“Được.”
Gần như Du Vãng trả lời Phương Kỳ Nhiên theo bản năng, thật ra dựa theo tính cách của Nguyệt Nhân Đao thì đáng lẽ nên nói “Được thôi” hoặc “Kể một câu chuyện liền muốn đuổi tôi đi?”, thế nhưng anh lại chỉ trả lời bằng một chữ “Được”.
Anh biết Phương Kỳ Nhiên chưa từng nói ra câu chuyện không vui này. Cậu tựa như con trai ngậm chặt miệng, muốn tách vỏ ra một lần nữa chỉ vì không biết những hạt cát chẳng mấy vui vẻ kia có được cậu tạo thành ngọc trai không.
Thành và bại, cả quá trình đều sẽ đớn đau. Du Vãng cực kỳ đau lòng cho Phương Kỳ Nhiên, nhưng cũng rất ghen tỵ cậu có thể mở rộng lòng với một “người xa lạ”.
Phương Kỳ Nhiên nhìn một lát rồi bỏ thêm thức ăn cho chó và nước cho Bí Ngô. Cậu mở cửa sổ trong phòng khách ra, không khí ngột ngạt pha lẫn làn gió tanh nồng bay thẳng vào mặt, từng giọt nước mát lành rơi vào bên má, không biết trời đã đổ mưa tự bao giờ.
Cậu không đóng cửa sổ lại, cậu vẫn nhớ trước đây bác sĩ từng nói khi bản thân ngây ngốc một mình thì nên cố gắng để mình ở trong môi trường thoáng khí.
Bí Ngô cong mông vùi đầu vui vẻ ăn. Phương Kỳ Nhiên thì vùi mình vào trong chiếc ổ mềm mại, to lớn của nó, yên tâm thoải mái mà tu hú chiếm ổ.
Sau đó, cậu lạch cạch gõ bàn phím nhỏ trên điện thoại, giải thích về cậu và niềm tự hào của mình với Nguyệt Nhân Đao – người theo cậu tưởng tượng là cực kỳ nóng nảy.
Du Vãng là học sinh nghệ thuật học lại, nguyên nhân anh học lại cũng là lý do mà nhiều học sinh học lại lựa chọn khi quay lại “bể khổ”, anh thi trượt.
“Cậu nói là cậu thi trượt hả?” Quả thật Phương Kỳ Nhiên sắp điên luôn rồi, quả táo ngậm trong miệng bị cậu cắn văng nước khắp nơi. Nếu như trong miệng cậu là một bộ răng giả thì phỏng chừng đã đáp thẳng lên khuôn mặt không biểu cảm gì của Du Vãng từ lâu rồi.
“Không thi đỗ trường mình mong muốn thì chẳng phải là thi trượt à?” Du Vãng buồn cười mà nhìn cậu một cái, không hiểu nổi sao Phương Kỳ Nhiên ăn một quả táo mà cũng có thể ăn một cách đằng đằng sát khí như thế.
Phương Kỳ Nhiên nuốt miếng táo trong miệng xuống, tức giận nói, “Mẹ tớ nói rõ ràng cậu đã đỗ khoa Mỹ thuật của đại học S, thi cao hơn nhiều điểm như thế thì tính là thi trượt gì hả?”
“Chí hướng không ở đó thì trường đại học nào cũng chẳng quan trọng. Sắp vào lớp rồi, để trưa cậu hãy thảo phạt tôi sau có được không?” Du Vãng đuổi cậu trở về, Phương Kỳ Nhiên hậm hực đứng lên, cảm thấy mấy ngọn cỏ trí tuệ trên đầu đều héo khô luôn rồi, cậu lầm bầm nói, “Loại nhân tài như cậu thật sự là cái loại biến thái từ bé đã cân nhắc xem nên học Thanh Hoa hay Bắc Đại có phải không? Tớ thay mặt toàn thể học sinh khinh bỉ cậu!”
Du Vãng chống tay lên trán cười đến mức run rẩy cả người. Trước khi giáo viên vào lớp thì anh lại vẽ thêm một Phương Kỳ Nhiên nho nhỏ trên giấy nháp, khoé miệng có răng nanh nhỏ, quanh đầu đều là lửa.
Anh đã vẽ mười mấy Phương Kỳ Nhiên nhỏ rồi, hỉ nộ ái ố, cười đùa, tức giận đều có cả. Mỗi ngày Phương Kỳ Nhiên đến đưa cho anh một bịch sữa thì Du Vãng liền đưa cho cậu một bức tranh coi như là phiếu cơm.
Lúc ăn cơm trưa, Phương Kỳ Nhiên vừa xem điện thoại vừa ăn. Bành Tráng trộm mất mấy miếng thịt mà cậu cũng không thấy, Du Vãng đá cậu một cái, “Ăn cơm.”
“Đây đây.” Tròng mắt Phương Kỳ Nhiên cũng không thèm di chuyển nhưng ngón tay thì lại gõ như bay, Bành Tráng cũng tò mò, “Làm gì thế? Yêu rồi à?”
Phương Kỳ Nhiên cất điện thoại đi, chọc chọc khay cơm rồi cắn một miếng, “Lê Tư đang tố khổ với tao, nói suy sụp đến mức muốn uống thuốc màu luôn rồi.”
Lê Tư là học sinh mỹ thuật cùng lớp với bọn họ. Vừa mới khai giảng chưa được bao lâu thì đã đi tập huấn mỹ thuật rồi, trước khi Du Vãng đến thì ba người Phương Kỳ Nhiên cùng với cậu ta và Bành Tráng chơi rất thân với nhau.
Bành Tráng không tò mò nữa, cậu ta xì một tiếng, “Nghe nói khu tập huấn của bọn họ là chỗ tốt nhất trong ngành rồi, ăn uống đều là buffet. Nếu nó muốn uống thuốc màu thì với thứ bọn mình đang ăn bây giờ chẳng phải là tao nên đi gặm bục giảng luôn à?”
Du Vãng bỏ chỗ thịt nạc ít ỏi vào trong khay thức ăn của Phương Kỳ Nhiên, không mặn không nhạt nói, “Tập huấn kinh khủng hơn cậu tưởng tượng nhiều, hơn nữa cậu ta cũng không phải đi luyện ăn cơm.”
“Đúng đó, người ta đây là đi luyện vẽ! Tao thấy mày cũng đừng nhớ thương bục giảng nữa. Mày mà ăn mất mẹ tao luôn thì không cứu được đâu.” Phương Kỳ Nhiên ngoài miệng báo xong mối thù trộm thịt nhưng vẫn hơi lo lắng mà hỏi Du Vãng, “Chỗ mà cậu giới thiệu cho cậu ta có đáng tin không vậy? Vì không đến nơi trường sắp xếp mà cậu ta đã cãi nhau với giáo viên hướng dẫn, cậu đừng hại chúng tớ cạch mặt nhau đấy.”
Du Vãng nhíu mày, cho miếng thịt cuối cùng vào trong miệng, “Chỗ đó là nơi ông nội tôi đầu tư, chắc chắn tốt hơn nơi trường học lấy ra để giữ người nhiều. Cậu đừng lo vớ vẩn, cậu ta mệt là bình thường, không phải tôi ngày nào cũng ngây người trong phòng vẽ đấy à?”
Phương Kỳ Nhiên ăn vài miếng đã xong, vừa lau miệng vừa không để ý mà nói, “Loại người khắp mình đều đầy virus nghệ thuật như cậu nâng tay thành tranh, tớ lo lắng cho cậu làm gì?”
“…” Du Vãng thực sự muốn đổ luôn thuốc màu vào miệng cậu.
Nói thì nói vậy nhưng ăn cơm xong Phương Kỳ Nhiên vẫn đi bộ đến quầy bán đồ ăn vặt mua một chai sữa chua nhét cho anh, “Vị óc chó đấy, bổ não.” Giờ nghỉ trưa Du Vãng đi thẳng đến phòng vẽ luôn. Học sinh nghệ thuật lớp 12 đều đã đến nơi huấn luyện, phòng vẽ trống không, các loại tượng thạch cao nửa người, đầu người nằm trên bệ cửa sổ, rèm cửa sổ lay động theo gió, cảnh vật chung quanh nhìn sao cũng thấy kỳ dị.
Bình thường chiều nào Du Vãng cũng ngây người trong này vẽ, chẳng có ai đến làm phiền anh. Đôi lúc, Phương Kỳ Nhiên sẽ nhân mười phút giữa hai tiết mà chạy như điên qua đưa cho anh chút đồ ăn vặt, thường là sẽ xô cửa xông vào, cậu tựa như sắp tắt thở mà nhét đồ ăn vặt cho anh, sau đó lại ba chân bốn cẳng chạy đi. Phòng học cách phòng vẽ rất xa, thật sự là làm khó cậu ngày nào cũng hổn hển mệt như cún.
Mà thứ mỗi ngày Du Vãng vẽ đầu tiên chính là quả táo bị cắn mất một miếng, anh không cần đến mô hình nhưng tất cả số táo vẽ ra đều giống hệt như nhau.
Ngoại trừ vỏ táo mang màu đỏ tươi mọng nước trong hồi ức thì còn có đôi môi dẩu lên vì tủi thân của Phương Kỳ Nhiên.