Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 142

Edit: Qiezi

Về phần nói cái gì mà sản phẩm từ Quy Vô Khư, một chữ nàng cũng không tin, dù sao thứ này đều là từ trong miệng người bán, bởi vì Quy Vô Khư ở gần đây, cũng không biết có bao nhiêu người vì muốn bán được giá tốt, đều công bố đồ đến từ Quy Vô Khư. Nhưng trên thực tế, toàn bộ vật phẩm đều không biết đào được ở nơi rách nát nào.

Tình huống đồng dạng như vậy, phòng đấu giá của bọn họ tháng nào cũng gặp phải vài lần, cho tới bây giờ cũng không thiếu người ôm rác rưởi mà cho là bảo bối. Nhưng người như vậy, thường thường đều ôm suy nghĩ có thể bán bao nhiêu hay bấy nhiêu, còn như chủ miếng vải rách này, giá khởi điểm ít nhất phải ngàn linh thạch trung phẩm trở lên thật sự hiếm thấy.

Ngay khi thiếu nữ cho rằng miếng vải rách này lại phải ở lại một lần nữa, ghế lô nào đó ở lầu hai đột nhiên phát ra một âm thanh: “Ta ra giá một ngàn khối linh thạch trung phẩm.”

Thiếu nữ ngây người một chút, sau đó mừng rỡ: “Khách nhân ghế lô số 9 lầu hai ra giá một ngàn khối linh thạch trung phẩm, còn có ai ra giá không?”

Trong đại sảnh liền im ắng, vô số thần thức dò xét về ghế lô lầu hai, đáng tiếc những thần thức này đều bị pháp trận bên ngoài ghế lô cắt đứt, không tiết lộ thông tin khách nhân bên trong.

“Mẹ kiếp, thật sự có đứa ngu dùng tiền mua vải rách.”

“Mặc kệ nó, người ngốc nhiều tiền đi.”

“Hừ, không biết có phải là phòng đấu giá Kỳ Liên gia nhờ người làm không?”

“Chậc chậc, ngàn khối linh thạch trung phẩm, cũng không biết là bại gia tử nhà ai, thật muốn gặp hắn một chút, nói không chừng lần sau ta cũng có thể dùng đá vụn bán cho hắn đi.”

Ở đây có không ít tu sĩ xì xào bàn tán, nhưng bọn họ đều không ngoại lệ, không xem trọng người trong ghế lô lầu hai kia mua miếng vải rách này.

Có thể xuất hiện ở phòng đấu giá Kỳ Liên gia, chứng minh thứ này ít nhiều gì đã trải qua giám định của giám định sư Kỳ Liên gia, nhưng giới thiệu miếng vải rách này đơn giản như vậy, rõ ràng cho thấy giám định sư của Kỳ Liên gia cũng không tìm ra bí mật của miếng vải rách này.

Bán liên tục một tháng cũng không bán được, đủ để chứng minh vật này không có bất kỳ giá trị nào, bằng không dù trong một hai ngày không ai nhìn ra chỗ kỳ lạ của thứ này, nhưng thời gian dài như vậy, chẳng lẽ không có ai phát hiện bất thường của miếng vải rách này sao?

Ai cũng có tâm tư nhặt của hời, nhưng thứ đã sớm được công nhận là đồ vứt đi, đương nhiên không có người ra giá, đa phần mọi người ở đây đều ôm tâm tư giống nhau, rất muốn biết rốt cuộc đứa ngốc lầu hai lớn lên có cái dạng gì, vậy mà lại tài đại khí thô dùng ngàn khối linh thạch trung phẩm mua một miếng vải rách.

“Không ai ra giá, miếng vải —— Thần Bố thuộc về khách nhân ghế lô số 9 lầu hai.” Trên mặt thiếu nữ hơi lộ ra xấu hổ, suýt chút nữa đã thốt ra hai chữ vải rách, may là nàng phản ứng nhanh đúng lúc sửa lại, bằng không giao dịch này không thành, nàng sẽ thiếu thu nhập hai khối linh thạch trung phẩm.

Theo thiếu nữ gõ thước, miếng vải rách không ai cạnh tranh rơi vào trong túi Từ Tử Nham. Người trong đại sảnh nghị luận ầm ĩ, trong ghế lô lầu hai cũng có ba người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Từ Tử Nham.

Nhưng khác với người dưới lầu, trong ba người này không ai chất vấn hành động mua miếng vải rách kia của Từ Tử Nham, bọn họ đang chờ Từ Tử Nham giải thích, miếng vải rách này thần kỳ chỗ nào.

Từ Tử Nham cười cười: “Ta thấy mặt quỷ trên miếng vải rách thật thú vị, thật giống như mặt quỷ khi cha chơi đùa với ta.”

Tưởng Ưng, Phương Thiên Duệ: …

Đối với cái giải thích này của Từ Tử Nham, hai người bọn họ đều có chút vô ngữ, chỉ có Từ Tử Dung nhìn ca ca càng thêm nghi ngờ, cho đến bây giờ Từ Kiêu đều là một phụ thân nghiêm khắc, làm mặt quỷ với Từ Tử Nham? Đây vốn là chuyện không thể xảy ra.

Nhưng y cũng không truy hỏi đến cùng, cái gọi là tai vách mạch rừng, trong ghế lô ở phòng đấu giá Kỳ Liên gia, ai có thể đảm bảo sẽ không có pháp trận hoặc pháp thuật nghe trộm gì?

Bốn người yên tĩnh lần hai, quan sát bán đấu giá bên dưới, Từ Tử Nham lộ ra biểu tình chán muốn chết, thỉnh thoảng sẽ ra tay chụp được một vài đan dược có ích cho bọn họ, hoàn toàn là dáng vẻ tài đại khí thô.

Trong tĩnh thất phòng đấu giá Kỳ Liên gia:

Một lão giả kim đan kỳ khẽ nhíu mày, nhìn nam tử trung niên ở đối diện: “Ngươi không nhìn ra được cái gì trên miếng vải rách kia?”

Nam tử trung niên thoạt nhìn có hơi sợ hãi: “Hồ tiền bối, tiểu nhân thực sự không phát hiện miếng vải rách kia có gì bất thường.”

Lão giả vuốt râu trầm tư một hồi, đúng lúc có một nam tử trẻ tuổi khác từ bên ngoài tĩnh thất đi vào, cung kính hành lễ với ông: “Sư phụ.”

“Bọn họ nói thế nào?” Lão giả ngẩng đầu hỏi.

Nam tử trẻ tuổi cung kính đáp: “Cái người nhìn như thủ lĩnh nói, mặt quỷ bên trên vải rất giống phụ thân chơi đùa với hắn, cho nên mới mua sưu tầm miếng vải rách kia.”

Lão giả sửng sốt một chút, lập tức dở khóc dở cười phất tay: “Mà thôi, cho dù đây thật sự là bảo bối gì, cũng vô duyên với Kỳ Liên gia ta.”

Nam tử trung niên và nam tử trẻ tuổi đều lui ra ngoài, lão giả cười lắc đầu, được Kỳ Liên gia cung phụng, ông ta biết gần như tất cả các loại thiên tài địa bảo, đối với miếng vải rách kia, ông cũng không có tâm lý mơ ước gì. Chỉ là, ông mơ hồ cảm thấy miếng vải rách kia lai lịch bất phàm, nhưng hết lần này đến lần khác tìm mấy giám định sư đến, thậm chí ngay cả một vị trưởng lão nguyên anh của Kỳ Liên gia cũng nhìn qua, nhưng vẫn không phát hiện chỗ nào bất thường, nội tâm ông ta rất tò mò, bởi vậy khi có người mua miếng vải rách kia, mới cố ý mở trận pháp, nghe lén nội dung nói chuyện của khách nhân.

“Đều lớn tuổi như vậy, sao vẫn nhìn không ra.” Lão giả cười tự giễu, lập tức bỏ miếng vải rách xuống, lần thứ hai nhập định.

Cho đến khi buổi đấu giá kết thúc, linh thạch, miếng vải rách và những đan dược khác đấu giá được của nhóm người Từ Tử Nham, toàn bộ đều được người phòng đấu giá đưa tới.

“Mời ngài cầm, đây là linh thạch của ngài, đây là vật phẩm của ngài.” Phục vụ trẻ tuổi cung kính đưa túi linh thạch, một cái hộp và tám bình sứ cho Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham nhận túi linh thạch, thần thức đảo qua, xác nhận số lượng bên trong đầy đủ mới thu vào.

Những thứ đồ khác bị anh tiện tay bỏ vào túi càn khôn, anh luôn cảm thấy có một thần thức đang canh chừng anh, bởi vậy đặc biệt cẩn thận, không đặt đồ vào Phương Cách.

“Mấy vị khách nhân, đây là ngân bài khách quý của Kỳ Liên gia ta, phàm là người giữ ngân bài khách quý của Kỳ Liên gia, mua vật phẩm ở cửa hàng Kỳ Liên gia có thể hưởng chiết khấu còn 95%.” Phục vụ trẻ tuổi đưa thẻ màu bạc, bên trên khắc mấy cái trận pháp loại nhỏ, chỉ có hiệu quả tiện lợi trừ bụi ngưng thần, tác dụng không lớn, nhưng rất tiện.

“Vậy đa tạ.” Từ Tử Nham cũng không khách khí, nhận tấm thẻ kia. Muỗi nhỏ cũng là thịt, chiết khấu còn 95% nhìn không nhiều lắm, nhưng tích lũy lại cũng không ít, lỡ đâu sau này anh phải đi mua các loại đồ ăn gì đó, tiết kiệm càng nhiều.

Khách nhân lầu hai đều thuộc về khách quý phòng đấu giá, đương nhiên được hưởng lối đi chuyên biệt, tuy rằng người trong đại sảnh rất muốn xem bại gia tử kẻ ngốc nhiều tiền kia là cái dạng gì, thế nhưng bọn họ không sử dụng chung một lối đi kia.

Cung tiễn bốn người Từ Tử Nham rời khỏi phòng đấu giá, tên phục vụ trẻ tuổi kia xoay người quay về, tiến vào mật thất lão giả tu luyện: “Sư phụ, cứ thả bọn họ đi như thế sao?”

Lão giả chậm rãi mở mắt, nhìn nam tử thanh niên kia, cười cười: “Tử Phàm, con phải nhớ kỹ, thế gian này có vô số cơ duyên, có vài người chỉ giương mắt nhìn, liền bỏ lỡ một lần. Ngay cả trưởng lão trong tộc cũng không hiểu rõ miếng vải rách kia, cho dù con lấy được nó, có thể làm gì đây?”

Nói xong, ông vỗ vai Tử Phàm: “Ta biết con bị nhốt ở ngưng mạch mười năm, có chút vội vàng dao động, nhưng loại chuyện như cơ duyên này, không gấp được. Nhẫn nại một chút, năm ngoái ta xin đến trấn thủ phòng đấu giá, mục đích chính là muốn tìm kiếm một phần hy vọng đột phá cho con. Đồ nhi, phải kiên trì.”

“Đa tạ sư phụ chỉ điểm, là Tử Phàm nóng nảy.” Nam tử thanh niên cảm kích nói.

“Đi thôi, cầm mục lục đấu giá ngày mai đến đây, nếu có vật gì kỳ lạ, đừng quên đưa đến chỗ ta.”

“Vâng sư phụ.”

Nam tử trẻ tuổi nói xong liền rời đi. Lúc rời đi, trên mặt hắn đã không còn loại tâm tình nôn nóng này nữa, mà là bình tĩnh đi tìm cơ duyên thuộc về mình.

***

Trong túi chứa đủ linh thạch, Từ Tử Nham tài đại khí thô bắt đầu mua các loại đồ ăn. Đan dược mua được trong phòng đấu giá đều thuộc về loại khá hiếm, đan dược trợ giúp đột phá, mà bọn họ còn cần phải mua một lượng lớn đan dược bình thường dùng để bổ sung linh lực.

Ngoại trừ đan dược, bọn họ còn cần mua hai thanh phi kiếm tốt, tuy rằng tạm thời anh và Từ Tử Dung không cần vũ khí, thế nhưng Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ tăng tu vi nhiều, vũ khí của bọn họ đã không thích hợp sử dụng nữa.

Trải qua hỏi thăm, biết được một cửa hàng bán pháp bảo tốt nhất trong Thôn Nhật thành, cửa hàng tên là Kiếm Các, vừa nghe tên này liền biết, cửa hàng này nhất định là kinh doanh các loại phi kiếm.

Từ Tử Nham dẫn ba người vào đại môn Kiếm Các, chưởng quỷ cửa hàng nhanh chóng ra nghênh đón, một gã dáng vẻ mập mạp, ngây thơ chất phác.

“Mấy vị đạo hữu, chẳng hay cần gì?” Chưởng quỹ nhiệt tình hỏi.

“Nghe nói, phi kiếm ở chỗ các người là chất lượng hạng nhất?” Từ Tử Nham hỏi.

“Đó là đương nhiên, toàn bộ phi kiếm ở đây đều là pháp khí thượng phẩm được chế tạo tỉ mỉ, chất lượng tuyệt đối không có gì chê trách.” Chưởng quỹ cửa hàng nhắc tới hàng hóa của mình, liền kiêu ngạo.

“Vậy à? Có thể lấy vài cái xem không?” Từ Tử Nham hăng hái hỏi.

Lão bản cửa hàng nhìn bốn người bọn họ một chút, cẩn thận hỏi: “Không biết là vị đạo hữu nào muốn chọn mua phi kiếm?”

“Hả? Thế nào? Đến mua phi kiếm còn phải nhìn người?” Từ Tử Nham tò mò hỏi.

Từ Tử Dung vẫn không tham dự cuộc nói chuyện của ca ca và chưởng quỹ, mà là đi cùng Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, quan sát một vài phi kiếm treo trên vách tường.

Trên tường có chừng hơn ba mươi phi kiếm, mỗi một thanh đều cắm sâu vào tường. Từ Tử Nham và chưởng quỹ nói chuyện phiếm nên không chú ý tới, nhưng Từ Tử Dung lại thấy rất rõ ràng, chất liệu của tường kia tuyệt đối không bình thường, ít nhất về độ cứng, sẽ không kém hơn huyền thiết vạn năm.

Hơn nữa trên tường còn vẽ một trận pháp rất kỳ quái, hoa văn trận pháp hết sức kỳ lạ, Từ Tử Dung có thể coi là chuyên gia pháp trận, nhưng nghiên cứu nửa ngày, cũng không nghiên cứu ra pháp trận này có tác dụng gì.

“Thế nào, khách nhân có hứng thú với tường thử kiếm của ta?” Đồng thời khi nói chuyện với Từ Tử Nham, chưởng quỹ cũng không quên để ý ba vị khách khác, thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện vài câu. Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ nhìn một hồi, không phát hiện phi kiếm trên tường kia có chỗ nào đặc biệt, liền quyết định quay trở về đứng sau lưng Từ Tử Nham.

“Tường thử kiếm?” Từ Tử Dung không trả lời chưởng quỹ, nhưng Từ Tử Nham lại bị chưởng quỹ gợi lên hứng thú.

“Không sai, tường thử kiếm của tiểu điếm chính là phỏng chế kiếm mộ, chỉ người có cơ duyên mới có thể lấy được kiếm.” Chưởng quỹ nói đến tường thử kiếm liền kiêu ngạo.

“Sử dụng tường thử kiếm có hạn chế gì không?” Từ Tử Nham hỏi tiếp.

Chưởng quỹ cười cười: “Khách nhân, tường thử kiếm chính là lão bản nhà ta thiên tân vạn khổ, góp nhặt vô số tài liệu đắt giá mới luyện chế thành, ban đầu lão bản nhà ta vào sinh ra tử mấy lần vì mấy tài liệu quý giá này, vài lần vào nơi nguy hiểm… Thậm chí khi đang luyện chế…”

“Dừng dừng dừng!” Mắt thấy chưởng quỹ này nói đến cuồng quay, khoe khoang công sức của lão bản bọn họ, Từ Tử Nham vội vàng kêu dừng: “Ngươi cứ việc nói thẳng, một lần rút kiếm cần bao nhiêu tiền?”

“Khách nhân, ngươi nói sai rồi, sao có thể là rút kiếm? Đây chính là tìm kiếm cơ duyên, chỉ có thuộc tính tương ứng mới có thể rút kiếm, nếu thuộc tính khác nhau, ngươi xài bao nhiêu tiền cũng không được.” Chưởng quỹ nháy mắt mấy cái, cười ha ha nói.

Từ Tử Nham thầm bĩu môi, cơ duyên gì cũng phải xem linh thạch.

“Khách nhân đừng cho rằng ta nói đùa.” Chưởng quỹ nghiêm mặt nói: “Phi kiếm trên tường thử kiếm này, cấp bậc của mỗi thanh thấp nhất đều là pháp khí thượng phẩm, nếu may mắn một chút, thậm chí còn có cấp bậc pháp bảo, những phi kiếm này đều là lão bản nhà ta vất vả thu thập từ khắp nơi, mỗi một thanh đều không phải vật phàm.”

“À, vậy theo như ngươi nói, phi kiếm tốt nhất trong tiệm này, đều cắm trên tường?”

“Không sai. Nếu khách nhân chỉ mua phi kiếm ở tiểu điếm, giỏi lắm chỉ có thể mua được phi kiếm thượng phẩm, nhưng nếu là dùng tường thử kiếm…” Chưởng quỹ cười thần bí: “Nói không chừng ngài may mắn, có thể lấy được phi kiếm pháp bảo trung phẩm.”

Từ Tử Nham cười ha ha, chưởng quỹ này thật đúng là sẽ gợi ra hứng thú cho người khác, nếu người bình thường tới cửa hàng này, bị gã lừa dối như thế, chỉ cần giá trên tường thử kiếm không quá đáng, xem chừng đại đa số mọi người sẽ thử một lần. Dù sao người người đều có thích đánh bạc, ai mà không muốn bỏ ra rất ít tiền, lại mua được phi kiếm rất đắt giá.

“Một lần dùng tường thử kiếm, mười khối linh thạch trung phẩm.” Cuối cùng, chưởng quỹ báo giá.

Từ Tử Nham tính toán một chút, phát hiện cái giá tiền này cũng không đắt. Anh quay đầu lại, nhìn Phương Thiên Duệ và Tưởng Ưng: “Thế nào? Có hứng thú đi thử một lần không?”

Phương Thiên Duệ và Tưởng Ưng nhìn nhau, hơi hưng phấn gật đầu.

“Tử Dung đâu? Đệ có muốn thử một chút không?” Từ Tử Nham nhìn về phương hướng của Từ Tử Dung.

Từ Tử Nham lấy một khối linh thạch thượng phẩm từ trong túi đưa cho chưởng quỹ, chưởng quỹ lập tức cười sáng lạn như hoa cúc, nhanh chóng lấy ra túi linh thạch, trả lại tám mươi khối linh thạch trung phẩm.

Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ xoa tay đứng trước tường thử kiếm, Từ Tử Dung cũng đi qua phía bọn họ, thấp giọng nói gì đó.

Phương Thiên Duệ giật mình, sau đó như có điều suy nghĩ đến gần tường thử kiếm, hắn cũng không trực tiếp đi rút kiếm, mà là nhắm mắt lại, yên lặng đứng ở đó, như đang cảm nhận cái gì.

Chưởng quỹ thấy thế, đáy mắt hiện lên một tia sáng, nhưng gã vẫn không làm chuyện gì thừa thãi, ngồi ở chỗ kia uống trà nói chuyện phiếm với Từ Tử Nham như trước.

Sau vài hơi thở, Phương Thiên Duệ đột nhiên mở mắt ra, lập tức đi vào trong góc phòng, đến trước mặt một phi kiếm thoạt nhìn hơi cũ nát.

Thanh phi kiếm kia đã có tuổi, chuôi kiếm còn có một lỗ trống, dường như là ngọc kép ban đầu được khảm ở đó đã bị mất.

Thân kiếm loang lổ rỉ sét được cắm vào tường, nếu không phải là hắn cảm nhận rõ ràng thanh bảo kiếm này tản ra một ý niệm cực nhạt hưởng ứng hô hoán của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đi chọn một thanh bảo kiếm như thế này để thử nghiệm.

Choang!

Đồng thời khi Phương Thiên Duệ rút kiếm, một tiếng kim loại vang lên, thanh kiếm rỉ này hưởng ứng kêu lên, sau khi Phương Thiên Duệ đưa linh lực vào liền rung động không ngừng.

Rỉ sắt bên trên rơi xuống, hình dáng lộ ra, hàn quang bắn bốn phía.

“Kiếm tốt!” Tưởng Ưng không nhịn được ca ngợi một tiếng. Hắn là người đứng gần Phương Thiên Duệ nhất, cảm nhận được khí thế đầy sắc bén di động trên bảo kiếm.

“Pháp bảo hạ phẩm hệ kim —— Phá Thỉ.” Chưởng quỹ cảm thán: “Vị đạo hữu này thật may mắn, lại có thể chọn trúng một pháp bảo hạ phẩm.”

“Thế nào? Chẳng lẽ chưởng quỹ đau lòng?” Từ Tử Nham không kiềm chế được trêu ghẹo.

Chưởng quỹ cười ha ha: “Đạo hữu đừng nói đùa, nếu tiểu điếm dám trưng ra tường thử kiếm, đương nhiên đã sớm nghĩ đến bảo kiếm bên trên sẽ tìm được chủ nhân.”

“Đến ta.” Mắt thấy Phương Thiên Duệ may mắn tìm được một pháp bảo hạ phẩm, Tưởng Ưng cũng nóng lòng muốn thử.

Bước đến trước mặt tường thử kiếm, Tưởng Ưng cũng mô phỏng theo cử động của Phương Thiên Duệ, bắt đầu âm thầm tản ra hơi thở của mình.

Nhưng lúc này đây, qua một hồi lâu, Tưởng Ưng hơi thất vọng mở mắt ra, nhìn bảo kiếm trên tường, bất đắc dĩ buông thõng tay: “Những bảo kiếm này không có duyên với ta.”

Từ Tử Nham cười cười, có thể lấy được một phi kiếm bậc pháp bảo hạ phẩm đã đủ để bù đắp linh thạch của bọn họ, Tưởng Ưng không tìm được bảo kiếm thích hợp với hắn, quyết định mua một thanh kiếm tốt.

Chọn lựa một phi kiếm tốt từ chỗ chưởng quỹ, Từ Tử Nham mua với giá một trăm khối linh thạch trung phẩm. Trước khi bọn họ sắp rời đi, Từ Tử Nham xoay đầu qua chỗ khác theo trực giác, nhìn phi kiếm trên tường, mình cũng có chút tò mò muốn thử.

“Thế nào? Đạo hữu cũng muốn thử một lần?” Đương nhiên chưởng quỹ sẽ không đẩy khách nhân của mình ra ngoài, vội vàng hỏi.

“Hmm…” Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, thường ngày chỉ khi ngự kiếm phi hành anh mới sử dụng phi kiếm, vừa nhìn liền biết bảo kiếm trên vách tường này đều là tinh phẩm, nếu chỉ dùng để phi hành, có phải có chút —— lãng phí hay không?

“Ca ca thử một lần đi, có lẽ sẽ tìm được phi kiếm thích hợp.” Từ Tử Dung khẽ cười nói.

Từ Tử Nham gật đầu, dù sao hiện tại túi đầy linh thạch, đối với anh mà nói một lần tốn mười khối linh thạch trung phẩm chỉ là chuyện nhỏ.

Anh lấy linh thạch đưa cho chưởng quỹ, sau đó đi tới trước tường thử kiếm.

Nhắm mắt nín thở, thử cảm ứng hơi thở những phi kiếm đây, đây là kết luận của Từ Tử Dung sau khi nghiên cứu pháp trận kia.

Cách làm như thế có thể làm những phi kiếm kia cảm nhận được hô hoán của ngươi với mức độ tốt nhất, nếu thuộc tính tương xứng, sẽ được đáp lại với tỷ lệ rất lớn.

Thử nghiệm qua từng thanh, hơi thở của anh di chuyển qua lại xung quanh phi kiếm, nhưng không có thu hoạch gì.

Ngay khi Từ Tử Nham gần như từ bỏ, ở góc Tây Bắc của tường thử kiếm, một thanh bảo kiếm màu trắng bạc đáp lại hô hoán của anh. Từ Tử Nham vui vẻ trong lòng, đột nhiên mở mắt, đi về phía thanh phi kiếm kia.

Chưởng quỹ thấy Từ Tử Nham lựa chọn thanh bảo kiếm đó, liền lộ ra nét mặt cực kỳ cổ quái.

“Chưởng quỹ, thanh kiếm này tên gì?” Từ Tử Nham vui vẻ nâng thanh bảo kiếm quan sát, thân kiếm màu trắng bạc, ở mặt trên như có một tầng ánh sáng lưu chuyển. Chuôi kiếm khảm một viên ngọc châu xanh sẫm, hình như trong ngọc châu khắc hai chữ, hẳn là tên bảo kiếm.

Chẳng qua là vì vấn đề góc độ, Từ Tử Nham không thấy rõ bên trong viết cái gì, liền quyết định hỏi chưởng quỹ.

“Kiếm này tên là —— Cực Quang, là một pháp bảo trung phẩm.” Chưởng quỹ xấu hổ, Cực Quang này là lão bản nhà gã lấy được từ một kiến trúc cổ, thoạt nhìn cực kỳ đẹp, chiêu thức sử dụng cũng mang theo một tầng ánh sáng trắng bạc, vô cùng chói lọi. Nhưng cố tình uy lực của pháp bảo trung phẩm này chỉ có thể dùng chữ kinh khủng để hình dung, trên thực tế, nó chỉ là một món hàng mẫu, thoạt nhìn lưu quang trên thân kiếm rất đẹp, nhưng chỉ là đẹp mà thôi, không có chút uy lực nào.

Có thể là vì chất liệu phi kiếm mà được chọn là pháp bảo trung phẩm, nhưng bản thân phi kiếm này cũng chỉ có một công năng làm chiêu thức càng thêm sáng lạn. Không thể nghi ngờ là việc này làm thanh phi kiếm biến yếu, trừ phi là dùng phi kiếm tán gái, bằng không sẽ không ai chọn thanh phi kiếm như vậy.

“Cái gì?” Từ Tử Nham khiếp sợ. Anh không thể ngờ, anh đã từng âm thầm mơ ước phi kiếm Cực Quang đã lâu lại bị anh mua được trong cửa hàng ở Thôn Nhật thành.

Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, phi kiếm Cực Quang này, hẳn là hai năm sau, Bạch Hoa mua được trong một cửa hàng vũ khí gần Thiên Vũ tông, tại sao lúc này lại lưu lạc ở đây??

Chưởng quỹ hiểu lầm ý của Từ Tử Nham, cho là anh đã phát hiện tác dụng của phi kiếm này, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười khổ. Dù sao cũng là gã nói, phi kiếm trên tường thử kiếm, chí ít đều là cấp bậc pháp khí thượng phẩm trở lên, nhưng chất liệu của thanh phi kiếm này đạt tới pháp bảo trung phẩm, nhưng nếu bàn về uy lực, sợ rằng còn kém hơn một vài pháp khí trung phẩm.

Cũng không chờ chưởng quỹ mở miệng nói thêm gì nữa, Từ Tử Nham lại đột nhiên cười ha ha: “Ta rất thích thanh phi kiếm này, cứ như vậy đi, chúng ta đi.” Nói xong, nhanh chóng rời khỏi tiểu điếm, để lại chưởng quỹ đứng ở cửa ngổn ngang trong gió, rất thích một thanh kiếm vô dụng? Người này phải cợt nhả bao nhiêu mới có thể thích một thanh phi kiếm yếu ớt như thế…

Biểu hiện của Từ Tử Nham gạt được chưởng quỹ, nhưng không thể gạt được Từ Tử Dung. Y có thể cảm nhận rõ ràng ca ca đang hân hoan trong lòng.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: Cực Quang mà Từ Tử Nham mơ ước bất ngờ tới tay ~ Từ Tử Nham tỏ vẻ tâm tình tốt ~ trang bị lợi khí chạy trốn!
Bình Luận (0)
Comment