Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 87

- Bùm...

- Bùm...

- Bùm...

Ở trong một căn phòng nào đó của phòng đấu giá, tiếng nổ bí ẩn luyện tục vang lên cứ cách một khoảng thời gian không sai biệt lắm.

.....

- Không thể tin nổi luyện năm lần thì bạo đan ba lần, hai lần luyện thành như là phế phẩm.

Trong phòng một thiếu niên với làn da trắng như ngọc đang vò đầu bứt tai tự nói chuyện một mình. Bên cạnh thiếu niên là một chiếc kim đỉnh, kim đỉnh to hơn cả người thiếu niên xung quanh có vô số hư ảnh kim long uốn lượn xung quang, nhiệt lượng nó toát ra tuyệt đối không phải phàm vật.

- Tinh. Kí chủ đã thử năm lần kết quả đều thất bại. Hệ thống đã xem xét và đặt ra giả định nếu khí chủ có thể thôn phệ khoảng một tam phẩm dược sư với một đại đấu sư thì giúp kí chủ đạt đủ điều kiện với luyện được tam phẩm đan dược.

Cơ Huyền nghe thấy liền thở dài một hơi xem ra phải kiếm " mồi " rồi. Trong đầu Cơ Huyền bỗng hiện một vài con mồi thích hợp, cậu cười hắc hắc:

- Lôi Âu xem ra là ý trời cũng muốn ngươi phải chết rồi.

- Cơ Huyền ngươi còn tính ở trong căn phòng đó bao lâu nữa đây.

Bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói ngọt ngào của nữ nhân. Nhã Phi đứng bên ngoài liên gõ cửa.

Cơ Huyền đứng dậy mở cửa phòng khói đen nồng nặc sộc hết ra ngoài. Nhã Phi vội vàng lùi phía sau tay che mũi nhìn về phía căn phòng đầy khói nói:

- Ngươi làm gì trong căn phòng mà biến nó trở nên như vậy.

- Hắc hắc, luyện đan có chút sai sót. Quá miễn cưỡng nên gây ra bạo đan.

Cơ Huyền ngượng ngùng gãi đầu.

- Vậy là thất bại trong việc luyện chế tam phẩm đan dược rồi a.

- Thiếu chút đỉnh thôi, đại khái vài ngày sau có thể luyện được.

Cơ Huyền không phủ nhận, cậu nhún vai nói.

- Cả ngày cứ ra vẻ huyền bí. Muộn lắm rồi đi về thôi.

Nhã Phi cũng không muốn truy hỏi thêm, có hỏi thêm thì nếu tên này không muốn nói thì tránh né đủ đường. Cặp chân dài gợi cảm cất bước đi không để ý tới Cơ Huyền nữa.

Cơ Huyền đành bước theo Nhã Phi, đi ra ngoài thì cậu mới nhận ra trời đã tối đen như mực. Thả nào Nhã Phi giận vậy, xem ra nàng đã chờ rất lâu.

Nhã Phi bước lên một cỗ xe sang trọng, cỗ xe này tự như một phòng di động, xung quanh xe nổi lên vô số ấn văn uốn lượn. Đầu xe được kéo bởi năm đầu ma lang to lớn, mỗi con đều toát lên vẻ hung thần, khí tức thoát ra tuyệt đối mạnh mẽ hơn các đấu sư.

Cơ Huyền nhìn cỗ xe này thở dài trong lòng. Người có tiền đúng là người có tiền đến xe đưa đón cũng kinh khủng như vậy. Bước theo Nhã Phi vào trong xe Cơ Huyền tặc lưỡi nói:

- Nàng đúng là đại phú bà. Đến cái xe đưa đón cũng khí thế như này.

Trong khi Cơ Huyền nói người khác mà không nghĩ đến mình, kẻ cưỡi ma thú cấp đấu hoàng cường giả nhân loại bay khắp nơi lại ghen tị với một cỗ xe chỉ có ma thú siêu việt đấu sư kéo.

- Hừ, không phải ngươi có một mĩ nữ cấp đấu hoàng cường giả đi theo bảo hộ sao? Nàng còn quyến rũ như vậy, nghe lời như vậy. Dù ta có là phú bà sao mà so được với nàng.

Nhã Phi với sự tân bốc của Cơ Huyền thì miễn kháng, giọng nói có chút ghen tị đáp chả. Cứ nghĩ đến ba năm nay Cơ Huyền và sư tỷ ngày ngày bên nhau là sự ghen tị lại bốc lên, hơn nữa tên này còn dấu gọn đi lúc kể lại với nàng.

- Sư tỷ của hắn chắc chắn có ý với hắn nếu không sao lúc nàng nhìn mình lại có sự lạnh lẽo đâm tới như vậy. Tiểu hoạn đản này có gì tốt mà lại có người muốn tranh với mình.

Nhã Phi là một nữ nhân cực kì tinh minh, trong thời gian làm ở trường đấu giá Nhã Phi tiếp xúc với vô số loại người, rèn luyện ánh mắt giúp nàng có thể từ ánh mắt của một người nhìn ra ý niệm trong lòng người đó. Nàng cảm thấy " sư tỷ " của Cơ Huyền chắc chắn có ý với cậu.

Cơ Huyền mà biết suy nghĩ của Nhã Phi thì muốn khóc. Cơ Huyền nói thật thì nàng không tin, nói dối thì nàng lại nghi ngờ. Ai cho tôi lương thiện?

- À nàng có hướng đi biệt phủ của Lôi Âu không?

- Biết ngươi cứ đi.....

Sau khi chỉ hướng xong Nhã Phi cũng không hỏi lí Cơ Huyền muốn biết biệt phủ của Lôi Âu.

Cơ Huyền thấy nàng không hỏi thêm cũng không giải thích. Người thông minh thì không cần nhiều lời. Trong cỗ xe khổng lồ này hai người cứ im lặng cho đến khi tới phủ của Nhã Phi.

Căn phủ này so với ở Ô Thản thành thì rộng lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Kiến trúc xây dựng theo phong cách tây âu, những người hầu với nhan sắc không tệ xếp thành một hàng dài, từ thế đứng, đồng phục, cho tới biểu hiện cho thấy họ được đào tạo một cách chỉnh chu. Một lão nhân mặt đầy nếp nhăn, tóc cài hoa trâm mặc trường bào màu xám nhạt đứng đợi ở đó - có lẽ lão là quản gia.

Cơ Huyền bước xuống mà choáng ngợp trước cảnh này, cảnh này thông thường chỉ có trong mấy bộ phim mà kiếp trước cậu xem.

Nhã Phi tiến tới phía lão nhân, lão nhân thấy Nhã Phi liền nở ra nụ cười cung kính chuyên nghiệp, người hơi gập xuống cúi chào:

- Nhã Phi tiểu thư.

Nhã Phi gật nhẹ đầu với lão nhân, quay người về phía Cơ Huyền ở phía sau phân phó:

- Đây là khách của ta, ông hãy chuẩn bị phòng cho cậu ta.

Lão nhân ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn về phía thiếu niên đang đeo chiếc mặt na vô diện kia. Nhã Phi tiểu thư lại dẫn về một thiếu niên, hơn nữa xem điệu bộ của nàng là có chút quan tâm tới cậu. Bình thường Nhã Phi tuy đối với ai cũng kiều mị, nhưng lão biết Nhã Phi luôn phân rõ ranh giới, người khác nghĩ ngần nàng nhưng thực ra cách nàng xa tới vạn dặm. Thiếu niên tài tuấn nào chưa đem kì trân dị bảo, gia tài ra hi vọng nàng chú ý, thậm chí thiên tài Mộc gia Mộc Chiến cũng thất bại. Thế mà hôm nay nàng lại đem thiếu niên này về phủ, suy nghĩ loé lên trong đầu lão nhân, lão thu lại suy nghĩ của mình cung kính gật đầu với Nhã Phi, lão hướng tới Cơ Huyền nói:

- Lão nô đã biết. Mời vị huynh đệ này đi theo lão.

Cơ Huyên tiến vào biệt phủ, tuy biệt phủ này không khoa chương như của Mặc gia nhưng thật sự vẫn rất chấn kinh. Cậu đi theo lão nhân, sau một khắc đồng hồ thì tới một căn phòng có một cánh cửa dài hơn một trượng rộng một trượng, trên cánh cửa trạm hoàng kim sáng bóng đến mù mắt.

- Đây là phòng của tiểu huynh đệ, hi vọng tiểu huynh đệ cảm thấy thoải mái.

- Thoải mái.

Cơ Huyền nhìn thấy căn phòng bên trong còn to hơn cả phòng ở Tiêu gia trước kia, nội thất sang trọng thoải mái, cậu vội vàng gật đầu nói lới lão nhân.

- Lão sẽ để hai nha hoàn ở lại phục vụ... Chỉ là có những dạng " phục vụ đặc thù " thì cần có sự đồng ý của đôi bên.... Cậu hiểu không.

- Ách, không cần ta không có thói quen để người khác phục vụ, thế này là ổn rồi.

Cơ Huyền nghe lão nhân nói lời bưu hãn một cách thản nhiên như vậy thì lắc đầu từ chối. Nói đùa, cậu không phải dạng ngựa giống chỉ cần nữ nhân có nhan sắc thì động dục, hơn nữa đây là địa bàn của Nhã Phi nhỡ có làm gì sai trái mà bị nàng biết được thì kết quả..... Nghĩa tới lời cảnh cáo của nàng người liên run lên từng đợt.

Lão nhân nghe vậy thì cũng không nói thêm gì, lui người ra ngoài. Bỗng lão nhân dừng lại nhìn Cơ Huyền nói một cây không đầu không đuôi:

- Phòng của tiểu huynh đệ được sắp xếp gần với phòng của Nhã Phi tiểu thư đó.

Cơ Huyền nghe vậy liền ngẩn người. Không hiểu rõ dụng ý của lão nhân lắm thì lão đã lùi ra ngoài đóng cửa. Cơ Huyền đem hết điều không liên quan ném ra ngoài đầu, cậu tiến tới hướng cửa sổ mở ra. Phi dực đen tuyền sau lưng xuất hiện, Cơ Huyền phi hành trong đêm.... Địa điểm, Biệt phủ của Lôi Âu.

......

Một thân hình trùm hắc bào như ẩn vào màn đêm, chiếc mặt nạ vô diện quỷ dị hướng tới phía một căn biệt phủ rộng lớn. Sau đó bức tốc lao tới phía biệt phủ đó.

......

Trong căn biệt phủ.

- Ông nội sao người có thể làm vậy? Cháu của người bị tên quái dị đó đánh đến trọng thương phải nằm liệt giường như vậy người không xót sao?

Lôi Lặc nằm trên giường mặt mày tái nhợt không còn chút máu, phẫn nộ gào ầm lên.

- Thiếu niên đó chúng không động được nếu không cả Lôi gia này cũng phải bồi táng. Cháu hãy nghe lời sau khi thương thế khỏi thì đừng tìm Nhã Phi gây phiền phức. Nếu cháu dám ta sẽ chặt đứt chân giữa.

Lôi Âu đứng cạnh bên giường của Lôi Lặc giọng nói lạnh lùng cảnh cáo. Bình thường đúng là lão yêu thương Lôi Lặc, chỉ là liên quan tới sự tồn vong của gia tộc lão không ngại xuống tay với cháu trai lão yêu thương nhất. Đấu hoàng cường giả là khái niệm gì? Mười cái Lôi gia cộng lại cũng không đủ chống lại.

Lôi Lặc trợn tròn mắt không thể tin được nhìn về Lôi Âu, người ông cưng chiều mình hết mực nay lại vì một người ngoài mà muốn chặt đi mệnh căn của mình. Nghĩ tới Nhã Phi cả ngày kiêu ngạo khinh thường hắn, nghĩ tới thiếu niên quái dị kia tuỳ tiện đánh ra một đòn kích bại hắn suýt phế đi hắn trong lòng lại tràn đầy lừa hận.

- Nhã Phi tiện nhân đó sẽ có ngày lão tử làm ngươi quỳ xuống van xin, cầu xin ta thượng ngươi. Tiểu tử quái dị kia không biết ngươi lựa gạt ông nội ta như thế nào, nhưng ta sẽ lột trần sự dối trá của ngươi, cho ngươi biết chống đối lại ta có kết cục gì...

Lôi Lặc trong lòng không ngừng tường tượng ra cảnh thượng Nhã Phi, lăng nhục nàng đồng thời tra tấn Cơ Huyền khuôn mặt nhợt nhạt nở nụ cười vặn vẹo ghê tởm.

Lôi Âu nhìn khuôn mặt cháu trai của mình liền thở dài, lão biết Lôi Lặc đang có ý nghĩ xấu xa trong đầu. Chỉ là lão nghĩ Lôi Lặc dù sao cũng là người cháu trai yêu quý mặc cho hắn tự yy chỉ cần không đe doạ tới Lôi gia thì hắn nghĩ gì mặc hắn.

- Tiểu tường sinh đan đã luyện chế xong rồi.

Ngoài phòng có hai người tiến vào. Một người trung niên nhân mặt mũi hồng hào, ánh mắt toát lên sự kiêu ngạo, bộ hồng bào trên người nhìn như bình thường nhưng mơ hồ ẩn chứa quang mang lưu động, xem ra không phải phàm vật. Trên ngực ánh lên một phù hiệu bắt mắt trên đó nổi bật lên ba đạo quang văn, chứng minh người này là tam phẩm luyện dược sư.

Người còn lại là một tiểu tử khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mũi thanh tú xem ra là một dược đồng. Trên tay tiểu tử bê một khoả đan dược lục quang lấp lánh, mùi hương thơm phức toả ra hướng tới Lôi Âu đi tới.

Lôi Âu thấy đan dược được luyện chế thành công thì kinh hỉ chộp lấy khoả đan dược này hướng tới Lôi Lặc nói:

- Tiểu Lặc ăn khoả đan dược này là giúp chữa trị thương thế của cháu, chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng là hoàn toàn có thể bình thường lại.

- Hắc, không cần thiết đâu dù gì các ngươi cũng sẽ chết thôi.

Cửa sổ bật tung ra một bóng đen điềm nhiên tiến vào trong phòng trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Thiếu niên đeo chiếc mặt nạ vô diện hướng về phía đám người Lôi Âu lãnh đạm nói.
Bình Luận (0)
Comment