Lúc Bành Tráng gọi điện đến thì Phương Kỳ Nhiên mới vừa dạy xong tiết cuối cùng, cậu đang ngồi trong văn phòng xoay chiếc cổ mỏi nhừ. Tối qua lúc Du Vãng đi vệ sinh trở về thì đột nhiên đặt tay dưới cổ cậu, sáng nay lúc cậu thức giấc thì phát hiện ra mình đã bị sái cổ rồi.
“Nhiên Nhiên ơi!” Giọng Bành Tráng như tiếng chuông vang, mỗi lần Phương Kỳ Nhiên đứng gần nghe nó nói chuyện đều có cảm giác mình sẽ bị chấn động não. Cậu đưa điện thoại cách xa một chút rồi hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay cửa hàng mới nhà tao khai trương, mày với nghệ thuật gia chưa đến tham quan nên tối nay sang ăn khuya đi!” Bành Tráng trả lời. Phương Kỳ Nhiên liếc mắt thấy đã đến giờ tan làm, cậu bắt đầu thu dọn đồ vật linh tinh, “Được, mày cứ chọn địa điểm đi, tối nay gặp.”
Cậu về dạy lại trường cũ cũng đã hơn hai tháng rồi. Những giáo viên trước kia người thì về hưu, người thì chuyển sang giữ các chức trong ban giám hiệu, chỉ có mỗi mình giáo viên dạy cậu môn Toán số dù đã hơn năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn dạy học, vẫn còn mang theo các em sau này tốt nghiệp thành người.
Phương Kỳ Nhiên nhớ đến lúc dự giờ vào hôm nay, một thầy giáo beo béo từ cửa sau chạy vào tìm một góc phòng ngồi xuống, dáng vẻ lúc thầy giơ bàn tay nắm chặt cổ vũ cậu khiến cậu bật cười. Cậu dạy Anh văn, cả giờ học ông đều cười với cậu, chắc cũng chẳng nghe hiểu cậu đang nói gì đâu.
Du Vãng đứng ở bên cửa trên hành lang trưng bày tranh bàn chuyện với khách hàng. Phương Kỳ Nhiên dừng xe điện ngay bên cạnh vạch kẻ đường hình răng cưa, Du Vãng mỉm cười với cậu còn vị khách thì đã xoay người rời đi rồi. Phương Kỳ Nhiên cởi mũ bảo hiểm rồi bước đến hệt như một ông chủ bất lương, “Hôm nay bán được nhiều tranh không?”
“Ba bức, vị khách kia muốn mua bức tranh trái táo nhưng anh chưa đồng ý.” Anh đưa tay lên xoa xoa cổ Phương Kỳ Nhiên, “Còn đau không?”
Phương Kỳ Nhiên khó khăn xoay xoay hai lần, “Đêm nay anh phải massage cho em! Em đi tắm trước đây, trên người toàn bụi phấn thôi. À, tối nay đến chỗ Đại Tráng ăn khuya đó.”
“Thầy Phương à, giọng điệu này của em hơi kì kì đó.” Du Vãng tựa bên cửa phòng tắm, Phương Kỳ Nhiên vứt quần áo bẩn từ trong khe cửa ra, hung hăng hỏi, “Vậy có massage hay không?”
Du Vãng nhặt mớ quần áo dính đầy bụi bị cuộn tròn lại, ném vào trong máy giặt, “Làm chứ, làm chứ.”
Nếu phải ăn khuya thì cơm tối cứ ăn tạm thứ gì đó là được rồi. Du Vãng hâm nóng cháo vừa mang từ tủ lạnh ra rồi trộn một phần salad, anh vừa mới chuẩn bị xong thì Phương Kỳ Nhiên đã bước ra. Cậu cởi bỏ đi bộ tiểu âu phục dùng khi lên lớp, thay bằng bộ đồ ngủ cotton dài tay trông thật mềm mại. Du Vãng gắp tôm đã bóc vỏ sang cho cậu hết, Bí Ngô thì ở dưới bàn mài răng, Phương Kỳ Nhiên không mang tất, hai chân cậu nhẹ nhàng đặt trên lưng nó.
“Hồi chiều cô với chú có sang đây, hai người họ mang nhiều đồ ăn lắm đấy.” Du Vãng lên tiếng, Phương Kỳ Nhiên đang vui sướng húp cháo nghe thấy thế thì ngẩng đầu hỏi, “Hai người họ đến sao lại không gọi điện cho em?”
“Cô lười gọi, lại phiền em phải xin nghỉ dạy.”
Phương Kỳ Nhiên húp xong chén cháo, đưa chén cho Du Vãng rồi nhíu mày hỏi, “Phiền gì chứ? Lần trước em cũng đổi một tiết học để cùng ăn cơm với hai người họ mà.” Du Vãng lại đưa cho cậu một chén nữa, cười bảo, “Cô nói em thường không đợi được. Với cả hôm nay là ngày em có tiết dự giờ mà, không phạm phải sai lầm nào chứ?”
“Sao có thể được, em cảm thấy chức vụ giáo viên ưu tú của tháng đã là của mình rồi. Anh không thấy được vẻ mặt của lãnh đạo hôm nay đâu, lúc em dạy xong thì họ cười hệt như đang tuyển rể vậy.” Phương Kỳ Nhiên lại phơi phới, Bí Ngô bị cậu giẫm lên bắt đầu kháng nghị, nhóc xoay đầu lại liếm đầu ngón chân cậu khiến cậu bị nhột mà cười hô hố.
Ăn cơm xong Du Vãng đi rửa chén, Phương Kỳ Nhiên bám theo phía sau quấy rối. Du Vãng vẫy bọt nước lên mặt cậu rồi bảo, “Qua chơi với Bí Bí đi.” Phương Kỳ Nhiên ôm cánh tay nổi đầy da gà, vừa đi vừa lên tiếng, “Tật xấu thích gọi từ láy của anh không chữa được nữa rồi.
Bí Bí, eo, nghe buồn nôn chết đi được.”
Con trai Bí Bí được cho ăn uống no say nên không thèm phản ứng gì với Phương Kỳ Nhiên. Cậu liếc nhìn thời gian, giờ vẫn còn quá sớm để ăn khuya nhưng lúc này lại chẳng có việc gì để làm cả. Cậu vòng qua vòng lại hai vòng ở phòng khách sau đó rất có đạo đức nghề nghiệp mà về phòng sửa bài kiểm tra.
Đợi Bành Tráng gửi địa chỉ qua thì cậu đã kéo Du Vãng ra ngoài rồi. Phương Kỳ Nhiên bị mấy bài kiểm tra làm đau cả mắt, dọc đường đi còn lầm bầm, “Đám nhóc này không sửa đổi được rồi, tức chết em thôi! Ban nãy có đứa học sinh viết gì anh biết không?
My English is very no, em thấy cả người nó đều
very no hết rồi!”
Du Vãng cảm thấy lúc cậu lầm bầm lầu bầu rất đáng yêu, trước lúc dừng xe thì sán lại gần hôn cậu một chút rồi an ủi, “Thầy Phương đừng tức giận quá.” Phương Kỳ Nhiên đã quá quen với việc được anh hôn, lúc xuống xe còn bảo, “Thật là… Không cần mong học sinh của em trông đẹp trai như anh đâu, chỉ cần có một nửa sự đáng tin như anh là được rồi.”
Bành Tráng ngồi trong quán ăn đêm bắt chéo chân rồi rung rung. Trên bàn ăn chất một đống lớn, Phương Kỳ Nhiên đi đến ngồi xuống, cậu tựa như đang hạ thánh chỉ, “Ái khanh Tráng, thả bụng mặc sức ăn đi.” Xém chút nữa Bành Tráng đã ấn tàn thuốc lên mặt cậu, nó liếc mắt xem thường, Du Vãng đứng phía sau cậu khẽ gọi, “Đừng bắt nạt người khác.”
Đầu tiên là chúc mừng Bành Tráng mở chi nhánh mới rồi lại cảm khái, đầu năm nay mổ lợn cũng có tiền quá chứ. Phương Kỳ Nhiên uống một ly bia sau đó Du Vãng cản lại không cho cậu uống nữa, lấy một cốc nước chanh cho cậu.
Bành Tráng liếm bọt bia bên khóe miệng đi, nó trầm mặc một lúc rồi nói, “Hôm nay lúc khai trương Lê Tư có đến đây.”
Phương Kỳ Nhiên sửng sốt, cậu cúi đầu thổi đi miếng tiêu trên chân gà sau đó hỏi lại bằng giọng điệu khá bình thản, “Thế à? Nó dạo này thế nào rồi?” Ở dưới bàn, Du Vãng nhéo nhéo chân cậu, Bành Tráng cắn một xâu thịt nướng rồi bảo, “Trông cũng ổn, hơi béo một chút. Nó ngồi chơi trong cửa hàng một lúc, không đợi được hai đứa mày thì đã đi rồi.”
“Aiii.” Phương Kỳ Nhiên không giả vờ nữa, lông mi cậu rủ xuống, cậu không thèm ăn chân gà nữa hỏi, “Nó với mày nói chuyện gì thế?” Bành Tráng liếc nhìn sắc mặt của Du Vãng, đối phương khẽ gật đầu nó mới dám đáp lời Phương Kỳ Nhiên, “Nó hỏi Du Vãng có về chưa, hỏi mày dạo này thế nào rồi. Nó thì cùng người ta hợp tác mở một lớp học ngoại khóa phụ đạo ở thành phố bên cạnh, dạy mấy đứa nhỏ vẽ tranh.”
“Tốt quá rồi.” Phương Kỳ Nhiên đáp lại. Bành Tráng không chịu nổi dáng vẻ tiu nghỉu của cậu, nó đổi sang đề tài khác ngay. Ba người trò chuyện với nhau thật lâu, vì hôm sau là cuối tuần nên không ai lo lắng phải về nhà nghỉ ngơi đi làm.
Rõ ràng chỉ uống một ly bia thôi nhưng Phương Kỳ Nhiên lại cảm thấy cả người mềm nhũn hệt như mình đã say rồi. Về đến nhà cậu liền nằm nhoài lên sofa không thèm cử động, Du Vãng biết trong lòng cậu không thoải mái nên đi đến bên cạnh sờ sờ đầu cậu, “Tắm chung không? Khắp người toàn là mùi.”
“Anh bế em đi.” Phương Kỳ Nhiên lập tức mở kỹ năng làm nũng, Du Vãng cởi áo khoác của hai người ra, bế Phương Kỳ Nhiên đang ủ rũ vào phòng tắm. Nước tắm đã được anh thả đến nửa bồn, Phương Kỳ Nhiên cởi quần áo ra ngồi vào bên trong ôm đầu gối, Du Vãng ở phía sau ôm lấy cậu, hai tay anh đặt lên vai cậu, “Đừng khó chịu nữa, trước kia ông nội từng nói anh quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thôi.” Ý tứ của anh là dù không có chuyện của Lê Tư thì anh cũng chẳng thể làm việc thuận lợi được.
Phương Kỳ Nhiên vốc một nắm nước rửa mặt, cậu rầu rĩ nói, “Xin lỗi anh.” Du Vãng dán sát vào bờ lưng bóng loáng của cậu, ấn cả người cậu về phía mình, “Không liên quan gì đến em cả, đừng xin lỗi lung tung như vậy.” Tay anh còn đang giữ chặt vai Phương Kỳ Nhiên, cậu bị anh làm cho rên khẽ, lúc thân thể cậu từ từ nóng lên thì Du Vãng lại hôn vào hõm cổ cậu, “Tối qua em bảo em có tiết dự giờ nên không cho anh động vào em. Ngày mai là cuối tuần rồi, anh sẽ mặc kệ không thèm quan tâm đến.”
Một tiếng “ào” vang lên, Phương Kỳ Nhiên từ trong nước đứng lên, cậu xoay người ngồi lên đùi Du Vãng, hai tay quấn quanh cổ anh đáp trả, “Anh không thèm quan tâm thì em cũng không thèm quan tâm luôn. Dù sao cuối tuần giáo viên không phải lên lớp, hành lang trưng bày tranh cũng không cần mở cửa, em cũng chẳng cần quan tâm đến thứ gì cả.”
Du Vãng nheo mắt lại, một tay anh nâng sau gáy cậu làm cậu phải ngẩng đầu lên, môi của anh đặt lên hầu kết tinh tế của Phương Kỳ Nhiên rồi liếm láp. Phương Kỳ Nhiên ngửa ra sau lại bị tay anh giữ lại, “Du Vãng…”
“Hửm?” Du Vãng phát ra một tiếng nghi vấn mơ hồ, tay anh đưa xuống eo cậu xoa xoa. Trong nước có thêm sữa tắm và tinh dầu, hai tay Du Vãng đã khá trơn trượt. Anh ngẩng đầu lên trao đổi với Phương Kỳ Nhiên một cái hôn tràn ngập hơi nước, “Sao thế?”
“Em yêu anh…” Đôi mắt Phương Kỳ Nhiên ngập nước, Du Vãng không biết được cậu đang khóc hay nước rơi vào mắt cậu. Phương Kỳ Nhiên ôm lấy cổ anh, môi cậu đặt lên vành tai anh. Động tác trên tay Du Vãng vẫn không ngừng nghỉ, từ trên đôi vai rơi xuống cặp đùi mượt mà. Khắp người Phương Kỳ Nhiên như nhuộm một màu hồng nhạt, tiếng rên khe khẽ tinh tế của cậu vang lên, lại như sợ Du Vãng không nghe được, “Em yêu anh… Vẫn luôn mãi yêu anh…”
Du Vãng không cho cậu xin lỗi cậu liền đổi thành một phương thức khác. Du Vãng bị tiếng nỉ non của cậu trêu chọc khiến cho bên dưới cương cứng, anh cúi đầu cắn vào đầu v* đã sớm bị ép căng cứng lên khiến Phương Kỳ Nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó lại cúi xuống hôn lên lại đầu v* đó, “Đau… A…”
Cuối cùng lại không muốn làm cậu đau, Du Vãng liếm lên nơi đã bị cắn đỏ lên kia làm Phương Kỳ Nhiên run lên một hồi. Tay anh trượt xuống thứ đã dựng đứng lên của hai người họ, giọng Du Vãng khàn khàn dụ dỗ, “Nhiên Nhiên, cầm của anh đi.”
Tay Phương Kỳ Nhiên run run luồn vào trong nước, cậu cùng Du Vãng xóc lọ. Cậu cắn chặt môi dưới sau đó bị đầu lưỡi của Du Vãng trêu chọc phải hé miệng. Tiếng nước bên dưới không ngừng vang lên, môi lưỡi quấn lấy nhau cũng dần dần vang lên tiếng nước. Phương Kỳ Nhiên cắn đầu lưỡi Du Vãng rồi rên khẽ một tiếng, cậu đỏ mặt kề sát lên vai Du Vãng rồi nhỏ giọng bảo, “Kỹ thuật của anh cũng tốt quá rồi đó…”
“Lúc trước… Quá nhớ em.” Du Vãng liếm một vòng quanh tai cậu, anh ưỡn ưỡn eo, “Em đừng dừng lại, anh không chê kỹ thuật của em kém hơn anh đâu.” Phương Kỳ Nhiên tức giận cắn anh một cái, trên vai còn lưu lại một dấu răng tròn tròn, động tác trên tay lại không theo một trình tự nào. Du Vãng thở hổn hển, có hơi dở khóc dở cười, “Em yêu à, em vẫn nên dừng lại thì hơn…”
Anh đưa tay với lấy một cái chai trên kệ, Phương Kỳ Nhiên lại giả vờ làm một bé mù không phát hiện ra. Du Vãng ôm lấy cậu nửa quỳ xuống, tay anh dính đầy chất lỏng đẩy cánh mông của cậu ra, ngón tay vây chặt quanh động nhỏ. Phương Kỳ Nhiên khẽ rên lên, vì bồn tắm khá trơn trượt khiến cậu không khuỵu gối được phải nằm vào lòng Du Vãng, eo cậu nhũn ra dần hạ thấp xuống, tay Du Vãng gảy cái mông đầy thịt trơn bóng của cậu. Ánh mắt anh dần tối đi, nếu Phương Kỳ Nhiên nhìn vào mắt anh thì cậu có thể sẽ thấy được ngọn lửa dục vọng đang cháy hừng hực trong ấy. Cậu không biết được rằng dáng vẻ eo nhũn mông vểnh của mình chòng ghẹo người khác đến mức nào.
Đợi Du Vãng mở rộng xong xuôi thì anh lại ngồi xuống, đỡ eo Phương Kỳ Nhiên từ từ ngồi lên. Thật ra dù mở rộng như thế nào thì ban đầu mới vào lúc nào cũng có trở ngại cả. Hai tay Phương Kỳ Nhiên chống lên cơ ngực của anh, cậu cảm nhận được tay mình đang chống lên hai đầu v* cương cứng của anh nên má cậu nóng bừng lên, cậu cúi gần xuống hôn lên mi tâm đang nhíu chặt kia, hít sâu một hơi thừa thế xông lên ngồi xuống.
“A…” Du Vãng và cậu cùng ngâm khẽ một tiếng, Phương Kỳ Nhiên đẩy trán anh ra, hai tay nhẹ nhàng đặt lên cơ ngực anh, đong đưa lên xuống eo với biên độ nhẹ, “Ưm… A a…” Du Vãng nắm chặt lấy eo cậu, phối hợp đẩy về phía cậu, tay anh lưu luyến trên làn da mịn màng của cậu. Tiếng nước lớn dần, bọt nước rơi xuống gạch men bên ngoài bồn tắm, vỡ vụn thành những giọt nước nhỏ li ti. Tiếng rên rỉ của Phương Kỳ Nhiên cũng dần nhỏ lại.
Mãi cho đến tận khi tiếng nước dừng lại rất lâu thì Phương Kỳ Nhiên đã được lau khô, nằm nhoài trong chăn. Cậu đang đợi Du Vãng dọn dẹp hết mọi thứ rồi lên giường, trong lúc đợi chờ vẫn còn cầm điện thoại lướt weibo. Trò hề lúc trước với Nguyệt Nhân Đao mang lại kha khá fan, còn lại là một vài người tình cờ khen Bí Ngô. Bình thường Phương Kỳ Nhiên hay giới hạn người trong nhắn tin riêng, thế mà đã lâu như vậy rồi Nguyệt Nhân Đao vẫn chưa bị đá ra ngoài, cậu nhấn vào, vẫn là tin nhắn mấy tháng trước mình nhắn cho tên ấy. Ngày đầu tiên khi cậu tỉnh lại trong lồng ngực Du Vãng thì phát hiện khuya hôm trước Nguyệt Nhân Đao gửi cho cậu một tin nhắn.
“Hai người đã như thế mà vẫn không chịu chia tay, tôi phục hai người rồi.”
Phương Kỳ Nhiên nhắn lại một câu cảm ơn, nhưng mà đến tận bây giờ tên ấy vẫn chưa thèm đọc.
Lúc Du Vãng trở về phòng ngủ thì Phương Kỳ Nhiên đã ngủ rồi, trong tay cậu còn nắm chặt điện thoại. Anh cầm lên thì màn hình sáng đèn, anh nhìn thấy ba chữ Nguyệt Nhân Đao thì có hơi khó xử. Anh không tính nói cho Phương Kỳ Nhiên biết đến chuyện này, nếu không Bành Tráng cũng sẽ bị liên lụy theo.
Đúng thế, chủ weibo đăng bài đăng trúng thưởng kia chính là Bành Tráng. Phương Kỳ Nhiên có đánh chết Bành Tráng cũng không nghĩ đến, cậu bị “heo” mà cậu cảm thấy thành thật nhất – Đại Tráng hãm hại. Dù sao bây giờ cũng là thời đại internet, thủ đoạn PR quảng cáo cũng khá nhiều, đầu óc Bành Tráng lại lanh lợi nên trên weibo cũng đã có chút danh tiếng.
Du Vãng giật giật ngón tay, anh quyết định xóa Nguyệt Nhân Đao ra khỏi danh sách fan của Phương Kỳ Nhiên để giả trừ tai họa. Dù sao tài khoản này là lúc anh mới về nước Bành Tráng đã đăng ký cho anh, anh còn hy vọng Phương Kỳ Nhiên có thể đăng lên vài tấm ảnh tự chụp ai ngờ trên hình không phải chó thì vẫn là chó. Anh thất vọng đến mức không muốn nhấn nút like nên Phương Kỳ Nhiên mới không quen biết anh.
Sau khi tiêu diệt hết mọi chứng cứ thì anh bắt đầu ôm lấy Phương Kỳ Nhiên đã đổ mồ hôi vào lòng, hôn lên gò má ửng đỏ của cậu, “Em yêu ngủ ngon nhé.”
~ TOÀN VĂN HOÀN ~