Dây Dưa Không Dứt

Chương 53

Bất ngờ, tay cô bị anh nắm chặt, Ngô Đồng không biết nên nói gì.

Cô nhìn anh từ trên cao, anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

Có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim mình đang tan chảy, chậm rãi, tinh tế, như móng vuốt của chú mèo nhỏ khẽ đánh động. Ngô Đồng cúi đầu, hôn lên trán anh: “Em đi mở cửa.”

Lệ Trọng Mưu biết mình thất thố, đầu ngón tay anh thả lỏng, cô đẩy anh, đi tới cửa.

Đứng ngoài là một anh chàng phục vụ tóc vàng, cung kính đưa hộp thuốc cho cô, tay cô đặt trên cánh cửa, đang định nói cảm ơn thì một bàn tay lặng lẽ từ phía sau đưa tới, phủ lên bàn tay Ngô Đồng.

Lệ Trọng Mưu thay cô đóng cửa lại.

Thân ảnh phục vụ viên còn chưa hoàn toàn biến mất, Lệ Trọng Mưu đã mân mê chiếc cổ Ngô Đồng.

Cửa phòng đóng “cạch” một tiếng.

Lưng cô kề sát ngực anh, cả thân thể cô đều bị anh kiềm giữ, anh không cho cô xoay người, cứ ôm cô từ đằng sau như vậy. Đem mái tóc dài của cô vắt sang một bên vai, từng nụ hôn của anh chậm rãi thả xuống dọc theo sống lưng. Bàn tay của anh đặt trên bụng cô, kéo cô nghiêng người về phía sau. Tay Ngô Đồng vẫn đặt trên cánh cửa, cơ thể cô run rẩy, muốn quay đầu lại nhưng không còn chút sức nào.

Anh nhanh chóng kéo khóa chiếc váy, chưa cởi ra hết, tay anh đã vội vã tiến vào, từ từ vuốt ve đường cong, hướng bên trong đi tới.

Hơi thở của Ngô Đồng bị chặn đứng, cô bắt lấy bàn tay anh du ngoạn trên cơ thể mình. Anh liền nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, hơi thở nam tính thổi vào màng nhĩ. Tiếng hít thở xuyên qua tai, chạy thẳng tới trái tim đang đập dồn dập.

Nụ hôn của anh khiến cho mọi dây thần kinh của cô căng lên, trong vô thức, cô đưa tay ngăn anh lại, thở dốc, sau đó, cô để mặc tay anh chạy loạn.

Ngay đến không khí dường như cũng muốn ngưng lại, ngoại trừ tiếng hít thở của hai người, không còn bất kì âm thanh nào khác.

Cô sắp ngạt thở đến nơi, cuối cùng không chịu nổi nữa, đành quay người lại, đúng lúc anh cúi xuống, đoạt lấy đôi môi căng mọng.

Môi kề môi, tiếng hôn vang lên trong không gian im ắng. Lệ Trọng Mưu dắt tay cô, đặt chúng lên cổ mình khiến nụ hôn càng sâu thêm.

Lễ phục đã rơi xuống tới thắt lưng, mỗi một tế bào trong Ngô Đồng đều tham lam cảm thụ thân thể anh.

Động tác vừa cuồng dã vừa ẩn nhẫn, cô ôm anh, mềm mại đáp trả, nhìn vào đôi mắt mê hồn của anh – quả thực anh điên rồi, động tác tinh tế, từ tốn, anh muốn dẫn dụ dục niệm của cô thoát ra.

Ngón tay anh quấn lọn tóc của cô, Ngô Đồng cảm thấy không thở được. Làm sao cô bây giờ?

Cơn lốc dục vọng cuốn tới, cô phải làm thế nào?

Hai cơ thể kề sát, anh hơi run rẩy, cúi đầu hít hơi thở của cô, cảm nhận lửa tình của cô. Anh vuốt ve cô, tiến dần xuống phía dưới, muốn tiến công tới hai chân cô đang khép chặt. Lúc này cô kháng cự yếu ớt, Lệ Trọng Mưu dừng động tác, hai tay nâng mặt cô lên, trong đôi mắt tràn ra ngọn lửa, trong đó, có cả hình ảnh của cô.

Cô cứ hôn loạn xạ, nhìn anh nhưng không nói gì.

Con ngươi Lệ Trọng Mưu trầm xuống, nhiệt độ tăng lên, lặng lẽ thiêu đốt Ngô Đồng. Nháy mắt, ánh sáng trong mắt anh dừng lại, không thể tự chủ nữa.

Lệ Trọng Mưu xoay người Ngô Đồng. Ngay trước mặt cô, xé rách bộ lễ phục rườm rà. Tiếng vải rách lướt qua tai, bộ váy đắt tiền trượt theo chân cô rơi xuống đất. Cùng lúc đó, anh tách chân cô ra, chiếm lấy.

Tay anh chuẩn xác nhắm vào nơi ướt át, dùng đầu ngón tay xoa nắn, một giây sau đưa vào bên trong.

Cơ thể đột nhiên bị xâm chiếm, Ngô Đồng không kiềm chế nổi tiếng thét bật ra. Không quá nửa giây tiếp theo, Lệ Trọng Mưu chặn miệng cô lại.

“Đừng…”

“Thả lỏng,” giọng nói trầm thấp đầy khêu gợi, lưu luyến bên môi, bên tai cô, “cho anh.”

“Bẩn lắm…”

Dùng nụ hôn ngăn cô nói, anh ôm cô, bế vào phòng tắm.

**************************************

Trong phòng tắm, nước từ vòi hoa sen xả xuống, bọt nước róc rách chạy trên cơ thể anh, xuôi theo đường cong của cô. Cằm, ngực, bụng, cho đến hai chân. Anh khôn khéo lợi dụng dòng nước, cứ thế đoạt lấy thứ mình muốn.

Hồn phách Ngô Đồng bị nước cuốn trôi mất hút.

Đầu anh càng lúc càng cúi thấp, trừ tiếng nước, Ngô Đồng tự nghe thấy tiếng giật giật trên huyệt thái dương của mình. Tay đặt trên cổ anh, cô nhận thấy yết hầu anh chậm rãi lên xuống.

Anh đang…

Nhấp nháp cô.

Anh ngẩng đầu quan sát phản ứng của cô, ánh mắt anh đan vào cô, không biết từ lúc nào, đôi mắt cô đã mờ nước, giống như thân thể cô, từ sâu trong đó đang tràn đầy nước.

Trong mắt anh nổi lên ngọn lửa, nhiệt độ sục sôi trong cơ thể, Lệ Trọng Mưu cảm thấy trái tim mình như bị thiêu cháy. Anh xoay người cô, ép lên gạch ốp tường lạnh giá.

Đầu óc Ngô Đồng trống rỗng, thân thể như nhũn ra, chân cô miễn cưỡng chạm đất, không có chút sức lực chống đỡ. Anh dán người vào cô, tựa đầu trên tường, che kín tầm mắt cô.

Vật thể cứng rắng thay thế tay anh, để ở phía sau mông cô.

Ngô Đồng không thể ngăn nổi tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng, toàn bộ xúc giác đều tập trung ở một chỗ.

Lệ Trọng Mưu thấy cô rên khẽ như con mèo nhỏ, một ý nghĩ hay ho nảy lên trong tâm trí, anh nâng chân của cô, kê cao mông cô, khiến lưng cô cong lại kề sát người anh.

Tiến tới khuôn mặt nhỏ nhắn, anh hôn thật sâu.

Miệng Ngô Đồng không chịu nổi nữa, dây dưa mãi không dứt, bỗng nhiên mọi xúc cảm của cô tăng vọt. Bị anh kéo tay đặt trên tấm gạch men sứ, hai tay cô vô lực, anh ôm lấy thắt lưng cô, mạnh mẽ va chạm từ phía sau, mỗi một lần đều khiến cô không thở nổi.

Tiếng hít thở, tiếng nước chảy, hòa lẫn vào tiếng anh: “Thích không?”

Cô không trả lời được, đầu óc hỗn độn, ờ phía sau anh ra sức khống chế cô, mãnh liệt rồi dịu dàng, Ngô Đồng mềm nhũn, trượt người xuống sàn.

Hơi nước lượn lờ xung quanh, Lệ Trọng Mưu quỳ bên cạnh, cô cảm nhận được, anh vẫn ở trong cô, không chia lìa, mà ngược lại, càng lúc càng mạnh hơn, nhanh hơn…
Bình Luận (0)
Comment