Edit: QieziVết nứt kia dài chừng hơn mười dặm, phía dưới đen kịt u ám không thấy được, thời điểm Tử Dung đi ngang qua, đã từng thấy một động vật màu xám đen ở nơi đó, cụ thể là cái gì thì không thấy rõ, nhưng nghe hơi thở, dường như là trình độ ngưng mạch hậu kỳ.
Từ Tử Nham định đi qua xem xét, nếu như có thể dò xét được thực lực và trình độ của con yêu thú này, như vậy vẫn có thể coi như là pháp tốt để đột phá. Dù sao yêu thú thích hợp với anh như Hỏa Lân Quy cũng không dễ tìm, cũng không biết xung quanh đây có con thứ hai hay không.
Lúc rời khỏi hang núi, Từ Tử Nham phân biệt phương hường một chút liền ngự kiếm phi hành về phía Nam, Từ Tử Dung nói qua vết nứt này cũng không xa, nhưng làm anh sắp tròn ba canh giờ.
Treo người giữa không trung, nhìn cửa vào khe hở thoáng như vực sâu ở bên dưới, Từ Tử Nham liền có loại cảm giác nguy hiểm. Dù cho hiện tại anh không thấy bất kỳ con ma thú nào, nhưng bản năng cảnh giác lại làm trong lòng anh bất an.
Do dự một lúc lâu, Từ Tử Nham quyết định đi xuống xem một chút, dù là nguy hiểm, cũng chưa chắc không có cơ hội sống sót, huống chi, nếu như cảm thấy nguy hiểm liền lùi bước, vậy anh cũng đừng tu tiên nữa, sớm về nhà thành thân sinh con cho rồi.
Cẩn thận dùng sương trắng của Phương Cách bao phủ người mình, Từ Tử Nham từ từ tiến vào cái khe.
Mới vừa đi vào anh liền không nhịn được rùng mình một cái, bên trong và bên ngoài khe giống như hai thế giới khác nhau, bên ngoài nóng bức khô ráo, bên trong lại ẩm ướt lạnh lẽo, hơn nữa xuống càng sâu, còn thường có một cơn gió kỳ quái thổi qua người Từ Tử Nham.
Mỗi lần cơn gió cổ quái đó thổi qua Từ Tử Nham liền làm thân thể anh bỗng dưng phát lạnh, giống như cơn gió đó là thần thức nhân loại, làm anh có cảm giác bị giám thị.
Sau khi Từ Tử Nham tiến vào khe vực không lâu, trên khe liền xuất hiện một bóng dáng thon dài.
Từ Tử Dung hơi nhíu mày, ngay vừa nãy, thần thức của y không tìm thấy tung tích của ca ca, nếu không phải còn có thể xác định vị trí ca ca thông qua huyết khế, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng đứng ở chỗ này nhìn như vậy.
“Grào!”
Một tiếng rống thô bạo của yêu thú làm Từ Tử Dung đột nhiên biến sắc. Loại âm thành này cũng không phải con yêu thú màu đen có thể phát ra mà y thấy lần trước, một tiếng rống xen lẫn uy thế dù cho lúc y làm Huyết Ma cũng chưa từng gặp qua.
Nguy rồi! Ca ca gặp nguy hiểm!
Từ Tử Dung không lo lắng cho an nguy của mình, bay thẳng đến phương hướng ca ca bay đi, rõ ràng thông qua huyết khế và y tâm huyết tương liên với ca ca, nhưng vẫn luôn không xuất hiện trong tầm mắt của y.
Giống như… Hai người bọn họ đang bay đi chung một tốc độ.
Tình huống như vậy rõ ràng không đúng, Từ Tử Dung nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, dừng trên miệng khe hở vách đó, cẩn thận quan sát xung quanh.
Vì an nguy ca ca mà xâm nhập hiểm cảnh thì không sao, nhưng nếu đối phương lợi dụng y để bố trí bẫy hãm hại ca ca… Trong lòng Từ Tử Dung run lên. Huyết khế giữa ca ca và y là tâm huyết tương liên chân chính, dù không cùng một phạm vi, cũng có thể có cảm ứng mơ hồ.
Dù y phong bế một nửa cảm ứng của ca ca, làm hiệu quả của huyết khế này có chút suy yếu, nhưng tuyệt đối không thể bị người dễ dàng loại bỏ như vậy.
Nói cách khác —— ca ca đi theo phương hướng y đã xác định, nhưng bản thân y lại chưa chắn chắn rằng ca ca vẫn luôn đi về phía trước hay không.
Ảo trận!
Nội tâm Từ Tử Dung than nhẹ một tiếng, có thể âm thầm bố trí ảo trận, thậm chí ngay cả y cũng không phát hiện, đó là cao thủ mà bây giờ y cũng không có đủ sức để đối kháng, nếu không phải đối phương không biết mình và ca ca có huyết khế, e rằng y sẽ tưởng rằng mình mãi cũng không đuổi kịp ca ca.
Mặc dù nội tâm lo lắng cho an nguy của ca ca, nhưng Từ Tử Dung vẫn khống chế bản thân tỉnh táo. Muốn phá giải một ảo trận như vậy, đối với tu vi hiện tại của y mà nói cũng không phải vấn đề dễ, nhưng bất luận khó khăn thế nào, y cũng sẽ không cho phép mình để ca ca ở bên ngoài chịu nguy hiểm một mình.
Chậm rãi ngồi xếp bằng, Từ Tử Dung nhắm hai mắt mặt điều động thần trí di động trong phạm vi của ảo trận. Chỉ cần là trận pháp, đều phải thông qua tiết điểm* để thiết lập, dù che giấu những tiết điểm này, cũng sẽ không giống như những thứ khác trong ảo trận kín không kẽ hở.
(Tiết điểm: điểm mấu chốt, quan trọng)Mà hiện tại Từ Tử Dung lợi dụng thần thúc tìm kiếm những kẽ hở của tiết điểm, chỉ có như vậy, y mới có thể thông qua đám tiết điểm này mà phá vỡ thiết lập, đạt được mục đích phá vỡ ảo trận.
***
Không giống như suy nghĩ của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham xâm nhập vào khe vực không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Ngoại trừ đôi khi có cơn gió kỳ quái làm anh thấy sau lưng lạnh lẽo rất không thoải mái ra, khe vực cũng chỉ còn lại hoàn cảnh cực kỳ ác liệt làm anh có một chút ảnh hưởng.
Cùng lắm chỉ là hơi lạnh người, nhưng hiện tại xuống sâu nên Từ Tử Nham phải mở lồng linh lực để phòng ngự nhiệt độ cực thấp bên ngoài.
Bức tường đá hai bên đều đã phủ một lớp băng thật dày, đôi khi có thể thấy một tia ý niệm màu lục, nhưng đều bị lớp băng dày niêm phong trong đó.
“Chết tiệt, sao lạnh như vậy?” Từ Tử Nham buồn bực hắt hơi một cái, vô ý thức nắm chặt quần áo trên người.
Tuy nói tu sĩ trúc cơ có sức chống cự rất lớn với nhiệt độ nóng lạnh, nhưng cũng có giới hạn nhất định, chí ít như hôm nay mở lồng linh lực vì độ lạnh bên ngoài thậm chí đã xuống dưới độ không tuyệt đối*, Từ Tử Nham rất hoài nghi, nếu như mình mở lồng linh lực, có thể lập tức bị đông thành người băng hay không.
(Độ không tuyệt đối (Absolute zero): giới hạn dưới của nhiệt độ, bằng 0 Kevin, -273.15 độ C, -459.67 độ F)Lồng linh lực có năng lực phòng ngự rất bình thường, nhưng ngăn cách độ lạnh hiệu quả không tệ, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là phải dựa vào linh lực duy trì mới có thể phóng ra, may là anh sử dụng linh lực cũng không nhiều, với tu vi của Từ Tử Nham, kiên trì một ba năm bảy ngày cũng không thành vấn đề!
—— dưới tình huống không bị công kích.
Càng đi xuống khe vực càng rộng, đi không lâu còn có thể thấy tường đá hai bên đã biến mất trong bóng đêm, tia sáng ở phía trên hắt xuống đã không còn tác dụng quá lớn, Từ Tử Nham chỉ có thể dựa vào huỳnh cầu để mơ hồ nhận ra cảnh vật xung quanh.
Ánh sáng huỳnh cầu dường như bị bóng tối xung quanh hấp thu hoàn toàn, chỉ có thể miễn cưỡng soi sáng một phần xung quanh thân thể của Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham dừng bước, nhìn bóng tối sâu không thấy đáy dưới khe, anh liền chần chừ. Lúc trước Tử Dung nhắc tới con yêu thú xuất hiện trên khe vực, dù nó chỉ ra ngoài tản bộ, khẳng định hang ổ của nó cũng sẽ ở trong phạm vi nhất định.
Tập tính yêu thú làm bọn nó luôn sinh hoạt tại lãnh địa của mình, Từ Tử Nham tự nhận đã đi xuống dưới lòng đất tối thiểu cũng mấy ngàn thước, nhưng bên dưới vẫn sâu không thấy đáy như cũ.
“Hửm?” Ngay khi Từ Tử Nham do dự có nên quay về hay không, anh liền phát hiện dường như ở xa xa có một tia sáng cầu vồng lờ mờ.
Anh hơi híp mắt lại, hơi đến gần, tia sáng cầu vồng cũng không biến mất, ngược lại là vì khoảng cách kéo gần mà sáng lên một chút.
Từ Tử Nham cẩn thận đến gần, không quên mở thần thức ra tối đa, trong phạm vi trăm thước, không có chỗ nào khác thường, chỉ có vị trí chỗ tia sáng cầu vồng kia, như ẩn như hiện trong thần thức của anh, thật giống như ——
—— nơi đó không thuộc về thế giới này!!!
“Điểm tụ hội!!!” Từ Tử Nham cực kỳ ngạc nhiên nói.
Anh không ngờ tới, bọn họ hao tâm tổn trí muốn tìm kiếm điểm tụ hội, lại cách bọn họ gần như vậy!!!
Từ nơi này đến sơn động của bọn họ, yêu thú rải rác dọc đường đã bị bọn họ thăm dò, cũng không có kẻ địch nào quá mức nguy hiểm, với thực lực bốn người bọn họ, muốn bình an đến đây hoàn toàn là chuyện nhỏ.
“Thật tốt quá!” Từ Tử Nham vui mừng không ngớt vì phát hiện ngoài ý muốn này, nhưng ngay khi anh định rời đi, thông báo cho bọn Từ Tử Dung thì đồng thời, phía dưới thân thể anh đột nhiên truyền đến một lực hút cực mạnh.
Lực hút này còn mạnh hơn lúc tên Yêu tu nguyên anh kỳ kia sử dụng để bắt anh, phi kiếm dưới chân anh trực tiếp nát thành mảnh nhỏ dưới ảnh hưởng của lực hút.
“A!”
Từ Tử Nham la lên một tiếng, vươn tay rút trường cung bắn một mũi tên xuống dưới, mũi tên lôi quang màu xanh lá xen lẫn tiếng gió thổi rít gào bay nhanh xuống, cũng không bay bao xa liền bị bóng đêm nuốt gọn lần hai.
Từ Tử Nham còn đang không ngừng đi xuống, nhưng mũi tên kia như biến mất, dường như không đụng vào bất kỳ chướng ngại vật nào.
Tim anh nặng trĩu, mũi tên không đụng tới chướng ngại vật, thứ nhất có thể là công kích của anh bị người âm thầm hủy diệt, thứ hai, là phía dưới vực sâu quá sâu, thậm chí mũi tên của anh còn chưa tiếp xúc đến.
Bất luận là loại nào cũng không phải là chuyện làm người khác vui vẻ, hiện tại Từ Tử Nham ngoại trừ cười khổ vẫn là cười khổ.
Thời gian ở Huyền Vũ vực, anh vẫn cảm thấy mình cũng có chút thành tựu, nhưng đả kích hai lần liên tục làm anh khắc sâu ý thức, chút đắc ý của bản thân quả thực là chuyện cười, dù anh tu luyện nhanh hơn Từ Tử Nham trong trí nhớ thì thế nào? Người ta là an an toàn toàn đến nguyên anh kỳ, mà chính mình? Lập tức sẽ chết ở chỗ này.
Có thể trước khi chết, mọi người sẽ nhớ đến rất nhiều chuyện, Từ Tử Nham cũng không ngoại lệ. Nhưng ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu anh là sớm biết rằng sẽ chết, thà rằng anh đáp ứng Tử Dung cho rồi, coi như là cho y được toại nguyện.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh liền bác bỏ, loại tính cách cố chấp như Tử Dung, nếu mình thực sự đáp ứng ở bên y, sau đó chết, y sẽ điên cuồng đi… Thật giống như khi y tàn sát Từ gia, không thể có được tình thân, thà rằng hủy diệt toàn bộ!
Haiz, lại nói tiếp, nếu như mình chết ở đây, khẳng định Tử Dung sẽ rất đau khổ, dù sao nơi này cũng là y nói cho mình, làm không tốt, chuyện này sẽ dằn vặt y cả đời. Nhưng Từ Tử Nham thực sự không muốn để Tử Dung gánh vác chuyện này, thậm chí nếu có khả năng, anh mong muốn Tử Dung có thể quên đi người ca ca này, đi tìm hạnh phúc mới.
Phiền muộn gãi đầu, Từ Tử Nham lại nghĩ đến nơi cao như vậy, anh té xuống có lẽ sẽ biến thành thịt nát, cũng không biết có ai nhặt xác cho mình không.
Nhưng dường như Tu Chân Giới còn có một loại linh tu, là tu luyện từ linh hồn, nếu như mình may mắn, nói không chừng cũng không tính là hoàn toàn chết đi?
Trong đầu xuất hiện một đống suy nghĩ lộn xộn, Từ Tử Nham không biết là thời gian trở nên chậm, hay là tư duy mình thay đổi nhanh.
Nói chung qua hồi lâu, anh cũng không có bị ngã chết, hoặc là nói —— anh vẫn còn đang rơi xuống,
“Mẹ nó, đây là Alice mộng du tiên cảnh sao?” Từ Tử Nham đen mặt lẩm bẩm.
Cốp!
Sự thực chứng minh anh đã nghĩ nhiều, một khối đá không biết từ đâu bay đến, vừa khéo đập vào đầu anh, anh liền bất tỉnh.
Đợi khi anh mở mắt ra, thân thể vẫn ở trong bóng tối, xung quanh không có một tia sáng, chỉ có viên huỳnh thạch tản ra ánh sáng mờ mờ.