*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quyển I: Vân Lam Tông – Ngũ Tài
Đây là nơi nào?
Trần Hạo Nhiên ngừng lại rồi hô hấp, hai mắt quan sát quang cảnh trước mắt hắn.
Đó là, cực kỳ không thực tế chút nào quang cảnh.
Bầu trời xám trắng, không có mặt trăng hay mặt trời, trời xanh được một cỗ kim quang nhàn nhạt bao phủ.
Mặt đất lay động, mặt nước cuồn cuộn, không gian khẽ run rẩy, như mặt kính nứt vỡ.
Đầy trời thiên thạch tựa như mưa rơi xuống đại địa tạo thành vô số cực lớn miệng núi lửa.
Trên không trung vô số bay múa bóng người.
Trần Hạo Nhiên vô cùng nghi hoặc, không có cách nào hiểu được những chuyện này.
Chỉ có thể cho rằng đây là mộng hoặc là ảo giác, một cái cực kỳ ngu xuẩn cảnh sắc.
Nhưng lập tức có một bóng người tiến vào trong mắt hắn làm cho Hạo Nhiên hắn lại không hiểu hốt hoảng, không có tiếp tục đi chú ý tới cái kia khác thường thế giới đó nữa.
Bởi vì so với kia càng thêm xa xôi khác thường chi sự vật, chính xuất hiện tại Hạo Nhiên trước mắt,
Đó là, một thiếu nữ.
Một cái đang đưa lưng về phía hắn, ngước đầu nhìn về kim quang bầu trời, thân mặc phát ra kỳ diệu hào quang màu trắng đen chiến phục, giống như kim loại giống, lại giống như vải giống, dùng không thể tưởng tượng nổi tư liệu cấu thành trắng đen sắc vạt áo theo gió chập chờn, xác thực gây chú ý ánh mắt của người ngoài, bay trong gió mái tóc hoàng kim khiến, tay phải nắm lấy toàn thân đỏ như máu dài tới 2 mét võ sĩ đao (katana) (hay còn gọi là Odachi) mỹ thiếu nữ.
Nàng cứ thế đứng ở trên đó, đứng ở nơi làm cho Hạo Nhiên khuôn mặt tái xanh, dạ dày sôi trào núi xác chết, bên trên đó thi thể hoặc là cơ hồ bị đập thành thịt nát hoặc là bụng bị đào ra, nội tạng mảnh nhỏ rơi khắp nơi hoặc là vật sắt nhọn chém ra làm hai.
Hazzzz----
Theo tiếng than thở nhẹ thanh âm của thiếu nữ trước mắt, bên tai hắn hỗn tạp âm thanh theo tiếng thở dài mà biến mất.
“---- Cô, tên là...”
Cố nén trong bụng buồn nôn cảm, Hạo Nhiên dồn hết vẫn còn sót lại một chút lòng can đảm của mình, hắn mở miệng hỏi tên của đứng trên núi xác thiếu nữ.
Như thể nghe được tiếng của hắn, thiếu nữ từ từ nghiêng đầu nhìn về hắn, để lộ ra phần góc cạnh khuôn mặt của mình, nhưng là cô ấy bản thân tướng mạo, lại bị phần mái tóc vàng rực rỡ óng ánh như bầu trời kia cùng với bao phủ lấy một nữa khuôn mặt mặt nạ kim loại đã hoàn toàn che lại mất rồi.
Mặc dù chỉ thấy góc cạnh của khuôn mặt, nhưng lấy cái cách nghiêm nghị, mang chút không hiểu u buồn, mỏi mệt, phản chiếu lấy không cách nào hình dung, không thể tưởng tượng nổi bạch kim con ngươi (mắt).
Cũng đã đủ để Hạo Nhiên biết được trước mắt hắn Thiếu Nữ, xinh đẹp đến mức có thể làm nữ thần đều sẽ ghen tỵ với tướng mạo vô tình mà nghiêng lệch lấy, lẳng lặng yên ngậm miệng cái dạng kia.
Trong chớp mắt, hắn Ánh mắt, hắn chú ý lực, mà ngay cả trái tim vậy, đã bị thiếu nữ bạch kim con ngươi đó đoạt đi.
... Tên, sao…
Thiếu nữ im lặng nhìn hắn, sau đó như trong nội tâm suy nghĩ giống như mang theo bi thương tựa như ngữ khí thanh âm vang lên, chấn động lấy không khí.
Tên ta là ------------
“$%#$”
Ngay khi thiếu nữ muốn nói ra tên của mình, thì bên tai Hạo Nhiên bỗng nghe được một giọng nói dùng một ngôn ngữ mà hắn không hề quen biết với cái giọng cực kỳ vang dội đến mức làm ù ù hết cả lỗ tai hắn khiến không thể không dùng cả hai tay che chắn lỗ tai của mình.
Mà khác với phản ứng Hạo Nhiên, thiếu nữ lại hoàn toàn không có chuyện gì, không có chút dáng vẻ nào là chịu ảnh hưởng bởi giọng nói vang dội đó cả.
Thiếu nữ khuông mặt vô cảm, nhẹ nhàng xoay người hai mắt mệt mỏi nhìn lên bầu trời, nhìn về phía bầu trời hoàng kim, nhìn trên đầu nàng không biết từ khi nào đã xuất hiện bao phủ đầy trời, sau lưng mọc ra hai cánh, thân mặc trang phục cổ trang và áo giáp tay cầm đủ loại vũ khí đám người.
Và kì lạ là hạo nhiên hắn dù cố thế nào cũng không nhìn thấy rõ được mặt mũi của họ như thế nào, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được mỗi người có cánh ở đây ai ai cũng đằng đằng sát khí muốn giết chết thiếu nữ.
“#$%^----------”
Sau đó Hạo Nhiên tinh mắt chú ý tới ở trong đám người có cánh, có một kẻ đang bay ở trung tâm, mặc cực kỳ sang trọng áo giáp đen miệng đang nói ra ngôn ngữ kỳ lạ nào đó với thiếu nữ, hắn trong lòng suy đoán tên này có lẽ kẻ cầm đầu
Đối với đám người đằng đằng sát khí đe dọa mình, Thiếu nữ khuôn mặt vẫn không chút nào thay đổi, sau đó nàng động.
Đáp lại đám người đó, nàng khẽ khom người xuống, tay phải nắm chặt cây đỏ như máu Odachi, từ từ đem đao để nghiêng tại bên người, miệng nhỏ mở rộng rồi hít vào một hơi thật sâu.
Sau đó ở Hạo Nhiên không thể tin nổi ánh mắt, ngay khoảnh khắc thiếu nữ hít một hơi, thì mái tóc vàng mượt mà của nàng ta không gió mà bay, toàn thân của nàng ta từ cổ, mặt, trán, cánh tay, hắn thậm chí có thể xuyên quá bộ áo giáp của nàng cảm nhận được eo và bắp đùi đều cùng một lúc nổi đầy gân xanh.
Không chỉ cơ thể nàng ta mà trong tay nàng Odachi đao lưỡi dao, từ đỏ sậm biến thành đen nhánh, bên trên đao từ từ xuất hiện một làm hắc bạch luồng khí Đông Phương Thần Long.
Theo Hắc Bạch Thần Long xuất hiện, trên đao hắc bạch luồng khí càng ngày càng vượng, càng ngày càng ngưng thật, càng ngày càng nguy hiểm.
‘XXXXXXXX– Thức Thứ Chín – Thiên Khuynh’
Ở Hạo Nhiên ngẩn ngơ trước một màn kinh người của thiếu nữ, thì hắn bỗng trong mơ hồ nghe nàng ta lẩm bẩm một câu, và sau đó thiếu nữ một đao đột nhiên chém ngang.
Một đạo thẳng tắp đến tận trời cao kiếm khí từ đao chém ra tới, đen nhánh như mực, trắng như tuyết kiếm khí ngập cả trời cứ như là một tòa làm bằng hắc bạch năng lượng tháp cao.
Thông thiên triệt địa hắc bạch kiếm khí thậm chí còn đem hoàng kim bầu trời chém ra làm hai, tách ra đám mây làm ở đằng sau nó bầu trời tinh quang không có chỗ nào để che đậy.
Mà thân là công kích mục tiêu có cánh đám người, không có thể nào tránh thoát được một chiêu này.
“Khôngggggggg~!!!! ”
Oanhhhhhh~!!!!
Giống như loại nhỏ đầu đạn hạt nhân đạn đạo nổ mạnh giống nhau mắt thường có thể thấy được màu trắng sóng xung kích hướng ra phía ngoài khuếch tán.
Nổ mạnh trung tâm sinh ra năng lượng trong chớp mắt lan rộng ra hàng dặm đủ để làm một thành phố cỡ lớn trong nháy mắt bốc hơi, khoa trương đến mức liền ở ngoài hàng chục km cũng có thể dùng hai mắt thường cũng có thể nhìn thấy được cột sáng, đến cả ở trăm dặm ngoài cũng cảm nhận được sự chấn động dưới đất từ vụ nổ.
Kiếm khí giống thác nước giống nhau từ từ hạ cọ rửa mặt đất, trọng áp khiến mặt đất tầng tầng sụt xuống, bùn cát bay tán loạn, dễ dàng làm ra hố to như miệng núi lửa vậy.
Mà đứng ở cách không xa thiếu nữ Hạo Nhiên cũng không phải ngoại lệ, khoảng khắc một đao chém ra, hai mắt hắn đã bị hắc bạch ánh sáng bao phủ tầm nhìn, và rồi ý thức lầm vào bóng tối.
Hôooo~!!
Đứng ở trung tâm của rộng lớn đạt tới hàng chục dặm cái hố thiếu nữ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, không khí từ trong miệng nàng thở ra mà cô động đến mức mắt thường cũng có thể thấy được biến thành giọt nước rơi tích tích xuống mặt đất.
Sau đó nàng giống như nhớ tới cái gì đó, nhẹ nhàng xoay người nhìn phía sau lưng của mình, nhìn về vị trí Hạo Nhiên vừa đứng lúc nãy mà lẩm bẩm.
“Lúc nãy…”
“Mình hình như cảm thấy…. đã có ai đó đứng đó, hỏi mình cái gì thì phải…?”
Nhìn nơi mà Hạo Nhiên biến mất, thiếu nữ có chút không hiểu nói.
‘không thể nào, nếu có người đứng ở đó, thì Thần Nhãn của ta đã nhìn thấy kẻ đó từ lâu rồi’
Xong thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu phủ định lúc nãy kỳ ảo giác đó, tay nắm lấy không biết tên Odachi từ từ thu lại trong võ đao, nàng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, không một tiếng động từ từ rời đi.
……………………………
Tích Tích ~ Tích Tích ~ Tích Tích ~ Tích Tích ~ Tích Tích ~
“A----” Tỉnh ngủ lúc tâm tình là bết bát nhất đấy.
Im lặng lắng nghe bên tai tiếng nhạc báo thức, hạo nhiên tâm tình bực bội vươn tay nắm lấy không ngừng kêu vang tiếng báo thức chiếc NOKIA Đập Đá (Nokia 105)
Nắm lấy có chút lỗi thời ở năm 2020 này chiếc nokia Đập Đá (Nokia 105), im lặng mang theo có chút vô lực hai mắt nhìn trên màng hình 5:30 AM (sáng).
“Haizz”
Phiền muộn dùng tay rãi rãi như ổ quạ cái đầu mái tóc đen, sau đó hắn dùng sức ưỡn người ngồi dậy
A ––––
Một bên dùng tay đè nặng ngủ loạn đầu tóc một bên ngáp một cái.
‘Một ngày mới lại bắt đầu’
Trần Hạo Nhiên một bên mở ra nhập nhèm buồn ngủ hai mắt, một bên phát ra trầm thấp tiếng rên rỉ, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn bên cạnh hắn những chiếc giường khác, nhìn nằm trên đó không cùng huyết thống bốn đứa em (đệ đệ) của mình hình chữ đại (大) ngủ say như chết, trên miệng còn chảy xuống như có như không nước dãi.
“... Thiệt là”
Trần Hạo Nhiên nhìn cái cảnh này, miệng có chút ý cười lắc đầu vươn tay nắm lấy bị bọn nhóc đá xuống cái chăn, nhẹ nhàng không tiếng động đắp lại lên người chúng, làm xong Hạo Nhiên rón rén cố gắng không làm đánh thức bọn nhóc tiến vào phòng vệ sinh tập thể đánh răng rửa mặt duy nhất của trại mồ côi.
‘…lúc đó thật là một giấc mơ kỳ lạ’
Trong lúc đánh răng, làm ra như bực tức giống như lên tiếng sau bắt đầu nhớ lại giấc mơ, nhưng dù hắn cố thể nào thì không thể nào nhớ lại chi tiết của nó.
Mặc dù tò mò giấc mơ đó là cái gì, nhưng đối với việc mình không nhớ lại nổi giấc mơ hắn cũng không quá để trong lòng.
Không để ý giấc mơ kỳ lạ đó, hắn từ trong học tủ lấy ra một trong ba bộ quần áo duy nhất của mình đồng phục trường Đại Học Công Nghệ.
Thay xong quần áo, hắn đi từ từ ra gian phòng, tiếng tới giảng đường của nhà thờ.
……………………….
Ở giảng đường, ngay tại trung tâm của giảng đường, đứng trên bục giảng tầm khoảng 60 tuổi, tiêu chuẩn người Tây - Âu khuôn mặt cùng với cao lớn vóc dáng nữ tu, hai tay nắm chặc niệm lấy trong kinh thánh viết, giảng đang cho ngồi ở dưới đó im lặng lắng nghe Hạo Nhiên.
“Tình yêu thương hay nhịn nhục; tình yêu thương hay nhơn từ; tình yêu thương chẳng ghen tị, chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo, chẳng làm điều trái phép, chẳng kiếm tư lợi, chẳng nóng giận,…..”
(Kinh Thánh 13:4-8)
Hạo Nhiên hai mắt nhắm lại, nắm chặc hai bàn tay, ngồi trên ghế im lặng lắng tai nghe từ nhỏ đến bây giờ đã nghe không biết bao nhiêu lần Thánh Kinh.
“….chẳng nghi ngờ sự dữ, chẳng vui về điều không công bình, nhưng vui trong lẽ thật. Tình yêu thương hay dung thứ mọi sự, tin mọi sự, trông cậy mọi sự, nín chịu mọi sự. Tình yêu thương chẳng hề hư mất bao giờ. Các lời tiên tri sẽ hết, sự ban cho nói tiếng lạ sẽ thôi, sự thông biết hầu bị bỏ”
Amen!
Đọc xong dòng cuối cùng của Kinh Thánh, nữ tu như thể được phóng thích, cực kỳ không có hình tượng vươn vai, hoàn toàn phá hủy trước đó hình tượng thành kính tín đồ của nàng.
“Amen…”
Lắng nghe bên tai thánh kinh đã kết thúc, mở miệng tụng một câu Amen, Hao nhiên từ từ mở mắt, không chút nào ngạc nhiên nhìn nữ tu không biết từ khi nào đã ngồi xuống phía dưới bục giảng cái ghế dài, tháo xuống mũ choàng mình để lộ ra mái tóc vàng có chút bạc của nàng.
Ngồi xuống ghế nữ tu hoàn toàn làm lơ đây là một nơi chốn linh thiêng, nàng cực kỳ thông thạo trong túi lấy ra hộp thuốc lá, từ hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, sau đó nàng lục soát toàn thân người muốn lấy cái bật lửa, nhưng dù nàng tìm kiểu gì cũng tìm không thấy.
Ken, Phụt~
Đang khó chịu vì không tìm thấy cái bật lửa của mình thì bên tai nàng vang lên một tiếng kim loại quen thuộc không thể quen thuộc hơn được nữa.
Nữ tu nghiêng đầu nhìn không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh nàng Hạo Nhiên, trên tay còn nắm lấy đã bật lửa Zippo.
Hê! hê!
Thõa mãn cười cười nhìn cầm lấy bật lửa Zippo Hạo Nhiên
Nhìn năm xưa lúc nào chạy đi khắp phá phách, tụ tập bè phái cứng đầu không sợ chết tiểu tử nay đã bị mình dạy (điều) dỗ (giáo) thành công nay đã trở thành dù trời sập cũng có thể đỉnh được nam nhân.
Nhìn đang nhìn hắn mà cười cười mẹ Maria, lấy hơn 15 năm chung sống với nhau kinh nghiệm, hắn đại khái có thể đoán được nàng bây giờ đang suy nghĩ cái gì.
Lập tức hai mắt có chút khó chịu nhìn về phía nàng ta, nhưng hắn không có nói gì im lặng đem bật lửa Zippo tới trước điếu thuốc.
Maria nhìn Hạo Nhiên đã đưa tới trước mặt nàng bật lửa Zippo, nàng ai cũng không từ chối, nghiêng người đưa điếu thuốc vào ngọn lửa.
Hít!
Hô!
Maria miệng hút một hơi thật sâu, rồi thở dài ra, cảm nhận trong miệng vị thuốc, thỏa mãn cười cười.
“Con đi đây, nếu đi muộn hơn nữa là sẽ đến đó không kịp mất.”
Nhìn đang thõa mãn cười mẹ Maria, hắn mở miệng nói một câu, sau đó nhẹ nhàng đặt bật lửa Zippo ở bên cạnh Maria, rồi hắn nắm lấy để trên ghế áo khoác đen mặc lên người, chuẩn bị xoay người rời đi thì Maria nói.
“Hạo Nhiên, mặc dù đã nhiều năm rồi nhưng ta thật sự vẫn không rõ.”
“Tại sao con không đi MIT, Oxford, hay Harvard? mà lại chọn cái trường học nghèo nàn đó chứ?”
“Lấy tài trí của con, con có thể nhẹ nhàng tiến vào trong đó cơ mà.”
Mang theo cực kỳ thành thạo tiếng việt từ trong miệng nàng phát ra, Maria có chút không hiểu nhìn Hạo Nhiên.
“….không có gì đặc biệt, con… chỉ là…. có chút không nỡ thôi!”
Hồi tưởng về vài chuyện khó chịu trong quá khứ, Hạo Nhiên nói.
“….Vậy sao!?”
Biết nguyên nhân thực sự tại sao Hạo Nhiên không có chọn đi du học mà chọn ở lại S quốc, Maria thở dài nói.
“…Ừm.”
Hoàn toàn biết Maria biết hắn tại sao lại chọn ở lại, nhưng vẫn im lặng chọn không nói gì cả Hạo Nhiên nặng nề đáp.
“…”
“…”
Cả hai im lặng không nói gì, nhất thời không khí giữa hai người trở nên có chút nặng nề.
“…haizz, tùy con vậy, Hạo Nhiên.”
“Dù sao con cũng đã lớn rồi và ta đã không có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của con, những gì ta có thể làm là tôn trọng quyết định của con thôi”
Nghe những lời mẹ Maria vừa nói, Hạo Nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Con cảm ơn…m.…m”
Nói được một nữa, Hạo Nhiên trong lòng có chút phân vân, khó khăn, xưng hô Maria.
Nghe được nữa câu do dự của Hạo Nhiên, Maria trong lòng có chút mong đợi nhìn Hạo Nhiên.
“…Maria Sister”
Cuối cùng không thể vượt qua được bóng ma trong lòng mình Hạo Nhiên, hắn không thể một lần gọi maria là mẹ hơn 15 năm qua, cho dù cả hai người có hơn 15 năm tình cảm.
“Đúng rồi, bắt lấy!”
Trong lòng thất vọng Hạo Nhiên vẫn không thể gọi nàng là mẹ, Maria giống như nhớ tới cái gì đó, nàng từ trong túi áo của mình lấy ra một thứ ném cho Hạo Nhiên.
“Cái này…”
Hạo Nhiên cuối đầu nhìn thứ trong tay mình, trong lòng cực kỳ giật mình ngước đầu nhìn Maria nói.
“Khẩu AMT Hardballer này không phải rất quan trọng với Mẹ Maria sao?”
“Tại sao lại đưa cho con!?”
“không có gì cả ~…. Ta chỉ là cảm thấy hơn 15 năm qua, ta không có lần nào tặng cho con một món quà sinh nhật đàng hoàng, vừa hay hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của con.”
“Mà bản thân ta không có gì đáng giá, cũng không có tiền để mua quà cho con”
“Ngoài trừ khẩu súng thì ta cũng không nghĩ ra được thứ gì tặng cho con, nên ta nghĩ dùng nó làm quà tặng không thể thích hợp hơn”
‘Hơn nữa khẩu AMT Hardballer vốn nên thuộc về con, xem như là vật về nguyên chủ đi’
Im lặng không nói câu cuối cùng, Maria im lặng nhìn có chút ngẩn người nhìn nàng Hạo Nhiên.
“…Con…con… cảm ơn..”
Trong hơn hàng vạn từ ngữ, cuối cùng trong lòng cực kỳ hạnh phúc Hạo Nhiên hai mắt rưng rưng nghẹn ngào nói một câu cảm ơn.
“..con à…”
Nhìn hai mắt rưng rưng Hạo Nhiên, Maria đứng dậy ôm Hạo Nhiên vào lòng.
Cảm nhận cơn lạnh truyền tới từ trên người mẹ Maria, cảm nhận hai bàn tay chai sạn vì lâu năm cầm súng của nàng làm đau mình, Hạo Nhiên không chút nào ghét bỏ ôm lấy Maria, nhìn hai mẹ con ôm nhau, dù không cùng huyết thống, nhưng tình cảm họ dành cho nhau là thật, lập tức không gian xung quanh tràn ngập tình thương.
“Thôi, thôi… không ôm nữa, không ôm nữa, sến quá làm ta sắp sửa chịu không được muốn ói rồi đây.”
Ngay tại thời điểm không gian xung quanh tràn ngập tình thương thì lập tức bị Maria nói một câu làm cho hiếm có không khí tình thương của hai người lập tức vỡ nát.
“Thật tình, mấy thứ này quả nhiên không hợp với ta chút nào.”
Nói xong nàng xoay người đưa lưng về phía Hạo Nhiên từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc khác mà hút, không chút dấu vết lau đi trên mặt mình nước mắt.
Hừ…Hừ..Hừ..~
Nhìn đưa lưng về phía hắn mẹ Maria, Hạo Nhiên cười cười nhìn động tác vụng về của nàng, không có ý định đâm thủng diễn kịch vụng về của Maria, hắn xoay xoay vòng tròn Khẩu AMT Hardballer trên tay nói.
“Maria cũng thật là, ở cái nơi cầm súng S quốc này, thì có Sister (Tu Nữ) nào mà lại đi tặng cho con trai mình một khẩu súng lục cơ chứ.”
Nghe xong, Maria buồn bực nói.
“Nếu con không thích thì ta lấy lại…”
Nói xong, Maria liền làm bộ như muốn thu hồi khẩu súng đó lại.
“Nào~ Nào~..Con chưa từng có nói là con không muốn nó đâu.”
Nói xong, hắn cực kỳ thành thạo kiểm tra băng đạn bên trong khẩu AMT Hardballer rồi nhét nó vào trong che giấu túi tiền của áo khoác mà hắn đã cải tạo lại để có thể chứa đựng được súng lục sau khi hắn mua cái áo về.
Cảm nhận bên ngực có chút nặng nề, tiện tay sờ sờ cổ tay áo khoác, bên trong cổ tay áo là đã được cất giấu một cây mảnh khảnh dây thép.
Thứ này tuy rằng từ bề ngoài nhìn như là bị lòi ra ngoài một chút dây vải, không có gì đáng chú ý, nhưng thực chất chỉ là một loại ngụy trang đánh lừa thị giác, mảnh dây thép có thể làm được cùng loại lưỡi cưa giống nhau tác dụng, có thể cắt được khá nhiều thứ ví dụ như là cánh tay, cần cổ chẳng hạn.
Cảm nhận trên thân hai vật, trong lòng Hạo Nhiên có chút an tâm, sau đó hắn nói
“Maria nói xem, với khẩu súng trong túi áo của con, Maria không sợ con sẽ bị cảnh sát bắt sao!?”
“Hừ, Nhóc!?”
“Bị cảnh sát bắt!?”
“Ha~! Nhóc con…. lấy trình độ của nhóc mà còn bị lũ đó bắt được thì ta thấy nhóc tự mình seppuku (mổ bụng) tự sát là vừa rồi đó.”
Nghe Hạo Nhiên nói vậy, Maria khinh thường hừ một tiếng rồi nói.
“Rồi rồi…Con đi đây!”
Nói xong, hắn bước ra cửa rời đi, mang theo để bên cửa hành lý, chuẩn bị bước vào cuộc đời đại học của mình.
“Hạo Nhiên”
“Vâng?”
Nghe maria gọi mình, hắn nghiêng đầu nhìn nàng.
“Nếu có thể…con không cần phải lạnh lùng như vậy…”
“Một lần… dù chỉ là một lần, con hãy thử vươn tay ra giúp đỡ người khác thế nào!”
“….Vâng, con… sẽ cố..”
Nghe maria nói vậy, Hạo Nhiên im lặng nhìn nàng sao đó có chút khó khăn nói.
“Ừm, ta hiểu rồi, ta chỉ nói vậy thôi, con không phải miễn cưỡng mình”
“Vâng, hẹn gặp lại Maria”
Nói xong hắn quay đầu rời đi.
“Thượng lộ bình an”
Nhìn bóng lưng hoàn toàn rời đi của hắn, Maria im lặng lấy ra trong túi áo bức ảnh, nhìn bên trong bức ảnh tầm khoảng 30 – 40 cực kỳ trẻ tuổi mặc quân phục biệt kích nàng cùng với nữ nhân tầm khoảng 20 có khuôn mặt có 6 - 7 phần giống với Hạo Nhiên, cũng mặc một thân quân phục biệt kích trên tay cầm lấy hai khẩu AMT Hardballer, nhìn bức ảnh nàng nói.
“Đứa trẻ đó thật sự rất giống cô, Lotus (liên)”
“Lúc nào cũng vậy, im lặng không nói gì, lặng lẽ không để ai biết, một mình chịu đựng gánh nặng trên vai mình.”
“Thật khiến người khác không lúc nào mà không lo cho cuộc đời của nó”
Im lặng thu bức ảnh vào túi áo, sau đó đứng dậy chuẩn bị đánh thức mấy tên nhóc ngủ say kia.
……………………………….
‘Trại Mồ Côi Công Giáo Maria’
Đứng ở bên ngoài, tìm một góc không đáng chú ý nhìn nơi mình đã sống hơn 15 năm qua Hạo Nhiên, im lặng nhìn đám em sau khi tỉnh lại và biết hắn đã rời đi mà không chào tạm biệt mà khóc nhè.
Nhìn cảnh mẹ Maria vì dỗ bọn chúng luống cuống tay chân, Hạo Nhiên trong lòng thầm cười
‘Lần sau trở về, tuyệt đối sẽ không như hôm nay im lặng không nói’
‘Maria ….lần sau, lần sau gặp lại con nhất định sẽ nhìn vào mắt mẹ và nói hết mọi thứ với người’
Nghĩ vậy, Hạo Nhiên cười nhìn đang chỉ dạy lũ trẻ Maria, hắn im lặng xoay người rời đi, tiến tới cuộc đời Đại Học của mình.
Trong lòng mong đợi cuộc sống mới Hạo Nhiên, lại không hề hay biết đây sẽ là lần cuối cùng cả hai người gặp mặt nhau.
[To Be Continued]