Edit: QieziVu Hạo cũng không tức giận, hắn tìm những người này vốn là tán tu sinh hoạt ở tầng chót nhất, nếu ngay chút ánh mắt này cũng không có, bọn họ đã sớm chết.
Từ Tử Nham xuất hiện làm hắn có chút ngoài ý muốn, cũng may đối phương phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu ý của hắn, dự đoán được biểu diễn một màn này, bởi vậy, nếu tương lai mình gây phiền toái ở sân đấu pháp này, cũng chắc chắn sẽ không liên lụy đến hai người bọn họ.
Chỉ là…
Vu Hạo âm thầm cười khổ, quả nhiên thiên tài chính là thiên tài, mình vất vất vả vả, liều mạng tu luyện, chỉ mới lên trúc cơ trung kỳ, cũng không biết hai huynh đệ Từ gia này tu luyện thế nào, rõ ràng gần nửa năm trước còn là trúc cơ kỳ, bây giờ đã là ngưng mạch hậu kỳ… Thực là người so với người phải chết, hàng so với hàng phải ném!
Vứt xuống những suy nghĩ hỗn độn này, chỗ tốt lớn nhất của Vu Hạo chính là hiểu rõ bản thân, Hắn biết mình am hiểu cái gì, không am hiểu cái gì, muốn lăn lộn ở Tu Chân Giới này, phải phát huy sở trường của mình, chứ không phải xoắn xuýt thiên phú của người khác có bao nhiêu tốt.
Tán gẫu với những người xung quanh thêm một lúc, Vu Hạo đã không còn thời gian phân tích trận đấu này cho bọn họ, chỉ đơn giản nói cho bọn họ biết suy đoán kết quả của mình, liền đuổi bọn họ đi.
Đợi cho trận đấu kết thúc, lấy được linh thạch nên có, Vu Hạo liền đi vòng lòng trong hẻm nhỏ, sau đó tung ra một ít bột phấn từ trên người, cuối cùng chui vào một thanh lâu, tìm một gian phòng hóa trang một lúc, giả trang thành ngoại hình mập mạp, nghênh ngang rời đi.
Thuận lợi cắt đuôi theo sau lưng, trong lòng Vu Hạo có chút đắc ý, có thể những người này dùng tu vi cao hơn Vu Hạo một cái đầu để áp chế hắn, nhưng nếu bàn về kỹ năng theo dõi, các loại kỹ thuật hành tung ẩn nấp, tất cả bọn họ đều không phải đối thủ của hắn.
Cẩn thận lượn thêm vài vòng, lúc này Vu Hạo mới đi đến khách điếm nhóm người Từ Tử Nham đặt chân.
Thời điểm ở trong phòng nhìn thấy Từ Tử Nham, Vu Hạo không nói hai lời, hai đầu gối đột ngột quỳ xuống.
“Ngươi làm cái gì vậy!” Từ Tử Nham hoảng hốt, vội vã vươn tay nâng hắn, nhưng suy nghĩ của Vu Hạo rất kiên quyết, hai người cứ như vậy giằng co.
“Ca ca.” Từ Tử Dung duỗi tay nhẹ nhàng chạm một cái trên cánh tay ca ca, Từ Tử Nham liền cảm thấy tay mềm nhũn, buông lỏng.
Rốt cuộc Vu Hạo thuận lợi quỳ xuống, rất cung kính dập đầu một cái với Từ Tử Nham.
“Ngươi…” Từ Tử Nham bất đắc dĩ cười khổ, nhìn thấy dáng vẻ của Vu Hạo anh liền hiểu nhất định là mẫu thân Vu Hạo kể lại chuyện lúc đó cho hắn biết. Chẳng qua là anh cảm thấy thu được hảo cảm của Vu Hạo đã tốt rồi, cũng không ngờ sẽ nhận đại lễ của hắn như vậy.
“Đa tạ sư huynh ở Ô Đề Thành đã cứu mẫu thân ta.” Vu Hạo dùng ánh mắt cảm kích nhìn Từ Tử Nham. Ban đầu hắn mạo hiểm rời khỏi Ô Đề Thành, cũng đã nghĩ qua mẫu thân ở Ô Đề Thành sẽ sống không tốt, nhưng bất luận thế nào hắn cũng không ngờ tới, tốt xấu gì cũng có thời gian dài làm phu thê, nhưng phụ thân hắn lại mặc kệ đại phu nhân chà đạp mẫu thân của hắn như vậy.
Lần đầu nghe tin tức này từ trong miệng mẫu thân, Vu Hạo tức giận đến nghiến răng ken két, nếu không phải mẫu thân hắn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Vu gia, hắn thật sự hận không thể tìm tới cửa, giáo huấn bọn họ một trận.
Sau đó từ trong miệng mẫu thân hắn biết được người cứu bà là đệ tử Lưu Quang Tông, sau khi nghe qua dung mạo sơ lược, liền đoán được là huynh đệ Từ gia.
Hắn ghi tạc phần cảm kích này trong lòng, trên đời này, người duy nhất làm hắn bận lòng chỉ có mẫu thân của hắn, từ nay về sau Vu gia và hắn không còn quan hệ gì!
Cho tới bây giờ, Vu Hạo đều là một người biết tri ân báo đáp, huynh đệ Từ gia cứu mẫu thân của hắn, đương nhiên xứng đáng nhận cái dập đầu của hắn.
“Ngươi quá khách khí.” Từ Tử Nham vội vã đỡ Vu Hạo lên, cho hắn ngồi xuống, lúc này mới hỏi thăm sau khi bọn họ đi, Ô Đề Thành đã xảy ra chuyện gì.
Khi Vu Hạo chạy về nhà, chiến sự Ô Đề Thành đã hoàn toàn kết thúc. Bởi vì Vu Hạo cũng không nổi danh ở Ô Đề Thành, sau khi hắn quay về cũng không có gióng trống khua chiêng, bởi vậy rất nhiều tin tức, hắn đều nghe được từ một vài tán tu.
Lúc đầu, hắn trực tiếp chạy tới Vu gia, muốn nhìn mẫu thân một chút, nhưng ai ngờ những người đó lại nói mẫu thân của hắn đã chết sau khi hắn rời đi không lâu, liền làm hắn như bị sét đánh.
Dưới tình huống thất hồn lạc phách, hắn mơ mơ màng màng đi lung tung không có mục đích trong Ô Đề Thành. không ngờ vừa lúc gặp được mẫu thân ra ngoài mua thức ăn.
Lúc đó khi thấy mẫu thân, hắn còn không dám tin, cho đến khi mẫu thân cũng nhìn thấy hắn, xông lại ôm hắn gào khóc, hắn mới biết mình bị lừa.
Cùng mẫu thân khóc rống một hồi, nhìn mẫu thân một mình ở tiểu viện, hắn cực kỳ nghi ngờ. Nhìn thái độ của Vu gia, tiểu viện này của mẫu thân khẳng định không phải do bọn họ chuẩn bị, như vậy thân là tiểu thiếp, mẫu thân rời khỏi Vu gia như thế nào?
Nghe mẫu thân kể lại chuyện đã xảy ra, Vu Hạo mới biết thì ra là Từ Tử Nham trùng hợp đi ngang qua, giải cứu mẫu thân của hắn. Lúc đó hắn đã muốn tìm Từ Tử Nham nói lời cảm tạ, cũng không ngờ khi hắn chạy tới Tưởng gia, nhận được tin tức Từ Tử Nham đã rời đi. Hắn không biết nội tình nên đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ. Vì vậy cũng chỉ có thể chôn chặt phần cảm kích này trong lòng, quyết định nếu tương lai mình phát đạt, nhất định phải báo đáp Từ Tử Nham thật tốt.
“Từ sư huynh, sau này phàm là khi nào cần ta, chỉ cần huynh mở miệng, lên núi đao xuống biển lửa ta quyết không chối từ.” Vu Hạo nghiêm túc nói: “Mặc dù về phương diện thiên phú ta rất bình thường, nhưng nếu sư huynh muốn tìm người, tìm thông tin, những thứ này ta khá am hiểu.”
“À?” Từ Tử Nham chớp mắt nhìn, anh không có nghe nhầm đi, khẩu khí lúc nãy của Vu Hạo lại tự tin như vậy? Với sức lực một mình hắn, bất luận như thế nào cũng không thể tự tin như vậy, nói cách khác —— Thiên Văn Các của hắn đã bắt đầu xây dựng?
“Hừ, nói thật dễ nghe.” Từ Tử Dung cười lạnh một tiếng.
Vu Hạo giận tím mặt: “Tiểu Từ sư huynh, có thể thực lực Vu Hạo ta không bằng ngươi, nhưng ngươi không thể vũ nhục nhân cách của ta! Vu Hạo ta ở đây phát tâm ma xin thề, sau này phàm là Từ Tử Nham sư huynh có điều gì cần, Vu Hạo tuyệt không từ chối!”
Từ Tử Dung nhíu mày: “Ngươi có tư cách gì thề như vậy? Tu vi ngươi không bằng ta, nếu có vật gì ta không lấy được, ngươi có biện pháp cầm đến cho ta?”
Lông mày Vu Hạo nhíu chặt: “Tiểu Từ sư huynh, ngươi đã sai rồi, có rất nhiều thứ, chưa chắc là có thể cậy mạnh lấy được. Phải biết rằng, thế gian này có vô số bí mật, ai biết bí mật nào có thể đổi lấy thứ ngươi cần? Chẳng hạn như, ngươi muốn tìm kiếm một gốc Thất Sắc Hoa, nếu ta có thể cung cấp cho ngươi bí cảnh sinh trưởng và thời gian nở hoa của Thất Sắc Hoa, đây có tính là có trợ giúp ngươi không?”
Từ Tử Dung quan sát trên dưới Vu Hạo một phen, mang theo ý tứ dò xét: “Với thực lực một mình ngươi có thể có bao nhiêu tin tức? Đừng nói với ta là bây giờ ngươi đã có một tổ chức mật thám bao trùm toàn bộ Huyền Vũ Vực…”
Vu Hạo liền đỏ mặt, nhỏ giọng thầm thì nói: “Sớm muộn sẽ có…”
“Sớm muộn?” Từ Tử Dung lặp lại hai chữ này một lần nữa, không nói gì, chỉ lộ ra một —— nụ cười chứa đựng ý vị không nói ra lời.
Dường như Vu Hạo cũng hiểu được bức vẽ cái bánh này của mình hơi lớn, lúng túng ngồi ở chỗ kia không lên tiếng.
“Khụ khụ.” Mắt thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Từ Tử Nham ngồi không yên, đầu tiên là anh trừng Từ Tử Dung, sau đó an ủi: “Vu sư đệ, đệ đừng nghe nó nói bậy bạ, ta cứu mẫu thân đệ cũng chỉ là trùng hợp, đệ không cần quá để ý.”
Vu Hạo liền sừng sộ lên: “Lời sư huynh sai rồi, có thể đối với sư huynh mà nói, chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng đối với ta mà nói, sư huynh là ân nhân cứu mẫu thân ta. Nếu không có sư huynh, có thể ta về chỉ nghe được tin tử của mẫu thân ta, dựa theo tính nết người Vu gia…” Hắn cười lạnh một tiếng: “Nói không chừng ngay cả thi thể của mẫu thân ta, ta cũng không nhìn thấy.”
Từ Tử Nham nhẹ nhàng lắc đầu: “Vu sư đệ, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, không cần tính toán chi li như vậy.”
Vu Hạo nghe vậy liền sửng sốt, trong lòng có chút hụt hẫng. Hắn làm sao không biết hắn và Từ Tử Nham là sư huynh đệ đồng môn? Nhưng sư huynh đệ đồng môn đồng dạng có bao nhiêu thân sơ. Cho tới nay, trong đám đệ tử, huynh đệ Từ gia thuộc về một loại khá đặc thù. Sư tôn La Vân Đạo Quân của bọn họ chưa bao giờ tham dự vào tranh đấu phe phái trong môn phái, hơn nữa lực lực của ông siêu cường cùng với tính cách vô lại, cho nên trong môn phái không ai dám chọc đệ tử nhất mạch của La Vân Đạo Quân.
Bởi vì trong mắt La Vân Đạo Quân, cho tới bây giờ sẽ không có thứ gọi là phong độ của Nguyên Anh Đạo Quân. Rất nhiều năm trước đây, đã từng có một gã tu sĩ kim đan của Chấp Sự Đường, ỷ vào thân phận Nguyên Anh Đạo Quân của sư phụ, ngầm đem phần lợi của đệ tử quanh năm không có lãnh đan dược, lén bán mất.
Theo lý thuyết người như vậy có khả năng rất lớn là bỏ mình khi lịch luyện*, cho dù thỉnh thoảng có mấy người trở về, tên tu sĩ kia cũng có thể tìm ra các loại viện cớ, cắt xén những đan dược kia. E ngại mặt mũi sư phụ của gã, những tu sĩ cấp thấp đều giận mà không dám nói gì, nhưng cố tình cắt xén của ai không cắt, lại cắt xén đến trên đầu nhị đệ tử của La Vân Đạo Quân.
(Lịch luyện: ra ngoài trải nghiệm)Nhị đệ tử của La Vân Đạo Quân tên là Man Hùng, cũng là một tu sĩ đến từ Cực Tây. Người này hoàn toàn là một cây gân, căn bản không biết cong cong vẹo vẹo gì đó. Hắn ra ngoài lịch luyện, thời điểm trở về lãnh đan dược theo quy định lại phát hiện hoàn toàn không thấy đan dược của mình, đối với tu sĩ xuất thân từ Cực Tây mà nói, đan dược mà Lưu Quang Tông phân phát chính là thuốc trị thương cứu mạng tốt nhất, cho dù hắn không cần, cũng có thể mang lên chiến trường cứu trợ đồng bạn của hắn.
Một viên đan dược có thể cứu một chiến sĩ Man tộc, bởi vậy Man Hùng không chịu thiệt, túm tên tu sĩ kim đan kia đòi lại số đan dược của mình.
Ngày đó tâm tình của tên tu sĩ kim đan kia không tốt lắm, lại gặp phải một kẻ lỗ mãng như thế, trực tiếp ra tay đánh Man Hùng thành trọng thương, đánh trọng thương còn không tính, gã còn tìm tới Chấp Pháp Đường, chỉ trích Man Hùng công kích đồng môn, lại hung hăng phạt Man Hùng một trận, khiến Man Hùng thiếu chút nữa mất mạng.
Nếu là tu sĩ bình thường, cũng chỉ có thể xem chuyện này là xui xẻo, nhưng sư phụ Man Hùng là La Vân Đạo Quân, sau khi Man Hùng khóc lóc kể khổ với ông, La Vân Đạo Quân không nói hai lời, trực tiếp đánh nát đan điền tên tu sĩ kim đan kia, phế tu vi của gã.
Tên tu sĩ kim đan kia đi tìm sư phụ của mình tố khổ, vị Nguyên Anh Đạo Quân kia cực kỳ tức giận tìm chưởng môn phân xử, không ngờ, ở chỗ chưởng môn lại trùng hợp gặp La Vân Đạo Quân, nhìn thấy vị kia, La Vân Đạo Quân sạch sẽ lưu loát xuất thủ đánh người kia một trận tơi bời, dựa theo cách nói của ông, đồ đệ ngươi làm ác, đương nhiên là sư phụ như ngươi không dạy dỗ đàng hoàng, không đánh ngươi thì đánh ai?
Sau này, dưới sự dàn xếp của chưởng môn thì chuyện này cũng coi như qua, La Vân Đạo Quân có ăn thiệt hay không thì không biết, dù sao tu sĩ bị phế đan điền kia bị trục xuất khỏi Lưu Quang Tông.
Phát triển tiếp theo đương nhiên là chuyện này náo nhiệt ầm ĩ khắp Lưu Quang Tông, từ đó về sau, mỗi lần Lưu Quang Tông tuyển chọn đệ tử, những tu sĩ khác đều phải dò la xem La Vân Đạo Quân có chiêu mộ đệ tử hay không, thực sự là không có biện pháp với vị Nguyên Anh Đạo Quân bao che khuyết điểm siêu cấp, không thể trêu vào thì tránh vẫn tốt hơn!
Cũng may tuy rằng La Vân Đạo Quân bao che khuyết điểm, nhưng đám đệ tử trong môn hạ của ông cũng không phải cái kiểu hay gây chuyện thị phi. Vì vậy hai bên bình an vô sự, mà nhất mạch của La Vân Đạo Quân cũng đã thành một nhánh đặc thù trong các loại phân tranh tự do ở Lưu Quang Tông.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đều không phải cái loại nhiều chuyện, tuy rằng cũng có gặp gỡ đệ tử ở phong khác, nhưng đa phần đều rất bình thường, ngoại trừ có quan hệ khá tốt với Vệ Kình và Lặc Hổ ra, cho dù là nhóm đệ tử cùng nhập môn, cũng đều là một vài sơ giao mà thôi.
Vu Hạo ở Lưu Quang Tông là người hầu của Hồ Thiên Vũ, nhưng Hồ Thiên Vũ cũng không quá chiếu cố đến hắn. Đa phần thời gian hắn đều phải dựa vào bản thân phấn đấu, thỉnh thoảng Hồ Thiên Vũ cần dùng đến hắn, mới có thể bố thí cho hắn vài thứ xem như là phần thưởng.
Vu Hạo không có bối cảnh gì, trong mắt sư phụ cũng là loại đệ tử có cũng được không có cũng được, nhưng hắn thật sự rất ít khi cảm nhận được loại chuyện ‘Sư huynh đệ đồng môn nên giúp đỡ lẫn nhau’.
Cười tự giễu, lần này hắn ra ngoài, không phải là muốn thoát khỏi Hồ Thiên Vũ, làm ra chút sự nghiệp cho bản thân sao, hắn đã chán ghét ngày tháng tu luyện mờ mịt bên cạnh Hồ Thiên Vũ, căn bản là đối phương không coi trọng hắn, lại không biết bỏ sức lực bồi dưỡng hắn.
Hắn cũng không phải không có ý nghĩ chào hàng với Hồ Thiên Vũ, nhưng với thế lực Hồ gia, muốn hỏi thăm thứ gì đó, hoàn toàn có thể tự mình làm, căn bản không cần hắn thành lập thêm một hệ thống tình báo.
Suy nghĩ của mình không được người khác ủng hộ, Vu Hạo rất mất mát, hắn đã thấy rõ, ở bên người Hồ Thiên Vũ, hắn vĩnh viễn chỉ là một chân chó* ‘Thỉnh thoảng có thể điều tra một vài bí mật nho nhỏ’, muốn trở nên nổi bật, căn bản là nhiệm vụ bất khả thi.
(Chân chó: ý chỉ người hay nịnh nọt tâng bốc.)Lắc đầu, thu lại suy nghĩ hỗn loạn, Vu Hạo nghiêm mặt nói: “Từ sư huynh, có thể huynh không tin ta, nhưng ta cam đoan với huynh, chỉ cần cho ta mười năm, ta nhất định có thể thành lập được một tổ chức tin tức bao trùm toàn bộ Huyền Vũ Vực, ở nơi đó huynh có thể mua được bất kỳ tin tức huynh cần, không có tin huynh không mua được, chỉ có tin huynh nghĩ không ra!”
Đồng tử Từ Tử Nham mang theo cỗ vũ nhìn Vu Hạo, trong lòng điên cuồng rít gào: Ta tin! Ta thực sự tin! Nể mặt ta tin ngươi như vậy, ngươi không mời ta hợp tác với ngươi sao!
Ho khan hai tiếng, Từ Tử Nham ôn hòa nói: “Ta tin tưởng với năng lực của Vu sư đệ, nhất định có thể thành lập được một tổ chức như vậy, nói không chừng không cần mười năm, chỉ cần năm năm là có thể làm được.”
“Huynh thực sự tin ta?” Ánh mắt Vu Hạo thoáng cái vụt sáng. Từ nhỏ đã bị chèn ép, ở bên cạnh Hồ Thiên Vũ cũng bị cho là chân chó mà đối đãi, lần đầu có người dùng giọng nói tín nhiệm nói những lời này với hắn, không hiểu sao hắn cảm thấy mắt nong nóng.
“Đương nhiên tin!” Từ Tử Nham nói như chém đinh chặt sắt: “Ta không có nói bậy an ủi đệ.”
Vu Hạo âm thầm gật đầu trong lòng, kỳ thực hắn thực sự cho rằng Từ Tử Nham đang an ủi hắn, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không tin, mình có thể thành lập một tổ chức buôn bán tin tức chỉ trong vòng năm năm, xa không nói, linh thạch chính là một vấn đề lớn. Bất luận là mướn người hay chạy chân*, trong túi trống trơn làm sao có thể tổ chức làm người khác phục vụ cho ngươi?
(Chạy chân: ý chỉ một loại nghề nghiệp thu thù lao nhất định khi giúp đỡ người khác làm gì đó)Lúc này đây hắn đến Ấn Nguyệt Thành chính là định tạo danh tiếng ở đây, có thể từ ban đầu, hắn chỉ có một danh xưng đơn giản, nhưng sớm muộn có một ngày, hắn sẽ mở rộng tổ chức tin tức trong mộng tưởng của hắn khắp Huyền Vũ Vực!
“Đệ nhớ lại tình huống chúng ta gặp mặt khi khảo hạch nhập tông đi.” Từ Tử Nham vừa cười vừa nói.
Trên đầu Vu Hạo liền hiện ra mấy vạch đen, tuy nói lúc đó bọn họ không quen biết, hơn nữa trải qua sự kiện kia miễn cưỡng có thể xưng là không đánh không quen biết, nhưng loại lịch sử đen tối đi cướp lại bị cướp cũng không cần nhắc lại đi, rất mất mặt có biết không!
Từ Tử Nham nhìn vẻ mặt của hắn là biết hắn đang hiểu lầm, vội vã ho khan hai tiếng, giải thích với Vu Hạo, thân pháp ẩn thân lúc đó của hắn là trác tuyệt cỡ nào, nếu không phải Tử Dung được gia tăng thêm thuật điều tra trong rừng, nói không chừng ngay cả Tử Dung cũng không có cách phát hiện hắn.
Anh không biết Vu Hạo lấy được công pháp đó từ nơi nào, thế nhưng có thể tu luyện tới trình độ như vậy, có thể nói Vu Hạo quả thực chính là mật thám trời sinh mà thành!
Người như vậy không đi buôn bán tin tức, còn có ai thích hợp?
Nói xong những lời này, Vu Hạo cực kỳ rung động, hắn không ngờ tới Từ Tử Nham thật sự không an ủi hắn, mà là thông qua biểu hiện trước kia của hắn, suy đoán ra mục tiêu phát triển tương lai của hắn.
“Vậy ngươi nghĩ —— ta thực sự có thể thành lập được tổ chức như vậy chỉ trong vòng năm năm?” Vu Hạo khẩn trương chà xát tay, chớ nhìn biểu hiện của hắn vô cùng tự tin, nhưng trên thực tế, điểm tự ti này chỉ bị hắn mạnh mẽ dằn xuống trong nội tâm. Hôm nay có người nhìn hắn như vậy, liền làm điểm tự ti này bùng phát, không quá tự tin hỏi.
“Đương nhiên có thể!” Từ Tử Nham trả lời giống như là anh tận mắt thấy Thiên Văn Các được thành lập ở năm năm sau.
Có lẽ là thái độ kiên định của anh lây sang Vu Hạo, làm hắn bỗng nhiên hào khí, trong lòng cũng không tự giác phấn khởi lên.
“Ra vẻ cái gì? Muốn thành lập tổ chức tình báo khổng lồ như vậy, đầu tiên phải có linh thạch đi? Ngươi có sao?” Lúc nãy Từ Tử Dung vẫn không nói gì, cho đến lúc này mới đột nhiên hắt một chậu nước lạnh xuống.
Vu Hạo liền ngậm miệng, dù hắn có tự tin đi nữa cũng không thể trong thời gian ngắn kiếm được số lượng lớn linh thạch. Nói thật thì, ban đầu hắn dự tính trong mười năm, có bảy năm chỉ dùng để tích góp từng chút linh thạch, nếu không đủ linh thạch, muốn thành lập một tổ chức như thế tuyệt đối là thiên phương dạ đàm*.
(Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực)“Khụ khụ, Vu sư đệ rất thiếu linh thạch sao?” Từ Tử Nham giả vờ không hiểu hỏi.
Vu Hạo ủ rũ cúi đầu gật gật: “Ta đến Ấn Nguyệt Thành, chính là muốn kiếm chút linh thạch.”
“Nếu là sư đệ đến vì triển khai hoạt động, lúc đầu cần phải có bao nhiêu linh thạch mới có thể thành lập mô hình cơ sở của Thiên Văn Các?”
“Thiên Văn Các?” Vu Hạo kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía Từ Tử Nham.
“Ách… Đây là tên ta đặt cho tổ chức tình báo của Vu sư đệ.” Từ Tử Nham lúng túng cười cười.
“Thiên Văn Các…” Vu Hạo càng nghĩ càng thấy tên này rất hợp, dùng sức vỗ bàn một cái: “Vậy liền kêu là Thiên Văn Các! Đa tạ Từ sư huynh ban tên cho.”
Khóe miệng Từ Tử Nham giật một cái: “Vu sư đệ, vấn đề lúc nãy đệ chưa trả lời ta, nếu để Vu sư đệ thành lập Thiên Văn Các, ban đầu cần bao nhiêu linh thạch?”
Vu Hạo uể oải nói: “Kiểu gì cũng phải cần ba trăm linh thạch thượng phẩm, bằng không căn bản không triển khai mạng lưới. Không đủ người sẽ không đầy đủ tin tức, không có tin tức làm sao có thể vang danh được…” Càng nói càng nhỏ, đầu Vu Hạo đã sắp cúi xuống dưới bàn, ba trăm linh thạch thượng phẩm đó! Hắn lớn như vậy cũng chưa từng gặp qua linh thạch thượng phẩm!
Phân lợi của đệ tử trúc cơ kỳ Lưu Quang Tông là một trăm linh thạch hạ phẩm mỗi tháng, nói cách khác, dù cho hắn tu luyện không ăn không uống, cũng phải tích lũy hơn hai ngàn năm trăm năm… ORZ, quả thực thật tuyệt vọng!
“Ba trăm thượng phẩm sao?” Từ Tử Nham không tự chủ sờ sờ túi linh thạch của mình —— từ sau khi bán đi mỏ cộng sinh, túi linh thạch của anh liền được vỗ béo nhanh chóng, nhưng tiêu xài khi đi qua đoạn đường này, hơn nữa mua những đan dược chữa thương, cùng với phi kiếm pháp khí, còn dư lại, đại khái cũng chỉ hơn ba trăm.
Bỗng dưng lấy vốn đầu tư chính là toàn bộ tài sản, nếu như không phải biết Vu Hạo nhất định sẽ thành công, Từ Tử Nham sẽ tuyệt đối không chịu. Lúc này liền có thể nhìn ra xuyên qua thật sự rất tốt, Thiên Văn Các nhất định thành công, hơn nữa Vu Hạo cũng là người biết tri ân báo đáp, đầu tư trên người hắn, lợi nhuận tuyết đối vượt xa ba trăm linh thạch thượng phẩm.
“Cầm.” Cạch một tiếng, một túi linh thạch được đặt trước mặt Vu Hạo.
Vu Hạo ngẩng đầu nhìn Từ Tử Nham đầy mờ mịt, lại nhìn túi linh thạch.
“Đưa cho đệ đầu tư.” Từ Tử Nham nói.
“Đầu tư?” Vu Hạo sửng sốt một chút, sau đó vô thức dùng thần thức đảo qua bên trong túi linh thạch.
Một giây sau —— tròng mắt của hắn thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
“Ba, ba, ba… Ba trăm linh thạch thượng phẩm!” Cả người Vu Hạo nhanh chóng đơ ra, nói lắp ba lắp bắp.
“Ừ, đây là đưa cho đệ đầu tư, đầu tư Thiên Văn Các của đệ.” Từ Tử Nham bình tĩnh nói.
Ngón tay Vu Hạo run rẩy chỉ vào túi linh thạch kia, nửa ngày nói không ra lời.
Từ Tử Nham suy nghĩ một chút: “Ta bỏ tiền, đệ bỏ kỹ thuật, tương lai Thiên Văn Các xây dựng lên, đệ bảy ta ba, chẳng qua là ta có thể tùy ý kiểm tra bất kỳ tin tức nào ở Thiên Văn Các, thế nào, Vu sư đệ có đồng ý không?”
Vu Hạo hầu như choáng váng, mở mồm khép mồm cũng không phát ra âm thanh nào.
Qua một lúc lâu, hắn mới lắp bắp nói: “Không… Ta không đồng ý!”
“Hả?” Từ Tử Nham nhướng mày, điều kiện như vậy còn không đồng ý? Lẽ nào Vu Hạo là một tiểu nhân lòng tham không đáy?
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: ╮(╯▽╰)╭~ Tiểu đệ đã từng là của Bạch Hoa, get!
La Vân Đạo Quân là một sư phụ bao che khuyết điểm siêu cấp ~~~ Chúng ta rất nhanh thì có thể lại thấy được ông!!! ~(≧▽≦)/~ Mọi người có nhớ ổng không!