Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 42

[42] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (1)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Sau khi Tả Ngôn tỉnh lại liền bị doạ.

“Đệt ! Sao vẫn còn ở đây ?!”

Một mảnh tối đen như mực, chẳng lẽ cậu vẫn chưa chết được ? Mà còn bị ném lại trong quan tài ?

Lúc này trong đầu không có ai trả lời cậu.

Vài giây đồng hồ sau, ánh sáng mỏng manh sáng lên trêи đỉnh đầu, rồi ánh sáng bắt đầu được tăng lên, cũng khiến Tả Ngôn thấy rõ đây không phải quan tài mà là khoang hôn mê.

Chờ sau khi thích ứng với ánh sáng, Tả Ngôn đưa tay xác nhận dấu vân tay, cánh cửa hai bên khoang dần mở ra.

Sau khi ngồi dậy liền nhìn cái máy móc đi vào giấc mơ này, trước đó khá khẩn trương nên chưa kịp nhìn kỹ, tạo hình của nó không khác mấy so với quan tài.

Nhanh chóng từ bên trong bước ra, cậu có chút bóng ma với thứ này.

Cốc cốc cốc !

“Tả tiên sinh, ngài tỉnh rồi ?”

Tả Ngôn nhìn nhìn cánh cửa, người ở phía ngoài vẫn chưa tiến vào.

“Tỉnh.”

“Mời ngài mặc quần áo tử tế, tôi ở bên ngoài đợi ngài.”

Tả Ngôn run rẩy nhìn một thân đầy chất lỏng của mình, trả lời một tiếng, “Được.”

Một thân dịch dinh dưỡng, một chút cũng không thể hấp thu, lãng phí chính là phạm tội đó.

Bước vào phòng tắm tắm rửa một cái, phong cách trang hoàng của phòng tắm khá quen thuộc khiến Tả Ngôn hoảng hốt trong nháy mắt.

Cũng không biết nhiệm vụ đã hoàn thành chưa.

Rất nhanh, Tả Ngôn liền không quan tâm đến chuyện đó, vốn đã chưa ăn cơm, còn đi tắm, này không phải đi chịu tội à.

Chờ mặc quần áo tử tế xong bước xuống lầu, có người đứng trước cửa phòng đợi.

“Mời.”

Tả Ngôn đi theo người này bảy nữu tám quải đến một gian phòng.

“Vị này là bác sĩ Lưu, chúng tôi phải làm một vài kiểm tra tâm lý cho ngài.”

Tả Ngôn gật đầu, muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra.

Sau khi một loạt vấn đề được hỏi qua, bác sĩ Lưu gật gật đầu với người đứng phía sau cậu, sau đó nói với Tả Ngôn: “Cậu không cần khẩn trương như vậy, cứ thoải mái đi.”

Tả Ngôn nói: “Còn vấn đề gì khác không ?”

Bác sĩ Lưu nói: “Lần đầu tiên đi vào giấc mơ, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không ?”

Tả Ngôn nhìn ông ta chăm chú, “Tôi cảm thấy nếu sau khi ăn cơm nước xong hỏi lại vấn đề này, có thể sẽ càng thoải mái hơn.”

Bác sĩ Lưu nghẹn lời.

Sau đó Tả Ngôn được đưa đến nhà ăn, sau khi ăn uống no đủ, có người bước đến nói: “Phiền ngài ký tên vào đây, sau đó ngài có thể rời đi.”

Tả Ngôn nhìn thoáng qua, không có vấn đề gì, ký xuống tên của mình.

Đi đến cửa, Tả Ngôn sờ sờ lỗi tai, quay đầu lại hỏi: “Người bệnh đã tỉnh lại rồi à ?”

Người nọ nói: “Vâng, Tả tiên sinh.”

“Ừm.”

Tả Ngôn về nhà, cảm thấy giấc mơ kia vẫn còn ảnh hưởng đối với cậu, cậu lại đói bụng rồi.

Di động vừa mở lên, chỉ thấy có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ.

Nhìn dãy số vô cùng quen thuộc này, Tả Ngôn rất nhanh liền gọi lại.

“Mẹ.”

Đầu dây điện thoại bên kia rất nhanh truyền đến một thanh âm nữ nhân, “Còn trai, con sao vậy, hai ngày nay gọi cho con sao con lại không nhấc máy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không ? Con không sao chứ ?”

Trong lòng Tả Ngôn dâng lên một mảnh ấm áp, cổ họng nghẹn lại, “Mẹ, con không sao…”

“Con trai, có phải có người bắt cóc con hay không ? Con mau đưa điện thoại cho bọn chúng ! Để mẹ nói chuyện với bọn chúng, muốn bao nhiêu tiền !”

Tả Ngôn vừa nghe liền càng thấy cảm động, “Mẹ, bọn chúng nói muốn một trăm vạn.”

Thanh âm nữ nhân đầu bên kia dừng một chút, “Không được, quá đắt rồi ! Giá trị của con mẹ đâu có nhiều chừng ấy !”

Tả Ngôn nhất thời liền đem hai giọt nước mắt thu trở về, “Con còn không đáng giá bằng một bộ mỹ phẩm của mẹ à ?”

Chỉ nghe đầu bên kia hít một hơi, “Bộ mỹ phẩm mẹ dùng trước kia đã sớm hư, mới mua bộ mới.”

Tả Ngôn vội vàng đình chỉ, “Được rồi, dừng, mẹ đừng nói giá tiền với con.”

Nếu không sau khi nghe xong tâm liền đau.

Cúi đầu nhìn tô mì chay trêи bàn, gấp lên một đũa bắt đầu ăn.

“Con trai, hai ngày nay con ở đâu ? Gọi điện cũng không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, không lẽ con thất tình à ?”

Tả Ngôn nói: “Mẹ, con yêu đương lúc nào chứ ?”

Mẹ của Tả Ngôn nói: “Sao mẹ biết được ?”

Tả Ngôn: …

Mẹ Tả Ngôn: …

Tả Ngôn nói: “Mẹ, hai hôm trước con vừa tìm được việc, con không phải phát tin tức báo cho mẹ biết một tiếng rồi à.”

Sau khi cậu biết mình sắp phải đi vào giấc mơ liền phát tin tức lên vòng bạn bè, đặc biệt riêng mẹ của cậu, cậu đã phát ba lần tin tức rồi.

Mẹ Tả Ngôn, “Có à ? Để mẹ đi xem, a ? Thật là có.”

Tả Ngôn buông đũa xuống, có đôi khi cậu cảm thấy mình thật sự không phải thân sinh.

“Con tôi vậy mà biết tìm việc làm, vất vả không con ? Đều tại ba con, nhất định bắt con phải tự lực cánh sinh, năm đó sao ông ta không giỏi đi tự lực cánh sinh đi ! Nhất định phải bắt con tôi chịu khổ…”

Tả Ngôn vội vàng nói: “Ba con cũng vì muốn tốt cho con thôi, mẹ đừng lo lắng, công việc rất nhẹ nhàng, hơn nữa tiền kiếm cũng nhiều, con…”

Cậu ở bên điện thoại an ủi nửa ngày, mà thanh âm của mẹ Tả Ngôn phía bên kia càng nghe càng thương tâm.

Tả Ngôn vội vàng bật gọi video, chỉ thấy một nữ nhân diện mạo ôn nhu phía đối diện đang lạch bạch rơi lệ.

“Mẹ, mẹ đừng khóc mà, con không phải…”

Trong video rất nhanh xuất hiện một người nam nhân, diện mạo trầm ổn cương nghị, “Em đang gọi điện thoại với ai đó ?”

“Nhìn đi, con tôi đều sắp đói gầy ! Đều là tại cái tên nam nhân vô tình như anh, bắt chúng tôi phải mẫu tử phân biệt…”

Tả Ngôn: Mẹ cậu gần đây lại mê đắm đuối bộ phim truyền hình cẩu huyết nào rồi.

Ba của Tả Ngôn từ sau lưng lấy ra một hộp bánh ngọt, “Hương vani.”

Tiếng khóc im bặt mà ngừng, Tả Ngôn thấy mẹ cậu như người không hề có chuyện gì mà lau nước mắt, mở hộp ra bắt đầu ăn.

Mẹ, mới nói mẫu tử phân biệt mấy năm mà, mẹ liền đối xử với con như vậy à.

Ba của Tả Ngôn nhẹ nhàng nhìn cậu một cái, “Có việc thì phải nghiêm túc làm, đừng bỏ dở nửa chừng.”

Sau đó, tắt cuộc gọi.

Tả Ngôn ăn xong vài cọng mì cuối cùng, húp hết nước, yên lặng đi rửa chén.

Hai vị này vậy mà ngay cả cậu làm công việc gì cũng không hỏi, cậu nhất định là con nhặt đầu đường.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Tả Ngôn dùng bút tiền đầu tiên vừa được chuyển đến của cậu mua một phương tiện giao thông.

Có người đỏ mắt, hỏi cậu: “Nghề 'Nhập mộng sư' có vất vả không ? Có thoải mái không ?”

Tả Ngôn mỉm cười trả lời: “Tuyệt không vất vả mà còn đặc biệt thoải mái.”

Nhìn bộ dạng động tâm của những người khác, sau đó cậu liền yên lặng tặng thêm một câu phía sau, chỉ cần có một trái tim có thể chịu tra tấn, còn có tuỳ thời đều có thể sẽ bị xoay chuyển tính hướng.

Ngày thứ ba, cậu liền nhận được điện thoại, bảo cậu đến địa điểm lần trước.

Đến nơi, Tả Ngôn nhìn bọn họ bỏ dịch dinh dưỡng vào khoang, mới nhớ đến, nói với nhân viên công tác: “Cơ thể của tôi không thể hấp thụ thứ này.”

Một nhân viên công tác khác nói: “Tả tiên sinh, ngàu không cần lo lắng, chúng tôi đã căn cứ theo trạng huống cơ thể của ngài mà điều phối ra dịch dinh dưỡng mới nhất có thể thích hợp với cơ thể ngài.”

Tả Ngôn không khỏi kinh ngạc, chuyên môn vì cậu mà nghiên cứu ? Nhanh vậy à ?

Cậu có lý do tin tưởng bệnh nhân này của cậu, thân phận không chỉ dừng lại ở mức đặc biệt.

Nằm trong chất lỏng trong suốt, cửa khoang đóng lạim một loại khí thể thản nhiên phiêu tán trong khoang hôn mê.

Mấy phút đồng hồ sau, Tả Ngôn liền bước vào một tầng giấc ngủ sâu.

Lần thứ hai mở mắt ra, Tả Ngôn sờ sờ cái trán, “A.”

Sau đầu có một cục u lớn, mới chạm một chút đã đau thấu.

“Chào mừng bước vào cảnh trong thế giới giấc mơ, hệ thống 12357 vì ngài mà phục vụ.”

Tả Ngôn mặt không đổi sắc, “Sao lại là ngươi.”

Hệ thống: “Làm sao ngươi biết là ta.”

Tả Ngôn: “Quả nhiên là ngươi.”

Hệ thống: … Mới vài ngày không gặp, ngươi đã thay đổi rồi.

.

HLTT: Chương lúc sáng là chương của hôm nay, chương này là quà của mình tặng cho các bạn reader là KYO nhân dịp Hạ Thu năm thứ 6, dù đã qua ngày mới nhưng mình vẫn muốn chúc lại một câu “Hạ Thu vui vẻ !”~ Chương này mới là chương mở đầu thôi, vẫn chưa quá hồi hộp, nhưng mấy chương sau đảm bảo mọi người sẽ thích (theo gu của mình) =3= Thế giới thứ 2 là thứ giới về tâm lý tội phạm, bệnh tâm lý, thần kinh bla bla, giết người, hơi trinh thám, suy luận các kiểu :))

Bình Luận (0)
Comment