Dây Dưa Không Dứt

Chương 5

Mọi hoạt động xã giao đêm nay toàn bộ bị hủy bỏ.

Lệ Trọng Mưu trở về thư phòng, bật webcam.

Vừa rồi tâm tình bị Ngô Đồng làm cho rối loạn, hắn suýt chút nữa thì quên mình còn có một cuộc hẹn. Trên màn hình, một người đàn ông đang ngồi nhàn nhã trên ghế giơ một ngón tay với hắn rồi chỉ vào đồng hồ ý bảo đã quá giờ hẹn. Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tuy có chút mệt mỏi nhưng không làm mất đi khí chất cao ngạo vốn có.

Hắn cùng Lệ Trọng Mưu là bằng hữu nhiều năm, hai tập đoàn cũng có nhiều hạng mục cùng hợp tác. Lần này kế hoạch hợp tác của hai bên là hướng tới thị trường Mỹ. Lệ Trọng Mưu thường có thói quen làm việc ở thư phòng vì vậy người kia đối với bố trí trong này là vô cùng quen thuộc. Đêm nay, thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, bàn bạc xong kế hoạch hai người liền chuyển qua tâm sự.

” Ở nhà?”

“Uh”. Lệ Trọng Mưu vuốt cằm:” Cậu ở đâu?”

“Công ty”

“Trễ như vậy còn không có về nhà” Theo như Lệ Trọng Mưu biết người này thập phần lưu luyến gia đình.

” Bị lão bà đuổi ra ngoài ” Người kia ngữ khí rất là bất đắc dĩ.

Lệ Trọng Mưu nghe vậy thì gật đầu.Giống nhau đều là cá tính lạnh lùng, mỗi lần nghe hắn nói về chuyện gia đình Lệ Trọng Mưu thực sự ngạc nhiên song lại không tiện hỏi nhiều.

Nhưng là Lệ Trọng Mưu lại ẩn ẩn cảm thấy đêm nay có chút bất đồng.

Làm sao bất đồng? Lệ Trọng Mưu cũng không nói rõ được.

“Sao lại thế?” Lệ trọng Mưu tiếp tục đề tài ban nãy.

” Con gái mới sinh buổi tối luôn khóc ầm ỹ, mình mới chỉ oán giận một câu liền bị đá ra khỏi cửa”. Bộ dáng tràn đầy oán giận cùng oán giận nhưng chính hắn lại bật cười.

Người này ở trên thương trường là một nhân vật tàn nhẫn. Làm việc không từ một thủ đoạn, giẫm đạp qua không biết bao nhiêu mạng người để ngồi lên vị trí hiện tại.

Nhưng mà giờ phút này lại cười ngây ngốc như một thiếu niên tuổi đôi mươi.

Gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời tươi sáng, không hề thấy chút vẻ lo lắng.

Lệ Trọng Mưu nhớ mang máng người này tựa hồ vài năm trước có nhận nuôi một đứa con trai.Nghĩ đến chữ “con” này, liền lưu tâm hỏi nhiều một câu:” Con trai đâu? Nó không có giúp cậu khuyên nhủ vợ?”.

” Con cũng không nghe lời, mình về nhà nó ngay cả cửa cũng không thèm mở”.Lệ Trọng Mưu hướng hắn cười.

Hình ảnh người cha thương con trên mặt hạnh phúc, xem ở trong mắt hắn, như thế nào lại có chút chói mắt.

Thời gian không còn sớm, hai người liền kết thúc buổi nói chuyện. Màn hình vụt tắt đen đi, chỉ còn lại ánh đèn màu xanh nhấp nháy ở nút mở.

Lệ Trọng Mưu chắp tay vòng qua đầu, ngửa cổ ra sau dựa vào ghế. Điều khiển nắm trong tay, ấn hạ chốt mở, trần nhà liền tách ra thành hai hiện ra một tầng kính thủy tinh trong suốt. Xuyên qua lớp kính dày màu trắng, Lệ Trọng Mưu đem bóng đêm thu hết cả vào tầm mắt. Tịch mịch. Trong đêm tối một vì sao bất chợt lóe lên, rồi vô tình nhảy vào tròng mắt của hắn,trong đầu hắn bỗng nhiên toát ra một cái ý nghĩ.

Cô khi đó vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn?

Đôi mắt cô lúc ấy lóe ra tinh quang cũng sáng như vì sao kia. Khi hắn dỗ con, Ngô Đồng cứ như vậy yên lặng chăm chú nhìn hắn, mơ hồ giống như…….

Tình thâm.

Giống như……..

Ngàn lời khó nói.

Đến khi hắn ngẩng đầu lên, cô lại kích động quay mặt đi. Lệ Trọng Mưu đứng thẳng dậy, khẽ vặn cổ, ngón tay theo thói quen gõ trên mặt bàn. Hắn có chút thất thần nên không nghe thấy tiếng đẩy cửa.Thẳng đến khi Trương Mẫn Thái lên tiếng: “Anh đang suy nghĩ gì mà nhập thần vậy ?”.

Lệ Trọng Mưu lúc này mới giật mình mà phát giác. Cả kinh quay đầu. Liền nhìn thấy Trương Mẫn Thái đang bưng cốc sữa đứng ở cửa. Lệ Trọng Mưu xoa xoa mi tâm đứng dậy đi đến: “Sao e lại tới đây?”.

Trương Mẫn Thái đi qua giao cốc sữa trong tay cho hắn. Thuận thế ôm lấy cổ hắn.Lệ trọng Mưu cũng khẽ nhấc cánh tay nghênh đón cử chỉ thân thiết của cô ta.

Trên người hắn có một mùi hương nhàn nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu.

Trương Mẫn Thái ghé người vào trên vai hắn ngửi ngửi, bộ dạng lười biếng: “Buổi chiều Đồng Đồng đến đây?”.

Im lặng.

Cô ta phát hiện ánh mắt hắn có chút biến đổi nhưng rất nhanh liền khôi phục. Cô ta rất sợ bộ dáng này của hắn nhưng là lời đã nói ra như bát nước hắt đi không thu lại được.

Lệ Trọng Mưu khẽ buông lỏng cánh tay rồi lại nhanh chóng ôm chặt, thuận thế ôm cô ta ngồi xuống mặt bàn.

Mà hắn, đứng.

Quan sát cô ta từ trên xuống dưới.

Trương Mẫn Thái cảm thấy bầu không khí có chút nghẹt thở, hướng hắn nói: “Được rồi, em thừa nhận có bảo trợ lí Lint theo dõi hành tung của anh”.

Lệ Trọng Mưu chỉ nhướng mi, vẻ mặt không rõ là tức giận: “Hắn còn nói gì nữa?”

“Hắn còn nói tạp chí kia anh từ đầu vốn đã có ý định thu mua. Chụp ảnh Đồng Đồng là chính anh bảo chủ biên làm. Anh còn…….. gửi một cuốn tạp chí cho mẹ anh”.

Đây là sự thật. Rất nhanh tạp chí kia sẽ đổi tên thành tạp chí ” Công việc kinh doanh của các tập đoàn”, một lần nữa bắt đầu xuất bản. Trương Mẫn Thái chính mình cảm thấy hiểu được lý do hắn làm như vậy.

Hắn làm như vậy vì……..

Buộc mẹ của hắn không thể không chấp nhận đứa bé này.

Lệ Trọng Mưu quan sát thần sắc cô ta, biết cô ta vẫn còn che giấu không nói hết đơn giản hỏi lại : “Còn gì nữa ? “.

Âm thanh mang theo khí thế bức người. Trương Mẫn Thái đã muốn khuất phục, chỉ có thể nói thẳng ra: ” Hắn còn nói anh cấp thư viện ở trường học của Đồng Đồng mọi trang thiết bị tối tân hơn nữa còn chuẩn bị xây một dãy nhà học mới. Toàn bộ trường học từ hiệu trưởng cho tới giáo viên đều phải thay anh quan tâm chiếu cố Đồng Đồng”.

Lệ Trọng Mưu nghe những lời của Trương Mẫn Thái trong lòng lại nhớ đến cô gái tên Ngô Đồng kia.

Từ nửa tháng trước, sau khi biết đến thân phận của Đồng Đồng hắn liền bắt đầu hành động. Hắn từ trước đến nay làm việc luôn coi trọng hiệu suất cao nhất, hắn muốn bồi dưỡng tình cảm cha con có vô số loại phương pháp.

Cô gái kia mỗi ngày đều bận rộn công tác, tạo cơ hội cho hắn có thời gian thực hiện kế hoạch bồi con của mình. Như vậy xem ra nữ nhân này cũng không xứng làm một người mẹ, cô đối với con không đủ quan tâm.

Đồng Đồng ban đầu đối với hắn cũng thực là bài xích. Mỗi lần hắn đến trường học của Đồng Đồng, đứa nhỏ đều có ý trốn tránh hắn. Nhưng là hiện tại, Đồng Đồng đã hướng hắn thân mật gọi “ba ba”.

Quả nhiên phương pháp hắn dùng là đúng, thắng được tình cảm cha con.

Cô không phải là đối thủ của hắn.

Trương Mẫn Thái thấy hắn tựa hồ có vẻ thất thần, liền chậm rãi trầm ngâm theo. Cô ta cũng không chắc những lời vừa rồi mình nói hắn có hay không nghe rõ. Lệ Trọng Mưu nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, chăm chú nhìn cô ta. Đồng tử trong mắt hắn thoáng nháy lên một cái, từ từ nói:

“Bảy năm trước, khi thu mua lại công ty của cha tôi, liền đem tin tức này báo cho mẹ tôi biết, vốn tưởng rằng bà hội sẽ tán thưởng, kết quả bà lại cho tôi một cái bạt tai”.

Hai người đứng khá gần nhau – khoảng cách chỉ tầm nửa cánh tay, khi hắn nói chuyện giống như có một luồng nhiệt phả lên da cô, nhưng cô lại không hề thấy ấm áp.

Thanh âm của hắn, bình thản, trầm bổng, âm sắc mê người, gần như hoàn mỹ.

Chỉ thiếu một chút………….

Tình cảm.

Trong thanh âm của hắn không có tình cảm.

Trương Mẫn Thái theo bản năng nhắm mắt rồi lại mở mắt ra nhìn thẳng vào hắn. Khi khuôn mặt đã được tô son trát phấn cẩn thận, cô ta che giấu cảm xúc tốt lắm.

Hắn thích nữ nhân vừa thông minh lại biết nghe lời.

Cô ta lao lực thiên tân vạn khổ làm tất cả cốt chỉ mong đạt tới tiêu chuẩn của hắn.

Thực vất vả, nhưng là đáng giá.

Trương Mẫn Thái cười ngọt ngào: ” Chuyện này anh đã từng nói qua với em. Anh còn nói, đây chính là nguyên nhân sau đó cũng không có khuếch trương mở rộng địa bàn”.

Lệ Trọng Mưu thưởng thức khóe miệng đỏ tươi khẽ cong, ánh mắt lóng lánh của cô ta cũng cười: ” Mục tiêu của tôi trước nay là đánh bại ông ta. Tuy thành công nhưng là tuyệt không vui vẻ.” “…..” ” Tôi đã nếm qua tư vị thống hận cha mình, rất khó chịu. Tôi không nghĩ lại cùng con trai mình giống nhau”.

Hắn tuy là nói ẩn dụ nhưng ẩn ý trong đó cô ta đều nghe được rõ ràng. Nhưng vẫn là không cam lòng. Bất quá lại không thể làm cho hắn phát giác. Đành phải giả ngu hỏi: “Vì sao lại cùng em nói chuyện này”.

Lệ Trọng Mưu chỉ cười không nói, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta. Nữ nhân này quả nhiên rất thông minh, biết rõ ý của hắn nhưng còn cố tình hỏi lại. Xét đến thủ đoạn, người phụ nữ này cũng không phải đối thủ của hắn.

Nhìn thấy hắn thoáng trầm mặc, cô ta liền không chịu nổi:” Eric, anh ….. anh muốn kết hôn với cô ấy?”. “Cô ấy” ở đây dĩ nhiên là chỉ Ngô Đồng.

Nghe thấy câu này, dường như lửa giận trong lòng hắn đang từ từ bốc lên. Hắn dùng cánh tay mạnh mẽ ghì chặt thắt lưng của cô ta, làm cho Trương Mẫn Thái cảm thấy đau đớn nhưng lại không dám kêu. Hắn, mặt lạnh như băng nói:” Tôi chỉ muốn giành lại con của mình” Nói xong liền buông lỏng cô ta ra.

Trương Mẫn Thái rời khỏi chiếc bàn, âm thầm cười khổ. Hắn quả nhiên là một chuyên gia đàm phán xuất sắc, rất biết cách đánh vào điểm yếu của đối phương. Thực sự cô ta không địch lại được hắn.

Cô ta lúc này ngay cả nửa chữ “không” cũng không thốt lên được.

Hắn sủng cô, cũng cho cô danh lợi.

Nhưng giờ khắc này hắn lại muốn cô hiểu rõ một điều: Chỉ có cô phụ thuộc vào hắn còn không bao giờ có chuyện hắn vì cô mà phải suy nghĩ làm như thế nào. Trương Mẫn Thái cũng có vô số lần tự hỏi chình mình, người như vậy, thật sự hiểu được cái gì gọi là yêu sao?

Hắn có thể hay không cũng có một ngày, cũng sẽ liều lĩnh yêu thương một người con gái?

Tỷ như nói….. Không hiểu vì sao, lúc này, trong đầu Trương Mẫn Thái hiện lên hình ảnh Ngô Đồng.

Ngô Đồng ít nhất cùng hắn có một đứa con, còn chính mình thì sao? Mất đi hắn, chính cô chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Lệ Trọng Mưu hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Ngón tay hắn khẽ mơn trớn cánh môi xinh đẹp, cảm xúc da thịt mẫn cảm truyền đến khiến cho đầu ngón tay một trận tê dại, hắn liền xúc động muốn hướng đến đôi môi kia hôn xuống: ” Đêm nay lưu lại?” .

Trương Mẫn Thái lui ra phía sau nửa bước. Người đàn ông này là một cao thủ tán tỉnh, không cần nhiều, chỉ cần một động tác mơn trớn rất nhỏ lại gợi cảm vô cùng. Huống chi lúc hắn nói chuyện còn cố ý hơi hơi híp mắt. Đây là một lời mời gọi vô cùng mê hoặc nhưng là…..

Không đợi hắn nói tiếp, Trương Mẫn Thái nhanh chóng tiến lại gần hắn, kiễng mũi chân nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi hắn rồi nói:” Goodbye kiss, không cần nhớ nhung em” Lệ Trọng Mưu nhìn thân ảnh của cô ta chạy vội ra ngoài, lắc đầu không nói gì, sờ sờ lên môi mình.

Cô gái này đúng là…….

**********************

Vài ngày sau, trong lúc nghỉ trưa, Ngô Đồng nhận được điện thoại của Trương Mẫn Thái.

Kể từ vụ tai nạn kia, Ngô Đồng đối với những cuộc gọi từ số điện thoại xa lạ mắc chứng sợ hãi, đợi một lúc lâu điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông liền không cam lòng đứng lên nhấn nút nghe:” Xin chào, xin hỏi ai vậy?”

“Ngô tiểu thư, xin chào”

Ngô Đồng đã nhận ra thanh âm của người nói, nhưng không nói gì.

” Tôi là Trương Mẫn Thái “. Đối phương rất nhanh tự giới thiệu.

“Tìm tôi có việc gì không?” Ngô Đồng nhẹ nhàng mở miệng. “Cô có rảnh không? Có thể cùng tôi đi uống một ly cà phê?” Thanh âm Trương Mẫn Thái nghe như vui vẻ vang lên. Thấy Ngô Đồng vẫn im lặng cô ta liền tiếp lời:” Tôi đang ở ngay dưới đại sảnh công ty cô. Sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô”.

Ngô Đồng ở bên này đang muốn tìm một cái cớ để từ chối thì đã bị lời nói của Trương Mẫn Thái chặn ngay tại đầu lưỡi. Ngô Đồng suy nghĩ thật lâu, không biết nói gì nên đành phải đồng ý. Cô tắt điện thoại rồi ấn nút thang máy xuống lầu.

Thang máy sáng bóng phản chiếu thân ảnh cao gầy của Ngô Đồng lên đó. Bộ đồ công sở màu xám bó sát càng làm tôn lên dáng người cân đối của cô, những đường nét trên gương mặt vô cùng tinh tế, làn da trắng nõn khi xưa giờ đã nhuốm chút phong trần của năm tháng. Dưới chân mang một đôi giày cao gót màu đen càng làm cho cô trông cao hơn rất nhiều.

Đáng tiếc vẫn không đủ mỹ.

Giờ khắc này Ngô Đồng đột nhiên nghĩ mình có hay không nên trang điểm lại?

Nhưng rồi ý nghĩ đó đã nhanh chóng bị cô dập tắt vì cô biết chờ mình dưới lầu kia là một nữ minh tinh xinh đẹp vạn người mê.

Trang điểm thì có ích lợi gì?

Trang điểm có thể so với người ta sao?

Ngô Đồng và Trương Mẫn Thái bước vào trong quán Starbucks gần công ty tìm một góc khuất tương đối yên tĩnh ngồi xuống.

Trương Mẫn Thái đối phục vụ gọi cho mình một ly Mocha rồi cũng gọi cho Ngô Đồng một ly tương tự. Ngô Đồng thật lâu trước kia đã không còn thích đồ ngọt, cô cảm thấy chính mình đã qua cái thời trẻ tuổi mơ mộng, yêu thích những thứ ngọt ngào ấy từ lâu.

Thật sự cô đang mải mê nghĩ lại chính mình nên bây giờ mới hoảng hốt ý thức được nữ minh tinh ngồi trước mặt mình đây mới hai mươi ba tuổi.

So với mình còn nhỏ hơn bốn tuổi. Ngô Đồng đưa mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa kính quan sát dòng người đông đúc qua lại trên đường. Thời điểm bằng tuổi cô ấy bây giờ cô đã là mẹ của một đứa con hai tuổi. Có bao nhiêu vất vả, chua xót có lẽ chỉ mình cô biết. Nhưng là cô vẫn cảm thấy xứng đáng vì Đồng Đồng giống như là sinh mạng của cô.Mấy năm nay hai mẹ con sống nương tựa vào nhau cô không thể nào thiếu nó.

Lúc này Trương Mẫn Thái từ trong ví rút ra một tờ chi phiếu để lên bàn rồi ký tên trên đó.

Quả nhiên không hổ là người bên cạnh Lệ Trọng Mưu, ngay cả động tác kí chi phiếu cũng không có gì sai biệt.

Trương Mẫn Thái ngẩng đầu nhìn Ngô Đồng nói:” Lần thượng tòa tới cô nhất định phải đánh thắng”.

Ngô Đồng sửng sốt.

Cô không biết nên nói tiếp như thế nào.

Trương Mẫn Thái đã để tấm chi phiêu cùng một tấm danh thiếp trước mặt Ngô Đồng. ” Cô nên đổi luật sư biện hộ. Đây là học trưởng của tôi ở đại học. Anh ấy là chuyên gia trong việc giải quyết các vụ kiện đòi quyền nuôi nấng”.

Ngô Đồng có chút không tin được:” Cô….”

Trương Mẫn Thái nở một nụ cười hoàn mỹ không sứt mẻ.

Ngô Đồng thực sự không thể hiểu được hành động của cô ta. Vốn dĩ việc này chỉ có Lệ Trọng Mưu mới có tư cách nói chuyện với cô, như thế nào ngay cả nữ minh tinh sáng giá Trương Mẫn Thái cũng muốn nhúng tay vào.

Là cô ta dựa vào việc mình là người bạn gái duy nhất được Lệ Trọng Mưu công khai thừa nhận?

Trương Mẫn Thái đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hơi quăn của mình rồi nói:” Tôi biết rất rõ tài năng của vị học trưởng này vì vậy cô có thể yên tâm”. Sau đó lại nói tiếp:” Tôi và tổng giám đốc cô có chút quen biết, tôi đã nói chuyện với hắn, đại khái tuần sau cô sẽ nhận được điều lệnh thăng chức.”

Tổng giám đốc công ty cô?

Ngô Đồng nghe cô ta nói đã an bài mọi thứ như vậy, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra thành tiếng.

Nhưng là miệng cô lúc này lại cứng ngắc.

Cô thực sự cười không ra.

Cũng thực sự không biết, đối mặt với nữ nhân khôn khéo, che giấu tốt thế này, chính mình có thể nói cái gì? Đã an bài hết thảy mọi thứ, còn muốn gặp cô nói chuyện, như vậy muốn cô nói gì đây?

Ngô Đồng lựa chọn ăn ngay nói thật:” Tôi thật sự không biết nói gì…”

Trương Mẫn Thái cười – một nụ cười không rõ ý gì:” Nói cám ơn là tốt rồi “.

” Cám ơn “

” Không cần “
Bình Luận (0)
Comment