Edit: Qiezi “Sau này, chúng ta mới biết được, đôi bên đánh nhau chính là Từ gia và Nguyên gia, có người nói hình như là bởi vì… Ách, mạch gì đó? Dù sao một nữ nhân như ta cũng nói không rõ ràng lắm, nói chung chính là Từ gia và Nguyên gia vừa đánh nhau, Mạc Tân Thành sẽ không thái bình. Hơn nữa nhìn tình huống, hình như Từ gia không tốt lắm, ta nghe nói gia chủ Từ gia còn bị thương. Chậc chậc, thực sự là đáng thương, người Từ gia tốt như vậy, sao lại đánh không lại cái hộ từ bên ngoài đến!” Giọng nói đại thẩm còn có hơi căm giận.
“Đa tạ đại thẩm, chúng ta đã biết.”
“Ừ, nếu các ngươi đi ngang qua, vẫn nên đi nhanh một chút, hình như hai ngày này sẽ có biến động, sau khi hai bên đánh nhau kịch liệt từ ba ngày trước, Nguyên gia lại càng lớn lối, ta thấy hình như Từ gia sắp gặp xui xẻo, những tu sĩ đi ngang qua như các ngươi chớ để cho Nguyên gia bắt lính.”
“Bắt lính?” Ánh mắt Từ Tử Nham lóe lên: “Đại nương, bắt lính này là sao?”
Đại thẩm cẩn thận nhìn xung quanh một lần, thấp giọng: “Đây là nhi tử ta tận mắt thấy, có một vài tu sĩ đi ngang qua, đều bị Nguyên gia bắt đi, sau đó, cũng không biết bọn họ cho chỗ tốt gì, liền thấy những tu sĩ kia đều giúp đỡ bọn họ đánh Từ gia. Bằng không, Từ gia cũng sẽ không thua nhanh như vậy. Các ngươi nên cẩn thận một chút, tu sĩ đánh nhau, thực sự không biết khi nào chết, vô duyên vô cớ bị ép liều mạng sống chết với người khác, dù là ai cũng không vui. Ta khuyên các ngươi, nhanh chóng rời đi mới tốt.”
“Đại thẩm, đa tạ ngươi nhắc nhở, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận.” Từ Tử Nham cười an ủi vị đại thẩm này một phen, sau đó lại cho bà một khối linh thạch hạ phẩm.
Đại thẩm mặt mày rạng rỡ cầm hai khối linh thạch rời đi. Đây chính là hai khối linh thạch, nếu đổi thành bạc, cũng đủ cho cả nhà bọn họ sinh hoạt hai năm! Chỉ trả lời một vài vấn đề liền được, thực sự là quá có lời!
“Tử Nham huynh…” Lời Tưởng Ưng vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy được hàn khí âm u phía sau. Tiếng xưng hô này là Từ Tử Nham quyết định, anh cũng không muốn để Tưởng Ưng gọi anh là ‘Ca ca chủ nhân’. Nhưng dường như Từ Tử Dung không quá thích tiếng xưng hô này, thế nhưng dưới sự đàn áp của Từ Tử Nham, y cũng chỉ có thể vuốt mũi thừa nhận, sau đó quay đầu liền gây áp lực với Tưởng Ưng…
Tưởng Ưng phân tích lợi hại một phen, quyết đoán sử dụng tiếng xưng hô này. Bị chủ nhân ghi hận, tuy rằng rất tệ, nhưng nếu đắc tội Từ Tử Nham, sẽ bị ghi hận hai phần, hơn nữa chủ nhân còn có thể ghi hận sâu hơn…
_(:з” ∠)_, Ừm đầu năm nay tiểu đệ không dễ làm, trái phải đều là lỗi, thật sự khó lăn lộn.
Phản ứng của Tưởng Ưng rơi vào mắt Từ Tử Nham, anh lập tức dùng ánh mắt đe dọa Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung: …
“Tử Nham, bây giờ chúng ta về nhà huynh hay sao?”
“Chúng ta không trở về, hiện tại địch ngoài sáng ta trong tối, xem sao đã. Chờ tối ta và Tử Dung lặng lẽ vòng từ hậu sơn về.”
“Cũng tốt, vậy bây giờ chúng ta ở khách điếm?”
Từ Tử Nham suy nghĩ một chút: “Thôi bỏ đi, nghe giọng điệu của đại nương kia, Nguyên gia này sẽ lập tức đại chiến với nhà của chúng ta, lúc này, một khi tu sĩ tiến vào, nhất định sẽ khiến hai nhà quan tâm.” Nói xong, anh nhìn sang Tử Dung.
Từ Tử Dung lắc đầu: “Không ai sẽ nhìn chằm chằm chúng ta, nhưng hiện tại thế lực hai bên ngang nhau, cho nên không ai dám đơn độc ra ngoài, sợ bị người tập kích. Nhưng nếu chúng ta vào ở khách điếm, cũng rất khó ẩn núp.”
“Nếu như vậy… Hay là chúng ta rời khỏi thành trước, tìm một chỗ yên tĩnh chờ đợi, đến tối lại về nhà nhìn một chút.”
“Được.”
Bàn bạc xong, mọi người liền đi ngược lại theo đường cũ. Thời điểm đi ngang qua cửa thành, Từ Tử Dung hơi khẽ cau mày, đầu ngón tay bắn ra một giọt máu tươi về phía con chim sơn ca giữa không trung, chim sơn ca kia kêu một tiếng rơi xuống, trong một viện lớn ở thành Đông, một nam tử trung niên kêu một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi.
“Xảy ra chuyện gì?” Chuyện nam tử trung niên bị thương, rất nhanh liền được báo cho tộc trưởng Nguyên gia, một gã lão giả tóc trắng nhanh chóng chạy tới, hỏi tên trung niên này.
“Khởi bẩm trưởng lão, hôm nay ta thả một con sơn ca đi ra ngoài tuần tra, không ngờ tới ở cửa thành thấy được vài tên tu sĩ xa lạ. Tu vi những người đó không thấp, hơn nữa một người trong đó nhanh chóng phát hiện ta, chim sơn ca của ta bị giết chết.” Nam nhân trung niên cung kính nói.
“Ừ? Tu sĩ xa lạ? Chẳng lẽ là tới cứu viện Từ gia?” Trong mắt lão giả lóe lên tinh quang, đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc.
“Không rõ lắm, sơn ca của ta chỉ thấy bọn họ có chừng bốn người, không nhìn ra tu vi, chẳng qua bọn họ đã đi ra ngoài thành, cũng có thể đã nghe nói chuyện xảy ra ở đây, cho nên muốn tránh né.”
“Hừ, bất kể có phải là đi ngang qua hay không, nếu tới Mạc Tân Thành này, không đến Nguyên gia ta làm khách, chẳng phải là coi thường Nguyên gia ta sao!” Lão giả hừ lạnh một tiếng: “Người đâu, gọi Nguyên Kỳ dẫn vài người đuổi theo, mời mấy vị khách nhân kia về.”
Nam tử trung niên nhìn lão giả, muốn nói lại thôi, cuối cùng yên lặng thở dài không nói nửa chữ. Hắn cũng không tán thành chuyện lão giả mạnh mẽ bắt tu sĩ, nhưng ở Nguyên gia, hắn chỉ là người cung phụng, căn bản không thể so sánh với trưởng lão bổn tộc Nguyên gia người ta.
Nam tử trung niên yên lặng nhìn một đại hán tráng kiện mang theo bốn gã tu sĩ ngưng mạch kỳ lĩnh mệnh của lão giả, thường lui tới xung quanh Mạc Tân Thành, đa phần đều là tán tu có tu vi dưới trúc cơ, Nguyên Kỳ làm loại chuyện này đã cực kỳ thuần thục, nhưng gã vẫn giữ cảnh giác, mang theo bốn gã tu sĩ ngưng mạch kỳ ra tay.
Lão giả tóc trắng hết sức hài lòng với thái độ cẩn thận của Nguyên Kỳ, dù sao đại chiến sắp tới, nếu để tu sĩ trúc cơ kỳ ra khỏi thành, nói không chừng còn bị Từ gia phục kích nguy hiểm. Nhưng tu sĩ ngưng mạch kỳ thì không có vấn đề gì, dù sao Từ gia cũng chỉ có hai gã tu sĩ kim đan, trong đó còn có một tên vừa mới đột phá kim đan chỉ hai năm, chính là gia chủ Từ gia, ông ta không thể nào ra ngoài đánh lén tu sĩ Nguyên gia.
“Đi đi.” Lão giả tóc trắng phất phất tay: “Để những tu sĩ địa phương nhỏ này xem khí khái Nguyên gia nhà ta, có thể phục vụ Nguyên gia ta, là phúc bọn họ tu luyện mấy đời mới có!”
Nguyên Kỳ chắp tay, liền dẫn bốn tu sĩ rời đi.
Lão giả tóc trăng lại động viên nam tử trung niên vài câu, lúc này mới rời đi. Nam tử trung niên nhìn bóng lưng lão giả tóc trắng, không khỏi âm thầm cười khổ, ban đầu lựa chọn Nguyên gia làm chỗ dừng chân, có phải —— đã chọn sai hay không?
***
“Có người đuổi theo.” Thần thức Từ Tử Nham rộng nhất, nhanh chóng phát hiện tu sĩ Nguyên gia đuổi theo bọn họ.
“Nguyên gia này, thật đúng là càn rỡ, chúng ta đã biểu hiện như phải rời đi, bọn họ vẫn muốn đuổi theo?” Tưởng Ưng xoa xoa cằm, hơi kinh ngạc.
Từ Tử Dung cười lạnh một tiếng: “Nếu bọn họ tình nguyện tới thì tới đi, vừa lúc sớm giải quyết hết bọn họ.”
Từ Tử Nham không lên tiếng, nhưng nhìn ánh mắt của anh, rõ ràng tán thành ý tứ của Từ Tử Dung. Có thể anh và Từ Kiêu không có tình phụ tử gì, nhưng trên phương diện vật chất, đối phương chưa bao giờ để anh thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Dù không bàn đến tình phụ tử, anh cũng có lòng cảm tạ với Từ gia, đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ người khác tùy ý khi dễ Từ gia.
Nguyên Kỳ mang theo vài tên tu sĩ, ngự kiếm đuổi theo phương hướng rời đi của vài tu sĩ xa lạ.
Hai hàng mày rậm của gã nhíu rất chặt, hiện tại sắp đại chiến với Từ gia, nhưng trưởng lão lại bảo bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ như vậy, trong lòng gã khó tránh khỏi có chút oán hận.
Làm một trong đệ tử Nguyên gia, gã cũng có quyền kế thừa Nguyên gia, hiện tại người nào không biết đích tử* dòng chính là một phế vật bị hủy linh căn, những đệ tử trẻ tuổi của dòng thứ, hầu như mỗi một người đều nóng lòng, không chút che giấu dã tâm của mình.
(Đích tử: con trai trưởng) Đương nhiên Nguyên Kỳ cũng là một trong số đó, đồng thời gã cũng biết, chất tử* của vị trưởng lão kia là đối thủ cạnh tranh của gã. Hiện tại trưởng lão phái gã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ như vậy, không tránh khỏi cảm thấy trưởng lão kia muốn mượn tay Từ gia giết gã.
(Chất tử: Cháu trai) “Hừ.” Nguyên Kỳ hừ lạnh, đột nhiên ngừng phi hành.
Bốn tên tu sĩ đi theo phía sau gã cũng ngừng lại, đầu mờ mịt nhìn Nguyên Kỳ.
“Thiếu gia, làm sao vậy?” Có thể theo Nguyên Kỳ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đương nhiên đều là tâm phúc của gã, tên nam tử dẫn đầu kia thấp giọng hỏi.
“Lão tử chỉ khó chịu cái lão già kia phái chúng ta ra ngoài.” Nguyên Kỳ cũng không che giấu bất mãn với lão giả tóc trắng kia, tùy tiện mắng.
Nam tử dẫn đầu trầm mặc trong chốc lát: “Thiếu gia phải nghĩ thoáng một chút, dù sao ông ta cũng là tâm phúc của tộc trưởng, hơn nữa mệnh lệnh bắt tán tu là lão tổ tông hạ chỉ.”
Vừa nhắc đến lão tổ tông, trên mặt Nguyên Kỳ lộ ra thần sắc kiêng kỵ: “Nhưng lão tổ tông bảo chúng ta bắt tán tu trong thành, đó là vì phòng ngừa những tán tu kia phục vụ Từ gia, nhưng rõ ràng những người này phải rời đi, cần gì phải tìm bọn họ gây phiền phức?”
Nam tử dẫn đầu cười khổ một tiếng, sờ sờ mũi không nói.
Nguyên Kỳ nhịn không được phun nước đắng: “Ban đầu chính là phe dòng chính bọn họ, đắc tội thiếu chủ Lạc Vũ Môn người ta, đền hơn phân nửa tích góp của Nguyên gia chúng ta, hôm nay tới Mạc Tân Thành này, nếu tập trung phát triển, trải qua vài thập niên, chưa chắc không thể phát triển, nhưng không biết tộc trưởng nghĩ như thế nào, rảnh rỗi tranh đấu với Từ gia làm gì? Tiểu thành ca nhỏ rắm lớn này, lẽ nào Nguyên gia ta còn có thể ở mãi không đi?
“Có lẽ… Tộc trưởng có suy tính của ông ấy.” Nam tử dẫn đầu thấp giọng nói.
“Suy tính cái rắm, chẳng phải là ông ta nghe nói Từ gia có một cái… Ách, cái gì, cái gì nhỉ?”
“Đăng Tiên Giai.”
“Đúng đúng, Đăng Tiên Giai gì đó, cũng không biết là tên khốn kiếp nào truyền ra, nói nếu người không có linh căn đi lên Đăng Tiên Giai một lần, là có thể thúc giục ra linh căn, nếu đồ chơi này lợi hại như vậy, Từ gia còn có thể vùi mình ở tiểu thành không xác định này hay sao? Bảo bối như vậy mà bị đại tông môn biết, sẽ liều mạng mượn hơi Từ gia, hoặc là trực tiếp diệt môn môn gia bọn họ, cướp đồ vật đi, hai thứ này chưa từng xảy ra, rõ ràng đồ chơi kia chính là lừa người.”
Mặt Nguyên Kỳ phiền muộn, gã liền buồn bực, tộc trưởng cơ trí quả cảm ban đầu đi đâu rồi? Hôm nay vì nhi tử ngu xuẩn của ông ta, thậm chí ngay cả tin tức quá lố như thế cũng tin?
Hơn nữa, là nhi tử ngu xuẩn của ông ta bị người phế đi linh căn, không phải là không có linh căn, dù tìm được Đăng Tiên Giai cũng không dùng được.
Nguyên Kỳ thở dài, ảo não gãi đầu một cái, ngồi xổm trên phi kiếm không lên tiếng, không nói quay về, cũng không tiếp tục truy đuổi.
Một tên tu sĩ theo gã nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, chúng ta truy hay không truy?”
“Truy, truy, truy, truy cái rắm. Lão tử không có tâm trạng. Nơi này cách Từ gia không quá xa, lỡ đâu đánh nhau kinh động Từ gia, không phải mấy người chúng ta sẽ phơi xác ở đây sao. Lão tử chỉ làm lấy lệ với lão già kia thôi, đợi lát nữa quay về thì nói với lão già kia, đám tu sĩ kia đã chạy vào Từ gia, chúng ta không truy vào được.” Nguyên Kỳ khó chịu nói.
Các tu sĩ khác nhìn nhau, cũng không lên tiếng. Bọn họ đều là tu sĩ nhất mạch của Nguyên Kỳ, tuy rằng không phải họ Nguyên, nhưng trên người bọn họ sớm đã có dấu ấn của Nguyên Kỳ, Nguyên Kỳ tốt, bọn họ tốt, Nguyên Kỳ hỏng, khẳng định bọn họ cũng không có ngày lành, bởi vậy mọi người cũng không lo lắng có người đi mật báo.
“A? Bọn họ ngừng rồi.” Thần thức của Từ Tử Nham kiểm tra xa xa thấy mấy người kia đột nhiên dừng lại, sau khi nói gì đó liền không truy kích nữa, liền có chút buồn bực.
“Bọn họ nói gì?” Tưởng Ưng tò mò hỏi.
Từ Tử Nham lắc đầu, thần thức của anh chỉ có thể quan sát ở xa, cũng không dám đến quá gần, dù sao đối phương cũng là tu sĩ ngưng mạch kỳ, bị phát hiện sẽ không hay.
Đợi một lúc lâu, đối phương vẫn xoay quanh nơi đó, không rời đi cũng không đến gần.
“Lẽ nào bọn họ phát hiện chúng ta?” Từ Tử Nham nghi ngờ nhìn Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung suy tư một chút, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có khả năng.”
Y cho phán đoán như vậy, cũng là căn cứ theo tu vi đối phương. Đối phương chỉ la tu sĩ ngưng mạch sơ kỳ, cường độ thần thức kém xa nhóm Từ Tử Nham, hơn nữa đám người Từ Tử Nham cố ý ẩn núp, bọn họ không thể nào phát hiện ra được.
Hơn nữa, dù trong bọn họ thật sự có người có bản lĩnh đặc biệt gì đó, sớm phát hiện nhóm Từ Tử Nham mai phục, nhưng nếu thật là như vậy, sẽ giả vời không truy đuổi, tương kế tựu kế ám toán nhóm Từ Tử Nham, hoặc trực tiếp bỏ đi. Hai dạng này không xảy ra, vô duyên vô cứ lãng phí linh lực ở nơi đó là muốn làm gì?
“Bọn họ… Đi?” Từ Tử Nham dở khóc dở cười nói.
Ba người còn lại nhìn nhau, rốt cuộc Nguyên gia này có ý gì? Để một đống người đuổi theo, sau đó lại không tiến lên, cuối cùng ngay cả lời còn chưa lưu lại, cứ như vậy quay về?
Thực sự là nghĩ thế nào cũng không thông…
“Bỏ đi, mặc kệ, ai biết Nguyên gia làm cái quỷ gì, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, khuya về nhà xem sẽ biết.” Từ Tử Nham bất đắc dĩ nói.
Anh lười đoán tâm tư Nguyên gia, hiện tại anh chỉ muốn biết cụ thể xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc tin tức lấy được từ trong miệng vị đại nương kia là thật hay giả, anh vẫn không thể xác định, điều có thể xác định duy nhất, đó là Từ gia và Nguyên gia đang đánh nhau. Mặc kệ nguyên nhân đánh nhau là cái gì, nói chung là anh muốn đứng ở góc độ Từ gia mà suy xét.
Từ Tử Nham cũng sẽ không nói cái gì mà chung sống hòa bình, chia sẻ tài nguyên gì đó, tại Tu Chân Giới này, đối với một gia tộc tu chân mà nói, một cái mạch khoáng tốt có sức dụ dỗ không thua gì những thiên tài địa bảo kia.
Anh cũng không nghe nói có tu sĩ nào có thể chủ động nhường thiên tài địa bảo.
Đương nhiên, nếu thực lực hai bên tương đương, cùng nhau chia sẻ cũng không phải không thể, nhưng Nguyên gia này chỉ mới đến Mạc Tân Thành một năm, đã muốn cướp mạch khoáng Từ gia, lúc này nếu để bọn họ thành công, lần sau anh trở về, có phải Mạc Tân Thành này đổi chủ hay không?
Cho nên chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
***
Một ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, sau khi màn đêm buông xuống, Từ Tử Nham liền dẫn đám Tưởng Ưng lặng lẽ vào hậu sơn Từ gia.
Bên cạnh hậu sơn Từ gia là một mảnh rừng, mà cánh rừng đó là địa phương tốt để đệ tử Từ gia rèn luyện.
Từ Tử Nham cũng từng ra vào cánh rừng đó vô số lần, đương nhiên rất quen thuộc nơi này, anh lòng vòng hai ba lần liền tìm được Luyện Võ Đường ở chỗ vách đá hậu sơn.
Nhìn vách đá cao ngất, Từ Tử Nham cực kỳ cảm thán, nghĩ đến lúc đó, lần đầu tiên anh và Tử Dung dọc theo dây thừng trượt xuống, hình như mới mười hai tuổi đi, trong nháy mắt, hơn chín năm đã trôi qua, lúc đó Tử Dung mới tám tuổi, hiện tại đã thành niên, thời gian trôi qua thật nhanh.
Mang nhóm Tưởng Ưng vòng qua vách núi, dọc theo đường nhỏ tới cổng sau Từ gia, trong lòng Từ Tử Nham khẽ động, tay đang tính gõ cửa bỗng dừng lại.
“Sao vậy?” Từ Tử Nham hỏi.
Từ Tử Nham sờ sờ cằm: “Dường như địa bàn xung quanh Mạc Tân Thành này đều bị Từ gia khống chế, theo lý thuyết nếu phát hiện mạch khoáng, không thể nào bị Nguyên gia biết, dù sao bọn họ mới đến không quá một năm, sao lại trùng hợp như vậy, lại bị bọn họ biết mạch khoáng Từ gia chúng ta?”
Ánh mắt Từ Tử Dung lóe lên: “Có nội gián?”
“Ai biết được, cẩn thận vẫn tốt hơn.” Từ Tử Nham nhún vai, trước tiên để bọn Tưởng Ưng trốn ở một bên, sau đó dựa vào Phương Cách che chắn, yên lặng trèo tường vào đại viện Từ gia.
Hoàn cảnh quen thuộc, nhưng bầu không khí không giống như vậy. Hiện tại vì sắp xảy ra chiến tranh mà đại viện Từ gia có vẻ cực kỳ khẩn trương. Hầu như cách vài bước sẽ có tu sĩ bảo vệ từ nơi bí mật nào đó, xem ra Từ gia vô cùng kiêng kỵ thế lực Nguyên gia, bằng không cũng sẽ không phát động nhiều người như vậy đến phòng bị đối phương đánh lén.
Từ Tử Nham lặng lẽ lẻn vào viện Từ Kiêu, thoáng cái đã hơn sáu năm không về, lại có loại cảm giác ngẩn ngơ.
“Ai!” Một tiếng quát chói tai, một đạo kim quang từ cửa sổ bắn ra.
Trong lòng Từ Tử Nham cả kinh, vội vã nghiêng người tránh thoát, thấp giọng kêu lên: “Phụ thân, là ta.”
“Tử Nham?” Từ Kiêu từ trong phòng đi ra, một đôi mắt diều hâu lợi hại tìm kiếm khắp nơi.
Nhìn nhi tử xuất hiện trước mặt ông ta, Từ Kiêu có loại cảm giác như nằm mộng. Không phải là nó ở Lưu Quang Tông tu luyện sao? Sao lại đột ngột quay về?
“Con!” Chỉ nhìn vài lần, thần sắc Từ Kiêu đại biến, ông ta bước nhanh tới, giơ tay lên liền bắt được mạch môn Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham mạnh mẽ khắc chế xung động muốn phản kích, không ngừng tự nói trong lòng, đây là cha ngươi, khụ khụ, ít nhất là cha thân thể ngươi, có thể ông ta và ngươi không có tình phụ tử gì, thế nhưng tối thiểu ông ta cũng là người có trách nhiệm. Hơn nữa ông ta cũng không thể hại nhi tử của mình, cho nên —— không cần khẩn trương, không cần phản ứng quá mức, đừng thả một tia Tử Tiêu Thần Lôi ra ngoài, chuyện vui có thể thành chuyện lớn.
Lặp lại một lần lại một lần, cuối cùng anh không ra tay đánh bay Từ Kiêu. Đừng nhìn hiện tại Từ Kiêu đã có tu vi kim đan sơ kỳ, nhưng chống lại Từ Tử Nham, sợ rằng không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào.
Linh lực Từ Kiêu dạo một vòng trong kinh mạch Từ Tử Nham, cho đến khi xác nhận trong cơ thể anh thực sự không có bất kỳ tai họa ngầm, lúc này ông ta mới rút linh lực ra.
Ánh mắt ông ta nhìn Từ Tử Nham tràn đầy không thể tin: “Con đã là ngưng mạch hậu kỳ? Sao tu vi tăng nhanh như vậy?” Vừa mới dứt lời, không đợi Từ Tử Nham trả lời, sắc mặt ông ta đột nhiên trầm xuống: “Vừa nãy khi ta bắt mạch môn của con, vì sao con không phản kháng?”
Từ Tử Nham: …
Từ Kiêu mặt lạnh: “Con cũng biết, mạch môn chính là mạch sống tu sĩ, dù ta là phụ thân con cũng không thể dễ dàng đụng chạm! Con biết Tu Chân Giới này có bao nhiêu người chỉ vì một chút lợi ích liền phản bội nhau, con làm sao có thể đảm bảo cha sẽ không ám toán con?”
Từ Tử Nham: …
Từ Kiêu tiếp tục trách cứ: “Dù cha không có lòng hại con, nhưng sao con không có ý phòng người? Nhỡ đâu cha bị người khống chế thì sao? Con cũng biết trên đời này không biết có bao nhiêu phương pháp có thể khống chế người khác, nếu vì vậy mà bị ám toán, sao con có thể đảm đương vị trí gia chủ Từ gia?”
Ông ta nói đầy sâu xa: “Tử Nham, con đã không còn nhỏ, sao còn không hề phòng bị như lúc bé? Nhớ rõ, bất kể là cha hay là những người khác, tuyệt đối không thể để họ dễ dàng nắm mạch môn của con, biết không!” Nói xong lời cuối cùng, giọng của Từ Kiêu đã trở nên cực kỳ sắc bén.
Vẻ mặt Từ Tử Nham cam chịu, không thể làm gì khác hơn là yên lặng gật đầu.
Được rồi, tuy rằng Từ Kiêu không được tính là người cha tốt, nhưng tối thiểu ông ta là phụ thân có trách nhiệm.
Anh không trông mong tìm kiếm tình thương gì đó, thậm chí anh hoài nghi, rốt cuộc Từ Kiêu này có hiểu tình cảm hay không?
Răn dạy Tử Nham xong, Từ Kiêu nhíu mày: “Sao con lại từ Lưu Quang Tông quay về? Xảy ra chuyện gì?”
Từ Tử Nham lắc đầu, chỉ nói lãnh sư mệnh đi Ô Đề Thành chúc mừng cho hảo hữu của sư phụ, tiện đường trở về thăm nhà một chút.
Trong lòng Từ Kiêu khẽ động: “Ô Đề Thành? Là Ô Đề Thành thời gian trước bùng nổ yêu thú công thành?”
Từ Tử Nham liền giật mình, từ khi bọn họ bị kéo vào Viêm Ngục Ma Cảnh, cũng đã trôi qua vài tháng, chuyện yêu thú công thành không phải việc nhỏ, khẳng định tin tức đã truyền ra.
Anh gật đầu, trong mắt Từ Kiêu hiện lên một tia lo lắng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút nào: “Có bị thương không?”
“Không có.” Từ Tử Nham lắc đầu: “Con đã trở về, sao không thấy đệ đệ con?” Ông ta còn nhớ rõ tiểu hài tử Tử Dung suốt ngày mặt lạnh, nhưng cố tình thích quấn quýt lấy Tử Nham. Lại nói tiếp, ban đầu ông ta còn muốn để tiểu hài tử kia trở thành đá mài dao cho Tử Nham, không ngờ hôm nay xem ra, lại trở thành trợ lực cho Tử Nham.
Cũng được, tuy rằng hài tử kia cũng không làm ông ta vui lòng, thậm chí bởi vì mẫu thân của nó, ông ta còn có chút chán ghét mà vứt bỏ nó, nhưng dù sao trên người nó cũng có huyết mạch của ông, tóm lại phải hỏi thăm một câu.
“Tử Dung ở ngoài cửa, còn có hai bằng hữu của chúng ta.” Từ Tử Nham giải thích.