Cơ Huyền liền không còn dãy giụa nữa, thả lỏng cơ thể để cho tia huyết quang đó kéo lại gần vào.
Tên trại chủ thấy Cơ Huyền tử bỏ không cử động nữa thì vẻ vui vẻ càng đậm nói.
- Kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, yên tâm ta sẽ giày vò ngươi trong luyện ngục vô tận của ta.
Khạc khạc.
Lực hút vô cùng mạnh, chớp mắt kéo Cơ Huyền lại gần, tên trại chủ và hắn cách nhau không đầy một tấc, đến khi chuẩn bị bi hút vào đúng lúc hệ thống vang lên nói:
- Tinh.
Chính là lúc này.
Cơ Huyền phản ứng đồng thời với hệ thống hắng mở to cánh tay ra, một ấu dấn hình chữ “Phong” trong lòng bàn tay đập lên con mắt thứ ba của tên trại chủ, khoang cách giữ tay với mắt là một khoảng vô cùng nhỏ bé.
Chữ “Phong” tử sắc phát ra hào quang chói lòa, chớt mắt phân rã thành từng vết nhỏ xâm nhập vào trong con mắt thứ ba đó.
Con mắt thứ ba đỏ như máu bắt đầu xuất hiện vô số vết tử sắc, tốc bộ lan của tử sắc vô cùng nhanh, hấp lực của con mắt chợt biến mất.
Tên trại chủ biến sắc hắn cảm thấy đấu khí của cơ thể đột nhiên như bị phong ấn lại, huyết khí bao bọc xung quang người tản đi, lộ ra hình dáng con người, cánh đấu khí bị tán đi.
- Tinh.
Kí chủ mau móc con mắt thứ ba của tên đó đi, đấy là một món đồ vô cùng hữu dụng đó.
Hệ thống nói đồ tốt chắc chắn sẽ là đồ tốt, Cơ Huyền nghe vậy nhanh tay dùng hấp lực cố định tên trại chủ lại.
Chọc tay vào kéo con mắt thứ ba của tên trại chủ trước khi tên trại chủ hóa thành hình dáng con người.
- Tên khốn ngươi muốn làm gì….
Á….
Đáng tiếc tên trại chủ hiện tại không có sức lực hoàn trả lại.
Việc này tuy hơi ghê, nhưng đồ tốt không thể bỏ qua.
Vừa vặn khi rút con mắt ra thì tên trại chủ đã hoa thành hình dáng ban đầu.
Kì diệu là trên trán của hắn không có vết thương nào.
Đúng là kì lạ.
- Ngươi móc mất huyết nhãn chi ngục của ta….
Huyết tộc sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu….
Tên trại chủ sắc mặt lúc này tái nhợt như bị bạch tạng, giọng nói thều thào chửi rủa Cơ Huyền.
- Vậy hả? Ngươi làm ta sợ quá tuột tay rồi.
Cơ Huyền bỏ cánh tay đang xách lấy tên trại chủ ra.
Tên trại chủ không có điểm đỡ rơi từ độ cao hơn mười trượng xuống đất, toàn bộ thân thể đều nát hết, xương trắng cũng lòi ra bên ngoài, vậy mà hắn vẫn chưa chết.
Đúng là điều kì diệu mà, trên miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:
- Nhân… loại… thù này….
Ta nhớ lấy… Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá… Gấp trăm ngàn lần.
- Vậy hả? E rằng ngươi không có cơ hội đó đâu.
Đáp xuống cạnh tên trại chủ, Cơ Huyền đưa tay chạm vào cơ thể tên trại chủ muốn đem hắn ta thôn phệ, rồi kiểm tra trong kí ức của hắn xem rốt cuộc Huyết tộc hắn nói là cái gì.
Trên trại chủ căng phồng một cách bất thường rồi nổ tung trước khi Cơ Huyền kịp làm điều đó, thân thể nổ tung không có một chút máu nào chỉ có một khỏa hồng thạch lục giác bắn từ cỗ thân thể đó ra ngoài lao về một phương bay đi mất, tốc độ vô cùng nhanh.
- Tinh.
Kia là chân thân của tên đó, kí chủ mau đuổi theo bằng không hắn sẽ thoát được.
Hệ thống vang lên tiếng vô cùng to nhắc nhở.
Nghe vậy Cơ Huyền lập tức dùng Tam Thiên Lôi Động đuổi theo, vậy mà Tam Thiên Lôi Động hoàn toàn không bắt kịp tốc độ di chuyển của khỏa hồng thạch lục giác đó.
Thấy khỏa hồng thạch sắp bay mất, hỏa diễm bùng lên trên người, Cơ Huyền cách không đánh ra một trảo hỏa diễm về hướng khỏa hồng thạch.
Nếu không thể bắt sống thì phải diệt hắn khi có cơ hội.
Khi gần đánh nát được hồng sắc bảo thạch bất ngờ bị một thanh thủy kiếm khí bổ từ dưới mảnh rừng ngăn cản, kiếm khí sắc bén va trạm với dị hỏa trảo của Cơ Huyền vẫn kém một chút.
Dị hỏa so ra càng bá đạo hơn trực tiếp nghiền áp thủy kiếm nhưng vẫn chậm để cho hồng sắc bảo thạch chạy mất.
- Xem ra ở đây có người nhiều truyện lắm đấy.
Thấy sắp thắng mà thất bại trong ngang tấc ánh mắt cậu trầm xuống, liếc nhìn địa phương phóng xuất ra thủy kiếm, hỏa diễm còn lại hóa thân từng đợt công kích lao xuống thảm rừng chớp mắt thiêu đốt ra khoảng trống lớn.
Một thân ảnh mặc hắc bào ngưng tụ thủy liên hoa chắn trước mặt, miễn cưỡng được nghênh đón từng đạo dị hỏa.
- Khí tức này…..
Thương Minh lão tặc, lão thực sự chưa chết…..
Được lắm, hôm nay ta sẽ tiễn lão một bước lên đường.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc, Cơ Huyền ngay lập tức nhận ra kẻ này là ai.
Ánh mắt rét căm căm nói.
Bị kẻ khác ngăn cản khiến cho kẻ thù trốn thoát đã khiến Cơ Huyền tức giận, không ngờ tới còn gặp lại kẻ có ân oán với mình khiến cậu càng cảm thấy tức cười hơn.
Tên mặc hắc bào nghe được lời Cơ Huyền nói thầm chửi thề, hóa ra đòn đó không phải đánh tới mình, do bản thân có tật giật mình kinh động tới Cơ Huyền.
Chết tiệt, hắc bào nhân thầm rủa xui xẻo.
Mà Cơ Huyền còn kinh ngạc hơn, Thương Minh lão tặc đó bị mình giết các đấy có mấy tháng vậy mà hôm nay xuất hiện thực lực đã là Đấu Vương ngũ tinh rồi.
Không được, nếu để hắn còn sống thì Tiêu lão sẽ gặp nguy hiểm mất, phải diệt trừ.
- Thủy Hoàng Vô Kiếm.
Kẻ mặc hắc bào thầm chửi trong lòng, không chịu chết.
Thủ ấn biến đổi ngưng thành vô hình thủy kiếm.
Tốc độ công kích của thủy kiếm vô cùng nhanh, chớp mắt đã đâm tới phía Cơ Huyền.
Cơ Huyền phản ứng không chậm, dùng Tam Thiên Lôi Động tránh né trong tức khắc.
Ngân quang lóe lên, thân ảnh Cơ Huyền tan biến, thủy kiếm vạch qua chỗ gã vừa đứng.
Thủy kiếm chém hụt, không hề tan đi mà lóe lên, thân ảnh Cơ Huyền vừa hiển hiện cách mấy chục trượng thì cây kiếm lại từ sau lưng đâm tới.
Thủy kiếm trong suốt rõ ràng do đấu khí ngưng tụ nhưng không khác gì kiếm thật, thậm chí còn linh hoạt, tốc độ còn kinh nhân hơn.
- Cách!
Thanh thủy kiếm vốn sẽ tâm tới liền bị một thanh kiếm khí từ đâu xém tới trực tiếp đánh than nó.
Cơ Huyền vốn không sợ vô hình thủy kiếm đó trên người mang Huyễn Kình Giáp có gì phải lo lắng.
Đến công kích của Đấu Tông còn ngăn lại được thì vô hình thủy kiếm có lợi hại tới đâu cũng khó lòng làm nên trò trống gì.
Cậu nhàn nhạt nói:
- Kiếm Hoàng các hạ nếu đã sớm ở đây thì cần gì phải ẩn dấu nữa.
Hay ngài chê xem kịch chưa đủ muốn xem tiếp.
- Haha, Vân Huyền tiểu hữu chê cười rồi.
Bầu trời vang vọng tiếng cười của Kiếm Hoàng, ông ta quỷ dị xuất hiện ở ngay gần cậu.
- Xem ra tiểu hữu đã nhận ra lão già ta ở đây ngay từ đầu rồi.
- Riêng việc Minh Vương có thể đến đây tiếp sức thì tôi đã đoán được.
Cơ Huyền cười nhạt nói.
- Xem ra hoàng tử ngoài đối với Thanh Mang trại muốn tiêu diệt ra, càng hứng thú với thứ phía sau sơn trại này nhỉ? Là Khố Lợi gia hay là Kim Nhạn tông sẽ lòi đuôi ra đây.
Mà cho dù không có bất cứ kẻ nào ra tay thì hoàng tử vẫn có thể tìm được từ đống vật chứng mà bọn chúng để lại nhỉ?
Kiếm Hoàng không nói gì ngầm ý thừa nhận.
- Hoàng tử thật tính toán chu toàn, mượn ta làm tay đấm bảo toàn lực lượng, rồi làm chi sẻ chờ bọ ngựa bắt ve là giang cánh hành động.
Ta thật sự bội phục tính toán không thôi.
Cơ Huyền phân tích từng cái ra nói, sớm đoán được Lạc Phá Thiên không đơn giản muốn giao dịch với cậu như vậy nên cố tình kéo theo Minh Vương để Kiếm Hoàng phải đối với bản thân chú tâm hơn.
Cũng vì cậu tưởng sự việc này đơn giản không ngờ tới dính tới một chủng tộc thần bí gọi là Huyết tộc.
Có khi nào Lạc Phá Thiên đã biết đến đám Huyết tộc này không.
Đám hoàng thất này một bụng toàn tính toán chi ly.
Mặc kệ, dù sao có quan hệ tốt với Lạc Phá Thiên tương lai mượn thế của hoàng thất đối đầu cùng Kim Nhạn tông sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Kiếm Hoàng, tên dưới kia là một trong các trưởng lão của Kim Nhạn tông tên Thương Minh, nếu bắt được hắn thì có thể khai thác được nhiều tin tức hữu ích hơn.
Nếu Kiếm Hoàng đã xuất hiện rồi thì dùng ông ta làm tay đấm mướn luôn.
Cơ Huyền chỉ chỉ phía tên hắc bào nhân nói.
Kiếm Hoàng đảo mắt tới nhìn hắc bào nhân kia, nghiền ngẫm nói:
- Thương Minh sao? Nhớ không nhầm thực lực hắn là Đấu Hoàng cao giai mà sao khí thế chỉ là Đấu Vương trung giai thế kia, còn có chút không ổn định nữa.
- Trước kia tôi với hắn từng giao thủ qua, hắn đã bị tôi đánh gần chết, kết cuộc để hắn dùng bí pháp thoát được.
Chắc đó là tên Thương Minh đã đoạt xá, công pháp với khí tức của hắn tôi vẫn còn nhớ.
Hắc bào nhân nhìn thấy Kiếm Hoàng thì khuôn mặt dưới hắc bào tái nhợt.
Thực lực của hắn bây giờ đừng nói là Kiếm Hoàng, đến Cơ Huyền có khi hắn còn đánh không lại.
Phía xa xa bảy đạo bóng hình từ phương xa lao tới khi cách hai người Kiếm Hoàng và Cơ Huyền mười trượng thì dừng lại.
Mỗi kẻ này đều là cường giả Đấu Vương cao giai, dù che đi khuôn mặt nhưng dùng đầu gối cũng đoán được người tới là ai.
Một kẻ trong đám người nói với hắc bào nhân:
- Thương Minh trưởng lão, ngài quả nhiên còn sống.
Mau rời đi trước, chúng tôi ở đây ngăn cản cho ngài.
Ngài cần phải sống để báo những việc đã sảy ra cho tông chủ.
Giờ thì khỏi đoán, chắn chắn là người của Kim Nhạn tông rồi.
- Kim Nhạn thất quái.
Hắc bào nhân nghe nhìn bảy bóng người kia mấp máy môi, cắn răn quay đầu bỏ chạy.
- Kiếm Hoàng không được để hắn thoát được.
Nhìn thấy hắc bào nhân muốn chạy Cơ Huyền ngay lập tức động thủ, Kiếm Hoàng vũ động trường kiếm theo.
- Đừng mơ.
Bảy người đều quát lớn một tiếng, đấu khí hùng mạnh trong phút chốc tràn ra rồi hình thành một nguồn năng lượng dạng xiềng xích nối kết bảy người này lại cùng nhau.
Khí thế ngưng kết trên bảy người nhất thời đại tướng khí tức nồng hậu cùng cực, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh.
Từng bước tiến quỷ dị của bảy người này, vị trí họ đứng cũng cực kỳ quỷ dị, nhưng lúc thân hình chuyển động đã nhanh chóng bao vây Kiếm Hoàng và Cơ Huyền lại bên trong.
Bảy người này đều là những lão giả tuổi khoảng năm mươi, ai nấy sắc mặt âm trầm, râu tóc bạc trắng, ngay cả khí tức trên người cũng gần giống nhau.
Lúc cùng bước, thậm chí từng bước đi cũng giống nhau, không có bất kỳ sự khác biệt nào, chắc chắn, đây là kết quả của sự tu luyện cùng nhau lâu năm.
Mà Cơ Huyền lại cảm thấy khí tức dâng trào cực hạn này khiến hô hấp cậu như ngưng đọng lại.
- Thì ra là Kim Nhạn thất lão quái.
Đúng là tai họa sống lâu.
Kiếm Hoàng nhìn trận pháp này thì khinh miệt nói ra.
- Còn cả cái Thất Tinh trận rách nát này, mỗi một trò mà dùng mãi không thấy chán sao?
- Tinh.
Trận pháp của bảy người này giống với hai lão đầu kí chủ từng đối đầu ở Vạn gia.
Đúng rồi, chính nó.
Thả nào Cơ Huyền cảm thấy có chút quen thuộc.
Nhưng bây giờ không phải lúc hoài niệm, Cơ Huyền nhìn Kiếm Hoàng nói:
- Bọn chúng đang cố ý câu giờ để cho Thương Minh trốn thoát, tôi và ngài cùng nhau phá trận, không cần tốn thời gian ở đây nữa.
- Được.
Kiếm Hoàng đồng ý, dù sao giá trị thông tin của Thương Minh cao hơn đám thất tinh lão quái này.
Không cần phải cố tình nương tay với bọn chúng.