*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quyển I: Vân Lam Tông – Ngũ Tài
Diễn Biến Ở Chương Trước.
‘Huyền Giai Cao Cấp Đấu Kỹ – Viêm Sư Thổ Tức!’
Vù!
Theo miệng của hắn cùng với Hỏa Sư cùng một lúc mở rộng, lớn tới chừng mười thước (10 mét) nóng rực thật lớn cột lửa theo miệng Nạp Lan Túc từ bên trong phun ra ngoài, đánh thẳng vào người tên béo.
Tên béo nhìn thấy bay tới trước mặt khổng lồ cột lửa, đang bay trên không trung, không có cách nào để thay đổi phương hướng để tránh né hắn đánh phải vận chuyển đấu khí trong cơ thể biến thành ‘Đấu Khí Hóa Khải’ bao phủ lấy thân hình của hắn.
“Ầm ầm ầm~!!”
Tên béo: “ArrGH~!!”
Cảm nhận cực nóng ngọn lửa đốt lên người hắn, tên béo phẫn nộ gào thét cố gắng chịu đựng vẫn còn xông tới cột lửa, hắn đạp chân thật nhanh lao tới chỗ của hai người.
Khi tới gần cả hai người Tên béo giơ cao trong tay đao, muốn chém xuống.
Nạp Lan Túc nhìn đang ở ngay trên đầu hắn chuẩn bị một đao chém hắn tên béo, hắn không có chút nào sợ hãi hai mắt mở lớn nhìn tên béo xong trong miệng hắn Viêm Sư Thổ Tức cũng không hề dừng lại vì hắn biết, hắn không hề chiến đấu một mình.
Lâm Song: “Đừng có xem thường ta, tên béo chết tiệt”
Lâm Song: “Huyền Giai Cao Cấp - Lâm Gia Cước Pháp Long Cước – Thức Thứ Bảy: Trùng Long”
Bùm!
Tên béo: “Ahhh~!!”
Chỉ thấy Lâm Song không biết từ khi nào đã thoát khỏi vòng tay của Nạp Lan Túc, âm thần vận chuyển Đấu Lực Thất Đoạn của nàng tụ tập hết vào chân rồi tung ra một cước thật mạnh tạo ra một cái thật lớn cơn lốc xoáy ngay dưới chân của tên béo khiến hắn bị lốc xoáy thổi bay thẳng lên trời.
.....
Oanh!
Và chưa dừng lại đó, nổ oanh một tiếng, lốc xoáy của Lâm Song cùng với ngọn lửa từ trong miệng của Nạp Lan Túc thở ra như hổ thêm cánh uy lực của ngọn lửa gia tăng cực lớn, không những thế ngọn lửa cùng lốc xoáy sau khi chạm vào nhau liền bỗng nhiên hợp lại thành một trở thành một cái hỏa trụ lốc xoáy phóng lên cao tới tận trời.
‘Hợp Chiến Đấu Kỹ - Địa Giai Sơ Cấp - Thiên Viêm Vũ Hống’
Tên béo: “Ahhhh~!!!”
Ở ngay trung tâm của hỏa lốc tên béo bị uy lực mạnh mẽ của ngọn lửa thiêu đốt làm cho đau đớn da thịt cháy khét, nếu không phải có ‘Đấu Khí Hóa Khải’ thì có lẽ hắn đã mất mạng từ lâu.
Nhận thấy ‘Thiên Viêm Vũ Hống’ có hiệu quả, Nạp Lan Túc không chút do dự truyền thêm đấu khí vào miệng, tăng cường uy lực của hỏa lốc xoáy lên.
Ầm!
Nổ ‘Ầm’ một tiếng, trong miệng hắn cột lửa trong chớp mắt lớn hơn một vòng, khiến cho vốn đã đỏ rực hỏa lốc xoáy càng thêm đỏ hơn.
Tên béo: “Ahhhh~!!!”
Cảm nhận ngọn lửa thiêu đốt trên người hắn mạnh hơn so với trước, đang ở trên không trung tên béo trong lòng bốc lên lửa giận, tức giận đến mức hàm răng cắn đến mức vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt âm thanh, gân xanh nổi đầy trên cổ và đầu, hắn gào lên một tiếng lắp bắp hét lên.
Tên béo: “Ahhhh~!!! Ki…kic…kic…KÍCH HOẠT BẢO KHÍ!!!”
Vừa hết lời, trong tay hắn đại đao bỗng nhiên phát ra cực chói mắt luồng sáng, luồng sáng vừa xuất hiện tên béo lập tức vung đao một cách không chém ra một đao.
Ầm!!
Một tiếng nổ lớn chói tai vang lên, trước sự bất ngờ của hai người Nạp Lan túc tên béo vung đao một cái hỏa lốc xoáy của hai người bị một đao cách không chém làm cho tan nát và dần dần tan biến trong không khí.
Không dừng lại đó tên béo trên không trung xoay vòng vòng rồi ném trong tay hắn đang phát sáng đại đao thật mạnh vào trong nước.
Tên béo: “Huyết Thương Xuyên Tâm!!!”
Đại đao vừa tiếng vào trong nước theo tiếng gào của hắn, mặt nước bỗng nhiên có dị biến, ‘ầm’ một tiếng trên mặt nước nổi lên hàng trăm cây đỏ như máu Huyết Thương, và chúng tốc độ cực nhanh trồi lên hướng tới chỗ của hai người.
Nhìn tốc độ cực nhanh ngoài sức tưởng tượng đang xông tới vô số màu đỏ Huyết Thương, Nạp Lan Túc nhanh chóng ôm lấy bên cạnh Lâm Song rồi nhảy lên thật cao.
Xong mặc dù hắn vừa nhảy lên, nhưng tốc độ của Huyết Thương thật sự quá nhanh trong chớp mắt nó đã từ mặt nước lên nhô lên đâm thẳng vào người Nạp Lan Túc.
Nhìn gần ngay gang tấc Huyết Thương, Nạp Lan Túc theo bản năng ôm lấy thê tử vào lồng ngực rồi xoay người đưa lưng của mình về phía Huyết Thương.
Phốc.
Nạp Lan Túc: “Argh~!!”
Huyết Thương như thể đâm vào tờ giấy vậy, không chút nào bị Đấu Khí Hóa Khải cản trở cảm giác, chúng dễ như trở bàn tay mà đâm thẳng vào lưng của Nạp Lan Túc, khiến hắn đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, khóe môi màu đỏ tươi máu từ khẽ nhếch trong miệng phun trào mà ra.
Lâm Song: “Túc!!!”
Nhìn Phu Quân bị Huyết Thương đâm xuyên trong lòng ngực hắn Lâm Song kêu to.
Tên béo: “ArrGH~!! Ch…Che..CHẾT ĐI!!!”
Không để mất cơ hội, trên không trung tên béo ném ra trong tay hắn lưỡi móc nhắm vào đang bị thương Nạp Lan Túc.
Nạp Lan Túc: “Chạy mau!!”
Hai mắt mở lớn nhìn đang bay tới lưỡi móc, Nạp Lan Túc nhanh tay ném Lâm Song qua mái nhà của một ngôi nhà không xa.
Lâm Song: “Túc!!!”
Nhẹ nhàng hai chân tiếp đất đứng trên trên mái nhà Lâm Song sợ hãi, vô lực hai mắt nhìn hắn bị lưỡi móc cuốn lấy và kéo đi lên cao.
Nhìn Nạp Lan Túc đã bị lưỡi móc móc được, tên béo sau mặt nạ nhe răng dữ tợn cười một cái, làm lộ ra lâu ngày không đánh răng hàm răng màu vàng, hắn tay trái nắm lấy sợi dây xích, dùng sức kéo, kéo Nạp Lan Túc bay về phía hắn.
Bị kéo đi Nạp Lan Túc không chút nào sợ hãi, hắn ở ngay thời điểm còn vài mét nữa là bị kéo tới trước mặt tên béo khi, hắn tay hơi dùng sức vung một cái nhanh chóng thoát khỏi lưỡi móc trói buộc, rồi hắn dùng hai tay nắm chặc lấy trong tay ‘Hàn Tuyết Kiếm’ làm như một cây gậy vậy chuẩn bị dùng nó đánh thẳng vào người tên béo.
Bất ngờ nhìn nhẹ nhàng thoát khỏi trói buộc và đánh ra một ‘gậy’ Nạp Lan Túc, bây giờ tay không có vũ khí nào để chiến đấu tên béo bắt đầu chân tay luống cuống không biết làm sao.
Nạp Lan Túc: “Thằng béo chết tiệt!! Đừng có khinh người quá đáng!!”
Bốp!!
Nạp Lan Túc bay tới đỉnh đầu của tên béo, hai mắt âm trầm lạnh lẽo bức người nhìn tên béo, không chút nương tay một cây ‘gậy’ thật mạnh đập xuống đánh thẳng vào đầu tên béo, khiến hắn mặt mũi theo đó biến dạng, máu theo miệng và mũi của hắn chảy ra.
Nạp Lan Túc nhìn bị một kích của hắn làm bị thương tên béo, khiến hắn nhận thấy tên mặc dù có quái lực cực mạnh nhưng từ kỹ thuật đến khả năng chiến đấu, ý thức chiến đấu cũng không có cao siêu gì mấy cộng thêm cái đầu óc đơn giản của hắn, thì Nạp Lan Túc biết chỉ cần chú ý một chút, đừng để trúng đòn thì việc đánh bại tên này là sớm muộn thôi.
Nghĩ vậy Nạp Lan Túc trong lòng thở nhẹ một hơi xong chưa được bao lâu bỗng nhiên bên tai hắn vang lên một giọng nói khiếp người.
???: “Ngươi nói sai rồi Nạp Lan Tướng Quân, CHÚNG TA chưa từng khinh thường ngươi cả.”
Nạp Lan Túc: ‘Từ lúc nào mà…’
Nghe được bên tai âm thanh Nạp Lan Túc đồng tử co rút nhìn về phía âm thanh đó phát ra thì hắn thấy không biết từ bao giờ ở sau lưng tên béo ở ngay sâu bên trong áo choàng của hắn có một người cực kỳ gầy gò có khuôn mặt trắng tái nhợt không hề có một chút huyết sắc khuôn mặt, từ trong áo choàng chui ra và kẻ đó trong chớp mắt ở Nạp Lan Túc giật mình hắn xuất kỳ bất ý dùng một cái có vuốt nhọn găng tay thật nhanh đâm thẳng vào bụng hắn.
Phốc!
Bất ngờ không kịp đề phòng nhìn một trảo, Nạp Lan Túc đau đớn phun ra một ngụm máu tươi không thể tin được nhìn vừa xuất hiện tên gầy.
Tên béo: “c..a..ca.c….Ca Ca!”
Tên béo nhìn vừa xuất hiện tên gầy, hắn như thể thấy được đấng cứu tin vậy, vui mừng kêu lên.
Nạp Lan Túc: ‘Ca Ca!!?’
Nghe được Tên béo gọi tên gầy gò đó là ca ca, Nạp Lan Túc giật mình nghĩ, nhìn hình tượng hoàn toàn đối nghịch không hề giống nhau một chút nào của hai tên này, trong đầu hắn nhảy ra hai cái tên.
Tên gầy: “Bill, ngươi giữ chân hắn, ta đi giết mục tiêu!”
Sau khi đả thương Nạp Lan Túc xong tên đó không để ý Nạp Lan Túc nữa, vung đi trên găng tay vết máu, hắn từ trong nạp giới lấy ra một cái màu đen mũ chóp cao mang lên đầu, sau đó ra lệnh cho dưới chân hắn có tên Bill tên béo một câu, rồi chân giẫm mạnh từ trên không trung thật nhanh xông thẳng xuống chỗ của Lâm Song.
Nạp Lan Túc: “Khoan đã!! Đứng lại đó!!”
Nhìn tên gầy đó đang bay tới chỗ Song nhi, trong lòng gấp gáp Nạp Lan Túc xoay người dùng chân đạp lên người tên béo, muốn dùng hắn làm điểm tựa nhanh chóng đuổi theo.
Xong toàn thân hắn lắc lắc một cái không hề nhúc nhích, hắn cảm thấy có một bàn tay đang nắm chặc lấy chân của hắn, thừa biết là cái gì Nạp Lan Túc phẫn nộ âm trầm thật nhanh xoay người nhìn về phía đang nắm chặc chân hắn Bill.
Nạp Lan Túc: “Buông ra!!!”
Bốp!
Hắn dùng chân thật mạnh đạp vào đầu của Bill, muốn làm tên này thả tay ra, để hắn nhanh chóng đi cứu Lâm Song.
Bill: “Kh..kho…KHÔNG!!”
Xong đối với Bill mà nói mệnh lệnh của ca ca là điều tuyệt đối hắn, liều chết cũng không buông tay, thậm chí còn ra sức nắm chặc hơn bất chấp Nạp Lan Túc liên tục dùng ‘Hàn Tuyết Kiếm’ và chân đánh đạp lên người hắn khiến hắn cực kỳ đau đớn.
Nạp Lan Túc: “Buông ra!!!!”
…………………
Lâm Song: ‘Chuyện gì đang diễn ra trên đó vậy, không thấy gì hết’
Đứng ở trên mái nhà Lâm Song, hai mắt híp lại tập trung quan sát ở bầu trời điểm đen, trong lòng cực kỳ lo lắng cho phu quân nàng bất an nhúng nhúng cái chân của mình.
Lâm Song: ‘Làm ơn…Làm ơn…hãy bình an trở về…Túc!’
Hử? cái gì vậy?
Đang trong lòng cầu nguyện vì phu quân của mình an toàn chở về Lâm Song thì bỗng nhiên chú ý tới trên không trung có một cái điểm đen tiến vào tầm mắt của nàng và đang từ từ lớn dần.
Lâm Song: ‘Không xong!!’
Khi Lâm Song tập trung quan sát từ từ đang phóng đại điểm đen, thì nàng nhìn thấy có một người gầy gò khuôn mặt tái nhợt thân mặc trang phục màu đen đang từ trên không trung tốc độ cao rơi xuống chỗ của nàng.
Nhìn trên không trung lao tới người, trong lòng vừa có ý định muốn chạy nàng thì đã có chút trễ rồi.
Ầm!
Nổ vang một tiếng bóng người nặng nề rơi xuống mái nhà, khiến cho nóc nhà sàn đất nức vỡ ra thành nhiều mảnh, khói bụi bay khắp nơi.
Cộc! Cộc! Cộc!
Theo nặng nề tiếng bước chân vang lên, thân hình gầy gò từ trong làn khói bước ra khi lâm song còn chưa kịp thấy rõ ngoại hình của hắn thì rồi ‘vụt’ một tiếng, hắn chớp mắt biến mất ngay trước mắt Lâm Song.
Lâm Song: ‘Nhanh quá!’
Lâm Song đồng tử co rút hoảng sợ nhìn vừa biến mất trước mặt nàng nam nhân, nàng đầu đổ đầy mồ hôi, mặt mũi khiếp sợ lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của kẻ đó thì một giọng nói âm trầm mang theo mỉa mai, trêu đùa âm thanh từ phía sau nàng truyền tới.
???: “Tìm ta sao ~ Nạp Lan Phu Nhân ~”
Nghe phía sau lưng nàng có người, nàng hoảng sợ xoay người ngẩn đầu lên nhìn thân cao hơn nàng một cái đầu, mang theo một nụ cười có chút rợn người nhìn nàng tên gầy.
Lâm Song: “Các ngươi rốt cuộc là ai!!? Tại sao lại nhắm vào ta, nhắm vào chúng ta”
???: “Àh ~! Thất lễ.. thất lễ, là lỗi của ta, xin thứ lỗi cho ta phu nhân, ta quên mất tự giới thiệu bản thân.”
Giống như cảm thấy lời của lâm song cực kỳ đúng, hắn cười cười mở miệng nói lời xin lỗi, xong từ cái thái độ không sao cả của hắn thì Lâm Song biết hắn đơn thuần là đang chơi đùa với nàng mà thôi.
Tên gầy lấy trên đầu hắn cái mũ chóp cao ở trước ngực, hơi khom người nói
???: “Cho phép ta tự mình giới thiệu, tên của ta là Jack”
Jack: “….tên là Jack, họ là Jack, Jack Jack, bằng hữu hay gọi ta là Jack”
Jack: “Còn đằng kia….”
Ầm!!
Jack ngón tay chỉ chỉ đằng sau lưng hắn vừa từ trên trời đang đánh Nạp Lan Túc và Đệ Đệ hắn Bill vừa rơi xuống đất gây ra một vụ nổ lớn, lực xung kích khiến gió thổi ào ào khắp nơi.
Jack: “…là Bill bé bỏng ~, đứa đệ đệ ngoan ngoãn biết nghe lời của ta,”
Lâm Song: ‘Jack và Bill? Cái tên này nàng hình như nghe được ở đâu rồi thì phải!?’
Nghe được cái tên của hai kẻ này, trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy hai cái tên này có chút quen tai, giống như nàng đã từng nghe nó ở đâu rồi đó, điều này khiến cho nàng không hiểu sao có chút bất an.
Sau đó Jack giống như nhớ tới cái gì đó hắn búng tay ‘Tách’ một tiếng, cười cười nhìn nàng.
Jack: “À ta quên mất, có lẽ cái tên của chúng ta có lạ lạ nên phu nhân không nhận ra, nhưng nếu là cái biệt danh này thì sao, nó được bằng hữu của chúng ta đặt cho đấy, có lẽ phu nhân cũng đã từng có nghe qua.”
Hắn vừa nói tới đây như thể nhắc nhở cho Lâm Song điểm mấu chốt nào đó khiến cho Lâm Song nàng giống như nhớ tới cái gì đó hai mắt trưng lớn sợ hãi nhìn hắn, bước chân lùi một bước.
Jack nhìn cái cách nàng ta phản ứng khi nhìn hắn, hắn cười lạnh một cái nói
Jack: “Có vẻ như Phu Nhân đã nhớ ra rồi thì phải….”
Jack: “Đúng vậy, Phu nhân đoán đúng rồi đây, biệt danh của chúng ta đó là ‘Jack Nhân Trệ và Bill Đồ Tể’, ta công nhận là nó cũng nghe khá là bắt tai đó chứ và khá là dễ nhớ nữa.”
Nghe hắn đã xác nhận trong đầu nàng suy đoán cái tên, nàng mặt mũi tái xanh không có chút máu sợ hãi toàn thân run run nhìn Jack, hai tay ôm chặc lấy bụng của mình sợ hãi lùi lại đằng sau.
Lâm Song: “Không…Không…không~!”
Jack: “Rồi… màn giới thiệu đã xong, bây giờ…”
Jack: “… tới màn chính NÀO!!!”
Jack hưng phấn kêu lên, nguyên bản tái nhợt trên mặt, hiện ra vui sướng ửng hồng sắc, mang theo cực độ cuồng nhiệt ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Song, khiến cho nàng da đầu tê dại hai chân run rẩy vì sợ hãi ác danh của hắn cùng với sát khí và Đại Đấu Sư uy áp tản ra từ trên người hắn.
Jack nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trước mặt nàng tay nâng vuốt trảo đánh tới.
Nạp Lan Túc: “Không!!! tránh ra cho TA!!”
Đứng ở nơi xa bị Bill Đồ Tể giữ chân Nạp Lan Túc nhìn thấy Jack ra tay với thê tử của hắn, hắn phẫn nộ tuyệt vọng gào lên, bất chấp một thân thương thế, Nạp Lan Túc hai mắt đỏ rực nháy mắt xông tới từ trong Nạp Giới lấy ra một thanh kiếm liều mình xông tới muốn đánh bay ngăn ở trước mặt hắn Bill Đồ Tể và đi cứu thê tử.
Xong Bill Đồ Tể không chút nào sợ hãi đang phẫn nộ Nạp Lan Túc, hắn chạy như điên phóng tới, trong lúc chạy hắn đưa tay ra bên cạnh thì trong nước Ô ô một tiếng Đại Đao từ trong nước bay ra tới, trở về trong tay của Bill, Đao vừa trở về hắn một đao chém mạnh xuống trước mặt hắn đang nổi điên Nạp Lan Túc.
Nạp Lan Túc giận giữ vung kiếm đánh trả.
Oanh!
…………………………
Jack: “…tới màn chính NÀO!!!”
Jack hưng phấn kêu lên, hắn nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trước mặt nàng tay nâng trảo đánh tới.
Nhìn đã tới trước mặt cực dài trảo thủ, Lâm Song trong lòng tuyệt vọng, nước mắt lần lượt từ nàng khóe mắt chảy xuống, nàng ở thời điểm trảo rơi xuống đầu mình, nàng hơi nghiêng đầu nhìn về phía đang giận dữ phẫn nộ hai mắt trừng lớn Nạp Lan Túc, nhìn về phía người mà nàng yêu nhất cả đời, Lâm Song có chút xin lỗi cười.
Lâm Song: “Xin lỗi nhe…Túc!”
Nạp Lan Túc tuyệt vọng kêu to: “Không!!”
Vèo vèo vèo~!
Jack: ‘Hử!?’
Lắng nghe được bên tai tiếng xé gió chói tai âm thanh, Jack không chút do dự nhảy lùi ra sau.
Phịch Phịch Phịch!
Ngay khi hắn vừa nhảy đi, hàn quang chợt lóe ba cái bốn cánh phi tiêu đâm thật mạnh vào vị trí hắn vừa đứng.
Chưa rõ là ai tấn công hắn thì ngay lập tức ở bên tai lại lần nữa nghe được có thêm mười âm thanh xé gió cơ hồ cùng lúc vang lên và cực nhanh bay tới chỗ hắn.
Jack thủ trảo vung ra, đem những cái đó phi tiêu đánh bay đi.
Sau đó hắn từ trên không đáp xuống đất rồi âm trầm khó chịu từ từ xoay người nhìn về phía không biết từ khi nào đã đứng trước mặt Lâm Song nam tử, từ cái nhìn của hắn thì tên nam tử thân có khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn, thân mặc một cái áo choàng rộng lớn che giấu lấy thân hình của mình, dùng màu đen tuyền hai mắt hơi cảnh giác nhìn hắn.
Lâm Song: “Ngươi là…một trong hai nam tử đu dây đó!!”
Lâm Song trong lòng kích động có người tới cứu nàng và vừa giật mình là người cứu nàng lại là cho rằng chỉ là một người thường không thể tu luyện đu dây nam tử và làm nàng ngạc nhiên nhất là trên người nam tử tản ra uy áp thuộc về chỉ Đại Đấu Sư mới có.
???: “Chào phu nhân! Chúng ta lại gặp lại, như những gì tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ trả ơn mà!”
Nam tử vừa xuất hiện mở miệng cảm ơn Lâm Song vì cho hắn túi kim tệ, xong mặc dù đang nói chuyện với Lâm Song, hắn hai mắt thì chưa hề rời khỏi thân ảnh của Jack một lần nào.
Jack: “Thế! Liệu ta có thể được biết… ngươi là ai không!?”
Trong lòng cực kỳ khó chịu vì có kẻ bỗng nhiên xông ra cản đường hắn, không cho hắn được vui vẻ với con mồi của mình jack, giọng nói khiếp người hỏi nam tử.
Tai nghe Jack hỏi hắn, hắn như có như không nhìn Jack nói.
Nam tử: “Không ai cả …ta đơn thuần là tới để trả ơn, nếu cảm thấy không thú vị …thì ngươi có thể xem ta như là một người qua đường đi….là người qua đường vô tình thấy có người đang gặp nạn mà ra tay giúp đỡ thôi!”
Jack: “Chà Chà…ta có chút không ngờ trên đời này vẫn còn gặp được một Bạch Hiệp sĩ đấy! thật đáng ngưỡng mộ làm sao..” ("White Knight" (Bạch Hiệp Sĩ chuyên bảo vệ công chúa), là để chỉ những thanh niên hám gái bảo vệ phái nữ, đến mức không thèm phân biệt họ tốt hay xấu hay có đang và đã làm điều sai hay không, nó còn được biết với một từ là ‘Simp’)
Jack sau khi nghe nam tử trước mắt nói vậy lông mày hơi nhếch lên, trong lòng cực kỳ không tin những lời mà tên nam tử vừa mới nói.
Nam Tử: “….”
Nam tử không trả lời im lặng nhìn hắn.
……………………………………..
Nạp Lan Túc: “Không!!”
Nhìn sắp bị giết Lâm Song, hắn tuyệt vọng kêu to xong hắn vì vậy mà mất tập trung, hơi chút phân tâm không chú ý tới bay tới một đao.
Bốp!!
Nạp Lan Túc lồng ngực bị thật lớn lực lượng đánh bay đi ra ngoài, nháy mắt bị đánh bay đi ra ngoài, một tiếng ‘Rầm’ vang lên hắn toàn thân thật mạnh va đập lên tường, sau đó ‘ thình thịch ’ một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, mà nơi hắn vừa đứng mặt đất bị đánh ra một cái hố sâu.
Nạp Lan Túc trong miệng không ngừng phun huyết, bị một đao đó chém trúng trước ngực hắn để lại một vết dao chém thật lớn.
Bill Đồ Tể: ““ArrGH~!!!..ch…che..ch…CHẾT!”
Điên khùng cuồng nhiệt thanh âm vang lên bên tai Nạp Lan Túc, Bill hưng phấn xông tới vung đao chém xuống, nhưng còn không chờ hắn tới gần, thì đã bị một âm thanh cắt ngang.
???: “Cắn chết hắn, Dực Xà!!!”
Bill: AHHH~!
Âm thanh vừa dứt lời dưới chân Bill Đồ Tể xuất hiện một trận pháp, ở thời điểm hắn không hiểu là cái gì thì một con có vảy màu xanh, thân hình thật lớn có cánh Đại Xà từ trong trận pháp bay ra và mở ra miệng rộng hướng hắn cắn lấy, rồi kéo hắn lên thẳng trời cao.
Bill: AHHH~!
Bị Đại Xà cắn trong miệng Bill đau đớn kêu to thân thể không ngừng trong miệng rắn vùng vẫy, cố gắng thoát ra ngoài.
Đại xà thấy trong miệng nó Bill Đồ Tể vậy mà không chết, nó liền càng thêm dùng sức cắn gặm lấy khiến cho trong miệng nó Bill Đồ Tể kêu càng thêm đau đớn, xong kỳ lạ là mặc dù hắn kêu cực kỳ thê thảm như heo bị chọc tiết vậy, cơ thể hắn khắp nơi nơi nào cũng chảy máu khiến miệng rắn đổ đầy máu, nhưng hắn vẫn chưa hề có giấu hiệu cho thấy mệt mỏi hay sắp chết cả mà còn rất sung sức kêu gào vì đau.
Nạp Lan Túc giật mình và bất ngờ nhìn thân hình khổng lồ như toàn nhà ba tầng xà loại Ma Thú, cảm nhận trên người nó tản ra không thua Đại Đấu Sư thậm chí chút cao hơn thì hắn biết con khổng lồ Mãng Xà này thực lực ít nhất chỉ còn nữa bước nửa là đạt tới Tam Tinh Ma Thú (Đấu Linh) cấp bậc và ngạc nhiên nhất một con Ma Thú cấp bậc cao như vậy, mà lúc này đây lại không hề có ai phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Bill: Ahhhhh~!
Không quan tâm Nạp Lan Túc đang có suy nghĩ gì, bị có cánh Mãng Xà cắn gặm, lắc qua lắc lại Bill Đồ Tể đau đớn gào lên.
???: “Này tên mập chết tiệt!! ngươi có thôi khóc như con Đ- đi hay không, cái đồ beep $%^*beep, ta sẽ beep beep #$%^ và beep beep#$%!!”
Nghe bên tai truyền tới tiếng những khinh thường và cực kỳ thô bỉ từ ngữ, Nạp Lan Túc lúc này mới chú ý tới là không biết từ lúc nào đã có một tên nam tử đứng trên đầu Đại Mãng Xà, thân mặc áo choàng đen rộng lớn che giấu dáng người của mình, miệng thì không ngừng nói những lời cực kỳ thô tục, thô bỉ, la mắng sỉ nhục nhục mạ trong miệng Đại Mãng Xà Bill Đồ Tể.
Nếu Lâm Song mà nhìn thấy nam tử này thì nàng lập tức sẽ nhận ra đó là người còn lại trong hai người đu dây ở xiếc kịch trước đó.
Nạp Lan Túc có chút ngẩn người nhìn Đại Mãng Xà và đầu óc trống rỗng không kịp phản ứng trước diễn biến bất ngờ như thế này.
Nạp Lan Túc: “Đúng rồi!! Song Nhi”
Cuối cùng Nạp Lan Túc nhớ tới đang gặp nạn thê tử, không để ý Đại Mãng Xà hay đang kêu gào Bill Đồ Tể hay trên đầu Đại Mãng Xà có cái mồm khá là ‘đặc biệt’ nam tử nữa.
Hắn nhanh chân xoay người chuẩn bị chạy tới chổ thê tử thì trên đầu hắn thình lình xuất hiện một vụ nổ sóng âm thật lớn và vang lên khắp Đế Đô đánh động hết tất cả toàn bộ cao thủ ở trong Đế Đô.
………………………………….
Nạp Lan Gia, Nạp Lan Biệt Phủ.
Nạp Lan Kiệt: ‘không hiểu sao, luôn có cái dự cảm không lành…”
Đứng ở trước cửa phòng của mình Nạp Lan Kiệt khó hiểu nhìn trên bầu trời sóng âm, hắn một tay sờ bộ râu trắng bạc của mình trong lòng suy tư chuyện gì đang diễn ra thì có một nha hoàn trực tiếp làm lơ lệnh cấm hạ nhân tiến vào trong của hắn, trực tiếp chạy thẳng tới trước mặt hắn.
Nạp Lan Kiệt nhìn chạy tới nha hoàn là người quen, vốn vì khó chịu và bất mãn mà nhíu lại lông mày hơi giãn ra một chút.
Nạp Lan Kiệt: “Tiểu Đào à, có chuyện gì mà gấp gáp vậy!”
Hô hô hô!
Tiểu Đào hơi thở gấp gáp, bất chấp trên đầu chảy xuống mồ hôi nàng lo lắng nói.
Tiểu Đào: “Đại trưởng lão không xong rồi, Lão Gia và Phu Nhân đã biến mất!”
Nạp Lan Túc: “Cái gì!!!? Có chuyện gì đã xảy ra!?”
Nghe được tin nhi tử và con dâu của hắn đã biến mất, hắn đè xuống trong bất an, mở miệng hỏi rõ trước mặt hắn Tiểu Đao.
Tiểu Đào: “Bẩm Đại trưởng lão, vào sáng ngay hôm nay vào thời điểm còn cách một chén trà (10 - 15 phút) nữa là mặt trời mọc, tiểu nô vốn như thường lệ thức dậy chuẩn bị tới chỗ Phu nhân chăm sóc cho ngài ấy, nhưng khi đi được có nửa đường thì cơ thể tiểu nô bỗng cảm thấy nặng nề, đầu óc trống rỗng mất đi ý thức.”
Tiểu Đào: “Sau khi tỉnh lại, tiểu nô liền nhìn thấy sắc trời đã tới chiều, trong lòng sợ hãi bất an tiểu nô lập tức chạy tới chỗ Phu Nhân”
Tiểu Đào: “Nhưng không tìm thấy ngài ấy ở đâu cả, tiểu nô cũng đã đi hỏi hết tất cả nha hoàn gần đó nhưng họ đều nói không hề nhìn thấy và không biết phu nhân đã đi đâu vì vậy Tiểu nô lập tức chạy đi báo tin cho Đại trưởng lão, nửa đường tới đây thì biết được Lão Giã đã trở về và hạ nhân của lão gia cũng không tìm thấy ngài ấy đâu.”
Nghe tới đây Nạp Lan Kiệt giật mình, trong lòng hắn cảm giác không lành càng lúc trở nên rõ ràng hơn.
Hắn ngước đầu lên nhìn bầu trời, ở Tiểu Đào không kịp phản ứng, hắn Đấu Khí Hóa Dực cực nhanh bay lên trời và nhanh chóng bay tới nơi mà vụ nổ sóng âm xuất hiện.
Cùng lúc với Nạp Lan Kiệt bay đi, khắp nơi Đế Đô cao thủ lục đục từ trong nhà bay ra ngoài, có nhanh có chậm bay tới chỗ vụ nổ xuất hiện.
………………………………..
???: “….”
Trong một ngôi nhà bỏ hoang không người, một thân ảnh mặc áo choàng đen không thấy mặt im lặng không nói gì nhìn trên trời vừa xuất hiện liền lập tức biến mất vụ nổ sóng âm.
Do không thể thấy được mặt mũi, thật quá khó để biết được kẻ này đang suy nghĩ cái gì và tâm trạng như thế nào.
Một lúc sau, một giọng với nhiều âm thanh không thể phân biệt được nam nữ già trẻ chói tai âm thanh từ kẻ áo choàng vang lên.
??? “Xem ra… đã hết thời gian rồi.”
Vừa dứt lời một cái thật lớn cao tới tận trời, có bảy màu sắc giống như làm từ thủy tinh vậy tam giác bỗng nhiên từ trong hư không xuất hiện bao phủ lấy toàn bộ khu chợ.
Vừa xuất thất sắc tam giác ở mọi người còn chưa kịp thưởng thức sự tuyệt đẹp của nó thì sau khi bao phủ toàn bộ khu chợ thương nhân chưa tới một giây nó bỗng nhiên từ từ mờ dần đi và rồi biến mất không để lại một giấu tích, nếu không phải tận mắt trứng kiến thì có lẽ ai cũng cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác, thất sắc tam giác đó như thể chưa từng xuất hiện vậy.
???: “Thiên Giai Cao Cấp Kết Giới Trận - Thất Thải Thiên Kính Trận à, ta thừa nhận … với vẻ đẹp của nó thì dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa … cũng không bao giờ cảm thấy nhàm chán...”
Nói xong áo choàng đen từ từ xoay người nhìn về phía không biết đã đứng ở đằng sau hắn hai mắt âm trầm lạnh lẽo tay cầm một cây đang phát sáng đỏ như máu sáng Thương, từ trong hai mắt mỗi cái có bay ra một cái không bay theo một quỹ đạo nào, kéo thành một đường dài 10 phân (10 cm) màu trắng luồng khí nhìn [hắn] ‘Tiểu Đảo’.
[To Be Continued]