Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh

Chương 5

Doãn Tử Trừng xông ra đường, đi lang thang không có mục đích, trong đầu chỉ có gương mặt đau khổ, và tiếng khóc thương tâm muốn chết của Phương Hòa Kính, “Dù thế nào, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể trở về, không thể lại hại Tiểu Kính nữa.”

Tiểu Kính luôn luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, đôi mắt lúc nào cũng luôn hướng về phía mình đầu tiên, Tiểu Kính hay dùng sức mạnh toàn thân đánh về phía mình, lúc nào Tiểu Kính cũng ôm mình, dựa vào trong lòng mình làm nũng, Tiểu Kính tinh tế xinh đẹp, lại quật cường giống như một tảng đá… Ánh mắt thâm tình, ánh mắt si mê luôn luôn đuổi theo mình…

Doãn Tử Trừng đau lòng đến nỗi gần như rơi lệ trên khắp cả đoạn đường.

Trái tim mình thật sự đau quá, toàn thân cũng đều đau nhức….

Cũng không biết đi bao lâu, Doãn Tử Trừng đi đến một cái cửa, mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện trong lúc vô tình bản thân đã chạy tới trước cửa nhà Lôi.

“Lôi...”

Lôi vừa mở cánh cửa ra, đã nhìn thấy Doãn Tử Trừng toàn thân mệt mỏi dựa vào khung cửa, vẻ mặt thống khổ, mờ mịt kia, làm cho người ta không đành lòng. “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Lôi chưa bao giờ gặp qua một Doãn Tử Trừng yếu ớt khổ sở như vậy, vội vàng ôm hắn vào nhà. “Tôi vừa chia tay với Tiểu Kính rồi, Lôi...” Thân thể mềm oặt không có sức của Doãn Tử Trừng hoàn toàn dựa vào người Lôi.

Lôi vẫn là người hiểu rõ hắn nhất, đau tiếc hắn nhất, cưng chiều hắn nhất… Còn có Tiểu Kính…. Tiểu Kính... Trong đầu Doãn Tử Trừng lại hiện ra gương mặt cực kỳ đau khổ kia của Phương Hòa Kính, lời nói yêu điên cuồng kia, Tiểu Kính…

“Cái gì?! Cậu chia tay với Tiểu Kính rồi à? Vì cái gì? Xảy ra chuyện gì?” Lôi nghe vậy, khiếp sợ hỏi han.

Doãn Tử Trừng tựa vào trong lòng ấm áp của Lôi, vùi mặt vào trong khuôn ngực rộng lớn của Lôi, không nói gì. Cảm giác thực ấm áp, thật muốn cứ dựa vào như vậy, vĩnh viễn dựa vào như vậy… Ở trong khuôn ngực kiên cường mạnh mẽ như vậy, có lẽ sẽ không còn thương tâm nữa?

“Trừng, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?” Lôi lay lay Doãn Tử Trừng, vội vàng hỏi

Doãn Tử Trừng lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, đứng thẳng người.

“Tôi đã chia tay với Tiểu Kính, tôi đã nói cực kỳ rõ ràng với Tiểu Kính, về sau chúng ta chỉ có thể là bạn bè, không còn bất kì cái gì khác nữa”

Doãn Tử Trừng cố gắng hết mức để cho giọng nói của bản thân nghe vững vàng, kiên quyết, che đi tất cả yếu ớt vừa loé lên.

“Tại sao có thể như vậy? Tiểu Kính thì sao? Em ấy như thế nào?” Lôi không thể tin hỏi.

“Đương nhiên cậu ấy không đồng ý, nhưng mà ¬̣tôi đã quyết định, chúng ta không thể tiếp tục giống như vậy, tôi không thể hại cậu ấy…”

“Hại em ấy? Cậu như vậy mới chính là hại em ấy đó! Trình độ điên cuồng của em ấy đối với cậu, cậu còn không rõ hay sao?” Lôi gào lớn nói,

Việc này Doãn Tử Trừng hiểu, ngay từ ánh mắt đầu tiên Tiểu Kính nhìn hắn, trong ánh mắt chỉ có hắn. Bao nhiêu người theo đuổi, Tiểu Kính cũng chưa bao giờ nhìn qua một cái dục vọng chiếm giữ hắn rất mạnh, nhưng lại nguyện ý chia sẻ Trừng với mình, đơn giản chỉ là vì biết Trừng thích, cái gì cũng bằng lòng ánh mắt em ấy không có lúc nào mà không đuổi theo hình bóng Trừng, lóe ra tia sáng cuồng nhiệt, giống muốn thiêu rụi toàn bộ đến mức bốc cháy. Mà hiện tại, Trừng rõ ràng lại nói muốn chia tay như vậy, Tiểu kính nhất định sẽ không chịu nổi, Tiểu kính sẽ phát điên…

“Trừng, “ Lôi nhìn Doãn Tử Trừng cả người mệt mỏi ngã vào ghế tựa, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, hỏi: “Tiểu kính nói như thế nào?”

“Cậu ấy có thể nói như thế nào? Chuyện này tôi đã quyết định.” Gương mặt tràn đầy nước mắt của Tiểu kính lại tràn ngập trong đầu Doãn Tử Trừng, làm sao cũng không thể ném đi.

Doãn Tử Trừng ra sức lắc đầu, mệt mỏi nói: “Cậu ấy đương nhiên là vừa khóc vừa quậy, còn nói muốn chết! Tôi nói em cậu ấy muốn chết thì cứ đi tìm chết, đừng đến làm phiền tôi nữa!”

“Cậu!” Lôi chán nản, “Cậu làm sao có thể nói như vậy? Làm sao có thể?!” Lôi nổi cáu, tức giận đến nỗi muốn mắng to doãn Tử Trừng, nhưng mà thời gian dài yêu say đắm đối với doãn Tử Trừng làm cho anh trong chốc lát không có cách nào mắng ra miệng được, tức giận đến đột ngột đứng lên, cũng không thèm nhìn tới hắn,‐bước nhanh đi gọi điện thoại tới số mà trước kia anh đã gọi cho Phương Hòa. Tít… Tít…Điện thoại không người nhận, lại đổi số di động của Tiểu Kính, cũng vẫn lại là không ai nhận máy. Lôi nghe âm thanh này, trái tim dần dần nổi lên sợ hãi, anh lần lượt bấm tám lần, vẫn là tiếng đô lạnh lẽo. Anh bỏ điện thoại xuống, kéo Doãn Tử Trừng, lấy ra di động của Doãn Tử Trừng, bắt đầu bấm số lại…

Khi Lôi mạnh mẽ rời khỏi anh, Doãn Tử Trừng đã cảm thấy cho tới bây giờ Lôi cũng chưa từng tức giận như vậy, trong lúc đầu óc bối rối muốn nổ tung cũng tỉnh táo lại một chút. Hắn nhìn chằm chằm cái tay đang bấm số của Lôi, nhìn gương mặt tối tăm của Lôi, trái tim cũng bắt đầu luống cuống: Tiểu Kính… Tiểu Kính, mau nghe điện thoại.

Vẫn là không ai nhận máy. Anh kinh hoảng nghĩ: không phải Tiểu Kính ngốc như vậy chứ? Cậu ấy vẫn luôn vui vẻ kiên cường như thế, chắc hẳn nên có năng lực chịu đựng mới đúng! Nên biết mình vốn không có ỵ́ kia, mình làm sao có thể bảo cậu ấy đi tìm chết? Dù cho chia tay, cậu ấy cũng sẽ là em trai mình vĩnh viễn yêu thương!

Lôi ngừng bấm số, sợ hãi nhìn Doãn Tử Trừng ―― đây là điện thoại của Doãn Tử Trừng, điện thoại Tiểu kính nhất định sẽ hiện ra tên, hắn không thể không tiếp điện thoại của Doãn Tử Trừng, trừ khi…

Lôi không dám nghĩ tiếp nữa, tiện tay ném điện thoại xuống, đã xông ra ngoài. Doãn Tử Trừng cũng vội vàng ra ngoài theo, sự sợ hãi khiến hắn vứt bỏ toàn bộ băn khoăn trong lòng.

Lôi gõ cửa nhà Phương Hòa Kính, lớn tiếng kêu: “Tiểu Kính, mở cửa, anh là anh Lôi!”

Không ai mở cửa.

Lôi quay đầu nhìn qua Doãn Tử Trừng đang đứng ở phía dưới bậc thang một cái, kêu: “Cậui ngu ngốc à, chìa khóa!” Doãn Tử Trừng bị nhắc nhở một phen, nhanh chóng vứt khóa chìa cho Lôi.

“A..” Lôi vừa xông vào phòng, đã phát ra tiếng kêu kinh ngạc thảm thiết.

Doãn Tử Trừng vừa nghe, cả trái tim cũng đều thắt lại, ba bước thành hai bước vọt vào trong phòng, đẩy Lôi ra, xông vào trong phòng tắm.

Hắn vừa đi vào, lập tức lấy tay bụm miệng, toàn thân run rẩy kịch liệt, hử cũng không hử ra được một tiếng.

―――――――――――

Máu, chưa từng có nhìn thấy qua nhiều máu như vậy, đỏ tươi chói mắt, nhuộm đầy cả phòng tắm

Gạch men sứ trắng tinh, quần áo trắng tinh, gương mặt trắng, không, phải là gương mặt trắng bệch, không còn sức sống.

Đỏ với trắng, màu đỏ tươi cùng với trắng bệch, màu sắc chết chóc giống như địa ngục trần gian!

Ai nói Tử Thần phải là màu đen? Giờ phút này, Tử Thần màu máu khoác quần áo dính máu, đạp máu tươi mà đến, làm bẩn, hủy diệt màu trắng thuần khiết. Hắn phát ra tiếng cười chói tai vang vọng cả căn phòng nho nhỏ, hả hê sung sướng, hắn hài lòng mang đi một con mồi còn trẻ tuổi xinh đẹp,

Tiến vào thế giới tối tăm u ám.

Sinh mệnh tươi đẹp như thế, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ làm cho người ta ghen tị,

Khuôn mặt tràn ngập màu sắc ánh sáng mặt trời, tản ra sinh lực dồi dào…...

Đều đã, đều đã tam biến hết sao? Chỉ để lại khuôn mặt trắng bệch tẩm đầy màu đỏ của máu?

Doãn Tử Trừng hoàn toàn ngây ngốc ngay tại chỗ, chết đứng sững sờ nhìn chằm chằm khuôn mặt trong vũng máu của Phương Hòa Kính, khuôn mặt vẫn mang theo nước mắt đau khổ thất vọng kia: Mình đã làm gì cậu ấy? Mình kêu cậu ấy đi chết, cậu ấy lập tức chết, Tiểu Kính chết tiệt…

Lôi ngoảnh lại gọi Doãn Tử Trừng vẫn đang ngu ngơ, vội vàng băng bó miệng vết thương trên tay cho Phương Hòa Kính, cầm máu trước. Cũng chẳng thèm gọi xe cứu thương, chặn ngang ôm lấy Phương Hòa Kính lao xuống lầu, lái xe như điên thẳng tới bệnh viện.
Bình Luận (0)
Comment