc thù.
Tuy so ra thì lão nhị này chỉ là tiểu đệ đệ so với Huyết Kiếm lão quỷ.
Chỉ là nếu không phải tu luyện một loại công pháp như nhau, vậy thì, huyết khí trên người lão nhị tại sao lại giống với Huyết Kiếm như thế!
- Huyết Hà Trường Đao, giết cho ta!
— QUẢNG CÁO —
Vẻ mặt Lão Nhị căng thẳng không ngừng kết ấn ký, những mảng máu không ngừng ngưng kết, hóa thành một thanh trường đao, bổ thẳng về phía Nguyệt Mị đang như hổ đói lao về phía hắn.
Phía sau Nguyệt Mị là Cơ Huyền, là xà nô chắc chắn nàng ta sẽ không để chủ nhân gặp nguy hiểm, chỉ cần nàng ta nghênh đón chắn chắn sẽ chết.
Lúc huyết sắc trường đao phóng tới gần, từng trận huyết phong dâng lên, trong huyết phong đó, như là cất giấu vô số oan hồn, ở trong đó không ngừng kêu khóc thê thảm.
Bị ảnh hưởng của những tiếng kêu khóc này, những đạo tặc và quân binh còn đang không ngừng chém giết nhau trên mặt đất đều dừng lại, trên mặt thậm chí còn xuất hiện trạng thái vô cùng hoang mang nữa.
- Sát khí mạnh lắm!
Nguyệt Mị cười kinh năng lượng u thanh phô thiên cái địa từ trong lòng bàn tay bạo dũng xuất ra, cuối cùng hóa thành nghìn vạn đầu năng lượng trường xà thật nhỏ, ngăn chặn huyết đao ngưng tụ kia.
Vạn xà máu này quấn lấy huyết đao, khiến chuối đạo đột nhiên dừng lại giữa chừng.
Bên kia bấm thủ ấn, năm luồng năng lượng màu xanh bắn mạnh ra, quấn quanh lấy nhau.
Cuối cùng năng lượng ngưng tụ thành năm đầu thanh xà thật lớn.
Năng lượng thanh xà như tia chớp đột phá trở ngại không khí.
Trong thời gian nháy mắt tiến đến sau lưng Lão Nhị.
Nhất thời há to miệng, lộ ra răng nanh, hung hăng cắn mạnh vào sau lưng.
Nghiêng đầu nhìn ngũ đầu thanh xà thật lớn xuất hiện ở sau lưng.
Lão Nhị trong lòng giật mình.
Thân thể vội vàng quỷ dị giãy dụa.
Kinh hiểm vạn phần tránh thoát năm đầu năng lượng màu xanh.
- Lăn xuống đi!
Vẻ mặt lạnh lẽo cười.
Cánh tay nhỏ nhắn của Nguyệt Mị vung lên.
Năm đầu năng lượng thanh xà cự đại hung hăng đập bể đấu khí dực tại giữa lưng Lão Nhị.
- Hừ...
Chợt chịu khổ đòn nghiêm trọng.
Lão Nhị sắc mặt thoáng tái nhợt.
Kêu rên lên một tiếng.
Đấu khí dực sau lưng tan vỡ thân hình cấp tốc rớt xuống.
Mặt đất vang lên một tiếng trầm đục, thân thể ầm ầm lún sâu vào mặt đất.
Trôi nổi giữa không trung.
Nguyệt Mị biếng nhác vuốt nhẹ mái tóc dài.
Vạn xà quấn quanh huyết đao, từng nguồn năng lượng huyết sắc bị phân giải, dọc theo từng đầu xà tiên nhập vào trong người Nguyệt Mị.
Rất nhanh, chuỗi đạo bị hết những năng lượng bên trong.
Hai tay Nguyệt Mị run lên, từng đợt xà khí thu lại.
- Sát khí không tồi nhưng tạp chất quá nhiều.
Thứ phẩm.
Nguyệt Mị lắc đầu, trong miệng phun ra, một thứ đen sì bay ra.
Lão Nhị dưới hố lập tức nhảy ra khỏi, miệng còn rỉ máu ngẩng đầu nhìn Nguyệt Mị lăng không lăng không ngẩn người.
Hắn đã giao đấu với vô số cường giả, nhưng chưa từng có ai phá giải được Huyết Hà Trường Đao của hắn.
Hắn cảm giác từng giọt máu mà hắn vừa phóng thích ra, đã mất hẳn liên hệ với cơ thể hắn, không biết chạy đi đâu? Muốn ngưng kết ra những giọt máu đó, hắn đã giết không ít người, tế luyện một thời gian rất dài mới ngưng kết được như vậy.
Vậy mà bị thần không biết quỷ không hay tiêu thất mất.
Tại xà tộc có một số kẻ có thiên phú thần thông, Nguyệt Mị có thể hấp thụ một số loại năng lượng đặc thù.
Cái nàng ta vừa phun ra, là dùng thiên phú luyện hóa Huyết Hà Trường Đao, chỉ còn lại những nguồn năng lượng tạp nham, còn huyết sát chi khí ẩn chứa trong Huyết Hà Trường Đao, đã sớm bị luyện hóa, hấp thu vào trong cơ thể rồi.
- Lão quỷ, còn chiêu gì thì tung hết ra.
Mua vui cho lão nương một chút.
Nguyệt Mị chiếm lợi xong kêu ngạo không ít cười hì hì nói với lão nhị.
- Xà nô, đừng quá kinh người.
Nạp mạng đi, nếm thử Cửu Châu Liên Bạo
Lão Nhị gầm lên, từ nạp giới ném ra một chuỗi hạt châu đen đỏ giao nhau, tất cả có chín hạt.
A Bố thống lĩnh nhìn thấy các hạt châu đó sắc mặt tái nhợt hét:
- Cửu Châu Liên Bạo! Tất cả mọi người lùi lại mau.
Cơ Huyền cũng giật mình, Cửu Châu Liên Bạo là gì, nó là một đồ vật tà vô cùng rút đấu khí của chín cao thủ Đấu Linh đỉnh phong đưa vào từng hạt châu, khỏi nói rút hết đấu khí may thì chỉ thành phế vật, xui là vong mạng.
Sau khi luyện thành, chỉ cần kích phát sẽ tạo thành chỗi dây truyền, không khác gì một Đấu Vương tự nổ, đủ để khiến Đấu Hoàng khiếp đản.
Trong lòng bàn tay Nguyên Mị một quả năng lượng xanh nhạt xuất hiện rồi ngưng tụ thành đầu thanh xà to lớn.
Thanh xà lần này không phải loại lần trước đánh Lão Nhị hoàn toàn đẳng cấp khác, cả người hùng tráng được bao phủ bởi lớp vảy cứng rắn, cái miệng rộng thoáng ẩn hiện cặp nanh trắng đục sắc bén.
Càng làm cho người ta rung động chính là đầu thanh xà này tựa như có linh tính, cỗ khí tức hung lệ nhàn nhạt phát ra từ trong cơ thể.
Đầu thanh xà đột ngột xuất hiện lao tới nuốt hết Cửu Châu Liên Bạo vào bụng.
Mọi người nhân cơ hội vội vã chạy khỏi phạm vi phát nổ càng xa càng tốt.
— QUẢNG CÁO —
Minh Vương nhân cơ hội ôm eo U Nguyệt lao thẳng ra tận bên ngoài sơn trại.
Cơ Huyền vận chuyển Tam Thiên Lôi Động chớp mắt đã chạy xa vô cùng, Nguyệt Mị bay thẳng trên bầu trời.
Một giây sau hoàn toàn không có vấn đề xảy ra cả, mà Lão Nhị hai cánh sau lưng vỗ nhanh.
Xé gió chạy về một phương nào đó, miệng không ngừng cười nhạo:
- Đồ ngu, Cửu Châu Liên Bạo là bảo vật cỡ nào.
Ta sao có khả năng có được nó.
Dù có được cũng không nỡ dùng, vật có thể đe dọa Đấu Hoàng lại dùng cho đám kiến hôi các ngươi.
Một Đấu Vương dùng thủ đoạn hèn hạ để bỏ trốn, còn chế nhạo bọn chúng được.
Đúng là mặt dày khiến kẻ khác kinh ngạc.
Cơ Huyền hừ lạnh, định dùng Tam Thiên Lôi Động đuổi theo Lão Nhị thì một thân ảnh khác nhanh hơn cậu một bước, bóng người yểu điệu như cơn gió xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Lão Nhị.
Trường kiếm sắc bén chém một kiếm xuống.
- Kiếm Phong Toái.
- Huyết Bi Thủ.
Lão Nhị đương nhiên không chịu chết tung ra một chưởng tràn ngập huyết khí.
Thoáng một tia lửa lóe lên.
Huyết thủ của Lão Nhị bị trường kiếm kia đâm thủng cánh tay.
Đồng thời U Nguyệt xoáy mạnh trường kiếm khiến Lão Nhị đau đớn kêu lên, một vòng đem bà tay của Lão Nhị cắt xuống.
Khi muốn đâm tới trái tim của Lão Nhị bị hắn tránh mất.
- Là các ngươi ép ta.
Lão Nhị vẻ mặt phẫn nộ như lệ quỷ, trên người hắn từng đợt từng đợt huyết quang lóe lên, máu từ mắt và tai, đến từng lỗ chân lông, biến thành một đầu huyết nhân.
Từ người hắn tỏa ra huyết vụ, hóa thành một đầu cự nhân.
- Quả nhiên vô cùng giống khí tức của Huyết Kiếm lão quỷ.
Tên này sao lại có liên hệ với tên đó được.
Nhìn đầu huyết cự nhân kia Cơ Huyền nhíu mày lại, không lẽ hắn cũng nhận được kì ngộ gì giống Huyết Kiếm lão quỷ sao?
- Tên khốn đó đó dùng bí thuật gì kinh khủng như vậy! Khí tức hiện tại hắn tương đương với Đấu Vương đỉnh phong.
U Nguyệt có lẽ không phải là đối thủ của hắn… Vân Huyền huynh giúp nàng ấy một tay đi.
Minh Vương một bên biến sắc nhìn đầu huyết cự nhân khổng lồ đó.
Nói với Cơ Huyền muốn nhờ hắn ra tay.
- Không vội, ta nghĩ không cần ra tay đâu.
Cô ấy xử lý được.
Nếu không cho cô ấy làm gì e rằng cô ta sẽ không can tâm đâu.
Cơ Huyền chưa vội, cậu vốn cảm thấy U Nguyệt có chút kì lạ, thực lực nàng ta thể hiện quả thực là bát tinh Đấu Vương nhưng có chút yếu… Vẫn có thứ gì đó không đúng.
Lần này cậu muốn xem U Nguyệt che dấu bài tẩy gì.
U Nguyệt phía bên kia ánh mắt quyết liệt vô cùng, trường kiếm liên tục xoay động một luồng năng lượng lục sắc ngưng trọng trên trường kiếm.
Nàng gầm lên:
- Phong Thiên Kiếm Khiển.
- Chỉ là kiến cỏ mà thôi.
Lão Nhị cuồng tiếu.
Quả thực uy thế trường kiếm đó rất bình thường.
Phong kiếm khí so với huyết nhân thì nhỏ đến không nhìn thấy.
Chính lúc này...
- A! Không!
Tiếng hét kinh thiên động địa làm mọi người đứng ngây ra.
— QUẢNG CÁO —
Trên bầu trời Lão Nhị vốn uy phong vô hạn bỗng hét rầm lên, đoạn kiếm khí nhìn như vô hại giống cặp gắp than đâm vào đậu hủ non, dễ dàng xẻ lớp huyết khí ngưng kết thành.
Kiếm không giảm nhanh như chớp xuyên qua huyết khí đâm vào trán Lão Nhị.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Huyết cự nhân khổng lồ lơ lửng trên bầu trời thoáng chốc như con cá chết vô lực từ trên trời giáng xuống mặt đất, đập mạnh xuống đất, hiện ra nguyên hình.
Đám A Bố, binh lính, cả Nguyệt Mị với Minh Vương còn không nhận ra được điều gì.
Bộ dáng kinh ngạc vô cùng, so với gặp quỷ còn kinh ngạc hơn.
- Chuyện này….
Cả đám mặt ngẩn ra, Nguyệt Mị hỏi Cơ Huyền.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nô gia chưa hiểu lắm? Cầu giải thích.
U Nguyệt lúc này không khống chế được lực lượng ngã xuống.
May nắm Minh Vương lao lên trước ôm lấy U Nguyệt vào trong lòng.
- Phải xem tình huống của U Nguyệt thế nào.
Cơ Huyền bay tới phía U Nguyệt, cậu dùng linh hồn lực quét lại.
Thực lực bát tinh của nàng ta liên tục thụt lùi, về nguyên bản.
Minh Vương và Nguyệt Mị nhận ra tình huống này.
Cảnh giới của nàng ấy bị thụt lùi.
- Quả nhiên như ta nghĩ, cái viên đan dược cô ăn phải giống như đưa tạm vào năng lượng vào thân thể cô khiến thực lực tăng mạnh.
Chỉ là nó vốn là đồ dùng một lần, dùng càng nhiều sẽ càng ít đi, đúng chứ.
- Vân Huyền huynh nói hoàn toàn đúng.
Lần trước khi ăn viên đan dược đó bùng phát thực lực mạnh mẽ khiến U Nguyệt có hi vọng trả thù, nhưng sau khi cảm nhận kĩ phát hiện ra bản thân nàng không thể bổ sung lại nguồn năng lượng đã tiêu hao.
Vì vậy nàng không dám dùng tới nó nữa, nó là cơ hội trả thù.
Vì vậy mới sa vào bức đường như Cơ Huyền và Minh Vương thấy đó.
Cơ Huyền vốn chỉ mơ hồ đoán ra, còn lại là hệ thống phân tích truyền tải tới hắn.
Trong lòng nghĩ:
- Nó khá giống Long Lực đan, nhưng ở cấp bậc khác.
Có lẽ là lục phẩm.
Nếu có thể tìm được đan phương thì tốt nhất.
Dùng nó hù người cũng được.
Đang suy ngẫm thì Nguyệt Mị nói:
- Uy, tên này còn sống này, cô có muốn giết hắn không? Nếu không tôi sẽ hấp thụ hắn đấy, ăn sống dinh dưỡng nhiều hơn là kẻ chết.
U Nguyệt nghe vậy cố gắng đứng dậy, thân lết trường kiếm tới vị trí của Lão Nhị.
- Tiện nhân, không ngờ, vẫn là người thắng!
Lão Nhị miệng không ngừng phun máu, ngoài việc nói mấy câu.
Hắn cơ bản không còn sức lực để làm việc gì khác, dù không giết hắn, hắn cũng không thể sống nồi nữa bao lâu nữa.
- Chỉ là trại chủ sẽ không tha cho các ngươi đâu… khụ khụ, ngài ấy so với ta còn mạnh hơn nhiều…..
Đến khi ngài ấy rời khỏi cấm địa, các ngươi sẽ chết vô cùng thảm..
Khạc khạc khạc.
U Nguyệt không nói nhảm một kiếm đã chặt đứt đầu lão nhị.
Đầu lão nhị bị chắt, một tia năng lượng máu chui ra khỏi thân thể Lão Nhị, bay đi vô cùng nhanh.
Cơ Huyền nhìn điều này nói:
- Sợi tơ huyết lúc nãy chắc chạy tới hướng của tên trại chủ.
Việc sau này các vị không thể can thiệp được đâu.
Quay về bảo đám A Bố lui quân khỏi Thanh Mang Trại đi.
Bằng không sẽ bị ngộ thương.
Cơ Huyền nói xong tốc độ vô cùng nhanh đuổi theo tia huyết quang kia..