Trước đây bà Kỳ cảm thấy, nếu nói một câu về Phương Kỳ Nhiên thì chính là tính tình bướng bỉnh khiến người khác phiền vô cùng. Nhưng từ sau vụ náo loạn ngày hôm đó, Phương Kỳ Nhiên tựa như một chiếc xe đồ chơi bị rút hết pin vậy, đẩy cậu một chút thì cậu mới động đậy một chút, đẩy về nơi nào thì sẽ đi về phía đó, cực kỳ nghe lời, chỉ là nếu như không để ý đến cậu thì cậu có thể lặng yên không một tiếng động mà ngây ngốc đóng bụi ở nơi đó cả ngày.
Dáng vẻ này của cậu, bà Kỳ cũng không đành lòng mắng cậu nữa.
Gần sát kỳ thi đại học, Phương Kỳ Nhiên ăn sáng ở nhà. Bà Kỳ đặt sữa bò đã hâm nóng trước mặt cậu, cậu cũng không tìm cách từ chối, bưng lên ừng ực uống hết, để lại một vòng râu màu trắng bên miệng. Bà Kỳ nói, “Mẹ xào cho con hai món, để ở trong hộp giữ nhiệt, buổi trưa đem đến nhà ăn mà ăn. Trong cặp sách có táo và bánh bích quy, buổi chiều đói thì lót dạ.”
“Không cần đâu, ăn ở nhà ăn là được rồi. Ba mẹ, con đi đây, lát nữa mẹ lái xe cẩn thận.” Phương Kỳ Nhiên lau miệng, đeo cặp sách lên lưng rồi ra ngoài. Trên tay cậu vẫn còn đang cầm bảng từ đơn để học thuộc khi lên xe buýt.
Đợi cậu ra khỏi nhà rồi, bà Kỳ hệt như quả bóng bị xì hơi mà tựa lên lưng ghế ngồi, ánh mắt mờ mịt, “Lão Phương, dù sao thì em vẫn cảm thấy con trai không còn là con trai của chúng ta nữa rồi.” Ba Phương cũng thở dài, ôm chặt vợ vào lòng. Vợ chồng già hai người đã bên nhau gần hai mươi năm, rất ít khi có hành động thân mật giữa ban ngày ban mặt như vậy. Nhưng vào giờ phút này khi ông thể hiện lại vô cùng tự nhiên, bà Kỳ vùi vào bả vai ông, người phụ nữ trước giờ luôn cứng rắn cũng đã đỏ viền mắt, “Phải làm sao với nó đây?”
Phương Kỳ Nhiên học cực kỳ chú tâm. Mọi người đã bắt đầu mặc áo ngắn tay rồi, Bành Tráng nhìn lớp vải phía sau lưng Phương Kỳ Nhiên được hai mảnh xương bả vai gầy yếu chống đỡ thì trong lòng rất khó chịu. Lê Tư đã đến lớp năng khiếu rồi, bọn họ cũng không đi tìm cậu ta nữa, bởi vì thật sự không biết phải nói gì với cậu ta.
Chiếc bàn của Du Vãng đã trống rỗng rồi, ngày đó Phương Kỳ Nhiên nhìn thấy trợ lý đợi mẹ cậu tan lớp ở trên hành lang. Người khác đã đứng dậy rồi nhưng cậu lại ngồi xuống trong ánh mắt khó hiểu của cả lớp. Tiếng chuông tan học reo cũng không khiến cậu động đậy, ngòi bút ngừng lại tạo thành một chấm đen trên nét bút cuối cùng của chữ “Giải”. Trước mắt cậu đột nhiên tối sầm lại, một ngón tay với khớp xương thon dài chỉ lên giấy nháp của cậu, “Thử vẽ một trục hàm số xem nào?”
Phương Kỳ Nhiên cảm thấy nhịp tim cũng ngừng đập luôn rồi, ngẩng đầu nhìn thì lại không phải là khuôn mặt kia. Anh trợ lý ôm một tập tài liệu mỉm cười với cậu, hình như đang đợi Phương Kỳ Nhiên nói điều gì.
“Anh ấy đã đi chưa ạ?” Phương Kỳ Nhiên hỏi.
“Sắp rồi.” Dường như anh trợ lý cố ý đến để nói với cậu hai chữ này, anh ta lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi áo ra đưa cho cậu, “Tạm biệt.”
Phương Kỳ Nhiên nhìn thấy bà Kỳ đứng ở cửa lớp nhìn anh ta nhưng lại không qua ngăn cản. Anh ta bỏ tờ giấy vào trong hộp bút, vẽ một trục hàm số hình chữ thập lên trên giấy nháp.
Du Vãng nhất định phải đi, các trường nổi tiếng trong nước sẽ không nhận thiên tài đã từng gian lận, Du Vãng cũng không thể chịu uất ức mà vào các trường học nhỏ đâu. Nhà bọn họ sẽ đưa anh đi đến thế giới bên ngoài còn rộng lớn hơn. Cậu vẫn còn nhớ ngạo khí lơ đãng trên khuôn mặt lúc Du Vãng nói “Chí không ở đây”.
Chó sữa nhỏ lớn rất nhanh, Phương Kỳ Nhiên đặt tên cho nó là “Bí Ngô”. Bởi vì Du Vãng vẫn luôn ăn không biết chán món cháo bí ngô trong trường.
Cậu còn từng nói chuyện với Lê Tư một lần. Hai người mỗi người một chai hồng trà lạnh, trong buổi chiều yên tĩnh, ngồi đối diện với nhau ở phía trước bảng dán thông báo. Lê Tư kể lại qua loa đầu đuôi sự việc cho cậu, còn về phần lời xin lỗi của cậu ta thì Phương Kỳ Nhiên chưa đáp lại.
Phương Kỳ Nhiên biết nỗi khổ trong lòng Lê Tư, nhưng cậu không muốn, cũng không thể hiểu và thông cảm. Cậu nói với Lê Tư một câu cuối cùng, mang theo hơi lạnh thấm vào ruột gan của hồng trà lạnh, “Lê Tư, tự giải quyết cho tốt.”
Sau này cậu ta nên đi trên con đường nào, Phương Kỳ Nhiên cũng không còn hứng thú muốn biết nữa.
Phương Kỳ Nhiên chưa nói với bất cứ ai chuyện này, cậu bắt đầu mất ngủ, không ngủ được từ đêm này qua đêm kia. Bản thân cậu cũng không để ý, không ngủ được thì dậy đọc sách, làm đề. Hôm nào cũng ăn hết sạch không còn một hạt cơm, cậu không còn chia sẻ sữa buổi sáng cho bất kỳ ai nữa, nhưng cậu lại không chịu ăn táo.
Thế nhưng mỗi lần ăn xong cậu lại nôn ra, sau đó sau khi ăn xong không lâu sẽ cảm thấy buồn nôn, nôn đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa bên trong nhà vệ sinh, bữa sau lại vẫn ăn như vậy không thay đổi gì.
Cậu thậm chí còn bất giác mà suy đoán, nói không chừng Du Vãng đang để lại cơ sở ngầm trong lớp, nếu như cậu không ngoan ngoãn thì anh sẽ không yên lòng ra đi.
Bà Kỳ không thu điện thoại của cậu, mà cậu lại không buồn chạm vào. Màn hình khóa của điện thoại là tốc ký sườn mặt mà Du Vãng vẽ cho cậu, trong đó có một hàng chữ lạc khoản nho nhỏ được viết vào, gọi là:
Nhiên Nhiên của anh. Cậu sợ nhìn thấy rồi thì sẽ không nhịn được mà gọi điện thoại cho anh, bảo anh đừng đi nữa.
Tờ giấy mà trợ lý đưa cho cậu, cuối cùng Phương Kỳ Nhiên cũng đã cố lấy dũng khí mở ra xem. Cậu đã kéo dài mấy ngày rồi, chính là đợi Du Vãng đi rồi mới mở ra, ai biết được tin tức về lịch bay được viết trên giấy lại vừa vặn vào ngày hôm đó. Phương Kỳ Nhiên cụp mắt, thừa số không an phận bên trong cơ thể lại bắt đầu quấy phá.
Cậu nhớ Du Vãng lắm, nhớ đến mức đêm khuya không thể ngủ. Nước mắt rơi trên ngòi bút, nhuộm lên nét chữ, sau khi cậu thử vẽ một vòng tròn thì tay run đến mức ngay cả bút cũng không cầm nổi.
Rối rắm cả một tiết học, Phương Kỳ Nhiên đi đến phòng làm việc, bà Kỳ nhìn thấy cậu đi vào thì mắt sáng lên, “Đói rồi hả? Mẹ đã mang cho con…”
“Thưa cô, con muốn xin nghỉ. Con chắc chắn có thể trở về trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu.” Phương Kỳ Nhiên nói. Cánh tay lấy đồ trong ngăn kéo của bà Kỳ dừng lại, bà nhìn vành mắt ngày càng đen của Phương Kỳ Nhiên, cuối cùng lấy bút ra viết một tờ giấy chứng nhận ra vào. Bà không hỏi Phương Kỳ Nhiên đi làm gì, chỉ thấp giọng dặn dò, “Đi đường cẩn thận.”
“Cảm ơn cô.” Hai tay Phương Kỳ Nhiên nhận lấy, ngay một giây khi bước ra khỏi cửa văn phòng thì bắt đầu chạy như bay.
Sân bay quá lớn, Phương Kỳ Nhiên không biết cửa đăng ký quốc tế ở đâu. Đầu đầy mồ hôi mà tìm cả nửa ngày, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy Du Vãng đang đeo túi ở cửa một lối đi vắng người.
Phương Kỳ Nhiên nấp sau cây cột, đôi mắt đỏ hồng, “Sao lại gầy đi nhiều như thế chứ…” Cậu muốn khóc, nhưng lại không mang giấy, chỉ đành dùng sức hít mũi. Ai biết tiếng động này lại khiến cho cậu bị lộ, Du Vãng tựa như cảm ứng được mà quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ trốn phía sau cây cột chỉ lộ ra mỗi cái đầu của cậu thì trái tim anh đập loạn, mũi anh chua xót. Cụ Du dùng cây gậy ba-toong đẩy phía sau người anh một cái, “Muốn đi thì đi đi, đừng có kéo dài thời gian.”
Phương Kỳ Nhiên nhìn thấy Du Vãng xuyên qua đám người đưa tiễn sải bước về phía cậu. Cậu chậm chạp định đi nhưng Du Vãng lại nhanh như hổ vồ mồi mà túm lấy vai cậu, sức lực mạnh đến nỗi khiến cho cậu nhíu mày, “Phương Kỳ Nhiên, chỉ cần em nói một câu ở lại, anh sẽ không đi đâu nữa.”
Giọng nói của Du Vãng mang theo run rẩy không dễ nhận ra. Phương Kỳ Nhiên lau mặt một cái, dùng một tay ướt át nắm lấy cổ tay căng chặt của Du Vãng. Cậu không nỡ mà vuốt ve mãi, giọng nói nghẹn ngào, “Đừng làm loạn nữa.”
Không ai trong bọn họ nói tạm biệt, cũng không có những cái ôm và nụ hôn lúc chia tay. Du Vãng bước nhanh rời đi, cuối cùng rốt cuộc cũng không chịu nổi mà ngoảnh lại, Phương Kỳ Nhiên che khóe miệng vẫy tay với anh.
Kể xong câu chuyện này, Phương Kỳ Nhiên cũng thấy hơi mệt. Bí Ngô dụi lên người cậu, thân thể ấm áp đem cho cậu chút an ủi. Cậu hôn lên đầu chó nhỏ một cái, cử động ngón tay tê mỏi một chút rồi gửi kết cục câu chuyện cho đối phương.
“Tôi và anh ấy không ai nói tạm biệt, cũng chưa ai nói lời chia tay.”