Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 125

[125] – Phòng điều tra đặc biệt (7)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Mấy chú gấu trúc vì trận động đất vừa rồi mà được đổi nhà mới cũng không bị ảnh hưởng gì mấy.

Nếu nói chuyện gì thực sự thay đổi, vậy chính là Tả Ngôn cuối cùng cũng không gặp mục tiêu nữa.

Mà cậu cũng có mộ tên gọi mới, “Bé gấu trúc đang yêu đơn phương kia”.

Xuyên qua cửa kính thuỷ tinh có thể bắt gặp một bé gấu trúc đang ôm bình sữa, thỉnh thoảng thở dài một hơi đầu ngửa cao góc 45 độ mà nhìn lên trần nhà.

Tả Ngôn: [Ta đã làm gấu trúc được một tháng rồi.]

Hệ thống: [Xem ra ngươi cũng dần tiếp thu rồi.]

Móng vuốt đen tuyền của Tả Ngôn một bên ôm bình sữa, một bên gặm một miếng măng, [Ai, đều do bị ép mà ra.]

Nữ nhân viên chăm sóc mở cửa từ bên ngoài bước vào, sau khi thấy dáng vẻ này của cậu thì cười cười, sau đó liền cầm món đồ chơi lên mang ra ngoài.

Tả Ngôn không có điểm tựa, lăn một vòng trêи đất, tư thế lúc rơi xuống khá hoàn hảo, đầu tóc chưa rối, bình sữa chưa rớt, cây măng chưa gãy.

Cái ʍôиɠ tròn tròn giật giật, dựa vào tường, một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Mà ở sau lưng cậu, một chú gấu trúc đáng lẽ phải nên giảm béo chính nó cảm thấy mình rất ổn lại không đồng ý.

Lốp bánh xe bị kẹt ở xích đu chơi rất vui, vừa thấy món đồ chơi bị lấy đi liền nóng tính lên, sau khi nhảy xuống khỏi xích đu liền vội vã đuổi theo nhân viên chăm sóc, tiếp đó liền đối mặt với cánh cửa bị đóng lại một cách vô tình.

Thời gian yên tĩnh lại trong một giân, cảm xúc bất mãn của anh bạn Cát Lan liền phát tiết đến Tả Ngôn ở bên cạnh.

“Có thể cho tui uống một ngụm không ?”

Tả Ngôn đưa bình sữa cho nó, chú gấu trúc ở sau lưng có đai an toàn hình răng cưa chính là người bạn được cậu cho đồ đầu tiên khi làm gấu trúc.

Nhìn chiếc bình bên trong đã không còn một giọt sữa được trả lại, Tả Ngôn yên lặng đặt qua một bên.

Không sao, đây chính là chú gấu trúc thích giành đồ ăn với cậu, sau đó không để ý liền mập thêm một vòng.

Hai chú gấu trúc cùng nhau nhìn ra ngoài cửa kính thuỷ tinh, người ở bên ngoài cho rằng bọn cậu đang xem bọn họ, nhưng thật sự, tầm mắt của hai chú gấu trúc chỉ là vô ý thức mà nhìn lên cửa kính thôi.

Ngẩn người.

Tả Ngôn cảm thấy, nếu cậu dùng hình dạng gấu trúc sống mười năm, vậy đến khi cậu trở lại thế giới của nhân loại cậu rất có khả năng sẽ không thể tự gánh vác cuộc sống của mình nữa.

“Tui cảm thấy con người kia sẽ không đến nữa.”

Tả Ngôn rất ngạc nhiên khi nó đột nhiên nói chuyện này, tuy rằng từ gương mặt đầy lông kia không thể nhìn rõ vẻ mặt, “Tao cũng thấy như vậy.”

Cát Lan lặng lẽ trộm một cây măng, “Nhưng mà ông cũng đừng đau buồn quá, tui cảm thấy anh ta cũng rất thích ông.”

Nếu không biết đàn gấu trúc này không thể nghe hiểu ngôn ngữ của con người, không chừng sẽ nghĩ rằng bọn nó lén xem phim thần tượng của nữ nhân viên chăm sóc.

“Sao nghĩ vậy ?”

Cát Lan gặm một miếng măng, chậm rãi nhai nuốt, “Ưm…”

Thật lâu ừm… sau đó, lúc Tả Ngôn nghĩ rằng nó đã ngủ thì nó lại đột nhiên nói: “Tui đẹp như vầy, mà anh ta lại chọn ôm ông.”

Tả Ngôn trầm mặc một lát, vẫn không nói ra câu mày rất béo, một vòng tay của hắn căn bản không ôm nổi mày.

Trong thời gian vài ngày cũng xảy ra không ít chuyện, sóng này vừa lặng sóng kia lại lên, bởi vì động đất cho nên cảm xúc của nhóm động vật cực kỳ không ổn định, Tả Ngôn thường xuyên nghe được tin có động vật hình thể lớn đã tập kϊƈɦ với con người từ miệng của nhân viên chăm sóc.

Cậu vốn cho rằng chuyện này không liên quan gì đến cậu, không nghĩ đến ngay giữa trưa cùng ngày, trong vườn gấu trúc xuất hiện một vị khách không mời…

—— Ba ngày sau.

Lúc Tả Ngôn tỉnh lại vừa lúc có một nam một nữ đẩy cửa bước vào, thời gian hình như đã được canh chuẩn, thấy cậu tỉnh lại, hai người kia dù một chút kinh ngạc cũng không có.

“Cậu tỉnh rồi.”

Tả Ngô còn đang buồn bực hai người này tại sao lại nói chuyện với một chú gấu trúc, nhưng mà cậu vẫn theo bản năng mà đáp “Ừm” một tiếng.

“Đây là phòng điều tra đặc biệt, cậu có nghe hiểu tôi đang nói gì không ?” Hạ Ngọc cười hỏi.

Tả Ngôn khϊế͙p͙ sợ nhìn thân thể của cậu, từ sau khi thích ứng với thân phận động vật, cậu chưa từng có suy nghĩ rằng có một ngày có thể từ gấu trúc biến thành người, chuyện này quá không khoa học rồi !

Tả Ngôn: [Hệ thống ! Thế này là sao ?]

Hệ thống: [Thế giới này, có thể hơi khác so với trong tưởng tượng của ngươi.]

Tả Ngôn: [Ví dụ như động vật thành tinh ?]

Hệ thống: [Có thể sẽ có quỷ nữa.]

Tả Ngôn: [… Vậy nên ta nghĩ rằng mình bước vào khu vui chơi manh sủng, nhưng thật ra cũng là bối cảnh thần quái ?]

Hệ thống: [Ngươi tổng kết cũng khá đầy đủ.]

Tả Ngôn: [Ngươi cái đồ sh*t này.]

Nhưng mà dù có như thế nào, có thể biến thành ngươi thì tốt, nếu không nhiệm vụ này sẽ không có cách nào hoàn thành.

“… Trước mắt chính là như vậy, nếu còn chuyện gì không hiểu thì sẽ có chuyên gia giải thích cho cậu, bây giờ cậu phải trả lời vài câu hỏi của tôi.”

Tả Ngôn đang ở trong tình trạng khϊế͙p͙ sợ, nên chỉ nghe được vài chữ cuối trong lời nói của hai người đối diện.

“Ừm… chuyện này, anh có thể nói lại lần nữa được không ?” Hệt như thật lâu không nói tiếng nào, cổ họng hơi khàn khàn, Tả Ngôn thật cẩn thận hỏi.

Hà Đạt Hoa dùng ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính, “Một lát sau sẽ có chuyên gia đến giải thích cho cậu, hiện tại thu lại sự kinh ngạc và tò mò của cậu lại, trả lời câu hỏi của tôi.”

“Hôm đó đã xảy ra chuyện gì ?” Trêи mặt Hà Đạt Hoa là một cái kính đen, nề nếp hỏi, biểu tình trêи mặt như đã được điều chỉnh tốt góc độ.

Tả Ngôn cúi đầu nhìn tay của mình, ách cổ họng đáp: “Tôi… không nhớ rõ lắm.”

“Trước khi cậu hôn mê em đã thấy cái gì, đừng căng thẳng, thoải mái một chút, nếu không thì ăn một miếng măng an ủi tinh thần ?”

Cô gái cột tóc đuôi ngựa cao mang vẻ mặt trìu mến, nếu xem nhẹ cây măng và bình sữa trong tay cô, còn có thân thể đang càng ngày càng gần của cô, liền sẽ cảm thấy như có tình thương của mẹ.

Tả Ngôn hướng về sau né tránh, dứt khoác cuộn mình thành một cục, “Tôi nhìn thấy —— báo đốm.”

“Sau đó thì sao ?” Nam nhân đeo kính xoát xoát giấy ghi chép trêи tay, ngẩng đầu hỏi.

“Tôi nói anh có thể đừng dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy không ! Nó chỉ là một bé gấu trúc con, không thể nhẹ nhàng chút à ? Anh doạ đến nó rồi !”

Vừa dứt câu, cô gái liền đổi sắc mặt, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Tả Ngôn, “Không cần vội, cứ từ từ nghĩ, đến đây, muốn uống sữa trước không ?”

Tả Ngôn từ chối bình sữa của cô, cúi đầu tự hỏi một lát, “Tôi chỉ nhớ tôi té xỉu.”

“Bé đáng thương, không sao đâu, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.” Cô gái được như ý nguyện mà sờ được đầu của cậu, cảm giác quả nhiên tốt như trong tưởng tượng của cô.

Tả Ngôn gật đầu, vờ như không thấy được ánh mắt xem kỹ của nam nhân.

Bộ dáng ngoan ngoãn gật đầu của thiếu niên trêи giường thật sự khiến Hạ Ngọc hận không thể ôm vào trong lòng nựng vài cái.

“Vậy trước kia cậu té xỉu ngoại trừ báo đốm ra cậu còn thấy gì không ?”

Tả Ngôn lắc đầu, hỏi hệ thống, hệ thống bảo cậu nói chuyện gì cũng không nhớ.

Cuối cùng hai người họ ngay cả tin tức có ích cũng không tìm được, nhưng nam nhân này ở trêи giấy viết viết vẽ vẽ khá nhiều.

Trước khi đi Hạ Ngọc còn chào tạm biệt với Tả Ngôn, bảo lần sau cô sẽ mang sữa bột với măng cho cậu.

Tả Ngôn cười cứng ngắc, chờ người vừa đi liền vội vàng hỏi hệ thống, [Lúc đó đã cảy ra chuyện gì ?]

Ký ức của Tả Ngôn dừng lại trêи người chú báo đốm cuồng loạn thở hổn hển, răng nanh sắc bén lộ ra ngoài, xung quanh ria mép còn có một vòng máu đỏ tươi.

Hơi thở nhả ra mang theo vị tanh hôi khó ngửi, về phần tại sao Tả Ngôn biết rõ như vậy, là bởi vì —— chú báo đang ở trong trạng thái cuồng loạn này lúc ấy đứng ngay bên cạnh đầu của cậu.

Ngay sau đó đột nhiên vang lên tiếng rống giận gào thét như sấm, nổ ở bên tai của cậu.

Sau đó cậu bị truy đuổi chạy hết cả vườn gấu trúc, tốc độ chạy trốn của gấu trúc đã từng được khẳng định, tuy rằng qua nhiều năm như vậy thoái hoá đi không ít, nhưng bằng vào Tả Ngôn hay luyện tập bắp chân, cậu thật sự chạy thoát khỏi giống loài báo đốm thần tốc này, quá thần kỳ.

Nhưng mà may mắn cũng ở với cậu không lâu, những chú gấu trúc khác đã leo hết lên cây, ở thời khắc mấu chốt cậu chỉ nghe thấy Cát Lan hét lớn một tiếng, “Lên cây !”

Tả Ngôn không chút do dự liền bò lên, cậu nghĩ rằng mình đã an toàn nhưng khi ʍôиɠ cậu bị báo đốm gặm một cái, đầu cậu mới kịp phản ứng.

Tả Ngôn: [Mẹ nó ! Báo đốm biết leo cây !]

Chuyện sau đó, cậu không hề nhớ rõ.

Sau khi tỉnh lại, cậu liền biến thành người, sau đó cái phòng điều tra đặc biệt này là nơi quái quỷ gì ?!

.

HLTT: Hôm nay vui nên có chương mới :)))

Bình Luận (0)
Comment