Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 270

Edit: Qiezi

Cuối cùng khí linh này sợ hãi triệt để. Chủ nhân trước kia không phải loại dễ chọc, năm đó nó ăn không ít thiệt thòi, khó khăn lắm mới đổi chủ, nó còn tưởng rằng có thể nâng cao thân phận một chút… Ai ngờ đệ đệ của tân chủ nhân còn ác hơn, trực tiếp muốn tiêu diệt nó…

Lẽ nào khí linh ở thế giới này không đáng giá sao!

Lẽ nào bọn họ không biết một khí linh có thể mang lại cho bọn họ bao nhiêu trợ lực sao?

Lẽ nào bọn họ ——

Móa! QAQ, có thể để khí linh sống qua ngày hay không!

Dưới uy hiếp bạo lực của Từ Tử Dung, khí linh mới đến lập tức trở nên thành thật.

Giác cung vàng sẫm nổi lên một tầng sáng bóng như ngọc, lúc Từ Tử Nham cầm lên, có ảo giác như dọc theo cánh tay đi ra.

Ừm… Quả nhiên có khí linh khác hẳn, thực lực chí ít tăng thêm phân nửa!

Từ Tử Nham cực kỳ mừng rỡ nghĩ thầm.

“Đi thôi, bọn họ ở bên ngoài cũng chờ lâu rồi.” Từ Tử Dung nhìn ca ca yêu thích vuốt ve trường cung không nỡ rời tay, sắc mặt âm trầm.

Từ Tử Nham phát hiện được điểm này, lập tức cất trường cung.

_(:з” ∠)_, bên người có một bệnh thần kinh ăn dấm chua với cả vũ khí thật sự mệt không chịu nổi, sau này còn có thể chơi đùa vui vẻ hay không…

Bởi vì Từ Tử Nham đã hoàn toàn nắm trong tay Cửu Chuyển Minh Hà, quá trình bọn họ ra ngoài vô cùng thuận lợi.

Tâm niệm vừa chuyển, xoáy nước liền biến mất toàn bộ. Nước sông đen như mực căn bản không thể gây bất kỳ trở ngại nào cho bọn họ, chỉ tốn không quá nửa chung trà, bọn họ liền ra khỏi mặt sông.

Chỉ là ——

=.= Tình huống bên bờ hình như có gì đó không đúng, khí thế giương cung bạt kiếm này là sao đây?

Lẽ nào khi bọn họ đang tầm bảo, bên này đã xảy ra chuyện gì?

Tình huống trên bờ thực sự ngoài dự liệu của Từ Tử Nham. Vốn cho rằng trong hang động này ngoại trừ bọn Vệ Kình, Hạ Vinh Thăng ra thì không có những người sống khác, ai ngờ lúc này lại có một nữ tu khá thanh tú đang giằng co với bọn Vệ Kình.

Ào…

Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đột nhiên xuất hiện làm tình cảnh xuất hiện vài phần biến hóa. Hai bên vốn đang giằng co đồng thời quay đầu nhìn về phương hướng hai huynh đệ mới xuất hiện.

“Đây là sao?” Vuốt mặt một cái, Từ Tử Nham từ trong nước đi ra. Anh không lo mình sẽ bị công kích, nữ tu kia chỉ có tu vi ngưng mạch kỳ, chỉ cần không muốn chết, khẳng định không dám khiêu khích tu sĩ kim đan kỳ.

“Cuối cùng ngươi cũng đã trở về!” Vệ Kình oán trách nói.

“Không sao chứ?” Lặc Hổ rất quan tâm hỏi một câu.

“Bọn họ có thể có chuyện gì? Ta thấy bọn họ rất thoải mái…” Giọng điệu Vệ Kình khá ai oán, đương nhiên có thể là liên quan đến vị trí sau tai mà hắn trùng hợp nhìn thấy.

Từ Tử Dung cười ôn hòa với Vệ Kình, nhe răng trắng hếu.

Vệ Kình: … Luôn cảm thấy tiểu tử Từ Tử Dung này càng lúc càng khủng bố.

“Ai có thể nói ta biết đây là sao không?” Từ Tử Nham không chú ý thái độ của Vệ Kình, anh nhìn xung quanh, ánh mắt hạ xuống người Tả Thâm.

Tả Thâm hơi khựng lại, lời ít ý nhiều: “Nàng muốn cứu Hi Nhạn Liễu.”

Từ Tử Nham nhíu mày, quay đầu nhìn nữ tu thanh tú kia: “Ngươi quen biết Hi Nhạn Liễu?”

Thần sắc nữ tu kia lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Từ Tử Nham lại mang theo vài phần… Chán ghét?

Từ Tử Nham lập tức suy nghĩ, mình cũng không quen biết nữ tu này, vì sao nàng ta lại ghét mình?

Phải biết rằng, tướng mạo anh thuộc về loại rất sáng sủa, dáng vẻ anh tuấn, trừ phi có nguyên nhân đặc biệt gì đó, bằng không người bình thường nhìn anh sẽ sản sinh chút thiện cảm.

Đây không phải là anh tự luyến, mà là chuyện thường tình. Dù sao giữa người với người không biết nhau, thường thường đều dựa vào mặt nâng cao thiện cảm.

“Các ngươi… Bại hoại!” Nữ tu thanh tú khẽ cắn môi, trường kiếm trong tay nhắm thẳng Từ Tử Nham: “Trong hoàn cảnh như vậy mà còn có tâm tư xấu xa!”

Xấu xa?

Từ Tử Nham sửng sốt.

Anh sống hai đời, đây là lần đầu tiên có người dùng hai chữ này nhận xét anh.

Anh sờ sờ cằm, có hơi mơ hồ, nhìn xung quanh thì phát hiện những người khác cũng mơ hồ, không thể làm gì khác hơn là quay sang nhìn Vệ Kình: “Ta xấu xa?”

Vệ Kình co giật cơ mặt, yên lặng quay mặt đi. Tên nhiều chuyện kia tuyệt đối không phải bằng hữu của ta!

“Đừng giả vờ!” Nữ tu kia khẽ quát một tiếng: “Đám ngụy quân tử các ngươi, chẳng qua là ỷ tu vi cao nên làm ra chuyện tà ác này, chẳng lẽ các ngươi cho rằng làm ác tại nơi bí mật sẽ không bị người phát hiện sao?”

Từ Tử Nham nghe vậy mí mắt nhảy dựng. Được rồi, không phải là anh khinh bỉ chỉ số thông minh của nữ nhân này, chỉ là… Ngươi hùng hùng hổ hổ vũ nhục một vị tu sĩ kim đan thực sự không thành vấn đề sao?

Không nói đến Từ Tử Nham có thật sự làm ác hay không, nếu như có, chỉ bằng miệng ngươi phun ra ác ngôn, vũ nhục tiền bối, người ta tiện tay đập chết ngươi cũng là đáng đời.

Nếu là có… Khụ khụ, tiểu muội muội, ngươi đỉnh đạc chỉ trích thẳng mặt bại hoại làm chuyện xấu, ngươi đang muốn tìm chết sao, muốn tìm chết sao, muốn tìm chết sao…

Muốn bùng phát chính nghĩa cũng phải cân nhắc xem đối tượng là ai chứ, coi như trước đó ngươi không thấy hai gã tu sĩ kim đan, bây giờ người ta đã xuất hiện, ngươi còn càn rỡ như thế… Có phải là tiết tấu tìm ngược không?

Muội tử ngươi bình thường đều tu hành trong núi sâu hả? Có phải đã quên học đạo lý đối nhân xử thế?

Không đề cập đến Từ Tử Nham oán thầm trong lòng, nữ tu kia thấy Từ Tử Nham im lặng, cho rằng anh chột dạ, lập tức càng thêm hung hãn lớn tiếng mắng: “Một đám vô sỉ! Nhanh thả vị tỷ tỷ kia ra, bằng không…”

“Bằng không thế nào?” Từ Tử Dung nhướng mi, tiến lên trầm giọng hỏi.

“Ta…” Khi nữ tu nhìn thấy dung mạo Từ Tử Dung, ngay tức khắc thất thần. Nhưng rất nhanh nàng ta liền đỏ mặt rồi tỉnh táo lại, lời lẽ chính nghĩa: “Bằng không, chờ đi ra ngoài, ta sẽ báo cho sư phụ ta về hành vi của các ngươi, cho các ngươi thân bại danh liệt.”

Từ Tử Nham quả thực muốn quỳ muội tử này, có thể hùng hồn uy hiếp hai tu sĩ tu vi cao thâm hơn nàng ta, hơn nữa còn được đông đảo tu sĩ ủng hộ, muội tử này hẳn là đang ép người ta giết người diệt khẩu nhỉ…

Nhưng… Vì sao muội tử này nói bọn họ xấu xa? Chẳng lẽ là vì Hi Nhạn Liễu?

Từ Tử Nham nghiêng đầu sang chỗ khác, lại phát hiện Hi Nhạn Liễu bị nhốt trong lồng cũng đang trưng ra vẻ mặt như ăn cứt, dường như không ngờ tới chỉ số thông minh của muội tử cứu tinh lại tệ như vậy.

Dường như cảm ứng được tầm mắt của Từ Tử Nham, Hi Nhạn Liễu quay đầu lại, vừa khéo đối diện ánh mắt của Từ Tử Nham.

Nàng ta chột dạ quay mặt đi, cố gắng không để Từ Tử Nham nhìn ra biểu tình khác thường trên mặt mình.

Hành động của Hi Nhạn Liễu không tệ, tuy rằng còn kém hơn rất nhiều so với Từ Tử Dung nhưng gạt tiểu cô nương mới ra đời cũng không thành vấn đề.

Nhìn nàng như vậy, có lẽ là nói với tiểu cô nương kia rằng bọn họ làm hại nàng ta, kết quả tiểu cô nương kia hăng tiết gà, lao tới giằng co với bọn họ.

“Vị đạo hữu này…” Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, tuy tiểu cô nương này hơi manh động, nhưng từ những lời vừa nói ra anh cũng có thể suy đoán một vài thứ.

Tối thiểu, phía sau tiểu cô nương nhất định có một vị tu sĩ cao cấp, cụ thể cao bao nhiêu thì tạm thời Từ Tử Nham không biết, nhưng vì Hi Nhạn Liễu mà trở mặt với một vị tu sĩ cao giai thì không đáng. Anh dự định biến chiến tranh thành tơ lụa, giải thích với tiểu cô nương kia, dù sao —— bọn họ vốn không làm gì Hi Nhạn Liễu.

“Ai là đạo hữu của ngươi!” Tính tình tiểu cô nương kia còn rất dữ dội,

Chẳng qua vừa dứt lời, tiểu cô nương kia lại không nhịn được lặng lẽ liếc nhìn Từ Tử Dung, trong lòng rất buồn bực. Người đẹp như vậy tại sao lại ở chung với người nham hiểm này?

Hừm? Chẳng lẽ y bị ép buộc?

Đúng! Nhất định là như vậy!

Ù ù cạc cạc đeo thêm thân phận ‘nạn nhân’, Từ Tử Dung hoàn toàn không chú ý tiểu cô nương kia đang dùng ánh mắt đồng tình nhìn y.

“Phụt…” Mặc dù bị tiểu cô nương kia chặn lời, nhưng Từ Tử Nham cũng không quá để ý, trái lại cảm thấy rất buồn cười.

Anh cảm thấy tiểu cô nương này chính là hài tử chưa lớn —— ừ, mặc dù có hơi ương ngạnh —— nhưng tốt xấu còn chưa mọc lệch, chỉ cần nói rõ ràng hẳn là có thể cứu.

“Không phải đạo hữu thì không đạo hữu, nhưng tiểu cô nương, ngươi chỉ trích chúng ta như thế, có phải nên nói rõ trước chúng ta vô sỉ thế nào không?” Lúc Từ Tử Nham nói lời này thì khoanh tay lại, ngữ điệu có vẻ xấu xa.

Từ Tử Dung hơi nheo mắt lại, nhịn không được tiến lên một bước, ngón tay khẽ đâm một cái lên eo anh ——

Từ Tử Nham lập tức cứng đờ, biểu tình bất biến nhưng trong lòng đã không nhịn được chửi ầm lên.

Tiểu hỗn đản này tuyệt đối là cố ý! Lúc nãy ở bên dưới, y đã chọn một tư thế có độ khó rất cao, đến bây giờ eo anh còn nhức, chỉ đâm nhẹ một cái lập tức làm anh nhớ lại toàn bộ ký ức trước đó!

Bởi vì góc độ nên tiểu cô nương kia không phát hiện Từ Tử Dung mờ ám. Nàng chỉ len lén nhìn y một cái, sau đó nhìn sang Hi Nhạn Liễu bị nhốt trong lồng, lớn tiếng nói: “Các người nhiều nam nhân như vậy, nhốt tỷ tỷ kia trong lồng, chẳng lẽ không phải có mưu đồ làm loạn?”

Từ Tử Nham nhướng mày: “Tiểu cô nương, ngươi biết ả là ai không? Biết ả làm cái gì không? Ngay cả ả làm gì mà ngươi cũng không biết, dựa vào cái gì chỉ trích chúng ta làm loạn với ả?”

Tiểu cô nương nghẹn lời, nhưng rất nhanh lại cương quyết: “Tỷ tỷ là người tốt, tỷ tỷ nói các ngươi thèm khát sắc đẹp tỷ ấy, muốn vũ nhục tỷ ấy, chẳng qua là dự định tạm thời ra ngoài nên mới nhốt tỷ tỷ vào bên trong.”

Có lẽ bình thường tiểu cô nương này không tiếp túc nam nữ tư tình, lúc nhắc tới chuyện này còn có chút ngượng ngùng.

Từ Tử Nham nghe xong lời này suýt chút nữa phì cười. Được rồi, tuy rằng trước đó đã có dự đoán, thế nhưng nghe tiểu cô nương này nói Hi Nhạn Liễu chỉ trích bọn họ thèm muốn ả, anh vẫn không nhịn được.

Không nói đến nhân phẩm mọi người ở đây đều khá đáng tin, dù thật sự có người muốn làm gì đó với ả, chỉ cần nghĩ đến sư phụ Vô Cực Yêu Nữ của ả là đã bị dọa mềm nhũn.

Mọi người ở đây, e rằng cũng chỉ có mình tiểu cô nương này không biết thân phận của Hi Nhạn Liễu, bằng không tuyệt đối sẽ không ra mặt vì ả ta…

Từ Tử Nham nhìn tiểu cô nương kia ưỡn ngực đầy căm phẫn, trong lòng tự dưng bùng phát ác ý.

Anh nhướng mày, dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn tiểu cô nương kia, tay duỗi ra ôm Từ Tử Dung vào lòng, cố ý làm ra dáng vẻ ăn chơi đùa giỡn nữ nhân, dùng ngón tay nâng cằm Từ Tử Dung, lộ ra gương mặt tinh xảo của y.

“Ngươi nghĩ xem, nếu ta có ý đồ gây rối sẽ coi trọng ả?”
Bình Luận (0)
Comment