Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 216

Edit: Qiezi

Từ Tử Nham nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Tử Dung, để mặc y làm nũng trong ngực mình. Có lẽ tuổi tác như vậy còn giống như tiểu hài tử làm nũng có chút ngây thơ, nhưng trước sau hai đời, cũng chỉ có mình có thể làm Tử Dung buông lỏng như thế đi…

Nghĩ như vậy, yêu thương trên mặt Từ Tử Nham càng sâu, động tác cũng càng nhẹ nhàng, giống như rất sợ phá nát thời khắc yên tĩnh này, đáng tiếc ——

“Khụ khụ, hai người các ngươi không sao chứ?” Thiệu Tu Văn cực kỳ không đúng lúc phá vỡ bầu không khí này.

Từ Tử Dung ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm đối phương.

Thiệu Tu Văn không còn gì để nói, nội tâm rất muốn hất bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻, ngươi nghĩ rằng ta muốn nhắc nhở ngươi sao! Hãy nhìn hai ngươi xem! Đây là thái độ phải có của huynh đệ sao? Ngươi nhìn Lâm Khiếu Thiên đi, tròng mắt của hắn sắp lòi ra luôn rồi kìa! Có phải hai người các ngươi muốn cho toàn thế giới biết chuyện tốt hai ngươi làm không!

Từ Tử Dung vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt hung ác nhìn Thiệu Tu Văn.

Thiệu Tu Văn: …

(#‵′), hắn không nên tính toán với tiểu thí hài không có đầu óc! Y hiểu cái gì! Nói không chừng y còn ước gì quan hệ giữa y và Từ Tử Nham công khai thiên hạ!

Yên lặng nhìn về phía Từ Tử Nham khó khăn lắm mới phát hiện ở đây còn hai người sống đang vây xem, Thiệu Tu Văn cố gắng dùng ánh mắt nhắn nhủ suy nghĩ của mình.

Đáng tiếc Từ Tử Nham rõ ràng không có kỹ năng đọc mặt, chỉ im lặng nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn, suy đoán rốt cuộc hắn muốn nói cái gì…

Thiệu Tu Văn: … (╯‵□′)╯︵┻━┻ Đây là khinh thường ta trời sinh mạng mẹ già sao!!

“Tình cảm của hai huynh đệ các ngươi thật tốt, ha ha…” Nín hơn nửa ngày, Thiệu Tu Văn nghẹn khuất nói ra những lời này.

Lâm Khiếu Thiên ở bên cạnh đầu tiên là lộ ra ánh mắt hơi khiếp sợ, sau đó như hiểu cái gì, thần sắc lại trở nên bình tĩnh.

Dưới sự nhắc nhở của Thiệu Tu Văn, cuối cùng Từ Tử Nham cũng hiểu.

Anh cực kỳ xấu hổ nhìn Lâm Khiếu Thiên và Thiệu Tu Văn, hai người này một lạnh nhạt một khổ sở, nhất thời làm anh rất áp lực, rất áp lực…

Đây là —— tiết tấu bị người nhìn ra?

Từ Tử Dung thấy ca ca chột dạ, hơi rũ mắt, tuy rằng y rất quý trọng quan hệ ruột thịt với ca ca, nhưng nếu bởi vì hai chữ ‘Loạn luân’ này mà ca ca bị người khác kỳ thị, đó là chuyện y không thể chấp nhận.

“Ta và ca ca không có quan hệ máu mủ.” Từ Tử Dung thờ ơ ném ra một câu, lập tức làm Thiệu Tu Văn bừng tỉnh.

Tuy Lâm Khiếu Thiên vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mơ hồ có thể cảm thấy dường như hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Từ Tử Nham, trên mặt biểu hiện hai chữ giật mình, nửa ngày không tỉnh táo nổi.

Thiệu Tu Văn và Lâm Khiếu Thiên nhìn nhau, rất ăn ý tránh ra ngoài, để không gian riêng tư cho hai người kia, hôm nay biết được tin tức cũng đủ làm bọn họ kinh hãi rồi, hai người bọn họ cũng cần phải tiêu hóa chút đã.

“Chuyện này… Là thế nào?” Từ Tử Nham lấy lại tinh thần, ánh mắt sắc bén trừng Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung hiếm khi chột dạ dời mắt, khẽ nói: “Kỳ thực chúng ta không có quan hệ máu mủ…”

Từ Tử Nham nhíu mày: “Làm sao có thể? Lúc cha ta mang đệ về, lẽ nào không làm kiểm tra?”

Từ Tử Dung cười nhạt: “Ban đầu mẹ ta đã làm gì đó trên người ta, cụ thể như thế nào thì ta không biết, nhưng ta có thể xác nhận phụ thân ta là người khác.”

Từ Tử Nham lau trán, anh cảm thấy đầu hơi loạn. Vốn là đệ đệ đột nhiên biến thành không phải đệ đệ, tuy nói cái này giải quyết tòa núi lớn loạn luân trên đầu anh, nhưng vẫn làm anh rất khó tiếp thu.

“Ca ca…” Từ Tử Dung cắn môi dưới, giữ chặt eo anh, tựa trán lên đầu anh: “Ca rất để ý sao?”

“Để ý cái gì?” Từ Tử Nham có chút tâm phiền ý loạn, tùy tiện trả lời.

“Để ý ta không phải đệ đệ của huynh?” Từ Tử Dung nhẹ giọng hỏi.

“Ta…” Từ Tử Nham muốn nói anh đương nhiên chú ý, đang yên đang lành đột nhiên không còn đệ đệ, cho dù là ai cũng không thể bình tĩnh đúng không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Từ Tử Dung vốn cũng không phải đệ đệ của anh? Anh căn bản không phải Từ Tử Nham, làm sao có thể quang minh chính đại nói mình là ca ca của Từ Tử Dung?

Lại nói tiếp, tình cảm giữa bọn họ cũng không thể dùng một câu đơn giản ca ca đệ đệ là có thể hình dung, ngay từ đầu khi xuyên qua, không phải anh đã quyết định, muốn ‘Xem’ Từ Tử Dung như đệ đệ ruột của mình mà đối đãi sao?

Tuy rằng sau này quan hệ có hơi vặn vẹo… Nhưng tình cảm giữa bọn họ cũng không thay đổi.

Là huynh đệ cũng được, không phải huynh đệ cũng được, ký ức chung sống nhiều năm như vậy hẳn sẽ không biến mất, sao anh có thể để ý cái thứ gọi là huyết thống?

Từ Tử Nham đột nhiên mỉm cười, cảm thấy hình như mình suy nghĩ quá phức tạp, kỳ thực Từ Tử Dung không phải đệ đệ của mình mới tốt, thành cái dạng này, hai nam nhân kết thành đạo lữ dễ nghe hơn loạn luân nhiều…

Anh không nghĩ tới mình bất thình lình cười lại làm Từ Tử Dung hoảng sợ.

Trước đến giờ y đều gạt ca ca chuyện này, chủ yếu là vẫn muốn chiếm lấy vị trí ‘Đệ đệ’.

Y vốn có độc chiếm dục rất mạnh, hận không thể để cả thế giới chỉ còn lại ca ca và chính y, nhưng cố tình trừ y ra, ca ca còn có nhiều ‘Đệ đệ’ như vậy, mà những đệ đệ đó mới là đệ đệ chân chính của ca ca, có thể đương nhiên hưởng thụ cưng chiều của ca ca, đây tuyệt đối là chuyện y không thể tiếp nhận.

Cho nên y có thể không hề áy náy giấu chuyện này, độc hưởng cưng chiều của ca ca, nhưng khó tránh khỏi có chút chột dạ —— →. →

Giấu càng lâu, lại càng không có cách nói ra, sau này tuy rằng y chiếm được cái thân phận ‘Người yêu’, nhưng cũng không muốn nhường ‘Đệ đệ’, vì vậy đương nhiên tiếp tục giữ yên lặng.

Dù sao chuyện này trừ y ra thì không ai biết, mà phụ thân trong truyền thuyết của y, phải đến khi y tu luyện đến nguyên anh mới xuất hiện một lần, đến thời gian đó tránh đi là được.

Từ Tử Dung nghĩ rất tốt, nhưng y lại đánh giá thấp cái nhìn của thế nhân đối với hai chữ loạn luân này, cũng không phải ai cũng có thể không quan tâm bên ngoài như y, dù cho ca ca có thể chịu đựng ánh mắt người khác, y cũng không muốn để ca ca chịu đựng nửa điểm uất ức —— huống chi là cái loại uất ức vốn không tồn tại.

Kỳ thực đối với y nói ra chuyện này cũng có chút mạo hiểm, nhưng với sự hiểu biết về ca ca, ca ca cũng sẽ không vì chuyện này mà bỏ y, có lẽ sẽ tức giận vài ngày, nhưng chắc chắn sẽ không kéo dài.

Nhưng người luôn bình tĩnh như y, bất luận nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, sau khi ca ca nghe được tin tức này, lúc bắt đầu còn khiếp sợ, nhưng sau đó lại đột nhiên bật cười, làm y kinh sợ.

Đây… Đây là tình huống gì?

Tuy nói y không phải cố ý nói dối, nhưng rốt cuộc vẫn là một loại giấu diếm, ca ca không tức giận thì thôi, bật cười là sao? Còn cười nhẹ nhàng như vậy??

Từ Tử Dung hoàn toàn hồ đồ, y kinh ngạc nhìn ca ca cười cực kỳ vui vẻ, bất tri bất giác môi cũng cong lên.

Chú ý tới Từ Tử Dung mỉm cười, lúc này Từ Tử Nham mới phát hiện hình như mình quá rộng lượng rồi, tiểu tử thúi này, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói như mình, nếu anh dễ dàng tha thứ như vậy, sau này còn không phải bị tiểu tử này trèo lên đầu sao?

Khụ khụ, Từ Tử Nham thu lại nụ cười, xụ mặt.

Từ Tử Dung thấy thế cũng âm thầm thu lại nụ cười của mình, thành thành thật thật ngồi quỳ trước mặt ca ca, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Nhìn bộ dạng tiểu tức phụ của y, Từ Tử Nham âm thầm phun tào trong lòng, nếu không phải sớm biết đệ đệ nhà mình là bệnh thần kinh, chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài thật sự không đoán ra người này là phản diện lòng dạ ác độc.

“Đệ biết khi nào?” Giọng điệu Từ Tử Nham bình thản, nhưng ai cũng nghe ra hờn giận trong giọng nói của anh.

Từ Tử Dung ngoan ngoãn trả lời: “Đời trước đã từng có người tới tìm ta, nói là phụ thân của ta.”

“Hử?” Từ Tử Nham chớp mắt, trong tiểu thuyết không có đề cập qua chuyện này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quyển tiểu thuyết kia vốn lấy Bạch Hoa làm trung tâm, Từ Tử Dung làm một phản diện đương nhiên không thể nói rõ tất cả mọi chuyện, lập tức gật đầu: “Sau đó thì sao?”

Từ Tử Dung nghẹn họng, sau đó? Sau đó cái gì? Sau dó chính là y vẫn luôn gạt ca ca không nói ra? Lời như vậy không thể nói rõ được đâu.

Từ Tử Nham nhìn y, Từ Tử Dung vội vã mỉm cười lấy lòng.

Từ Tử Nham hừ một tiếng, tên bệnh thần kinh này, cũng chỉ có lúc này mới thấy y lộ ra chột dạ. Thường này nếu như bị chút uất ức đều hận không thể lập tức phát tác bệnh thần kinh, mỗi lần đều là anh nhượng bộ, hôm nay coi như là khổ tận cam lai rồi!

“Nói cách khác…” Từ Tử Nham thong thả nói: “Đệ đã sớm biết chúng ta không phải huynh đệ, nhưng vẫn không nói cho ta?”

Từ Tử Dung dè dặt gật đầu, lập tức cường điệu: “Ban đầu không nói là vì ta nghĩ huynh là tên cặn bã kia, đương nhiên không thể lộ ra nhược điểm.”

“Sau đó!” Từ Tử Nham hỏi tới.

Trong mắt Từ Tử Dung lóe lóe, ánh mắt có hơi né tránh: “Sau… Sau…”

“Hử?” Từ Tử Nham hơi nghiêng người về phía trước, dùng động tác gây áp lực cho y.

Không nghĩ tới Từ Tử Dung đột nhiên duỗi tay ra, nâng mặt anh lên, hôn tới…

Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, tiểu thí hài lại dùng chiêu này đánh trống lảng!

“Ô ô!” Sau khi Từ Tử Dung thắp sáng kỹ năng hôn môi, Từ Tử Nham ở phương diện này một đường tan tác, bây giờ ngay cả sức đánh trả cũng không có.

Giãy giụa một lúc lâu, bị Từ Tử Dung hôn đến mơ màng, cuối cùng anh cũng đoạt lại quyền sở hữu môi mình, dùng sức lau một cái, gương mặt nghiêm túc, có chút giống ăn xong không nhận nợ…

Từ Tử Dung tiếc nuối liếm môi một cái, nước bọt óng ánh làm dịu đôi môi đỏ bừng của y, gương mặt Từ Tử Nham nóng lên, không thể làm gì khác hơn là cố gắng dời mắt, lạnh giọng nói: “Đệ đừng diễn xiếc nữa. Nói mau, vì sao sau đó không nói ra?”

Từ Tử Dung chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội nói: “Lúc sau cùng ca ca song tu, khi đó nói loại chuyện này có ý nghĩa gì nữa chứ?”

Từ Tử Nham gật đầu, lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Từ Tử Dung: “Không đúng, dựa theo cách nói của đệ, hẳn là lúc chưa trưởng thành đã phát hiện ta không phải nguyên thân, đúng không? Vì sao khi đó không nói?”

Từ Tử Dung ngầm thở dài, rốt cuộc vẫn không qua được, xem ra nụ hôn lúc nãy chưa đủ kịch liệt, lại không mê hoặc ca ca thần hồn điên đảo, thật sự không tốt!
Bình Luận (0)
Comment