Edit: QieziMặc kệ Lặc Hổ và hắn xảy ra quan hệ vì nguyên nhân gì, nếu hai người đã sinh ra loại liên hệ này, nếu hắn dễ dàng buông tha, vậy hắn không phải là Vệ Kình.
Hắn không chút do dự lợi dụng cơ hội bản thân bị thương nặng, Lặc Hổ không dám giãy giụa, không chút khách khí hôn lên. Lặc Hổ mắt mở trừng trừng nhìn đối phương hôn mình, hai tay siết thành nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay với Vệ Kình.
Vệ Kình mừng thầm trong lòng, biến đổi góc độ hôn môi Lặc Hổ.
Lặc Hổ đối với loại hành vi thân mật này chỉ dừng lại môi chạm môi, nhưng sau khi hắn bị đối phương đột phá vào khoang miệng, hầu như cả người cứng đờ.
Có lẽ là vô sự tự thông, có lẽ là thiên phú dị bẩm, dù kỹ thuật của Vệ Kình không được mãn điểm, khẳng định cũng thuộc hàng cao cấp.
Hắn liếm mỗi một tấc da thịt trong khoang miệng Lặc Hổ, đầu lưỡi trêu chọc khiêu vũ với lưỡi Lặc Hổ.
“Ưm ưm…” Lặc Hổ siết thật chặt nắm tay, nếu hắn muốn, lúc nào cũng có thể đánh bay Vệ Kình.
Nhưng cố tình ngại vết thương của Vệ Kình, bất luận thế nào hắn cũng không thể ra tay, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vệ Kình liếm láp miệng hắn một lần, cho đến khi tay đối phương không an phận sờ lên ngực hắn, mới bị hắn kiên quyết đẩy ra.
Vệ Kình cũng biết mình không thể được một tấc lại tiến một thước, chỉ liếm môi một cái, thưởng thức hương vị mới mẻ vừa rồi.
Bởi vì hôn môi nên khóe miệng còn sót lại chút nước bọt, Vệ Kình dùng đầu lưỡi liếm chất lỏng vào miệng, trong lúc Lặc Hổ vô ý thấy được cảnh tượng này, nhất thời mặt đỏ bừng, cũng không dám nhìn thẳng Vệ Kình nữa, chợt vén rèm chạy mất.
Vệ Kình thấy Lặc Hổ chạy, cũng không đuổi theo, thứ nhất vì thân thể của hắn vẫn rất đau, thứ hai, hắn cũng không muốn ép Lặc Hổ quá mức, nhỡ đâu đối phương thật sự chạy mất, hắn không biết phải đến chỗ nào mà khóc nữa…
“Lặc Hổ làm sao vậy?” Khi Từ Tử Nham vén rèm đi vào, Vệ Kình vẫn còn đang hồi tưởng dư vị nụ hôn kia.
“Không có gì, thẹn thùng thôi.” Vệ Kình thản nhiên nói.
Từ Tử Nham vừa uống một hớp nước, nghe vậy phụt một tiếng phun toàn bộ ra ngoài, suýt chút nữa văng hết lên người Vệ Kình.
Vệ Kình ghét bỏ liếc Từ Tử Nham, lặng lẽ xê dịch thân thể vào trong giường.
“Lặc Hổ? Thẹn thùng?” Từ Tử Nham trợn mắt há mồm nhắc lại mấy chữ này, bất luận như thế nào cũng không thể liên tưởng hai chữ này với đại hán Tây Bắc cả ngày trần nửa thân trên kia.
“Này… Ngươi đã làm gì hắn phải không?” Từ Tử Nham vuốt cằm nhìn Vệ Kình, thật sự cảm thấy kỳ quái, lúc trước Lặc Hổ yêu cầu bọn họ giữ bí mật, còn nói sợ chuyện này sẽ phá hủy quan hệ bằng hữu giữa hắn và Vệ Kình, nhưng bây giờ xem ra… Cũng không giống như thế đi…
Cổ hương vị nồng đậm tình ái này…
Từ Tử Nham: = = má ơi, quả nhiên bên cạnh ta đều là gay sao!!!
“Ta có thể làm gì hắn?” Vệ Kình hơi rũ mắt, cười như không cười nhìn Từ Tử Nham: “Phải là hắn làm gì ta mới đúng chứ?”
Từ Tử Nham im lặng, xoay mặt đi…
Loại ảo giác được tiện nghi còn khoe mẽ thiếu đánh nhất định không phải ảo giác của anh!
“Khụ khụ… Nói chung, chuyện giữa hai người đã nói ra, chúng ta sẽ không can dự vào, nhưng ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi trách cứ Lặc Hổ cũng phải tính thêm một phần cho ta.” Nói đến phần sau, thái độ Từ Tử Nham đã trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Dùng loại phương pháp này cứu ngươi là ta nghĩ ra, nếu như ngươi rất tức giận, không thể đổ tất cả trách nhiệm lên người Lặc Hổ.”
Vệ Kình nhìn ánh mắt nghiêm túc của Từ Tử Nham, sờ cằm: “Ngươi đang ám chỉ ta phải đưa tiền lì xì cho bà mối là ngươi sao?”
Từ Tử Nham: …
Hắn cho rằng thế giới này còn có thẳng nam bình thường, quả thực ngu xuẩn!!!!
Nuốt xuống một ngụm máu, Từ Tử Nham lặng lẽ rời khỏi lều. Tốc độ hồi phục của Vệ Kình và Lặc Hổ không chậm, nhưng bởi vì vết thương của bọn họ làm trễ nãi một ngày, nếu không nhanh chóng phát hiện bí mật của ngọc trụ hình rồng, một khi Bạch Hoa tới, với hào quang nam chính của hắn, ai biết sẽ kích thích ra vật gì.
Trong tiểu thuyết có nói, ngọc trụ hình rồng này có thể truyền tống người đi, cụ thể là truyền tống đến đâu thì trong tiểu thuyết không đề cập đến, nhưng xem sách từ đầu đến cuối, hình như Bạch Hoa cũng không đạt được thứ tốt nào ở nơi này.
Từ Tử Nham cực kỳ kiêng kỵ hào quang nam chính của Bạch Hoa, bởi vì đây là một sự tồn tại hoàn toàn không khoa học!
Dù sao cũng phải nói một câu, nếu như có thể, anh sẽ cố gắng không tiến vào chỗ giấu bảo vật với Bạch Hoa, nếu không anh sẽ luôn cảm thấy thứ hiếm có nhất, đáng giá nhất bên trong bảo tàng sẽ chủ động nhảy vào lòng Bạch Hoa… ╮(╯_╰)╭
Ngoại thương trên người Vệ Kình đều đã được chữa lành, hiệu quả khi dùng Song Liên Tịnh Đế Hà song tu hầu như có thể so với huyết khế của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.
Chỉ một giọt máu rồng của Tuyết Đoàn đã làm Vệ Kình và Lặc Hổ đồng thời đột phá đến ngưng mạch hậu kỳ, tốc độ tu luyện như vậy đặt ở đâu đều là vô cùng kinh người.
“Thế nào? Có nghiên cứu được gì không?” Lều của Vệ Kình được đặt cách ngọc trụ hình rồng không xa, bởi vậy Từ Tử Nham bước tới bên cạnh Từ Tử Dung đang nghiên cứu ngọc trụ hình rồng.
“Quá phức tạp.” Từ Tử Dung khẽ xoa xoa thái dương, đáy mắt xuất hiện một mạt mệt mỏi: “Tu sĩ luyện chế ra ngọc trụ hình rồng này thật sự là một thiên tài pháp trận. Ta hoàn toàn không tìm được tiết điểm pháp trận, bọn chúng được giấu quá tốt.”
“Tìm không được thì thôi, dầu gì cũng là tổ tiên nhà Vệ Kình, nếu dễ dàng bị phá giải như vậy cũng sẽ không làm con long tử kia bị đè phía dưới mấy ngàn năm không ra được.” Từ Tử Nham quan tâm xoa thái dương cho Từ Tử Dung. Với tu vi pháp trận của Từ Tử Dung thậm chí còn không tìm được tiết điểm của pháp trận, có thể thấy được năm đó người luyện chế ra ngọc trụ hình rồng này có bao nhiêu lợi hại.
Từ Tử Dung nhắm hai mắt lại, cảm nhận ngón tay ấm áp của ca ca dịu dàng xoa bóp huyệt thái dương của mình, trong miệng khẽ nói: “Sớm muộn có một ngày, ta nhất định có thể phá hỏng cái phá trận này.”
Từ Tử Nham bị tính trẻ con hiếm khi thấy được của y chọc cười: “Được được được! Chờ đến khi Tử Dung tu luyện pháp trận thành công, chúng ta sẽ quay lại phá cây cột này!”
Từ Tử Dung nghe vậy cũng không nhịn được nhếch khóe môi, y chậm rãi mở mắt ra, hai mắt sáng ngời nhìn ca ca: “Đây chính là bảo vật của lão tổ tông Vệ gia để lại.”
“Vậy thì thế nào?” Từ Tử Nham không chút để ý: “Nếu có một ngày đệ có thể phá được pháp trận trên cột, cũng có nghĩa là tu vi pháp trận của đệ đã vượt qua người luyện chế cây cột này, phá rồi lẽ nào không thể dựng lại một cây cột mới sao?”
Từ Tử Dung nhếch môi tạo thành vòng cung thật lớn, không kiềm chế được hôn lên khóe miệng ca ca: “Ca ca thật sự có lòng tin với ta.”
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là đệ đệ của ai.” Từ Tử Nham vui vẻ nói.
Từ Tử Dung mỉm cười, gương mặt tinh xảo lấp lánh cực kỳ chói mắt.
Từ Tử Nham bị mỹ mạo của Từ Tử Dung dao động có chút thất thần, khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, lúc nãy Lặc Hổ chạy mất đang đờ đẫn nhìn anh và Từ Tử Dung.
“Khụ khụ khụ…” Trong lòng đột nhiên hoảng hốt, Từ Tử Nham bị nước miếng của mình sặc đến ho khan trời đất tối tăm.
Anh khó khăn vươn tay, cố gắng giải thích cho Lặc Hổ, không ngờ lúc này Từ Tử Dung không chỉ không phối hợp, ngược lại ôm anh, cắn gáy anh một cái, sau đó trừng mắt nhìn Lặc Hổ: “Nhìn cái gì! Muốn thì đi nhìn Vệ Kình của ngươi đi!”
Lặc Hổ cũng không hoảng hốt, la to huynh đệ bọn họ loạn luân, đại nghịch bất đạo gì đó, trái lại sau khi Từ Tử Dung mở miệng, hắn đỏ mặt bỏ đi…
Bỏ đi…
Bỏ đi…
Từ Tử Nham: = 口 =!!
Khoan đã! Hình như có chuyện gì mà ta không biết thì phải!!! Vì sao Lặc Hổ biểu hiện bình tĩnh như vậy! Dù hắn và Vệ Kình có quan hệ đặc biệt gì, cũng sẽ không làm như không thấy huynh đệ bọn họ loạn luân??
Trừ phi —— hắn đã sớm biết.
Từ Tử Nham hung dữ đẩy Từ Tử Dung ra, hung tợn nhìn y, không vui hỏi: “Có phải đệ gạt ta làm cái gì không?”
Từ Tử Dung âm thầm rụt tay đang hướng tới mông ca ca về lại bên người, chớp mắt vô tội: “Ca ca đang nói gì vậy, ta không có làm!”
“Đừng có bán manh với ta! Nói chuyện đàng hoàng!” Từ Tử Nham không bị hành động của y mê hoặc, vẫn hung ác nhìn y như cũ.
Từ Tử Dung im lặng một hồi, giống như đang suy nghĩ nên thẳng thắn bao nhiêu. Từ Tử Nham híp mắt nhìn y, kết quả chỉ nghe thấy một câu: “Đại khái… Là khi thân mật với ca ca bị bắt gặp.”
Lúc Từ Tử Dung nói những lời này, phối hợp biểu tình thực sự là muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội, nhưng Từ Tử Nham lại suýt chút nữa tức lệch mũi.
Đừng tưởng rằng anh không biết mỗi lần bọn họ thân mật, Từ Tử Dung sẽ thả ra một lượng lớn Huyết Đằng to bằng ngón tay giám thị xung quanh, trừ phi là y cố ý, bằng không tuyệt không có bất kỳ ai có thể tránh khỏi giám thị của y, nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ thân mật!
Đương nhiên, nếu thực lực đối phương siêu phàm hơn hai huynh đệ bọn họ thì cũng có thể phát hiện bí mật dưới tình huống hai người không phát hiện, nhưng vấn đề là —— Lặc Hổ có thực lực như vậy sao?
Đáp án rất rõ ràng, tiểu tử này hoàn toàn cố ý!
“Ca ca…” Từ Tử Dung đổi thành dáng vẻ ai oán, cắn môi dưới hai mắt rưng rưng: “Ca ca nói phải bí mật trước mặt người ngoài, nhưng Vệ Kình và Lặc Hổ đều là ‘Bằng hữu tốt’ của ca ca, không phải sao? Lẽ nào ca ca cũng muốn giấu giếm với bằng hữu tốt của mình?”
Từ Tử Nham phun một búng máu ra ngoài, được rồi, anh biết Từ Tử Dung luôn không thích Vệ Kình và Lặc Hổ, cho nên anh thường dùng ‘Bằng hữu tốt’ để an ủi Từ Tử Dung, kết quả bị Từ Tử Dung phản kích, quả thực làm anh buồn bực muốn chết.
“Hơn nữa… Ca ca cũng nhìn thấy, kỳ thực Lặc Hổ đã sớm biết, nhưng hắn cũng không nói gì.” Từ Tử Dung tận tình khuyên nhủ: “Bằng hữu tốt của ca ca rất thông cảm chúng ta. Ta đảm bảo, chuyện này ngoại trừ Vệ Kình và Lặc Hổ ra, ai cũng không biết.”
“Cái gì… Vệ Kình… Vệ Kình cũng biết!” Từ Tử Nham nghẹn họng trân trối.
Từ Tử Dung giật giật cơ mặt, vội vã nhào vào ngực ca ca, nức nở: “Ca ca… Ta cũng vì… Vì tương lai của chúng ta!”
Từ Tử Nham quả thực hết nói nổi, tuy rằng ban đầu vì chuyện Lặc Hổ biết quan hệ của hai người mà kinh hãi một chút, nhưng nghĩ kỹ lại, kỳ thực đây là chuyện tốt.
Quan hệ giữa anh và Từ Tử Dung không thể nào giấu giếm quá lâu, lựa chọn tiết lộ cho một số người, chẳng những có thể giảm áp lực của bọn họ, còn có thể để những khi cần thiết, bằng hữu che chở cho bọn họ một chút.