Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 202

Edit: Qiezi

“Tới liền.” Lâm Khiếu Thiên lên tiếng, quay lại nhìn thì phát hiện ở cửa sòng bạc đã không còn bóng dáng mặc áo khoác trùm mũ choàng nữa.

Hắn nhíu nhíu mày, đặt chuyện này ở trong lòng, xoay người đi về phía Từ Tử Nham.

“Ngươi mới làm gì vậy?” Thiệu Tu Văn tò mò hỏi.

“Không có gì, Tử Nham, ngươi tìm chúng ta tới có chuyện gì không?” Lâm Khiếu Thiên dễ dàng đổi đề tài.

Thiệu Tu Văn cũng bị đề tài này gợi lên hứng thú, quay sang nhìn Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham chỉ chỉ màn hình lớn, hai người nhìn lại, trong chốc lát, không nhịn được nhướng mày.

“Thần thụ cầu phúc? Đây là cái gì?” Thiệu Tu Văn không hiểu hỏi.

Từ Tử Nham giải thích: “Từ tin tức chúng ta nghe được, hình như thần thụ là một thân cây được trồng trong Đấu Chiến Tháp, cây này cách ba mươi năm sẽ kết quả một lần, mỗi lần kết quả có tổng cộng một trăm trái, nhưng trong một trăm trái này rốt cuộc chứa cái gì thì không ai biết.”

“Rốt cuộc có ý gì?” Lâm Khiếu Thiên cũng rất không hiểu. Nếu nói thần thụ kết trái là thiên tài địa bảo gì đó thì thôi đi, nhưng cái gì gọi là ‘Rốt cuộc chứa cái gì’? Lẽ nào mỗi lần thần thụ kết trái đều không giống nhau?

Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, đổi một cách giải thích: “Nói như thế này, thần thù cũng không phải cây thực, mà là dùng lực lượng thần kỳ nào đó biến hóa ra. Thực ra bên trong quả của nó đều là các loại bảo vật Đấu Chiến Tháp cung cấp, ví dụ như thiên tài địa bảo, ví dụ như công pháp cực phẩm, pháp khí cực phẩm, nhưng không có cách khống chế thần thụ sinh trưởng, cụ thể trong trái chứa cái gì thì không ai biết.”

“Nhưng mà…” Từ Tử Nham dừng lại, ngôn ngữ sâu xa: “Có người nói lúc này, bên trong trái có giấu danh ngạch đấu thần, Bất luận là ai, chỉ cần có thể lấy được trái chứa danh ngạch, có thể trực tiếp thăng cấp đấu thần, được chọn ba bảo vật trong bảo khố Đấu Chiến Tháp.”

Lâm Khiếu Thiên suy tư: “Dường như hoàn toàn dựa vào vận khí.”

“Không sai.” Từ Tử Nham gật đầu: “Cũng là vì dựa vào vận khí, cho nên mới có nhiều người muốn tham gia như vậy, tham gia thần thụ cầu phúc chỉ cần hai mươi điểm tích lũy, các ngươi xem có muốn đi thử không?”

Lâm Khiếu Thiên suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Thiệu Tu Văn, tựa hồ đang tham khảo ý kiến của hắn.

Thiệu Tu Văn nhún vai: “Vốn ít lợi nhiều, nguy hiểm lại thấp, thử xem cũng không sao.”

Từ Tử Nham nghe vậy liền nở nụ cười: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Mấy người nhìn nhau cười, đi tới trước quang cầu, ghi danh.

Các đấu sĩ xung quanh đa phần đều đang thảo luận nghi thức thần thụ cầu phúc này, hầu như tất cả mọi người đều nóng lòng muốn thử. Rất rõ ràng, người thông minh không chỉ có Thiệu Tu Văn bọn họ, tất cả mọi người có thể nhìn ra, thần thụ cầu phúc không yêu cầu nhiều lắm, nhưng thu lợi quá nhiều, hơn nữa thu được quả thần thụ dựa hoàn toàn vào vận khí, ai cũng muốn đánh cược một lần, nhỡ đâu chính mình là người may mắn lấy được danh ngạch đấu thần kia thì sao?

Mỗi người đều muốn thử thời vận, điều này làm hoạt động thần thụ cầu phúc mới bắt đầu, ba sòng bạc suýt chút nữa đã bị đông đảo người chen chúc…

“Má ôi, thật là nhiều người.” Từ Tử Nham nhìn sòng bạc đông nghịt người, cảm thấy da đầu tê rần.

Vừa nghĩ tới lát nữa mình phải đột phá xuyên qua đám người này, sau đó lãnh tín vật thần thụ cầu phúc, anh có loại xung động muốn chết.

Giữa đại sảnh sòng bạc, bên cạnh ba quang cầu có các mỹ nữ tuyệt sắc đang đứng, các nàng cười tươi tắn giao từng miếng ngọc bài xanh biếc cho các tu sĩ xếp hàng trước mặt.

“Đến, phải giữ cẩn thận nha.” Nữ tu yêu tộc có mái tóc dài màu xanh ngọc, trên người đầy vẫy cười dịu dàng: “Ngày mai trước khi mặt trời lặn, nếu miếng ngọc bài này biến thành màu đỏ, đó là trúng, có thể tham gia đại hội thần thụ cầu phúc nha.”

Đứng trước mặt nữ tu là một nam tu xấu xí, vẻ mặt gian xảo, hắn nghe vậy lập tức vui vẻ: “Nếu ta tô đỏ nó thì sao?”

Nữ tu che miệng cười, nhẹ nhàng ném mị nhãn: “Nếu ngươi có thể tô đỏ, nô gia sẽ chúc mừng ngươi.”

Nam tu cười đến híp mắt thành một đường, vừa muốn nói gì đó, lại không kịp đề phòng bị một hán tử lưng hùm vai gấu ở phía sau đẩy sang một bên.

“Mau tránh ra, nhiều người chờ như vậy, ngươi không thấy sao!” Trên da hán tử hiện một lớp lằn sọc, ánh mắt không vui nói.

Nam tử gian xảo thực lực không đủ, giận mà không dám nói rụt cổ một cái, trốn sang bên cạnh.

Hán tử có vằn quay sang cười thô lỗ với nữ tu kia: “Phiền vị cô nương này rồi.”

Nữ tu ai oán trừng hắn, sau đó giao cho hắn một miếng ngọc bài, đợi cho hán tử rời đi, nàng không nhịn được liếc nhìn nam tử gian xảo, phun đầu lưỡi phân nhánh kêu xì xì.

Vốn nam tử gian xảo còn muốn lân la làm quen, vừa nhìn thấy đầu lưỡi của nữ tu, nhất thời mồ hôi lạnh tuôn rơi.

Hắn chắp tay về phương hướng đại hán rời đi, sau đó không thèm quay đầu lại, chạy mất.

Nữ tu phát thẻ thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật đáng ghét, đồ ăn khuya chạy mất…”

Một gã nam tu khác đứng trước mặt nữ tu chảy mồ hôi ròng ròng, vốn có tâm tư muốn đến gần hoàn toàn bị tiêu diệt!

Nữ tu yêu tộc phát thẻ bài rất kinh khủng, vị ma nữ ma tộc kia cũng đồng dạng không kém một tấc.

So với yêu tu có vẻ kín đáo, vị ma nữ này rất phóng khoáng. Nàng mặc một cái áo da bó sát người, bên ngoài phủ một tầng lụa mỏng, bộ ngực sữa căng tròn mượt mà lộ ra hơn phân nửa, một cái quần soóc quá ngắn, hai đùi đẹp thon dài gác chéo lên nhau, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, có chút dụ người mơ màng.

Đáng tiếc ăn mặc phóng khoáng như vậy nhưng không hấp dẫn tất cả ánh mắt —— hoặc là nói, ngoại trừ những nam nhân ma tộc ra, trong hai tộc còn lại có không ít người cực kỳ có dục vọng với nàng.

Ngược lại là ma tộc, cả đám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không ngẩng đầu nhìn ma nữ, dường như sợ bị nàng câu mất hồn phách.

“Chậc chậc, đám tiểu tử này, thực sự là buồn chán.” Ma nữ áo da cực kỳ lười biếng duỗi thắt lưng, nhẹ nhàng vẩy vẩy đầu tóc dài quyến rũ.

Nam tu ma tộc đứng trước mặt nàng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, chẳng biết lấy một cái thắt lưng ở đâu ra, che mắt mình lại.

Ma nữ áo da cười khanh khách, ngón tay trắng nõn khẽ xẹt qua cằm trơn nhẵn của nam tu: “Chậc chậc tỷ tỷ đáng sợ như vậy sao?”

Nam tu không dám phản kháng, chỉ hạ giọng nói: “Tiền bối mị lực vô cùng, vãn bối hưởng thụ không nổi.”

Nữ tử áo da cười khẽ, lấy ra ngọc bội đặt vào tay nam tu, tên nam tử này như được đại xá, nắm ngọc bài ngay cả bịt mắt còn không dám lấy xuống, vội vàng chạy mất.

“Ôi chao, người trẻ tuổi bây giờ, thực sự là càng ngày càng nhàm chán.”

Nữ tử áo da bĩu môi, môi đỏ mọng khêu gợi hơi mở, nhất thời làm không ít nam tu rục rịch, chỉ có đám nam tu ma tộc buồn bực không nói, giống như trước mắt không phải mỹ nữ gì, mà giống như là khô lâu hồng phấn…

Nữ tử áo da cảm thấy không thú vị, không thể làm gì khác hơn là buồn chán tiếp tục phát ngọc bài, đội ngũ ma tộc ở phía sau, mỗi một người đều thở dài nhẹ nhõm, vị tiền bối ma tộc nổi danh trong Đấu Chiến Tháp này thực sự quá kinh khủng, mau chóng lấy được ngọc bài rồi chạy biến!

Từ Tử Nham nhìn hai vị mỹ nữ tuyệt sắc của yêu tộc và ma tộc, có chút trầm mặc, ba người phân phát đều là nhân viên của Đấu Chiến Tháp, ngoại trừ hắc y nhân không chỗ nào không có mặt ra thì nhân viên công khai của Đấu Chiến Tháp chỉ có mấy người như vậy.

Không ai biết bọn họ đến từ đâu, nhưng mỗi một nhân viên được công khai đều vô cùng ‘Cá tính’…

Ví dụ như vị xà cơ thích nhất là dùng thử tộc* làm thức ăn khuya, hay là ma nữ xem việc mê hoặc nam nhân, hấp thu tu vi của bọn họ là thú vui, cùng với ——

(Thử tộc: tộc chuột)

Từ Tử Nham yên lặng nhìn về phía nữ tu lạnh như băng kia, được rồi, vị nữ tu nhân tộc tốt xấu gì cũng bình thường hơn hai người kia, tối thiểu không có ham muốn tàn sát đồng tộc. Khuyết điểm duy nhất của nàng là…

“Ngươi sử dụng kiếm?” Ánh mắt lạnh lùng của băng nữ rơi trên người Lâm Khiếu Thiên.

Lâm Khiếu Thiên ngẩn ra, lập tức gật đầu.

Thần sắc băng nữ lạnh lẽo, hai mắt đanh lại, một kiếm ý vô cùng sắc bén đột nhiên bắn ra từ trong mắt nàng.

Thần sắc Lâm Khiếu Thiên lập tức biến đổi, không kịp rút kiếm, không thể làm gì khác hơn là khép hai ngón tay, lấy ngón tay làm đại kiếm, kiếm ý hùng hậu từ đầu ngón tay bắn ra, nhưng trong lúc vội vàng bị kiếm ý của băng nữ đâm đến rơi rớt tan tác, suýt chút nữa tán loạn.

Lâm Khiếu Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, cùng băng nữ so đấu kiếm ý bị thua trận, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi, bị nội thương rất nặng.

Băng nữ thấy thế, ánh mắt trở nên hiền lành hơn rất nhiều, nàng bình tĩnh nhìn Lâm Khiếu Thiên: “Không tệ. Tiếp theo!”

Thiệu Tu Văn tức khắc cười khổ, hắn cũng là kiếm tu, đương nhiên nhìn ra kiếm ý của băng nữ hầu như đã ngưng thành thực thể, thực lực của hắn còn kém hơn Lâm Khiếu Thiên một chút, nếu đỡ một chiêu của băng nữ, phỏng chừng nửa tháng không dậy nổi.

Vận đủ khí, Thiệu Tu Văn tạo kiếm ý của mình, tuy rằng kiếm ý của hắn kém xa Lâm Khiếu Thiên, nhưng cũng không thể không đánh mà chạy, vinh nhục của hắn không thành vấn đề, nhưng tuyệt không thể đánh rơi tên tuổi của Lưu Ly Kiếm Tông!

Đáng tiếc, tiền bối băng nữ không để ý hắn dù chỉ là một ánh mắt, dáng vẻ lạnh lùng đưa cho hắn một miếng ngọc bài.

Thiệu Tu Văn sờ sờ mũi, được rồi, tiền bối băng nữ cũng rất kén chọn, không có tiêu chuẩn nhất định, người ta cũng không thèm phản ứng ngươi…

Hắn âm thầm đốt cho Lâm Khiếu Thiên một cây nến, cái gì gọi là tai bay vạ gió? Chính là như vậy! ¬_¬

Cầm một miếng ngọc bài nhìn kiểu gì cũng thấy rất bình thường, bốn người quay về phòng của họ.

Trước khi vào Đấu Chiến Tháp, Đường Thiên Lang không quên đưa túi càn khôn cho Lâm Khiếu Thiên, bên trong chứa đan dược, các loại chữa thương, bổ sung linh lực, tích cốc, thúc tình, tất cả hiệu quả cái gì cũng có! (hình như có thứ gì sai sai…)

Một đạo kiếm ý của tiền bối băng nữ làm Lâm Khiếu Thiên bị thương rất nặng, nhưng nhìn thần sắc của hắn mơ hồ lại mang theo vài phần hưng phấn. Sau khi ăn đan dược chữa thương, hắn bắt đầu nhắm mắt tu luyện, nhìn dáng vẻ cần cù của hắn, Từ Tử Nham trầm mặc, anh cảm thấy hình như mình phát hiện Lâm Khiếu Thiên ẩn giấu thuộc tính M…

Đợi đến khi Lâm Khiếu Thiên mở mắt ra, đã đến buổi tối ngày hôm sau.

Từ Tử Nham không biết trong bốn người bọn họ, rốt cuộc ai có hào quang nam chính, đã vậy còn quá trùng hợp, ngọc bài của bốn người đều biến thành màu đỏ.

Cầm ngọc bài biến thành màu đỏ, mấy người bọn họ bị một gã hắc y nhân dẫn đi, đến tế bái thần thụ ở đáy Đấu Chiến Tháp.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhân viên Đấu Chiến Tháp đều là biến thái…
Bình Luận (0)
Comment