Chương 9. Giao dịch.
Thần sắc đạm mạc rời đi đại sảnh, Tiêu Viêm hồn bất thủ xá theo thói quen ngày thường đi lên gia tộc hậu sơn, ngồi trên núi, bình tĩnh nhìn vách núi hiểm trở được sương mù bao phủ, nơi này chính là ma thú sơn mạch nổi tiếng của Gia Mã đế quốc. Nhưng hắn không biết là, Lâm Vũ đã sử dụng ẩn thân thuật công thêm liễm tức thuật để bám theo.
" A a, thực lưc… Thế giới này, không có thực lực thì ngay cả một cục cứt chó cũng không bằng, ít nhất, cứt chó cũng không ai dám dẵm lên!" Bả vai nhẹ nhàng động đậy, thiếu niên trầm thấp tiếng cười, mang theo bi phẫn quanh quẩn trên đỉnh núi. Mười ngón tay cắm vào một đầu tóc đen, Tiêu Viêm gắt gao cắn môi, tùy ý để máu trào ra khóe môi, mặc dù ở đại sảnh hắn cũng không biểu hiện cảm xúc không ổn, nhưng mỗi cau nói của Nạp Lan Yên Nhiên đều như một lưỡi dao cắt tại trong lòng, làm Tiêu Viêm cả người run rẩy… "Nỗi nhục hôm nay, ta không muốn chịu thêm lần thứ hai!" Giơ lên tay trái có một đạo viết thương, thanh âm của Tiêu Viêm khàn khàn nhưng lại tràn ngập kiên định.
"Hắc hắc, nếu như ta có cách để cho cậu hồi lại thiên phú vốn có của cậu thì cậu có đồng ý hay không?" Tại lúc trong lòng Tiêu Viêm hạ lời thề, một đạo già nua quái dị tiếng cười bỗng nhiên truyền vào tai. Sắc mặt biến đổi, Tiêu Viêm xoay người, ánh mắt lợi hại như ưng quét tại phía sau, nhưng không phát hiện nửa cái thân ảnh…
"Hắc hắc, không cần tìm, ta đã ở ngay sau lưng cậu." Đang lúc Tiêu Viêm cho rằng chính mình ảo giác, quái dị tiếng cười lại bất ngờ truyền ra.
Hai mắt nheo lại, Tiêu Viêm ngay lập tức quay người về phía sau. Chỉ thấy được người này tướng mạo già nua, lại có vô cùng uy nghiêm. Người mặc trường bào, tay cầm tích trượng, trên đầu có hai cái sừng thú, trên thân trường bào có 6 cái màu đỏ câu ngọc.
Lão giả này ở giữa không trung tung bay a tung bay, sau lưng xuất hiện 9 viên ngọc đen sì. Đặc biệt hơn nữa là hai mắt của ông ta có màu tử sắc, bên trong xuất hiện lục đạo sóng gơn. "Là ngươi đang nói?" Tiêu Viêm cố nén sợ hãi trong lòng, cố gắng làm thanh âm của mình bình tĩnh xuống.
"Định lực của tiểu oa oa cũng không tệ, không bị dọa đến nỗi nhảy xuống dưới." Giọng nói khàn khàn cộng thêm một chút hài hước từ phía người thần bí kia vang lên.
"Ngươi là ai?" Thất kinh hô lên một câu, Tiêu Viêm thanh âm rõ ràng hỏi ra mấu chốt vấn đề.
" Ta sao? Ngươi có thể gọi ta là Lục Đạo Tiên nhân". Người thần bí kia nhìn Tiêu Viêm rồi nói.
" Ngươi có ý đồ gì?". Có chút đề phòng, Tiêu Viêm nói.
" Ý đồ sao? Đừng quan tâm tới chuyện đó. Trước hết, chúng ta làm một cái giao dịch được chứ?". Khóe miệng hơi nhếch lên, người thần bí nói.
" Giao dịch gì?". Tiêu Viêm lạnh lùng nói.
" Ta sẽ giúp ngươi có lại được thiên phú tuyệt thế của ngươi. Ta biết ngươi có ước định 3 năm với nha đầu của Vân Lam Tông. Sao nào? Đồng ý không". Người thần bí chậm rãi nói.
" Vậy đổi lại, ngươi muốn thứ gì từ ta?". Tiêu Viêm dường như có chút động tâm nói. Quả thật, nếu cứ tình hình này, hắn sẽ không thể nào thực hiện lời hứa 3 năm với Nạp Lan Yên Nhiên được.
" Chiếc nhẫn trên tay của ngươi". Người thần bí liếc qua chiếc nhẫn trên tay của Tiêu Viêm rồi nói.
" Chiếc nhẫn này sao? Nó có gì đặc biệt đến mức ngươi phải lấy cái giá đắt tới vậy?". Có chút nghi hoặc nhìn chiếc nhẫn đen sì trên tay mình, Tiêu Viêm nói.
" Không? Chiếc nhẫn trên tay ngươi đã bị khắc một trận pháp có thể hút Đấu khí của người sử hữu. Và ta cũng đã cần mẫu của trận pháp đó. Ngươi biết đấy, ta là một trận pháp sư, ta rất có hứng thú với các loại trận pháp kì lạ. Vì thế chỉ cần ngươi thực hiện giao dịch với ta, ngươi sẽ có lại được thiên phú tuyệt luân của mình. Sao nào? Ngươi đồng ý chứ". Người thần bí lên tiếng giải thích.
"Trận pháp sao, tại sao ta không cảm nhận được?". Tiêu Viêm có chút kinh ngạc hỏi.
" Người bình thường rất khó phát hiện ra nó. Cho dù là Đấu Hoàng cũng khó có thể phát hiện ra. Nhưng ta có một con mắt biến dị, ta có thể phát hiện ra tất cả những thứ mà người thường không thấy". Đột nhiên cặp mắt biến dị của người thần bí này lóe lên ánh sáng màu tử sắc.
Hít một ngụm khí lạnh, lúc này Tiêu Viêm triệt để động tâm. Mặc dù đó là chiếc nhẫn kỉ vật của mẫu thân hắn, nhưng mà vì ước hẹn ba năm, hắn nhất định phải thực hiện bằng được. Vì thế không ngần ngại, gật đầu một cái Tiêu Viêm rút chiếc nhẫn của mình ra ném về phía người thần bí rồi nói. "Được, ta chấp nhận giao dịch với ngươi".
" Tốt, ta rất thích những người sảng khoái như ngươi! HA HA". Dơ tay bắt lấy chiếc nhẫn, người thần bí cười nói." Được rồi, tặng ngươi viên Tụ khí Tán này, Xem như quà bồi thường cho ngươi vậy".
Bắt lấy viên Tụ Khí Tán, quả thật bây giờ nó là thứ duy nhất có thể giúp Tiêu Viêm nhanh chóng lên Đấu giả. Với lại kể ra nếu như tên thần bí này không đưa ra vên tụ khí tán này, người thiệt vẫn chỉ là bản thân Tiêu Viêm. Nhưng có vẻ như hắn ta là một người tốt cho nên hắn mới tặng lại viên đan dược quý giá này cho Tiêu Viêm.
Thấy Tiêu Viêm đã nhận lấy viên đan dược này, người thần bí liền chuẩn bị rời đi. Nhưng mà hắn lại phát hiện ra ánh mắt tiếc nuối của Tiêu Viêm nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay của mình. "Thôi được, ta có quen biết với đệ tử của cha ngươi. Hình như hắn là Lâm Vũ thì phải, ta sẽ gửi lại chiếc nhẫn này lại cho ngươi".
" Lâm Vũ sao? Nhưng chẳng phải ngươi cần nghiên cứu trận pháp trong nó sao?". Tiêu Viêm có chút tò mò hỏi.
" Không sao? Ta chỉ cần một hoặc hai ngày mà thôi. Rồi tạm biệt, Tiểu Viêm Tử". Nói rồi thân ảnh này liền tiêu thất trong bóng đêm.
Lúc này tại phòng của Lâm Vũ. Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trong phòng của hắn. Bóng đen này rón ra rón rén bước vào phòng rồi đóng của lại, trông có vẻ như là một tên trộm.
" Ha ha! Cuối cùng cũng lấy được". Cái bóng đen này không ai khác chính là Lâm Vũ. Còn trên tay của hắn chính là chiếc nhẫn trữ vật của Tiêu Viêm.
Nói qua có vẻ phức tạp nhưng thực sự, người tự xưng là Lục Đạo Tiên nhân vừa rồi giao dịch với Tiêu Viêm Chính là Lâm Vũ. Hắn đã sử dụng biến thân thuật để đánh lừa Tiêu Viêm.