Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 57

[57] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (16)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

“Bên ngoài đang có sét đánh.”

Tôi nghe được mà, tôi còn nhìn thấy tia sét, Tả Ngôn vuốt vuốt lông mèo.

Tạ Hào kê sát mặt vào cậu, “Vẫn còn nổi gió.”

Tả Ngôn dời tầm mắt về phía bên trái.

“Dự báo thời tiết nói từ nửa đêm đến lúc sáng, gió còn lớn hơn lúc này nữa.”

Tạ Hào vừa cởi áo khoác vừa nói.

Tả Ngôn: “Hệ thống, hắn thật à ?”

Hệ thống: “Ngươi muốn ta nói thật hay nói dối ?”

Tả Ngôn: “Nói dối ?”

Hệ thống: “Hắn ng lừa ngươi đó.”

Vừa nghĩ đến gió sẽ lớn hơn, Tả Ngôn có chút đi không nổi, thời tiết quái quỷ gì vậy, không phải nói có phong cảnh đẹp, là thiên đường xinh đẹp của mọi người à ?

Mấy người từng gặp qua thượng đế nào ở thiên đường có thời tiết ác liệt như vầy hả ?!

A, cuồng phong cùng mây đen, giọt mưa lạnh lẽo rơi bộp bộp xuống mặt đất.

Hệ thống: … Bắt đầu nói mê sảng rồi đó.

Bé mèo cũng lạnh, theo ống tay áo của cậu bò vào trong quần áo, từ cổ áo lộ ra chiếc đầu nho nhỏ.

Tạ Hào nói: “Nó có vẻ rất thích cậu.”

Tả Ngôn bị cọ một thân đỏ ửng, ngẩng đầu vừa muốn nói gì đó, chỉ thấy hắn đã cởi quần áo, đang cởi quần.

Tả Ngôn gãi gãi đùi, một tên hoạ sĩ, từ đâu lại có cơ bụng rắn chắc như vậy chứ, vẽ ra à ?

“Ướt hết rồi, tôi đi tắm trước.”

Tả Ngôn đứng lên nói: “Vậy tôi đi về trước.”

Muốn bế nhóc mèo ra, nhưng tên nhóc đó vừa cảm nhận được sự ấm áp, giữ quần áo của cậu không buông.

Tạ Hào đứng cách cậu không xa quay đầu lại, quần sụp xuống thắt lưng của hắn, ẩn ẩn có thể nhìn thấy nhân ngư tuyến.

“Cậu có mang theo thẻ phòng không ?”

Tả Ngôn dừng cước bộ lại, thẻ phòng ?

Tạ Hào nói: “Cửa phòng được tự động khoá lại, cậu không biết à ?”

Tả Ngôn nói: “Tôi đi tìm nhân viên khách sạn.”

Tạ Hào nói: “Đã trễ như vầy rồi, không cần phiên phức như vậy, ngủ ở chỗ tôi đi, vừa lúc, tên nhóc kia cũng không chiụ thả cậu đi.”

Tả Ngôn đang do dự, chợt nghe bên ngoài ba một tiếng, không biết thứ gì đánh vào cửa sổ thuỷ tinh.

Cái cân trong lòng nghiêng về một bên, mím môi nói: “Cám ơn.”

Tạ Hào lắc đầu, đi vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào bên trong cũng y như tiếng phía ngoài cửa sổ.

Tả Ngôn cúi đầu, cái đầu nhỏ ươn ướt cọ cọ quần áo của cậu, bẩn hề hề, ngửa đầu, một đôi mắt to nhìn cậu.

“Nhị Cẩu.”

Tên nhóc kia oai oai đầu, vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍ ɭϊếʍ lồng ngực của cậu.

Tả Ngôn cầm hai móng vuốt nhỏ của nó lên, giữ đầu nói lại không chó nó liến lông của mình.

“Meo~”

“Nhị Cẩu, ba ba xin lỗi con.”

“Meo~”

“Tên nhóc Hoàng Nghiêu kia có phải đã khiến con tuyệt ɖu͙ƈ rồi đúng không ? Ba chỉ biết hắn ta không có lòng tốt xíu nào.”

“Meo meo~”



Đợi đến lúc Tạ Hào đi ra, một lớn một lớn đã ở chung đến cực kỳ hoà hợp.

“Cậu cũng vào tắm rửa chút đi, ở chỗ tôi có quần áo, tắm xong thay.”

Tạ Hào lấy một cái áo trắng cho cậu, Tả Ngôn ôm vào phòng tắm.

Vừa cởi quần áo được một nửa, Tạ Hào ôm bé mèo đi đến.

Tả Ngôn: Lần trước tốt xấu còn biết gõ cửa.

Tạ Hào một bên mở nước, một bên nhìn cậu cười nói: “Tôi tắm cho nó một cái.”

Một người tắm, một người tắm mèo, ở chung hoà hợp ?

Trong chốc lát sau, hai người cùng từ phòng tắm bước ra.

Tạ Hào đi lấy máy sấy, Tả Ngôn ôm mèo, dù nó có giãy dụa ra sao, cũng không tránh thoát được lòng bàn tay của cậu.

Trong nháy mắt lông của tên nhóc kia được sấy khô, liền giãy mạnh chạy ra ngoài.

Tả Ngôn liền muốn đuổi theo, lại bị Tạ Hào giữ lại.

Hơi nóng thổi qua tóc của cậu, ngón tay khớp xương rõ ràng xuyên qua sợi tóc của cậu.

Tả Ngôn ngửa đầu, nam nhân cúi đầu, cười ôn nhu, “Nếu không sấy qua hôm sau sẽ bị đau đầu.”

Một giọt nước theo sợi tóc của nam nhân chảy xuống khoé mắt của Tả Ngôn, được hắn nhẹ nhàng lau đi.

Mãi đến khi sợi tóc của cậu đã khô ráo mềm mại, Tạ Hào mới tắt máy sấy tóc.

Tả Ngôn đứng lên, cầm lấy máy sấy tóc, “Có qua có lại.”

Tạ Hào cười khẽ, “Được.”

Tạ Hào nhìn cái áo màu trắng của cậu, đôi chân trắng nõn, ngón út động động.

Tả Ngôn lầu đầu tiên sấy tóc, đợi đến khi cảm thấy đã khô, mới dừng tay lại.

Nhìn Tạ Hào, cảm thấy độ đẹp của một người thật sự rất quan trọng, với tạo hình này cũng mang lại cảm giác cực đẹp trai.

Người anh em, anh có muốn suy xét việc hoàn lương không a, có thời gian thì nghĩ đến vài chuyện cần làm, hoặc đi khám bệnh, đừng buông tha việc trị liệu.

Hệ thống: “Ngươi rốt cuộc đến làm gì.”

Tả Ngôn: “Đi ngủ.”

Đương nhiên Tả Ngôn muốn ngủ ở sô pha, nhưng chỉ có một bộ chăn.

“Yên tâm đi, nếu chưa được cậu đồng ý tôi sẽ không làm gì cậu, với lại, tiếng sấm bên ngoài rất lớn, có một người ở cùng tôi, tôi cũng cảm thấy thật an tâm.”

Tả Ngôn bước vào ổ chăn, lão đại à, tuy rằng anh nói như vậy khiến tôi rất cảm động, nhưng tôi sẽ không quên mối thù anh lấy qυầи ɭót của tôi.

Bên ngoài mưa to gió lớn, hai người một trái một phải nằm trêи giường.

Ai cũng không nói chuyện, trong chốc lát sau chợt nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ.

————

“Có người hay không a !”

“Cốc cốc cốc !”

Tả Ngôn giật mình ngồi dậy, tiếng đập cửa dồn dập vẫn đang tiếp tục, cùng với thanh âm lo lắng của nam nhân.

Tạ Hào đứng dậy, mang giày vào, “Tôi ra xem thử.”

Sau khi mở cửa, phát hiện không chỉ có bên bọn họ bị đánh thức, còn có những người khác cũng mang vẻ mặt buồn ngủ và thiếu kiên nhẫn.

“Hơn nửa đêm rồi còn làm loạn cái gì vậy !”

“Đúng vậy, con tôi bị doạ sợ rồi này.”

Tả Ngôn đứng phía sau Tạ Hào ló đầu ra, chỉ thất một nam nhân trung niên đang ho khan đứng giữa hành lang, cả người ướt nhẹp, không ngừng run rẩy.

“Mọi người… khụ khụ vợ của tôi… mất tích rồi…”

Có người nói: “Vợ của ông mất tích thì có liên quan gì đến chúng tôi ?”

Một người khác nói: “Đừng nói như vậy, dù gì cũng là một người sống sờ sờ.”

Tạ Hào nhướng mày, “Bác đừng gấp, đã xảy ra chuyện gì ?”

Nam nhân trung niên lục lại trí nhớ, “Xế chiều hôm nay vợ của tôi đi ra ngoài, mãi đến bây giờ… vẫn còn chưa trở lại, tôi đi tìm cả nửa cái buổi tối vẫn không tìm được, mọi người có ai nhìn thấy cô ấy không !”

Nam nhân trung niên lo lắng hỏi bọn họ, “Hôm nay cô ấy mặc một cái áo khoác màu xanh, quần màu trắng, dáng người có chút mập, tóc ngắn, mọi người có ai gặp không ?”

Những người khác yên tĩnh trở lại, không có ai trả lời.

Hai hàng nước mắt của nam nhân trung niên từ khoé mắt chảy xuống, “Cô ấy có bệnh tim a, cô ấy rất sợ thời tiết có sét đánh như vầy, nếu chỉ có một mình cô ấy ở ngoài…”

Câu nói kế tiếp nói không được nữa, bị nghẹn lại trong yết hầu.

“Đã xảy ra chuyện gì ?”

Quý Minh Trí đầu tóc lộn xộn đi từ phòng kế bên ra, Tả Ngôn nhỏ giọng kể cho hắn ta nghe đã xảy ra chuyện gì.

Quý Minh Trí lập tức nghiêm túc lại, “Điện thoại cũng gọi không được à ?”

Nam nhân lắc đầu, hai tay run rẩy bụm mặt.

“Nếu như vậy, tôi cùng bác đi ra tìm thử, sét bên ngoài lúc này nhỏ lại rồi, có ai muốn giúp đỡ cùng đi tìm không ?”

Bọn họ chỉ giống một đoàn du lịch, vừa ngồi xong một chuyến xe, vừa cùng nhau ăn một bữa cơm, người cũng không thể tự nhiên vô duyên vô cớ mà mất tích, Quý Minh Trí cũng không dám nắm chắc có thể tìm được người.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, đã hơn nửa đêm, bên ngoài lại còn đang mưa và nổi gió, bọn họ cũng không quen.

Cuối cùng chỉ có hai nam nhân đứng dậy, Quý Minh Trí cũng không ép buộc những người khác, “Bác trai à, vợ của bác ước chừng sẽ đi đâu, chúng ta cùng nhau đi tìm.”

Tả Ngôn tính toán cũng muốn cùng nhau đi tìm, lại bị Tạ Hào giữ lại.

“Cậu đừng đi, tôi đi.”

Quý Minh Trí ngược lại yên tâm, hắn ta cũng hi vọng Tạ Hào có thể đi, dù sao hắn là bác sĩ, an toàn hơn một chút.

Tả ngôn muốn nói gì đó, lại bị Tạ Hào kéo về phòng, vừa mặc quần áo vừa nói: “Bên ngoài vẫn còn nổi gió, cậu chắc rằng cậu đi ra không phải đi cản trở à ?”

Tả Ngôn có chút không biết phải nói gì, đối mặt với thời tiết có gió to, chính là thiên địch của cậu, không chừng đi ra còn chưa tìm được người thì cậu đã bị ném trước.

Tạ Hào trước khi đi xoa xoa đầu của cậu, “Đừng sợ, tôi đặt di dộng ở trêи giường, nếu ngủ không được thì chơi game.”

Người đi rồi, Tả Ngôn ra thử mở cửa.

Hệ thống: “Khoá rồi.”

Tả Ngôn đá khung cửa một cước, sau đó ôm đầu ngón chân ngồi trêи giường, bé mèo nhỏ nị oai cọ cọ, cuộn tròn nằm trêи người cậu.

Hơn nửa đêm lại có người mất tích, Tạ Hào lại từng đi ra ngoài, vậy chỗ này có liên hệ gì với nhau không ?

Hệ thống: “Ngươi hoài nghi có người chết ?”

Tả Ngôn vuốt vuốt lông mèo, “Ta không chắc lắm, không phải ngươi từng nói hắn có khuynh hướng giết người à, ngươi thấy sao ?”

Hệ thống: “Ta cảm thấy không phải.”

Tả Ngôn: “Lý do ?”

Hệ thống: “Trực giác.”

Một tên hệ thống như ngươi, còn biết trực giác, còn có thể không đáng tin thêm chút nào không ?

Hiện tại có người đang mất tích, hy vọng có thể tìm được.

Lúc rạng sáng, có vài người trở lại.

Cả người ướt đẫm, nhưng mà, người vẫn chưa tìm được, nam nhân trung niên kia suy sút ngồi trong sảnh lớn.

Ánh mắt dại ra.

Quý Minh Trí an ủi hắn ta, “Bác à, đợi ngày mai chúng ta lại cùng nhau đi tìm tiếp, bác gái nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Nam nhân trung niên kéo kéo khoá miệng, rốt cuộc cũng không nặn nổi một nụ cười, nghẹn cổ họng nói, “Cám ơn mọi người.”

Tâm tình của vài người khác có chút trầm trọng.

Sau khi Tạ Hào về phòng, chỉ thấy trêи giường có một người đang cuộc mềm đưa lưng về phía hắn.

Bước đến gần nhìn nhìn, phát hiện di động vẫn còn sáng, người lại có chút mơ hồ.

Đầu ngón tay lạnh như băng không cẩn thận chạm vào mặt của thiếu niên, lạnh đến mức khiến cậu run run.

“Có tìm được người không ?”

Tạ Hào lắc đầu, “Không có.”

Sau khi tắm rửa một cái, Tạ Hào mang một thân khí lạnh về giường.

Tả Ngôn đã ôm mèo ngủ mất.

Tạ Hào cách cậu xa chút, nhìn bóng dáng đang giương nanh múa vuốt ngoài cửa sổ mà xuất thần.

Chuyện ngày hôm nay… là trùng hợp ư ?

Chỉ trong chốc lát sau, bên người liền có một thân thể ấm áp cọ lại.

Tay chân đều đặt lên người của hắn, Tạ Hào nghiêng đầu, nhìn gương mặt của cậu.

Thiếu niên than thở , “Thật lạnh.”

Một bên ôm chặt hắn.

Bé mèo dạo quanh một vòng, cuối cùng nằm vào giữa gối đầu của hai người.

Tạ Hào vươn tay, nắm lấy cằm của cậu nhìn thật lâu, sau đó mới đem thiếu niên ôm sát vào trong ngực.

Nửa ngày, hô hấp dần trầm ổn.

Tả Ngôn nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, sau đó nhắm mắt.

Bình Luận (0)
Comment