Trong vòng vài ngày sau, Tiểu Vũ cơ hồ suốt ngày bám lấy dược đỉnh mà luyện chế, mặc dù cuộc sống cực kì vất vả bất quá trong nạp giới có thêm mấy viên Quán Đỉnh đan, khiến cho hắn đến trong lúc nghỉ ngơi cũng có chút vui mừng.
Đương nhiên điều đáng nhắc đến là, do trong năm ngày qua liên tục duy trì luyện dược không ngừng, đấu khí trong cơ thể Tiểu Vũ cũng bất tri bất giác hùng mạnh hơn rất nhiều.
Đến khi ra khỏi phòng thí mắt hắn thêm xì như con gấu trúc, dáng đi có chút phờ phạc, trái lại thì ánh mắt hắn rất hưng phấn, tràn đầy vui vẻ.
Nhìn thấy Cơ Huyền thì nghiêng ngả đi tới nói:
- Đại nhân.
Cơ Huyền vốn muốn nhờ Tiểu Vũ kiểm kê lại số đồ vật Lạc Phá Thiên đưa tới, đồng thời kiếm món quà mà để đến chỗ hắn ta dự tiệc, nhưng thôi đi.
Để tiểu tử này nghỉ ngơi, không lao lực quá thì không tốt.
Miệng nhắc nhở:
- Chăm chỉ luyện đan là tốt, có điều dục tốc bất đạt.
Ngoài ra ngươi còn phải lo việc kinh doanh muối và thu thập thông tin cho ta nữa.
Hiểu không?
- Tiểu nhân hiểu… Vậy tiểu nhân thất lễ rồi.
Tiểu Vũ cung kính nói.
Sau đó lờ đờ bước đi về phòng của mình.
Không có Tiểu Vũ, Cơ Huyền đành phải tự tìm tòi, tiền Lạc Phá Thiên chắc không thiếu, thêm cả hắn thu được đống đò từ Thanh Mang trại càng không thiếu.
Công pháp, đấu kĩ Cơ Huyền không có cái dư mà cho hắn, cho xong bị kẻ đó quay lại đối phó thì đúng là rất không thoải mái.
Không thể không nói, Cơ Huyền là tên vô cùng keo kiệt với người ngoài.
Lạc Phá Thiên cho hẳn bộ Huyễn Kình giáp quý giá, nhưng cậu lại tiếc rẻ chút đồ.
- Đúng rồi, luyện chút đan cho hắn.
Nào là Trú Nhan đan, hay Tú Nghiên đan gì gì đó, là hoàng tử một nước chắc chắn hậu cung không ít nữ nhân….
kiểu gì cũng cần, cũng không sợ dùng để đối phó bản thân.
Mình đúng là thiên tài mà.
Trong đống đồ mà Lạc Phá Thiên đưa tới Nguyệt Mị đã lọc ra không ít dược liệu tốt để cho Cơ Huyền.
Có một ít thảo dược luyện ra một số loại đan dược phù hợp với phái nữ.
Đương nhiên không phải dạng phổ thông đan dược, cho dù chó là đan dược nhất phẩm nhị phẩm trong tay lục phẩm luyện dược sư cũng sẽ khác.
Mà Trú Nhan đan các loại cũng đạt tới tam phẩm thậm chí ngũ phẩm, đặc biệt là đan phương luyện ra không nhiều người biết.
Cơ Huyền đi vào trong căn phòng Tiểu Vũ luyện đan, quả nhiên còn không có cất dược đỉnh đi, mượn tạm của Tiểu Vũ luyện chế vậy.
Khoảng hai khắc sau Cơ Huyền bước ra khỏi phòng, trả lại hiện trạng, nếu nhìn kĩ bên trong phòng, gần dược đỉnh một chiếc nhẫn, dưới sàn còn có dòng chữ để Tiểu Vũ đọc.
……
Chỗ ở Lạc Phá Thiên cách Hoàng cung không xa, gọi là Lạc cung.
Thân là người thừa hưởng ngôi vị Hoàng đế trong tương lai, Lạc Phá Thiên ở trong đế quốc Lạc Nhạn có địa vị gần với Hoàng đế nhất.
Xa xa nhìn đi qua, quy mô của Lạc cung so với Hoàng cung thì nhỏ không ít, nhưng mà so với trang viên của các đại phú hào, hiển nhiên là phải to lớn hơn.
- Các hạ là ai? Đến Đông cung có chuyện gì?
Một gã binh lính gác cổng lạnh lùng hỏi.
Cơ Huyền nhìn thoáng qua hai gã binh lính này, bọn họ đều là tu vi Cửu Tinh Đấu Đại sư.
- Ta tới tham gia yến tiệc của điện hạ!
Cơ Huyền cười cười, lấy ra thiếp mời.
- Nguyên lai là Vân công tử.
Mời vào…
Vừa nhìn thấy thiếp mời, thái độ của hai tên binh lính lập tức chuyển biến.
Những binh lính trông cửa sớm đã được thông báo, hôm nay tới tham gia yến tiệc do điện hạ tổ chức, đều là những người mà điện hạ cực kỳ coi trọng, cho nên các binh lính phải chú ý tiếp đãi.
Nhìn thấy Cơ Huyền, tuy rằng không biết cậu có thân phận gì, nhưng mà là khách do điện hạ mời tới, những binh lính này nhất định phải cực kỳ cung kính.
Rất nhanh, một tiểu tử mặc y phục nội cung chạy tới.
- Vân công tử, thỉnh người đi theo tiểu nhân!
Thiếu niên hoa phục rất ân cần nói.
Có vẻ như hắn chờ ở đây để dẫn đường cho Cơ Huyền
Thiếu niên hoa phục đi trước dẫn đường, rất nhanh đã dẫn Cơ Huyền đi vào một chỗ tráng lệ.
Trên cửa gian phòng có viết ba chữ to: Thúy Thiên Các.
- Vân công tử, điện hạ hôm nay thiết yến chính là ở nơi này, Vân công tử, ngài vào đi thôi!
Thiếu niên hoa phục dẫn cơ Huyền vào chỗ này, quay sang nhường đường rồi nói.
- Tốt lắm, đã làm phiền ngươi!
Cơ Huyền nói một câu, sau đó đi vào bên trong.
Vừa đi vào bên trong, lại có một nhân viên nội cung khác đi tới, nhưng lần này lại một nữ tử.
- Vân công tử mời ngài vào, tiểu nữ dẫn đường cho ngài.
Nhìn thấy Cơ Huyền vừa đi đến, nữ tử lập tức đi ra đón, vừa cười vừa nói.
Quan sát nữ tử này, làn da trắng nõn, tuy nhìn không phải quá mức xinh đẹp, nhưng nhìn rất bắt mắt, đặc biệt nụ cười trên môi, có cảm giác rất là ngọt ngào.
- Sao ở đây ai cũng biết gọi ta là Vân công tử vậy, bộ trên mặt có viết ba chữ vậy?
Cơ Huyền vuốt mặt cười nói.
Nữ tử này lại mỉm cười ngọt ngào:
- Vân công tử có chỗ không biết, chúng ta sớm sẽ biết, điện hạ lần này mở yến hội, nói là có ngài là một công tử vô cùng văn nhã! Vì vậy tiểu nữ mới có thể nhận ra.
- Đúng vậy, so với đám cuồng nhân tu luyện kia ta đích thị vô cùng nho nhã, cũng đẹp trai hơi bọn chúng nữa.
Cơ Huyền gật đầu tán đồng, giọng nói pha chút đùa cợt.
- Vân công tử, xin mời!
Vị thị nữ lại ngọt ngào mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc cái eo nhỏ đi phía trước Cơ Huyền, dẫn đường đi vào một cái sân u tĩnh.
Xuyên qua đại viện, đi vào một chỗ trong cung điện.
Cơ Huyền mới phát hiện, trong điện lúc này đã ngồi đầy khách nhân.
Những người này thoạt nhìn đều có khí chất ưu nhã, nếu không có diện mạo bất phàm, thì cũng là uy vũ bất khuất.
Vừa nhìn đã biết những người này cũng không phải là những người đơn giản.
- Vân công tử, mời người sang bên này!
Vị thị nữ dẫn Cơ Huyền hướng phía trước mặt đi đến, một mực đi đến vị trí chủ khách ở phía trước, chỉ vào vị trí số một bên trái mà nói.
- Vân công tử vị trí của ngài ở chỗ này, thỉnh ngài ngồi a, đợi một chút Điện hạ sẽ xuất hiện!
- Đa tạ.
Cơ Huyền thản nhiên nói, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, Cơ Huyền lập tức phát hiện, mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình.
Vị trí này, khẳng định không phải người bình thường có thể ngồi.
Chà, Lạc Phá Thiên muốn dùng cái này khéo léo lôi kéo hắn về.
Người ngồi ở chỗ này, Cơ Huyền đại khái nhìn ra, trên cơ bản đều mang theo tác phong quan liêu, những người này hơn phân nửa là các đại quan của Đế quốc Lạc Nhạn.
Nhìn thấy Cơ Huyền ngồi ở vị trí này, mọi người bắt đầu suy đoán thân phận của cậu.
Đám người này bàn luận không to nhưng linh hồn lực Cơ Huyền cường đại nên thu hết vào lời bàn luận của đám người đó.
Đại khái nghĩ Cơ Huyền là con rơi của vị đại thần nào đó, hoặc con rơi của đám cường giả.
Quá đáng hơn nghĩ cậu là con rơi của hoàng đế mấy cái đế quốc kia.
Đúng là dở khóc dở cười.
Vừa lúc đó, vị tổng quản đứng bên cạnh một nữ tử lớn tiếng kêu lên.
- Điện hạ giá lâm!
Thanh âm vừa dứt, có nhiều tiếng bước chân từ phía sau vang lên, có thể nghe thấy bước chân, gồm có ba người.
Rất nhanh, từ phía sau đi ra ba người.
Trong đó hai người Cơ Huyền quen biết, một người là Lạc Phá Thiên, còn có một người chính là Kiếm Hoàng, theo sau là một nữ tử xinh đẹp được Lạc Phá Thiên nhẹ nhàng cầm tay, cùng hướng phía đại điện đi tới.
- Ha ha, làm cho các vị đợi lâu rồi, thật có lỗi!
Đi vào trong điện, Lạc Phá Thiên cười nói.
Nhìn thấy Lạc Phá Thiên đi ra, mọi người đều đứng lên hành lễ:
- Điện hạ!
Nhìn thấy mọi người đều đứng lên, Cơ Huyền cũng không thể ngồi, cũng đứng lên nghênh đón.
- Vân Huyền huynh đệ mau mau ngồi xuống, mau mau ngồi xuống!
Nhìn thấy Cơ Huyền cũng đứng lên, Lạc Phá Thiên vui vẻ cười nói.
Nữ tử bên người Lạc Phá Thiên nghe thấy hai chữ Vân Huyền, trong mắt lập tức phát ra dị sắc, hai con mắt chằm chằm vào Cơ Huyền gần mấy giây đồng hồ.
Cơ Huyền cảm thấy đám người trong Lạc cung này có bệnh, ai cũng nhìn phải liếc nhìn mình, từ mấy tên gác cổng cho tới nữ nhân được Lạc Phá Thiên cưng chiều này.
Lạc Phá Thiên dắt tay nữ tử đi tới vị trí trung tâm của căn phòng này, tức là gần vị trí của Cơ Huyền.
- Các vị, vị này chính là Vân Huyền huynh đệ của ta, là người có công lớn nhất trong sự kiện công phá Thanh Mang trại, giúp đế quốc lại trừ được đám ung nhọt bám lên người.
Tương lai có sự tình gì nhờ các ngươi hỗ trợ, mọi người nhất định phải hết sức!
Lạc Phá Thiên lôi kéo tay Cơ Huyền, lớn tiếng nói.
Mọi người trong điện đều lộ ra thần sắc thấu hiểu.
Thì ra là thế, xem ra đây chính là một hắc mã Lạc Phá Thiên lôi khéo được.
Nghe thấy Đại Điện hạ nói câu nói kế tiếp, tất cả mọi người đều mỉm cười.
Chỉ sợ cuộc sống sau này mọi người phải cầu cạnh Cơ Huyền, chứ đâu đến phiên cậu ta cầu cạnh bọn họ.
Mà Cơ Huyền có vẻ đoán ra Lạc Phá Thiên sẽ cho ra quả bom nổ chậm này nên cũng có phương án dự phòng.
Cậu nói:
- Điện hạ quá lời, thực ra trước giờ điện hạ đã suy tính chu toàn cả rồi.
Ngài ấy đã sớm bày bố thiên la địa võng với Kiếm Hoàng tiền bối.
Ta chỉ là dựa vào chút vận khí được điện hạ để ý tới làm quân tiên phong mà thôi.
Không dám nhận lời khen của điện ha.
Nhưng nếu tương lai có việc cần giúp hi vọng các vị không chê.
Lạc Phá Thiên vốn muốn chiêu mộ Cơ Huyền làm tay chân, mà cách dễ nhất chính là khiến cho đám cáo già của triều đình nghĩ Cơ Huyền là người của hắn.
Vì vậy hắn cố tình đưa tin tức Cơ Huyền đánh phá Thanh Mang trại, đám nhiều chuyện này đương nhiên sẽ không im lặng.
Đối với những kẻ đứng sau Thanh Mang sẽ hướng mũi nhọn vào người Cơ Huyền, đến lúc đó hắn ra tay bảo vệ không phải tốt sao.
Cơ Huyền đương nhiên không dễ nhai vậy, vì thế cậu kéo theo cả Kiếm Hoàng cùng Lạc Phá Thiên xuống, kế hoạch của Lạc Phá Thiên, nhân lực của Kiếm Hoàng, bản thân căn bản chỉ là con tốt tiên phong khiến giá trị bản thân bị giảm xuống đáng kể.
Muốn đào hố ta, ta kéo cả ngươi xuống cùng.
- Bằng hữu của điện hạ là bằng hữu của chúng ta, chúng ta tự nhiên dốc hết toàn lực đáp ứng!
Trong điện mọi người đều cao giọng đáp ứng.
- Tốt, tốt hôm nay ta tổ chức yến tiệc mời các ngươi, cũng không phải có đại sự gì, chính là hôm nay là sinh nhật của Dung phi, ta mời các hảo hữu đến, mọi người cùng uống chút rượu, thưởng thức ca múa một phen.
Lạc Phá Thiên vui vẻ nâng ly rượu trong tay nói:
- Đến đây, yến hội bắt đầu, trước là ca múa trợ hứng!
Sau khi Lạc Phá Thiên tuyên bố, một đội vũ nữ y phục quyến rũ xếp thành đội ngũ chỉnh tề chầm chậm đi ra.
Đi theo sau lưng những vũ nữ, là một nữ tử ôm cầm, một nữ tử cầm tiêu.
Hai nữ tử bước ra sân khấu cùng ngồi xuống, hai người một người đánh đàn, một người thổi tiêu.
Rất nhanh, trong điện vang lên tiếng nhạc du dương cầm tiêu hợp tấu.
Cùng hòa theo âm nhạc, đội vũ nữ nhẹ nhàng nhảy múa.
Các vũ nữ này đều xinh đẹp ngàn người mới chọn ra một để tới biểu diễn cho Lạc Cung.
Vũ điệu của những người vũ nữ này hoặc đều hàm ẩn một loại ý tứ khiêu khích quyến rũ người khác.
Ở đây rất nhiều người là quan lớn của Đế quốc Lạc Nhạn, nhà đều có năm thê bảy thiếp, đối với sức đề kháng với mỹ nữ không cao, còn là dạng mỹ nữ tuyển chọn kĩ càng để biểu diễn, gặp phải tình huống như vậy, rất nhanh kiềm nén không được tâm tình của mình.
Tất cả những con mắt trong điện đều nhìn ngắm những người vũ công này, ngoại trừ mấy người giống Cơ Huyền hay Kiếm Hoàng miễn nhiễm tương đối cao.
Ngoài ra còn một người nam tử, người này có dáng người khôi ngô, ngồi bất động như núi, mắt nhìn không chớp.
Quan sát một chút khí tức trên người này, Cơ Huyền phát hiện, người này so với Đấu Vương đỉnh phong còn mạnh hơn, có lẽ là bài tẩy của Lạc Phá Thiên.
- Ngoài người này ra, còn có hai luồng khí tức Đấu Hoàng khác; cộng thêm Kiếm Hoàng ở đây… Lạc Phá Thiên lại có tới bốn người cấp bậc Đấu Hoàng, Đấu Vương cũng không ít.
Linh hồn lực của Cơ Huyền nhạy cảm hơn người thường không biết bao nhiêu lần, cậu có thể cảm tri được những luồng khí tức thấp thoáng ở xung quanh điện.
Xem ra về mặt nào đó, bất kì đế quốc nào so với Gia Mã đề mạnh hơn nhiều.
Đấu Hoàng trong Gia Mã vẻn vẹn cũng chỉ có đếm trên đầu ngón tay.
Thực kinh ngạc việc Gia Mã còn có thể tồn tại tới bây giờ.
Bầu không khí vũ điệu kết thúc, rất nhanh sống động lên.
Không bao lâu, bộ phận cuối cùng cũng đã tới, mọi người đều lấy ra hạ lễ.
Người tranh một hơi, Phật tranh một nén hương, mọi người ở trên hạ lễ đều là động một phen tâm tư, muốn làm cho mình đưa gì đó cao hơn một bậc, cái này không chỉ trên mặt có quang, cũng là mặt mũi gia tộc của mình.
Lập tức, đám người rất tự giác dựa theo trình tự bắt đầu tiến lên, từ địa vị thấp nhất bắt đầu, từng cái đem hạ lễ đưa lên.
Ngay từ đầu chỉ là một chút tranh chữ đồ trang sức, nhưng càng về phía sau hạ lễ này lại càng trân quý, cùng thực lực gia tộc tặng lễ giả tương tự.