Edit: QieziTừ Tử Nham vuốt ngực một cái, ngồi dậy, lắp bắp nói: “Ừ… Ờ… Ta không cố ý gạt đệ, không phải là ta sợ đệ lo lắng sao?”
“Sợ ta lo lắng?” Đáy mắt Từ Tử Dung lóe lên một tia âm u: “Ca ca, chẳng lẽ huynh không biết huynh gạt ta có thể làm ta lo lắng hơn sao?”
Từ Tử Nham lập tức á khẩu không trả lời được, bị đôi ngươi trong trẻo đen nhánh của Từ Tử Dung nhìn chăm chú, anh cũng tự giác việc này anh làm rất không phúc hậu, chẳng qua đó cũng là bất đắc dĩ.
Anh biết Từ Tử Dung rất để ý mình, hơn nữa người này còn là bệnh thần kinh, anh sợ y sẽ vì mình bị thương mà phát bệnh thần kinh, giận chó đánh mèo với Phương Thiên Duệ và Tưởng Ưng vô tội.
Anh lúng túng gãi mặt, nhìn không trung nói: “Kỳ thật là… Ta lo lắng nhỡ đâu đệ cảm thấy ta bị thương là vì Thiên Duệ gây ra, lại đi gây sự với hắn.”
Tử Dung nghe vậy, biểu tình trên mặt cứng còng.
Tuy rằng Từ Tử Nham xoay mặt sang bên, nhưng vẫn không quên chú ý đến vẻ mặt của y, đương nhiên không bỏ lỡ giây phút cứng đờ đó.
Từ Tử Nham hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Từ Tử Dung cũng biến thành có chút nguy hiểm: “Này… Chẳng lẽ đệ thật sự tính đi gây sự với bọn Phương Thiên Duệ đó hả?”
Từ Tử Dung quả thực có suy nghĩ này: …
Từ Tử Nham sa sầm mặt, ánh mắt ẩn chứa lửa giận nhìn chằm chằm Từ Tử Dung.
Mới vừa rồi Từ Tử Dung còn hùng hổ dọa người, lúc này lại giống như đổi vị trí với ca ca, chột dạ không dám nhìn thẳng anh.
Từ Tử Nham im lặng, Từ Tử Dung không dám nói gì. Hai huynh đệ cứ như vậy đối mặt, áp suất trong phòng càng ngày càng thấp, cuối cùng, một giây trước khi bão nổi, Từ Tử Dung lặng lẽ cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì: “Cùng lắm thì không gây phiền toái cho hắn…” (Ta đi tính sổ với Tưởng Ưng cũng được!)
Lúc này Từ Tử Nham mới thu hồi ánh mắt vô cùng có sức uy hiếp kia, lặng lẽ thở phào.
“Lại đây!” Từ Tử Nham vẫy vẫy tay với y.
Từ Tử Dung cắn môi dưới, dáng vẻ không tình nguyện.
Từ Tử Nham nhướn mày, vươn tay ôm ngực, lớn tiếng rên rỉ: “A, ngực ta đau quá!” Nói xong còn cố ý nhìn nhìn Từ Tử Dung, nháy mắt mấy cái với y.
Sắc mặt Từ Tử Dung tối sầm: Ca ca, huynh diễn kịch không chuyên nghiệp như vậy thật sự không thành vấn đề sao? Ngay cả chút tin tưởng cũng không có đó, ca ca có biết không?
Nhưng cho dù ca ca diễn nát đi nữa, cuối cùng Từ Tử Dung vẫn đi tới, thận trọng bắt mạch cho ca ca, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới bị Từ Tử Nham ôm chặt vào lòng.
“Được rồi, được rồi, việc hôm nay là ca ca không đúng, ca ca giải thích với đệ được không?” Từ Tử Nham khẽ nói bên tai Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung im lặng gật đầu, xem như miễn cưỡng bỏ qua chuyện này, sau đó ở bên tai Từ Tử Nham đưa ra một loạt yêu cầu bồi thường.
Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, mẹ nó bệnh thần kinh quả là bệnh thần kinh, tư duy tuyệt đối không giống người bình thường! Lúc này không phải nên cân nhắc báo thù như thế nào sao? Ngươi CMN cả ngày đều nghĩ đến loại chuyện này sao?
Từ Tử Dung hờ hững: “Cái loại khốn nạn như hắn còn cần chúng ta hao tâm tổn trí đi nghiên cứu? Nhìn trình độ của hắn, nếu có thể nghiền ép Phương Thiên Duệ, mười lăm danh ngạch của Chân Long Thành, khẳng định có một chỗ cho hắn. Chúng ta nhất định có thể nhìn thấy hắn ở vòng hai, đến lúc đó tùy ý giết hắn cũng không phí sức.”
Từ Tử Nham suy nghĩ, thật đúng là có chuyện như vậy, nên anh không tiếp tục rối rắm nên trả thù như thế nào nữa. Dù sao qua một tháng sau chính là vòng thi đấu thứ hai, đến lúc đó anh có thể có cơ hội giết chết tiểu tử kia.
Kỳ thật anh sợ nhất chính là tiểu tử này đánh xong một trận liền mai danh ẩn tích, Huyền Vũ Vực lớn như vậy, muốn tiến hành trả thù giống như mò kim đáy biển.
Chỉ cần hắn không chạy, thù hôm nay nhất định có thể báo!
Từ Tử Nham mím chặt môi, trong con ngươi hiện lên sát ý, nếu dám đến khiêu khích, cũng đừng trách anh lòng dạ độc ác báo thù!
Vào ban đêm, Từ Tử Nham gửi một lá bùa đưa tin cho Vu Hạo. Ngày hôm sau, tin tức người trẻ tuổi kia đã nhanh chóng đặt tới trước bàn anh.
Không giống Lam Mạt Nhi thần bí, Cao Dật ở Chân Long Thành khá phách lối.
Hắn xuất thân Phong Viêm Cung ở Lâm Xuyên Thành, là đệ tử thân truyền của tam trưởng lão Cổ An Phúc của Phong Viêm Cung, bởi vì có thiên linh căn hệ phong, tại Phong Viêm Cung có địa vị rất khá, thậm chí dường như có thân phận của đại đệ tử.
Tuy Cổ An Phúc chỉ là tam trưởng lão Phong Viêm Cung, nhưng ông ta lại là đệ đệ ruột của chưởng môn Cổ An Bình, nếu không cũng không tới lượt ông ta nhận Cao Dật làm đệ tử.
Chính là vì thiên tư tuyệt luân của Cao Dật, cho nên Cổ An Phúc vẫn luôn coi trọng hắn, muốn tìm một sân khấu đủ lớn để đồ đệ mình nổi danh, mà lần so tài toàn vực này, đúng lúc cho ông ta một cơ hội.
Trong một tháng này, ở Chân Long Thành nổi bật vài tên tu sĩ, mà trong đó có Cao Dật, nếu không phải như thế, Vu Hạo cũng sẽ không thể mau chóng đưa tin tức của hắn tới.
“Muốn nổi danh?” Từ Tử Nham tùy tay bóp nát ngọc phù đưa tin, cười lạnh: “Nằm mơ.”
Những ngày sau đó rất yên tĩnh, Tưởng Ưng cả ngày bận bịu chữa thương cho Phương Thiên Duệ, đã hoàn toàn từ bỏ trận đấu của mình.
Hai huynh đệ Từ Tử Nham và Từ Tử Dung vốn đến để cổ vũ Tưởng Ưng và Phương Thiên Duệ, hiện giờ hai người bọn họ một bỏ quyền, một trọng thương, không có ai để cổ vũ, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung quyết định ở trụ sở Lưu Quang Tông dốc lòng tu luyện.
Thời gian vội vàng chuyển động, một tháng trôi qua rất nhanh.
Mười lăm danh ngạch của khu thi đấu Chân Long Thành cũng theo thi đấu kết thúc, được đưa lên bàn ban tổ chức thi đấu lần này.
Thi đấu lần này xuất hiện không ít ngựa ô, ngoại trừ Cao Dật bị Phong Viêm Cung giấu diếm mười mấy năm, vừa lộ ra liền được mọi người chú ý ra, Lam Mạt Nhi cũng không chút nghi ngờ dựa vào ‘Bích Vân’ của nàng thành công bước chân vào nhóm mười lăm người mạnh nhất.
Thú vị nhất là, tại đại hội lần này, trong lúc vô tình Từ Tử Nham chạm mặt một ‘Người quen’. Chỉ tiếc, lúc đó không tiện, bởi vì Từ Tử Nham trùng hợp nhìn thấy Mạt Tử Nguyên đè một nam nhân cao lớn lên tường hôn xuống, sau đó bị nam nhân kia đánh một quyền.
Cảnh tượng xấu hổ như vậy, anh không tham gia náo nhiệt thì tốt hơn… →. →
Sau khi kết thúc thi đấu ở Chân Long Thành, so tài toàn vực tiến vào vòng thứ hai.
Trước khi vòng thi đấu thứ hai diễn ra, nội dung thi đấu là bảo mật, mọi người bao gồm Từ Tử Nham cũng không biết rốt cuộc hình thức thi đấu của vòng hai là cái gì.
Cũng chính vì vậy, khi công bố nội dung thi đấu, toàn bộ Huyền Vũ Vực nhốn nháo lên ——
“Cái gì? Mở ra mê cung Vệ gia Chân Long?”
“Trời ạ, còn có ma đạo Quy Vô Khư!”
“Không thể tin nổi, lần này chơi quá lớn rồi phải không?”
“Trời ạ, nhìn kỹ quy tắc đi, có thể sống sót ra ngoài mới tính là thông qua.”
“Không phải chứ, nói như vậy, hai đạo chính ma phải ở bên trong đánh nhau à?”
“Ai biết được, có thể có biện pháp tốt giải quyết chuyện này cũng nên.”
Khán giả thảo luận khí thế ngất trời, nhưng những tuyển thủ có danh sách vào vòng hai đều nghiên cứu cẩn thận quy tắc vòng thi đấu này.
Mê cung Chân Long, Quy Vô Khư, hai nơi này không có cái nào không phải là bí cảnh nguy hiểm đến cực điểm.
Hơn nữa nếu so sánh, mê cung Chân Long còn nguy hiểm hơn Quy Vô Khư. Nguyên nhân bởi vì cái mê cung Chân Long này trước giờ đều do Vệ gia độc hưởng, chưa từng công khai để người khác đi vào.
Nói cách khác, đối với các tuyển thủ dự thi thì mê cung Chân Long chính là một bí cảnh mới toanh, đây cũng không phải tin tức tốt gì…
Từ Tử Nham nhíu chặt mi tâm, thái độ hết sức nghiêm túc.
Anh thật sự không ngờ vòng thứ hai lại tiến hành trong bí cảnh, trình độ nguy hiểm trong này nguy hiểm hơn thi đấu công khai nhiều.
Thi đấu công khai bên ngoài, những người tham gia thi đấu ít nhiều gì còn phải bận tâm đến hình tượng của mình, nhưng trong bí cảnh bị phong bế này, thật sự chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Từ Tử Nham chưa bao giờ ôm hy vọng quá lớn về lòng người, tận sâu trong lòng, bao gồm cả bản thân anh, mỗi người đều có tư tâm.
Đây là thiên tính, con người không thể kháng cự thiên tính.
Chẳng qua Từ Tử Nham có giới hạn đạo đức của riêng mình, cho nên những chuyện giết người đoạt bảo, anh không làm.
Nhưng anh không làm, không có nghĩa là người khác không làm, cái gọi là không thể không phòng bị lòng người, anh cũng không muốn bị người khác đâm một đao sau lưng.
“Chuyện này thật phiền phức.” Từ Tử Nham tự lẩm nhẩm.
Lúc này, anh đang đứng trong quảng trường lớn nhất trong hoàng cung ở Chân Long Thành.
Ở phía trước quảng trường, có một tòa bạch ngọc thạch trôi nổi trên không trung tạo thành đài cao.
Trên đài cao có năm tu sĩ quần áo khác nhau đang ngồi, trong đó có hai người là người quen của Từ Tử Nham, mà ba người khác, có thể là đại biểu ma của ma đạo Quỷ Sát Môn, Huyền Âm Giáo và Khô Mộc Lĩnh.
Từ Tử Nham nhìn tấm đá lớn giữa quảng trường, bên trên có khắc quy tắc thi đấu, không khỏi lâm vào trầm tư.
Trong tiểu thuyết không có nhắc tới hai bí cảnh này, mà nguyên thân cũng không trải qua, bởi vậy đối với hai địa phương này, anh hoàn toàn mù mờ.
Nhưng làm một nhân sĩ xuyên việt có bàn tay vàng, lần đầu gặp phải tình huống như vậy, Từ Tử Nham tự dưng hơi hưng phấn.
Tuy rằng có được công lược có thể thoải mái đạt được bí bảo, nhưng giảm vài phần lạc thú mạo hiểm. Mà lần này, đúng lúc Từ Tử Nham có thể chân chân chính chính bằng vào thực lực của mình cướp lấy cơ hội,
Hai nơi bí cảnh, mỗi một nơi đều cất giấu hơn 150 miếng lệnh bài thông quan, những lệnh bài này phân tán trong bí cảnh, chỉ khi lấy được lệnh bài, mới được tính là có tư cách thông qua bí cảnh.
Thời gian mở ra từng bí cảnh đều là một tháng, trong vòng một tháng này, ngươi có thể tùy ý lựa chọn bí cảnh để bắt đầu, dù sao chỉ cần qua một tháng, trên tay ngươi có được hai cái lệnh bài thông quan bí cảnh là đạt chuẩn.
Lệnh bài thông quan này không có dấu hiệu, nhưng lại có thể thông qua người tổ chức phát ra chỉ dẫn tìm kiếm.
Cái này cũng là vì tránh cho những lệnh bài vì các loại nguyên nhân khác nhau mà giấu quá mức bí ẩn, không ai tìm được. Cho nên chỉ cần tiếp cận phạm vi nhất định, tu sĩ có thể tra được vị trí lệnh bài.
—— đương nhiên, lệnh bài giấu trên người tu sĩ cũng có thể bị cảm nhận được, điều này cũng từ một phương diện khác thúc đẩy tu sĩ chém giết nhau.
Nhìn thấy quy định như thế, có không ít tu sĩ dựa vào may mắn lọt vào danh sách hai trăm tu sĩ đứng đầu có chút khiếp đảm không tiến lên, cướp đoạt như vậy đương nhiên mang đến nguy hiểm cực cao, những người không có thực lực tương xứng với danh ngạch, tùy tiện vào bí cảnh nhất định là nhóm đầu tiên ngã xuống.
***
Tác giả có lời muốn nói: Bí cảnh —— giết chóc bắt đầu.