Đấu Phá Thương Khung Chi Ta Là Tiêu Viêm

Chương 1 - 1. Khúc Dạo Đầu.

"Chiều hôm ấy em nói với anh Rằng mình không nên Gặp nhau nữa người ơi Em đâu biết anh đau thế nào Khoảng lặng phủ kín căn phòng ấy Tim anh như thắt lại Và mong đó chỉ là mơ Vì anh còn yêu em rất nhiều..”

Ngồi nhâm nhi điếu thuốc lá, tay trái nhịp nhịp xuống mặt bàn gõ theo điệu nhạc buồn, tôi ngửa đầu ra sau thở phì phèo vài làn khói. Kể từ cái ngày em xa tôi đến nay cũng đã được hơn năm rồi. Ngẫm lại tình cảnh lúc đó, quả thật không hiểu vì lí do gì mà em chủ động rời xa tôi, lẳng lặng không một lời giải thích, chỉ vs 1 câu nói không thể nào phũ hơn: “Mình không hợp nhau, chia tay nhé anh”. Và rồi em cứ thế mà đi. Để rồi một ngày bất chợt tôi thấy em bên vòng tay kẻ khác, trao cho hắn nụ hôn nồng nàn, em ngả đầu vào vai hắn, mỉm cười trông thật hành phúc, kéo theo sau là những cái vuốt ve âu yếm mà trước giờ phải lúc thật vui và chiều lòng tôi em mới miễn cưỡng thực hiện.

Tim hắn đau lắm, đau thấu tận tim gan. Lúc ấy trong đầu của hắn chỉ xuất hiện cái ý nghĩ điên khùng là lao đến túm cổ thẳng oắt con ấy và tẩn cho nó 1 trận ra bã, rồi hỏi em lý do vì sao rời xa tôi sau ngần ấy thời gian quan hệ (quan hệ ở đây chỉ là tình cảm học trò thuần khiết, chưa tới cái ranh giới xác thịt). May sao lúc đó hắn nhịn dc, dù sao cũng trong quán cà phê lớn, mình làm vậy cũng chẳng dc ích lợi gì, lại còn thiệt thân, vs lại cũng không muốn nàng khó xử.

Liếc nhìn nàng bằng ánh mắt u oán pha chút tiếc hận khó hiểu, tôi lặng lẽ ra quầy tính tiền và bỏ về trong sự buồn bã và thất vọng tột độ. Thất vọng về em, sao em lại bỏ tôi đi theo thằng con trai khác, mà thằng đó lại nhỏ hơn em và tôi 2 tuổi, ms học lớp 10? Thất vọng về bản thân mình, tự hỏi lòng vì sao khi ở bên mình cô ấy không tỏ ra vui vẻ như thế? Hay tại mình k đủ hấp dẫn cô ấy, k thể đem đến cho cô ấy cảm giác an toàn cùng bờ vai vững chắc? Vì sao lớn lên cùng nhau, được hàng xóm gọi vui là cặp “Thanh mai trúc mã”, từ nhỏ lớn lên vs nhau, học cùng lớp, cùng trường, nhà chỉ cách vài bước chân. Vậy mà cớ sao giờ đây em lại trở nên như thế này? Trách ai bây giờ đây? Biết trách ai???

Trước khi ra khỏi cửa quán, tôi liếc nhìn em lần cuối, thấy em vẫn cười vs khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn đáng yêu, thi thoảng còn thọc léc tên kia, đùa nghịch 1 cách vô tư, cả 2 cười phá lên, trông họ k khác gì 1 cặp tình nhân nhỏ. Thấy 1 màn như vầy, tôi biết mình chả còn hy vọng gì, cũng chả buồn hỏi e lý do vì sao. Một thời gian sau kể từ lần đó, e xem tôi như người xa lạ, chỉ giữ mức quan hệ xã giao hết mức có thể vs tôi. Bản thân tôi cũng đá quá chán chường, cũng mặc kệ em.

À mà nãy giờ quên giới thiệu đôi nét bản thân. Tôi tên Lâm Vũ, 17 tuổi, là học sinh lớp 12a1 của trường THPT Nguyễn Du, đồng thời cũng là thành viên của câu lạc bộ kiếm đạo thành phố Hà Nội ( do một ông từ nhật bản sang mở). Từ nhỏ tôi đã có sở thích trở thành một kiếm khách, có lẽ là do xem nhiều phim kiếm hiệp quá nên vậy. Sau này, khi dần lớn lên, tôi càng lúc càng thích xem phim và đọc manga( một thể loại truyện tranh của nhật bản), vs ước mơ là dc hóa thân vào các nhân vật chính, có võ công thượng thừa, đầu đội trời, chân đạp đất, đỉnh thiên lập địa, đạt đến đỉnh cao của võ đạo, dc người người ngưỡng mộ, năm thê tứ thiếp, bla bla…. Mà cho tới khi tôi được đám bạn giới thiệu cho bộ truyện tranh Naruto thì ước mơ của tôi lại bị thay đổi. Trở thành một ninja, sở hữu nhẫn thuật cực mạnh cùng với nhãn thuật quỷ dị. Tuy đắm chìm vào thế giới ảo lòi, thế nhưng tôi vẫn không quên bản thân mình đang ở đâu. Thế kỉ 21 rồi, làm gì còn cái thời khinh công nhảy nhót qua lại như trong phim, kỹ xảo điện ảnh là minh chứng rõ nhất cho định luật vạn vật hấp dẫn của Niu-tơn. Đôi lúc tôi cười tự giễu chính mình rằng làm đéo gì có cái kiểu khinh công trong truyền thuyết đó chứ, tôi cũng hiểu rằng trong thế giới hiện đại này thì chỉ có võ học nhằm kiện thân tráng cốt, thân thể khỏe mạnh chứ cũng chẳng tồn tại cái thứ gọi là nội công cùng với Chakra hay là Ma thuật như trong truyện tranh và phim ảnh. Do tiếp xúc vs tri thức nhân loại, khoa học kỹ thuật từ sớm, tôi rất nhanh hiểu dc giấc mơ của mình mãi không thể trở thành sự thật. Được cha mẹ cho đi học karate từ nhỏ, cuối cấp 2 tôi lại tham gia vào CLB kiếm thuật và đi tập gym cho nên khi lên cấp 3 tôi lớn trổ mã, cao 1m8, cơ nào ra cơ nấy, tôi k thật sự quá đẹp trai, nhưng được cái có khuôn mặt tròn, ưa nhìn. Cộng với thành tích học tập của mình và kĩ năng chơi Liên Minh Huyền Thoại khá tốt. Tôi sớm trở thành hot boy, bạch mã hoàng tử trong lòng chúng nữ sinh và trở thành thằng gánh team cho mấy thằng bạn khi đi net. Thế nhưng từ trước giờ lòng tôi chỉ có em – Nguyễn Ngọc Bảo Ly, người bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên và học cùng lớp với tôi.

Bất chợt…

" Vũ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiii… xuống nhà kho dọn dẹp dùm mẹ với nào. Lát mẹ còn qua nhà cô Nga lấy bộ đồ đặt may bữa trước nữa. Nhanh lên con nhé!

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi câu nói của mẹ. Rít nốt điếu cuối, tôi cười nhếch miệng, cố gắng quên đi chuyện của em bằng cách vùi đầu vào công việc.

Di xuống nhà kho, nhìn thoáng qua, tôi chỉ có 1 từ để hình dung: “BẨN”. Thở dài, xắn 2 ống tay áo, tôi lao vào dọn dẹp. Cũng chả có gì khó khăn lắm, bởi chủ nhật tuần nào tôi cũng thay mẹ dọn dẹp, như kiểu nhà kho này thuê tôi vào “tắm rửa” cho nó vào cuối tuần vậy. Đang loay hoay dọn dẹp, bỗng những cái thùng xốp tôi xếp lên trước đó do chất cao mà không đủ vững, bắt đầu đổ ập xuống.

“Bộp… Bộp…”

Tôi cười như mếu, nó đổ mình nó thì thôi chứ, giờ lại còn kéo theo cả đống những vật tôi xếp cạnh đó đổ theo, cứ như hiệu ứng dimono vậy. Thở ra một hơi, tôi lại bắt đầu công việc bất đắc dĩ của mình, lại xếp mọi thứ lại cho ổn thoả, lại còn cẩn thận đến mức xếp từng thứ đó lấy tay lay lau thử độ vững chắc của nó sau đó mới chồng những thứ khác lên. Hết cách mà, tôi cũng không muốn lại phải xếp lại lần nữa, trên phòng còn vài bộ anime đang chờ tôi lên cày tiếp, thế nên phải ráng mà dọn dẹp cho xong.

Lúc khom lưng định lấy cái thùng xốp cuối cùng để chất lên cao, vừa nhấc thùng lên khỏi mặt đắt, đập vào mắt tôi là 1 cuốn trục có chút cũ kĩ cùng với một viên trái cây trông rất lạ. Cuốn trục này thì tôi không lạ gì nữa, bởi vì nó là đạo cụ mà tôi mua được khi đi tham gia lễ hội Cosplay năm ngoái. Còn viên trái cây kia thì nó có màu đỏ tươi, nhìn thì giống quả nho nhưng có điều là nó cứng hơn chứ không nhũn nhũn như quả nho chín.

Chặc lưỡi vài cái tôi tự nói 1 mình: "Thôi kệ, nhét túi lát lên cày xong bộ phim rồi nghiên cứu sau vậy. Lo dọn cho xong đã."

15p sau, cuối cùng tôi cũng dọn dẹp xong. Vào nhà tắm làm vài phát cho đỡ nóng, gột rửa hết bụi bặm. Đâu ra đó, tôi bước vào phòng mình, căn phòng mà tôi luôn tự hào.

Căn phòng thì cũng bình thường thôi, nhưng điều đặc biệt mà tôi đắc ý nhất là việc những tủ sách chất đầy những bộ manga mà tôi yêu thích. Có cả những bộ cực hiếm mà tôi phải bỏ tiền nhờ người tìm mua giùm nữa, bởi những bộ đó không có người up lên mạng nên đành phải tìm mua ấn bản. Nhìn lại căn phòng một lượt, tôi không khỏi tự phục mình, quả là 1 kho sách truyện đồ cmn sộ.

Tự sướng vài giây, tôi với tay bật máy tính. Dàn máy tính này của tôi tũng không được cho là đắt lắm. Chỉ vừa đủ để chiến Lol cùng với Blade And Soul. Nếu tính ra thì nó rơi vào khoảng 16tr. Nhưng mà thế thôi cũng đủ để cho tôi dùng thêm tầm vài năm nữa. Loay hoay mãi rồi cũng tìm bộ anime có phần giới thiệu cũng khá hay nên tôi liền click vào xem thử.

Đang xem được khoảng ba phút gì đó thì thấy nóng, tôi liền cởi luôn cái quần dài ra, mặc mỗi quần soọc cho mát. Chợt “Bụp” 1 tiếng, cuốn trục cũ kĩ mà tôi tìm được ở nhà kho đột nhiên rơi ra. Tiện tay nên tôi lấy nó đặt lên bàn cạnh dĩa trái cây. Trong lúc xem phim tôi không muốn phải bận tâm đến những thứ khác nên đặt nó ở đó, xem xong rồi tính.

Xem được vài tập, đổ nhiên tôi cảm thấy cổ họng có chút khô, mà trên bàn lại có dĩa trái cây, thôi thì “Thuận nước đẩy thuyền” chứ nhỉ? Thầm nghĩ trong lòng, với tay lấy con dao ra gọt trái táo. Thế éo nào tự nhiên tay run gọt mẹ nó vào tay, khổ nỗi tôi dùng lực hơi mạnh nên vết cắt cũng khá sâu.

Bực tức vì xem phim còn chưa xong mà phiền toái đã đến, tôi buột miệng chửi thề:

" Cái thượng cụ nhà nó chứ!".

Chửi thầm một tiếng rồi tôi liền chạy xuống bếp lấy cuộn băng gạc, cùng với ít bông y tê để cầm máu. Mà thế méo nào một ít máu trên tay của tôi lại rơi vào cuốn trục chứ. Và thế là bi kịch của tôi sắp xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment