Edit: QieziVệ Liên Thành khẽ lắc đầu: “Cho tới bây giờ, bí cảnh Chân Long chỉ xuất hiện hai lần mở Hồn Lô. Ngoại trừ lần đầu tiên, từng có một đệ tử may mắn trốn thoát, ngoài ra không còn bất kỳ người nào sống sót. Mà ngay cả người đầu tiên thành công trốn thoát lúc trước, cũng tổn thất một hồn một phách, không lâu sau liền qua đời. Những tin tức chúng ta có đều là trước khi hắn lâm chung, hồi quang phản chiếu nói ra.
Tất cả mọi người im lặng, làm tu sĩ, bọn họ có thể phân biệt rõ ràng lời Vệ Liên Thành nói đều là sự thật.
Điều này cũng nói rõ, trừ phi Hồn Lô lại một lần nữa rơi vào ngủ say, bằng không tất cả cửa ra đều sẽ biến thành truyền tống ngẫu nhiên, chỉ khi có thể đi vào trung tâm mê cung, tìm được cửa ra chân chính, mới có thể sống sót ra ngoài.
***
“Đáng chết, rốt cuộc đây là gì?” Một tu sĩ thanh y chém chết một con yêu thú, dùng sức vuốt mặt một cái, trên mặt lộ vẻ âu lo không nói nên lời.
“Kỳ quái, vì sao không ra được! Những truyền tống trận này không phải có thể truyền tống chúng ta đến cửa ra sao? Sao lại biến thành truyền tống ngẫu nhiên?” Một nữ tu hồng bào kéo tỷ muội tốt của mình, nghi ngờ hỏi.
“A!” Một tiếng hét thảm, một tu sĩ tu vi hơi thấp bị một con yêu thú hình sói khổng lồ cắn đứt yết hầu, con sói lớn màu đen, hai mắt đỏ như máu kéo con mồi của mình, dần dần biến mất trong bóng đêm…
Những chuyện tương tự diễn ra liên tục, không quá mấy ngày, tất cả tu sĩ đều đã nhận ra mê cung Chân Long này thay đổi.
Số lượng yêu thú trở nên nhiều, thậm chí tu vi cũng đang dần dần tăng lên.
Có một vài người cẩn thận thống kê qua, ngày đầu tiên bọn họ đi vào nơi này, gặp kẻ địch đa phần đều là trúc cơ hậu kỳ. Nhưng theo thời gian trôi qua, những yêu thú cấp thấp đã hoàn toàn không thấy tung tích, có thể xuất hiện trước mặt bọn họ tối thiểu cũng là yêu thú ngưng mạch trung kỳ.
Đối mặt với yêu thú như vậy, có một vài tu sĩ đã không chống đỡ được, những người tổ đội đi vào còn đỡ, số ít tu sĩ lạc đàn đã sớm là bữa tối của yêu thú.
***
“Tình huống không đúng lắm.” Vệ Kình chăm chú nhìn thông đạo yêu tĩnh dị thường, đè thấp giọng nói.
Lại qua ba ngày, cho dù Vệ Kình muốn lừa mình dối người không thừa nhận cũng không được, lúc này bên trong mê cung có quá nhiều yêu thú đến mức không ai có thể coi nhẹ được nữa.
Cơ hồ mỗi khi rẽ sang một cái hành lang, bọn họ sẽ phải đối mặt một hồi chém giết. Bình thường ở trong rừng có thể tùy ý tàn sát yêu thú. Nhưng ở trong này công kích cạm bẫy phối hợp, điều này làm bọn họ rất luống cuống, nếu không phải tu vi kim đan của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung quá rúng động, chỉ sợ Vệ Kình và Lặc Hổ đều phải bị thương.
“Ngươi cảm giác được cái gì?” Từ Tử Nham hỏi.
“Không biết, chỉ là cảm thấy hơi bất an.” Mặt Vệ Kình đanh lại, tay không tự chủ siết chặt thành quyền.
Trong lòng Từ Tử Nham khẽ động, không nói gì nữa, cảnh giác quan sát xung quanh.
Đường trong mê cung yên tĩnh dị thường, ngoại trừ tiếng hít thở của bọn họ ra thì ngay cả chút động tĩnh dư thừa cũng không có.
Không khí xung quanh như đọng lại thành thực thể, dính nhớp khiến người hít thở không thông.
Vốn trận đấu lần này, Từ Tử Nham có thể mang theo đám Tuyết Đoàn vào, nhưng không biết vì sao, ngày thường Tuyết Đoàn luôn vui vẻ bám dính lấy anh vừa nghe nói muốn đi vào mê cung Chân Long này, lại sống chết không chịu đi với anh.
Ngoại trừ Tuyết Đoàn, Phấn Mao của Từ Tử Dung, con mèo nhỏ cao ngạo của Vệ Kình, cộng thêm con Pudding cả ngày chỉ biết ngủ của Lặc Hổ, tất cả đều đồng thanh cự tuyệt lần mạo hiểm này, thành thật ở trong trụ sở của Lưu Quang Tông, quả thực ngoan ngoãn không giống long tử…
Lúc đầu Từ Tử Nham còn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng bây giờ xem ra, bọn chúng không vào trong mê cung lại là chuyện tốt.
Không biết có phải bị cái gọi là ‘Hồn Lô’ ảnh hưởng hay không, yêu thú trong mê cung này dường như đang sinh ra biến hóa nào đó.
Trong mấy ngày này, nhóm Từ Tử Nham săn giết yêu thú ít nhất đã hơn trăm, mà trong đó, yêu thú ngưng mạch hậu kỳ đạt tới một nửa, thậm chí còn có mấy con ngưng mạch hậu kỳ sắp thành kim đan.
Càng làm người cảm thấy kinh khủng là thực lực những con yêu thú này tăng trưởng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Hôm trước bọn họ đã từng gặp công kích của một đám Viêm Sư, tu vi đám Viêm Sư kia đều là ngưng mạch trung kỳ. Nhóm Từ Tử Nham giết sạch một con cũng không tha, nhưng lại bị xổng một con.
Hai ngày sau, con Viêm Sư lúc ấy bị thương rất nặng rốt cuộc tới tìm bọn họ báo thù, nhưng lại biến thành tu vi kim đan. Nếu không phải lúc ấy Từ Tử Dung tỉnh táo, dưới sự công kích của những địch nhân khác, không quên bố trí Huyết Đằng ở sau lưng đề phòng đánh lén, Lặc Hổ bị con Viêm Sư kia đánh lén, không chết cũng bị thương.
“Quá yên tĩnh.” Lặc Hổ phiền não siết nắm tay, hắn thích chém giết, thích chiến trường. Nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh cực độ này, hắn lại cảm thấy cực kỳ nóng ruột, có cảm giác đè nén vô hình.
Tí tách!
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế, đột nhiên xuất hiện tiếng nước làm tất cả mọi người chấn động.
“Ở phía trên!” Từ Tử Dung phản ứng cực nhanh, đưa tay quất Huyết Đằng tới.
Nhưng không ngờ Huyết Đằng quất tới, giống như lâm vào vũng bùn, chỉ nghe thấy lục bục như bùn lầy nổi bọt, Huyết Đằng đột ngột từ dưới đất mọc lên, bay về phía đỉnh mê cung.
“Mọi người cẩn thận!” Từ Tử Dung lập tức biến sắc, lần thứ hai thúc giục ra bốn nhánh Huyết Đằng cực lớn, bảo vệ mọi người bên trong.
Vệ Kình thi pháp thả ra mấy hỏa cầu xoay quanh giữa không trung, lập tức chiếu sáng phần phía trên u ám.
“Đó là… Đồ chơi gì?” Lặc Hổ ngơ ngác nhìn bên trên, trên mặt lộ vẻ chán ghét.
Ngay tại nơi bọn họ mới đứng không xa, bên trên có một hỗn hợp bùn cùng thịt.
Quái vật kia như không có hình dáng cố định, chỉ có thể nhìn thấy một cục thịt xay sôi ùng ục đang lăn lộn, thỉnh thoảng còn có thể thấy trên cục thịt kia một vài gương mặt hoặc quen thuộc, hoặc xa lạ. Mỗi một gương mặt kia đều mang theo vẻ mặt thống khổ tột cùng, giống như phù dung sớm nở tối tàn, ngay lập tức dung nhập vào cục thịt kia.
“Ụa…” Vệ Kình là người đầu tiên không kiềm được nôn mửa.
Lặc Hổ và những người khác đều là sắc mặt trắng bệch, bởi vì cục thịt kia không chỉ hiện lên gương mặt, thỉnh thoảng còn sẽ hình thành một bàn tay, hoặc là một chân, giống như cục thịt kia là vô số thân thể dung hợp với nhau mà thành.
“Đó là cái gì?” Từ Tử Dung trải qua hai đời cũng chưa từng nghe nói qua quái vật như vậy.
Từ Tử Nham lắc mạnh đầu, anh hiểu biết về Tu Chân Giới này kém hơn Từ Tử Dung rất nhiều, ngay cả Từ Tử Dung cũng không biết, làm sao anh có thể nhìn ra đây là quái vật gì?
Tí tách!
Lại là một tiếng nước, nhưng lúc này đây, tất cả mọi người thấy rõ, cái gọi là ‘Nước mưa’ chính là từ thịt xay kia nhỏ xuống, sau khi rơi xuống liền lăn tới chỗ nhóm người Từ Tử Nham.
Sắc mặt đám Từ Tử Nham chợt biến sắc, thân thể nhanh chóng lui lại. Từ Tử Dung điều khiển Huyết Đằng muốn quất bay giọt thịt kia, không ngờ khi giọt thịt tiếp xúc với Huyết Đằng thì nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể Huyết Đằng.
Sắc mặt Từ Tử Dung trắng nhợt, nhanh chóng quyết định từ bỏ khống chế Huyết Đằng kia, sau đó liền nhìn thấy Huyết Đằng kia bắt đầu dần hòa tan, cuối cùng biến thành thứ giống như thịt xay.
Huyết Đằng của Từ Tử Dung vốn to chừng miệng chén, nhưng sau khi hóa thành thịt xay thì chỉ lớn bằng nắm tay.
Cục thịt xay lớn chừng quả đấm lăn lộn trên đất, thỉnh thoảng còn có chồi Huyết Đằng màu xanh từ trong nhô ra, nhưng chỉ sau mấy hơi thở, cục thịt xay kia không còn bất kỳ đồ màu xanh nào nhô ra, hoàn toàn biến thành một phần của quái vật, giống như vật sống, men theo vách tường mê cung, ‘Đi’ lên đỉnh mê cung, dung nhập vào bên trong thịt xay.
Thấy một màn như vậy, trong lòng mọi người đều hoảng sợ, kinh hoàng nhìn cục thịt xay kia.
Cục thịt xay đang lăn lộn không ngừng kia rõ ràng không có gương mặt, nhưng mọi người lại cảm thấy đối phương đang thèm thuồng nhìn chằm chằm bọn họ.
“Không ổn!” Từ Tử Nham đột nhiên cả kinh.
Lúc nãy bọn họ phát hiện quái vật thịt xay này là do tiếng nước rơi xuống, giọt thịt thấy lúc nãy đã cắn nuốt Huyết Đằng của Từ Tử Dung, sau đó bò về, như vậy —— giọt thịt xay rơi xuống đầu tiên đi đâu?
Nghĩ đến đây, trên đầu Từ Tử Nham tuôn đầy mồ hôi lạnh, quát lớn: “Mọi người cẩn thận xung quanh, lúc nãy quái vật kia rớt hai giọt thịt!”
Ba người còn lại lập tức nghĩ đến một màn lúc nãy, thả ra toàn bộ thần thức, cẩn thận điều tra xung quanh.
“Ca ca! Cẩn thận!” Từ Tử Dung thét một tiếng chói tai.
Từ Tử Nham hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy bắp chân tê rần.
Anh cúi đầu nhìn, lồng linh lực mình phóng ra lại bị giọt thịt kia âm thầm cắn nuốt, mà lúc này thịt xay màu máu kia đã trèo lên bắp chân anh, sắp dung nhập vào cơ thể anh.
Từ Tử Nham dường như là mất hết hy vọng, bất luận như thế nào anh cũng không ngờ, mình sẽ chết ở nơi này.
“Đừng có tới đây!” Từ Tử Nham hét lớn, Anh nhìn chằm chằm Từ Tử Dung, tuyệt đối không để y đến gần mình.
Lúc nãy quá trình thịt xay kia cắn nuốt Huyết Đằng anh xem rất rõ ràng, cơ hồ là trong chớp mắt, Huyết Đằng to lớn kia liền hóa thành một vũng máu, dung nhập vào cơ thể thịt xay.
Máu thịt của mình e rằng chưa chắc có thể kiên trì lâu hơn Huyết Đằng.
Nếu Từ Tử Dung đến đây, nhỡ đâu nó ăn huyết tương của mình không no thì phải làm sao, chẳng nhẽ còn muốn trèo lên Từ Tử Dung hay sao?
Anh vất vất vả vả nuôi lớn đệ đệ bảo bối, không phải để làm đồ ăn cho quái vật thịt xay này.
“Ca ca!” Từ Tử Dung như muốn phát cuồng, nếu không phải bọn Vệ Kình kịp thời kéo lại, hắn nhất định đã sớm nhào qua.
Từ Tử Nham chỉ cảm thấy bắp chân mất cảm giác của mình như kéo dài về phía trước, linh lực trên người như bị ai đó đâm thủng bao, mất không chế tràn ra bên ngoài.
Ong!
Ngay khi Từ Tử Nham gần như tuyệt vọng, trong đan điền anh lại đột nhiên bộc phát một tia tử mang nhức mắt.
Trên cổ tay anh bạch quang sáng chói, một cái ấn ký hình xoắn ốc chậm rãi hiện lên da.
Bạch quang cùng tử mang hòa chung một chỗ, cùng lúc đó, đan điền anh rung lên một hồi, một thanh phi kiếm gào thét bay tới, xuyên qua bạch quang cùng tử mang đan xen.
“Cực Quang?” Từ Tử Nham không kiềm được kinh hô, anh vẫn cảm thấy Cực Quang bị M này ở trong đan điền anh chính là đứa đáng thương ai cũng có thể bắt nạt, không ngờ tới lúc này khi ốc sên nhỏ và Tiểu Thanh đánh nhau, lại là nó bộc lộ tài năng?