Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[54] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (13)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

“Xin lỗi, khiến mọi người phải đợi lâu rồi.”

Tạ Hào lớn lên đẹp trai, cử chỉ văn nhã, lập tức liền hớp hồn mấy cô gái vừa nãy còn đang oán giận vì phải đứng phơi nắng.

“Lúc đi ra có chút lạc đường, thật ngại quá.”

Người nói chuyện chính là nam nhân vừa đến trễ cùng Tạ Hào.

Một đầu tóc mềm mại, lớn lên dương quang sáng sửa, cười lên lộ ra một hàm răng trắng.

Lúc này Tả Ngôn liền lặng lẽ lùi về phía sau, đương nhiên điều này cũng không thể ngăn cản tầm mắt của người vẫn luôn nhìn cậu chăm chú kia.

Con ngươi màu nhạt dưới ánh nắng mặt trời loé lên vẻ trong veo, khiến người ta nghĩ rằng vừa liếc mắt một cái có thể nhìn đến đáy, nhưng thật ra họ chỉ có thể nhìn được vẻ ôn hoà ở ngoài, cũng tựa như bản thân con người Tạ Hào vậy.

Tả Ngôn mắt thấy đi qua chỗ khác trốn không kịp nữa rồi, đành đứng tại chỗ cúi đầu, ôi, dưới đất có con kiến.

Lúc này xe cũng đã, mọi người lục đục lên xe, Tạ Hào đứng ở cuối hàng.

“Thật trùng hợp.”

Tả Ngôn gật đầu, đúng vậy đúng vậy, thật trùng hợp, những gì trước đó nghĩ đến quả nhiên thành sự thật.

“Đi chung vui vẻ.”

Sau khi Tạ Hào nói xong câu này liền trực tiếp lên xe.

Quả nhiên đang nghi ngờ cậu, nếu ánh mắt có khả năng gì đó, Tả Ngôn khẳng định bản thân mình đã bị nhìn thấu.

Sau khi lên xe, Tả Ngôn nhìn một vòng, phát hiện Tạ Hào ngồi ở hàng ghế cuối.

Cậu cũng xuống dưới đó ngồi, ngăn giữa hai người là một nữ nhân đang ôm theo một bé gái.

Xe chạy trêи con đường bằng phẳng, Tả Ngôn vô ý liếc mắt qua bên cạnh nhìn vài lần, chỉ có thể nhìn đến sườn mặt nghiêng của Tạ Hào, đối phương hình như đang nhìn phong cảnh ở ngoài, bộ dáng thật nghiêm túc.

“Mẹ ơi, tại sao anh trai bên đây vẫn chứ nhìn lén anh trai bên này ạ ?”

Bé gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to, ngẩng đầu hỏi.

Nghe được cậu này, Tạ Hào nghiêng đầu, Tả Ngôn nhanh chóng quay đầu lại, hai ngón tay gãi gãi lòng bàn tay.

Cô bé, em quá thật thà rồi, biết là được rồi, đừng có nói ra chứ.

Tạ Hào nhìn vẻ mặt quẫn bách của cậu, nhẹ giọng cười.

Sau đó, hắn bắt đầu nói chuyện phiếm với bé gái bên cạnh.

Tả Ngôn một bên nghe, một bên chơi di động, cậu đang chơi game 'Rắn tham ăn đại tác chiến' (*), trêи màn hình loạn thất bát tao đều là rắn, mắt thấy sắp vượt qua được cửa hai, đột nhiên điện thoại trắng lên.

Tả Ngôn: … Mẹ, thật muốn chửi tục.

“Thật đáng tiếc.”

Tả Ngôn nghiêng đầu, nam nhân ngồi bên cạnh cười lộ ra một hàm răng trắng.

“Em gái của tôi vẫn luôn mê chơi game này, nhưng cậu chơi giỏi hơn nó nhiều.”

Tả Ngôn hỏi: “Em gái của anh mấy tuổi ?”

“Tám tuổi.”

Tả Ngôn: Chút cảm giác vui vẻ cũng không có biết không ?

“Xin chào, tôi tên là Quý Minh Trí.”

Tả Ngôn vươn tay bắt tay với hắn ta, “Tôi tên Hứa Dương.”

Vị bạn học thông minh này thoạt nhìn nói khá nhiều, tuyệt sẽ không tẻ nhạt, lúc Tả Ngôn không nói lời nào hắn ta cũng vẫn có thể nói không dứt.

Vì như vậy nên chỉ trong chốc lát, cậu đã biết trong nhà đối phương có một bà mẹ nóng tính, ông bố nghiêm khắc, còn có một người chị gái còn giống nam nhân hơn hắn ta.

Tả Ngôn đoán, không chừng trong chốc lát sau hai người bọn họ có thể nói đến chuyện hôm nay mặc qυầи ɭót màu gì.

Nhắc đến chuyện này, cậu quay đầu muốn nhìn Tạ Hào một chút, chỉ thấy đối phương rõ ràng vẫn còn nói chuyện cùng bé gái kia, nhưng đôi mắt kia lại cứ như vẫn luôn chăm chú nhìn cậu.

Đột nhiên có chút lạnh.

Tả Ngôn sợ run cả người.

“Cậu lạnh à, tôi có áo khoác nè.”

Một bên cảm thấy kỳ quái, đều nóng muốn chết sao cậu lại cảm thấy lạnh, một bên đưa áo khoác cho cậu.

Tả Ngôn vội vàng từ chối, anh bạn này khá nhiệt tình, hắn ta cứ đơn thuần như vậy đi ra ngoài không sợ bị người à ?

Nhưng sau khi nhìn thấy cơ bắp trêи cánh tay hắn ta, Tả Ngôn cảm thấy, thì ra là một người có tập gym.

Quý Minh Trí cất áo khoác, nhìn cậu, “Các cậu nghỉ sớm như vậy à ?”

Tả Ngôn nghe không hiểu.

Quý Minh Trí nói: “Học sinh trung học hiện tại không phải vẫn còn đi học à ?”

Tả Ngôn nói: “Tôi đã tốt nghiệp.” Ở trong nhà ngồi xổm mà tốt nghiệp.

Quý Minh Trí cười ha ha, gãi gãi đầu, “Nhìn cậu có vẻ khá nhỏ.”

Chỗ nào nhỏ ? Anh mau nói rõ ràng, chỗ nào nhỏ hả ?

Quý Minh Trí vỗ vỗ bả vai của cậu, “Cái tôi nói là tuổi của cậu đó, thoạt nhìn nhìn không giống đã thành niên.”

Lúc này Tạ Hào ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trêи cái tay vừa chạm vào bả vai của Hứa Dương.

Ánh mắt hiện lên vẻ âm ngoan trong nháy mắt, chợt loé lên rồi biến mất, biến mất ngay tức khắc.

Tả Ngôn cũng không nhìn thấy được, bởi vì xe của bọn họ đột nhiên dừng lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại dừng rồi ?”

“Hay là xe hư rồi ?”

“Miệng quạ đen, phi phi phi.”

Tài xế cùng vài người xuống xe, trong chốc lát sau, tài xế trở lại, “Ở phía trước có người bị cán gãy chân, trêи xe ai là bác sĩ không ?”

Sắc mặt Quý Minh Trí nghiêm túc lại, đỡ tay vịn, “Tôi đi xem xem.”

Lúc này Tạ Hào cũng đứng lên, “Tôi là bác sĩ.”

Tả Ngôn cũng đi xuống cùng hai người.

Có một trung niên nam nhân nằm ở ven đường đang bị vây trong trạng thái hôn mê, Tả Ngôn nhìn Tạ Hào bộ dạng thực chuyên nghiệp mà băng bó đơn giản vài cái, sau đó vài người dùng quần áo làm thành cái cáng, nâng người lên xe.

Chỗ có thể đặt một người trưởng thành nằm chỉ có thể là hàng ghế phía sau, mà nằm một người, cũng chỉ còn lại một chỗ có thể ngồi.

Lúc này Quý Minh Trí nói: “Mọi người ngồi chịu khó chút, sắp đến bệnh viện rồi.”

Tài xế cũng nói: “Không sai, qua đoạn đường này là đến rồi, mọi người quan tâm chút.”

Dù sao cũng là cứu người, lúc này ai cũng không có ý kiến gì.

Bởi vì Tạ Hào là bác sĩ, cho nên được ngồi ở vị trí một người duy nhất của hàng ghế sau.

Quý Minh Trí đứng ở phía trước, Tả Ngôn nhìn nhìn cũng bước qua đứng chung, có người này một đường này còn không phải không nói chuyện.

Tạ Hào ngồi phía sau dừng khoé mắt nhìn thoáng qua hai người đang nói chuyện với nhau cực vui vẻ, đầu ngón tay nhấp nhấp vết máu sềnh sệch.

Vốn tưởng rằng đường đi đều bằng phẳng, ai ngờ con đường phía trước đang được sửa lại, bọn họ chỉ có thể lâm thời tạo một con đường nhỏ.

Tình hình giao thông có thể xem là mặt đất gập ghềnh nhấp nhô, người đứng cứ như đang nhảy điệu clacket.

Vài tên nam nhân đang đứng đều sôi nổi tìm chỗ ngồi xuống.

Mọi người ngồi gẫn Tả Ngôn đều chừa một chỗ ngồi nhỏ cho cậu, nhưng chưa đợi cậu kịp ngồi xuống xe đã bị tài xế bẻ tay lái lạng qua một cái.

Mắt thấy sắp ngã lên người bệnh nhân ở hàng ghế sau, Tả Ngôn liền nhắm mắt lại chuẩn bị tinh thần, nhưng sau khi ngã xuống, ʍôиɠ của cậu lại an vị trêи một cặp đùi.

Trêи thắt lưng cũng nhiều ra một đôi tay, đang ôm chặt lấy cậu.

“Sao lại không cẩn thận như vậy ?”

Tả Ngôn cảm thấy nhiệt khí truyền vào bên tai liền muốn đứng lên, nhưng Quý Minh Trì đứng đối diện cũng nói: “Nếu lúc nãy không có bác sĩ Tạ, cậu không chừng đã phá cửa sổ bay ra rồi.”

Tạ Hào cười khẽ, Tả Ngôn vội vàng muốn đứng lên, nhưng đôi tay trêи thắt lưng cậu lại giữ chặt lại.

“Chỗ này không tốt ư ?”

Thanh âm cực kỳ nhẹ, khiến cho chỉ có một mình Tả Ngôn mới nghe được.

.

(*) Rắn tham ăn đại tác chiến: Là một game thuộc thể loại E-Sport, chơi khá thoải mái, các người chơi không chỉ được so tài về tốc độ tay, còn được khảo nghiệm về mưu lược. Trong thế giới 'Rắn tham ăn đại tác chiến', lúc mới bắt đầu những người chơi đều được hoá thân thành một chú rắn nhỏ, sau đó nhờ vào sự cố gắng không ngừng mà càng ngày càng lớn lên, cuối cùng trở thành một con rắn lớn tham ăn nhất.Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

.

HLTT: Anh Tạ là ôn nhu biến thái công :))))) Vẫn chưa kịp beta, híc TTATT Có gì sửa sau QWQ

Bình Luận (0)
Comment