Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 26

Edit: Qiezi

Từ Tử Nham thấy thế cười cười, anh biết mình xuất hiện ở đây có thể sẽ làm cho nhóm đầu bếp này sợ hãi, nhưng bếp trưởng này thật sự rất thú vị, mặt ngoài nhìn như là muốn trút giận cho mình, nhưng trên thực tế là đang bảo vệ nhóm đầu bếp này.

Anh khoát khoát tay, ý bảo bọn họ thả lỏng: “Không có gì, chỉ là ta hơi đói, muốn nấu một ít đồ ăn.”

Đại hán nghe vậy vui vẻ, chỉ cần không đến gây phiền phức là tốt rồi. Hơn nữa nếu lát nữa bọn họ có thể làm gì đó khiến thiếu gia vừa mắt, nói không chừng có thể có được chút khen thưởng.

“Thiếu gia xin cứ việc phân phó, muốn ăn cái gì chỉ cần ngài nói một câu, ta đảm bảo lập tức làm cho ngài.” Đại hán đấm ngực ầm ầm vang dội, làm Từ Tử Nham chấn động, da đầu tê rần.

Hay thật, người này chất giọng lớn không giống người thường. Anh đã là tu sĩ luyện khí tầng sáu, tuy rằng không có làm bất cứ phòng ngự gì, nhưng có thể bị giọng nói thuần túy của đối phương làm cho chấn động đã đủ để chứng minh đại hán này có năng lực.

Từ Tử Nham suy nghĩ thật nhanh, đáng tiếc không phát hiện trong đám tu sĩ lợi hại trong tương lai có người này, chẳng qua nếu kết hợp giọng nói oang oang đặc biệt của người này với công phu sư tử rống, nhất định sẽ có lực sát thương kinh người.

Nghĩ vậy, Từ Tử Nham bất giác sờ cằm suy tư.

Ban đầu khi Từ Tử Nham tiến vào Lưu Quang Tông học tập, hắn chưa kịp học thành tài trở về, Từ Tử Dung đã huyết tẩy Từ gia một lần. Ngoại trừ bảo tàng sớm đã cất giấu kỹ, ngay cả một cọng lông cũng không lưu lại cho hắn.

Sau khi Từ Tử Nham (cũ) cô đơn phấn đấu tại Tu Chân Giới, qua vài lần từ cõi chết trở về, nói thật, làm Từ Tử Nham xem qua đoạn ký ức này cũng không nhịn được da đầu tê dại. Có thể nói, tương lai hắn trở thành một trong tứ đại tôn giả làm mưa làm gió ở Huyền Vũ Vực cũng là dựa vào sự nỗ lực của bản thân.

Nhưng điểm này cũng làm cho Từ Tử Nham sinh ra chút ý tưởng.

Nếu bàn về đơn đả độc đấu, trong tứ đại tôn giả, Từ Tử Nham chiến lực mạnh nhất. Nếu bàn về thế lực, bất luận là Lâm Khiếu Thiên của Thiên Vũ Tông hay Mạc Tử Nguyên của Mặc Ngọc Lung Các, đều là thế lực lớn số một số hai của Huyền Vũ vực. Một Từ gia đã xuống dốc căn bản không so sánh được.

Ban đầu là vì Bạch Hoa kiên trì, Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên mới có thể miễn cưỡng thừa nhận địa vị của Từ Tử Nham. Nhưng hiện nay Từ Tử Nham không muốn ở chung với bọn họ, đương nhiên nên vì tương lai của mình mà tính toán một phen.

Cho dù Từ gia không bị diệt cũng không thể so sánh với Thiên Vũ Tông và Mặc Ngọc Lung Các. Tuyệt đối không thể để Từ Tử Nham và Từ Tử Dung bị cuốn vào sự đấu đá giữa hai thế lực lớn.

Nói một cách khoa trương, nếu như thực sự xuất hiện tình huống đó, Từ Tử Nham khó có thể đảm bảo Từ Kiêu vì lợi ích gia tộc mà giao ra anh và Từ Tử Dung. Dù sao trong mắt Từ Kiêu, lợi ích gia tộc còn quan trọng hơn nhi tử, vân vân…

Từ Tử Nham còn chú ý trong nội dung quyển tiểu thuyết kia, tuy rằng anh xem thường tên nam nhân Bạch Hoa, nhưng anh không thể không thừa nhận vận may của nam nhân kia thật không bình thường, không chỉ dưới các loại hiểm cảnh có thể bình yên thoát thân, mà toàn bộ người đối địch với hắn đều chết hết.

Trong chuyện này, xui xẻo nhất chính là Từ Tử Dung. Không chỉ vài lần y bị Bạch Hoa đoạt bảo vật trong tay, thậm chí còn bị hắn nói xấu, bị mang danh là một ma đầu diệt thế mà thần hồn câu diệt.

Từ Tử Nham tuyệt không cho phép số phận như vậy lại rơi lên người Từ Tử Dung. Trước tiên anh nhất định phải bồi dưỡng thế lực có thể chống lại thế lực của Thiên Vũ Tông và Mặc Ngọc Lung Các.

Không mong có thể đánh bại bọn họ, nhưng tối thiểu cũng phải để bọn họ kiêng kị như trong tiểu thuyết, không để Từ Tử Dung phải đội án oan lên đầu, chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh thêm lần nữa! Y là đệ đệ của Từ Tử Nham, dù cho làm sai chuyện gì cũng phải do người ca ca này giáo huấn, các ngươi một đám người ngoài tính là cái lông gì!

Không sai! Từ Tử Nham chính là người thích bao che khuyết điểm như vậy!! Anh mặc kệ người ngoài thấy thế nào, chỉ cần Từ Tử Dung làm việc không vượt qua giới hạn tam quan của anh, anh nhất định sẽ che chở cho đệ đệ nhà mình!

“Ca ca?” Từ Tử Dung kéo ống tay áo Từ Tử Nham, nhắc nhở anh, bếp trưởng ở đối diện đã cười đến sắp cứng ngắc.

Từ Tử Nham lấy lại tinh thần, lúng túng cười cười: “Không sao, ngươi đi giúp người khác đi, ta tự mình làm.”

“Sao cơ!!!” Đại hán hoảng sợ, hắn không nghe lầm chứ? Thiếu gia không hài lòng muốn tự mình động thủ? Chẳng lẽ thiếu gia không hài lòng tay nghề của bọn họ??!!

“Đừng khẩn trương.” Từ Tử Nham nhìn ra đại hán lo lắng, cười khuyên nhủ: “Ta muốn làm cho Tử Dung bát mì, không có ý định làm tiệc lớn.”

“À…” Đại hán thở dài nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi trên trán: “Thiếu gia, chi bằng…”

Từ Tử Nham khoát tay chặn lại: “Không cần, các ngươi đi làm việc đi, ta tự mình làm là được rồi.”

Đại hán chậm rãi lui ra, thiếu gia lên tiếng không cho bọn họ xen vào, cho bọn họ hai lá gan bọn họ cũng không dám nói nhiều. Vì vậy mặc dù đa số đầu bếp đang bị đại hán quát lớn bắt đầu hoàn thành công việc của mình, nhưng mỗi người đều như vô tình liếc nhìn tiểu thiếu gia nói muốn thi triển tay nghề…

Dưới ánh mắt nghi hoặc, bất đắc dĩ, không tin tưởng của đa số đầu bếp, Từ Tử Nham thuần thục lôi ra một cái tạp dề mặc vào, bắt đầu nấu nước cùng mì.

Từ Tử Dung rửa tay xong rồi an tĩnh đứng ở một bên, y tin tưởng nếu Từ Tử Nham mở miệng, chắn chắn sẽ không nói suông. Chẳng qua y vẫn rất hoảng hốt, bởi vì động tác của Từ Tử Nham thật sự quá thành thạo, bất luận là nhào nặn, cán mì, cắt mì, thậm chí là ngay cả động tác đập trứng gà để trộn vào cũng thật sự nhuần nhuyễn.

Nếu như nói Từ Tử Dung khiếp sợ, thì toàn bộ đầu bếp ở đây đều bị chấn động!

Tiểu thiếu gia biết nấu cơm, sự thật này cũng đủ để cho bọn họ giật mình, càng đáng sợ hơn là, tiểu thiếu gia lại làm tốt đến như vậy!!!

Chỉ dựa vào hương vị lan tỏa trong không khí thì biết, mì trứng gà được làm vô cùng thành công, thậm chí có mấy người đầu bếp nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

“Nếm thử tay nghề của ca ca xem?” Một chén mì trứng gà điểm chút dưa muối bên trên được đặt trước mặt Từ Tử Dung.

Từ Tử Nham vẻ mặt tươi cười, trong lòng tự tặng mình một điểm thưởng. Tuy rằng chuyển kiếp, nhưng chung quy tay nghề của mình cũng không bị thụt lùi, tương lai còn trông cậy vào ngón nghề này theo đuổi nương tử, mặc dù bây giờ còn chưa biết nương tử của mình đang ở nơi nào, nhưng luyện tập một chút cũng tốt.

Từ Tử Dung nhìn cái chén trước mặt, tâm tình chua xót phức tạp. Sợi mì vàng óng, rau xanh mượt, ở phía trên điểm xuyết thêm một vài sắc ớt đỏ tươi, rõ ràng chỉ là một chén mì bình thường lại làm cho y bừng tỉnh.

Y từ tốn cầm lấy đôi đũa, ăn từng ngụm lớn, nếu không phải Từ Tử Nham không ngừng khuyên y ăn chậm lại, y có thể lại nuốt một hơi sạch sẽ chén mì.

Từ Tử Dung ăn xong rồi lau miệng, bụng vô cùng thoải mái ấm áp. Y ngẩng đầu, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà: “Ca ca, ăn rất ngon.”

Từ Tử Nham nhíu mày, xoa mạnh đầu của y: “Tuy rằng ngon, nhưng ăn nhanh như vậy để làm gì, không sợ bị nghẹn sao! Nếu đệ muốn ăn gì thì nói, lần sau ca ca làm cho đệ ăn.”

Hai mắt Từ Tử Dung sáng ngời: “Được, lần sau ca ca nấu cho ta ăn, sau này ca ca chỉ nấu cho mình ta ăn thôi, được không?”

“Được.” Từ Tử Nham thuận miệng đáp, anh không cảm thấy tài nấu nướng của mình có cái gì kinh thiên động địa, chẳng qua chỉ là mùi vị thường ngày mà thôi. Ngoại trừ Từ Tử Dung sợ rằng không có ai có cơ hội ăn đồ ăn anh nấu, hiếm khi Từ Tử Dung mới đưa ra yêu cầu với anh, anh cũng không cự tuyệt.

Về phần nói về thê tử tương lai của anh, lúc anh thành thân, phỏng chừng Từ Tử Dung đã sớm trưởng thành, lẽ nào y còn có thể quan tâm đến lời nói đùa khi còn bé sao. (Y sẽ…)

Từ Tử Nham vừa hứa hẹn ra miệng, Từ Tử Dung đã cười híp mắt.

Ca ca… Đáp ứng ta, nếu nuốt lời, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng đó…

Hai huynh đệ ăn xong mì liền rời nhà bếp. Trước khi đi, Từ Tử Nham gọi đại hán kia vào dặn dò hắn một chút. Đại hán thần tình khiếp sợ biến thành cảm kích, lúc tiễn Từ Tử Nham, hắn quả thực kích động ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Ca ca, tại sao huynh lại muốn mượn sức hắn?” Từ Tử Dung không hiểu. Trong mắt y, nam nhân kia chính là một phế vật, y có thể hiểu được hành động chiêu mộ thuộc hạ của Từ Tử Nham, nhưng không hiểu tại sao muốn tìm người cơ bản ngay cả tu vi cũng không có.

Từ Tử Nham cười cười: “Có phải Tử Dung cảm thấy kỳ quái hay không, vì sao ta không đi chiêu mộ những con em Từ gia?”

Từ Tử Dung gật đầu, trong ấn tượng của y, có không ít con em Từ gia vây xung quanh Từ Tử Nham nịnh nọt, bợ đỡ, đáng tiếc sau này lại bị y giết sạch.

“Tử Dung, đệ phải nhớ kỹ, những con em Từ gia này, tài nguyên bọn họ tu luyện đều đến từ Từ gia, mà người bọn họ thần phục cũng là Từ gia. Ta không phải muốn làm phản Từ gia, thế nhưng ta cần người có thể hoàn toàn thần phục ta, đặc biệt là trong lúc ta cùng Từ gia nảy sinh mâu thuẫn, thì bọn họ phải thần phục ta vô điều kiện, hiểu chưa?”

Ánh mắt Từ Tử Dung lấp lánh sáng rỡ, y chậm rãi gật đầu, nhưng thật ra trong lòng đã nhìn Từ Tử Nham với cặp mắt khác xưa.

Thần phục Từ gia và thần phục Từ Tử Nham là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, bởi vì Từ Tử Nham chỉ là một bộ phận của Từ gia, nếu tương lai có một ngày, vì lợi ích của Từ gia, có người muốn hy sinh Từ Tử Nham, những đệ tử Từ gia này chắc chắn sẽ không giúp đỡ anh.

Cũng chỉ có những người được anh đích thân bồi dưỡng ra mới có đầy đủ lòng trung thành, điểm này rất giống với suy nghĩ của y.

Kỳ thực Từ Tử Nham cũng không làm cái gì, anh chỉ cho tên đầu bếp La Đại Sơn kia một hy vọng. Anh hứa hẹn sẽ cho La Đại Sơn cơ hội được kiểm tra linh căn.

Làm một tên đầy tớ của Từ gia, Từ Tử Nham cho hắn một cơ hội để thay đổi số mạng, chỉ cần hắn đủ thông minh, nhất định sẽ không buông tha cơ hội này.

Sau khi huynh đệ hai người quay trở về Lưu Thương Viện, đã lập tức đi đến Luyện Võ Đường tu luyện. Mặc dù là ngày lễ, nhưng bất luận là Từ Tử Nham hay Từ Tử Dung cũng sẽ không trễ nãi tu luyện của mình.

Từ Tử Dung khao khát sức mạnh đã đến trình độ biến thái, mà Từ Tử Nham để thay đổi số phận tương lai, càng khắc khổ gấp bội.

Một bên là tử sắc lôi điện* (sấm sét màu tím) nhỏ xíu, còn bên kia là loang lổ những vệt xanh lục mang theo âm thanh trong trẻo, bên trong Luyện Võ Đường bị hai loại thuộc tính bất đồng chia thành hai nửa, từ xa nhìn lại lại vô cùng hài hòa.

Ngày thứ hai, lần thứ hai hai người đến Luyện Võ Đường tu tập, Từ Mặc vẫn là bộ dáng hung dữ, mà những đệ tử khác của Từ gia cũng bắt đầu vì Từ Tử Nham thay đổi thái độ mà sinh ra một chút chuyển biến nho nhỏ.

***

Tác giả có lời muốn nói: _(:з” ∠)_ Tác giả đã chết, có việc gì xin mời đốt vàng mã…
Bình Luận (0)
Comment