Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 278

Edit: Qiezi

“Rốt cuộc ngươi để lại cái gì?” Từ Tử Dung nhíu mày nhìn hắn. Pháp thuật huyết hệ có uy lực vô cùng lớn, nhưng tính chất lâu dài chỉ thuộc dạng bình thường. Nếu cạm bẫy của nam nhân này chỉ là pháp thuật huyết hệ, chắc chắn sẽ không do dự như vậy. Điều này cũng có ý nghĩa vật người này để lại năm đó nhất định không tầm thường, ngay cả chính hắn cũng không dám đảm bảo ngàn năm sau cạm bẫy kia có phát huy tác dụng hay không.

“Chẳng lẽ là trận pháp?” Từ Tử Dung hỏi.

Ngoại trừ trận pháp, y thật sự không nghĩ ra cạm bẫy nào có thể duy trì liên tục ngàn năm sau.

Hắc y nhân hơi khựng lại, buồn bực nói: “Lúc đó ta để lại một con Huyết Thú, nhưng vì lý do an toàn nên ta tách một tia thần hồn đặt vào trong Huyết Thú.”

Từ Tử Dung nghe vậy chợt co rút đồng tử, lớn tiếng quát: “Ngươi điên rồi sao?”

Hắc y nhân thoạt nhìn có chút rầu rĩ: “Lúc đó ta rơi vào tuyệt cảnh, căn bản không nghĩ tới có thể còn sống ra ngoài, để lại một tia thần thức cũng chỉ là đề phòng bất trắc…”

Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn hắn, cuối cùng vẫn không nói gì, chẳng qua là tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác.

Bởi vì y biết, nếu y cũng lâm vào tuyệt cảnh như vậy, chỉ sợ rằng y cũng sẽ lựa chọn giống như nam nhân này.

“Sao vậy? Có gì khó nói sao?” Từ Tử Nham phát hiện Từ Tử Dung lo âu, nhẹ nhàng hỏi.

Lúc nãy bọn họ nói chuyện không nhỏ, bởi vậy những người bên cạnh cũng dựng tai mong đợi đáp án.

Từ Tử Dung xoa xoa trán, sắp xếp mạch suy nghĩ rồi trầm giọng giải thích: “Kỳ thực có thể xem Huyết Thú này là một loại yêu thú —— đặc biệt, lấy máu yêu thú làm gốc, tàn hồn làm thần, lại dùng một lượng lớn máu tươi tạo thành thân thể, lúc mới mới hợp thành yêu thú như Huyết Thú.”

“Nhưng Huyết Thú không có sinh mạng hoàn chỉnh, hồn phách của nó bị khuyết, hơn nữa ta cũng không dám hoàn thiện nó, trong công pháp ta tu luyện đã từng đặc biệt nhấn mạnh tuyệt đối không thể giao cho Huyết Thú linh hồn hoàn chỉnh, đương nhiên cũng tuyệt đối không thể tách thần thức của mình đặt vào trong đó.”

“Vì sao?” Lặc Hổ tò mò hỏi.

Từ Tử Dung liếc mắt nhìn hắn, bình tĩnh trả lời: “Bởi vì nếu Huyết Thú có linh hồn hoàn chỉnh, nó sẽ có bản năng, ví dụ như —— nó có ý thức, trốn khỏi khống chế của ta, tự mình tu luyện.”

“Ssss!” Mọi người hít một ngụm khí lạnh, trong ánh mắt toát lên vẻ kinh hoàng.

Kỳ thực tự mình tu luyện không có gì đáng sợ, đáng sợ là con rối sẽ thoát khỏi khống chế của mình.

Bất luận là tu sĩ nào cũng sẽ không cho phép xuất hiện tình huống như vậy, bởi vì loại này có khả năng sẽ tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Nghĩ lại xem, khi ngươi và kẻ địch đối chiến, một khi Huyết Thú của ngươi có ý thức bản thân, nó sẽ tiếp tục giúp ngươi sao? Hay là quay lại hãm hại ngươi? Tình huống này thật sự không thể phán đoán được.

Nếu nói đến ví dụ tương tự, hoàn toàn có thể tham khảo thảm họa diệt môn ma đạo của Thi Khôi Phái vào mấy năm trước.

Đệ tử phản loạn là một trong những nguyên nhân, nhưng chiến lực chân chính giết chết chưởng môn Thi Khôi Phái lại chính là huyền thi bản mạng của chưởng môn!

Có người nói tới bây giờ vẫn không có ai biết tung tích của huyền thi, biết đâu —— hắn đã ngụy trang thành tu sĩ hòa mình vào đám đông cũng không chừng!

Đã từng có không ít người gặp qua huyền thi của chưởng môn Thi Khôi Phái, có người nói thi thể kia được bảo tồn vô cùng tốt, làn da nhẵn nhụi hai mắt có thần, thoạt nhìn không khác gì người sống. Bây giờ hắn lại có ý thức bản thân, nếu thật sự thay hình đổi dạng hòa lẫn với mọi người, sợ rằng không ai có thể phân biệt.

Nhớ đến ví dụ tàn khốc của Thi Khôi Phái, e rằng không có tu sĩ nào sẽ thích con rối của mình có ý thức, cho nên hoàn toàn có thể hiểu Từ Tử Dung thà rằng tổn thất một phần chiến lực cũng không chịu giao cho Huyết Thú thú hồn hoàn chỉnh!

“Thần thức sao? Nếu dung hợp thần thức thì sẽ như thế nào?” Tuy rằng Từ Tử Nham rất kinh ngạc nhưng cũng không quên nam nhân áo đen từng nói đã tách một tia thần thức đưa vào bên trong Huyết Thú. Ngay cả Huyết Thú có được thú hồn đã không chịu khống chế, nếu có người đưa thần thức vào bên trong, chẳng phải là càng thêm đáng sợ sao?

Từ Tử Dung hít sâu một hơi: “Nếu đưa thần thức vào trong, Huyết Thú sẽ xem mình là phân thân của tu sĩ.”

“Phân thân?” Từ Tử Nham sửng sốt, anh vẫn cho rằng thứ này có thêm một mạng, nhưng nghe giọng của Từ Tử Dung hình như có điểm bất thường?

Từ Tử Nham nói ra nghi ngờ của mình, Từ Tử Dung bất đắc dĩ cười khổ: “Nếu tu luyện công pháp khác thì đương nhiên là như thế, nhưng… Ca ca đã thấy thân thể Huyết Thú, ngoại trừ máu ra thì chẳng có gì cả. Nếu có một ngày, ca ca phát hiện mình mất thân thể thì sẽ làm thế nào?”

Từ Tử Nham suy nghĩ: “Có lẽ là đi tìm lại thân thể…”

“Nếu ca ca phát hiện đã có người chiếm đoạt thân thể của mình, mà ca ca chỉ cần giết chết hắn là có thể đoạt lại thân thể?”

“Ặc…” Từ Tử Nham hoàn toan câm nín, người khác thì anh không biết, nhưng nếu là anh, anh nhất định sẽ đoạt lại thân thể của mình.

“Nói cách khác, con Huyết Thú năm đó tiền bối để lại có thể đến tìm chúng ta gây phiền phức?” Từ Tử Nham hỏi.

Từ Tử Dung lặng lẽ gật đầu: “Không chỉ như thế… Tia thần thức đó là do vị tiền bối phân chia ra dưới trạng thái suy yếu, đối với thân thể Huyết Thú mà nói nhất định sử dụng không linh hoạt, hơn nữa nó sẽ tăng cường thực lực theo bản năng để dễ dàng cướp đoạt thân thể, cho nên nó sẽ không ngừng hấp thu linh hồn yêu thú.”

“Nó?” Từ Tử Nham nhanh chóng chú ý tới trọng điểm trong lời nói của Từ Tử Dung, sau đó nhíu mày một hồi rồi trợn tròn mắt: “Huyết Long?”

“Huyết Long!” Đồng thời mở miệng chính là Tả Thâm đã từng cùng nhìn thấy Huyết Long với hai huynh đệ Từ gia.

Mà những người khác nghe hai người họ nói xong cũng vội biến sắc.

Bọn họ đã từng nghe Từ Tử Nham kể về Huyết Long, vốn bọn họ còn đang cảm thấy may mắn vì dường như mục tiêu của Huyết Long chỉ là tu sĩ nguyên anh kỳ, không ngờ chỉ trong chớp mắt, bọn họ lại cứu mục tiêu lớn nhất của Huyết Long, còn đồng hành lâu như vậy…

Cảnh tượng này giống như Huyết Long kia đang huơ khăn tay nhỏ bé, miệng vui vẻ kêu: Mọi người, đến đây chơi đi!

Quả thực muốn chết mà!

Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng, ngoại trừ Hi Nhạn Liễu và thiếu nữ chính nghĩa kia còn đang đực mặt ra nhìn bọn họ —— như lúc nãy Từ Tử Dung đã nói, sớm phóng pháp thuật tách hai người họ ra.

Hi Nhạn Liễu biết bọn họ đang thảo luận bí mật, nhưng không có cách nào nghe được nên chỉ có thể âm thầm nghiến răng, đồng thời xin thề trong nội tâm, đợi đến khi ra ngoài nhất định phải nghiêm túc tu luyện, quay lại ngược chết đám cẩu nam nam trong mắt không có mỹ nữ!

“Huyết Long gì?” Nam nhân áo đen nghe bọn họ nói xong, có chút nghi ngờ.

Từ Tử Nham có lòng giải thích cho hắn, không nghĩ tới hắn không những không tin mà còn tăng thêm vài phần nghi hoặc.

“Huyết Thú của ta là một con Huyết Giao*, không phải Huyết Long.” Hắc y nhân nói, sau đó hơi ngập ngừng: “Tuy rằng Huyết Thú có năng lực thay đổi bản thân, nhưng cũng phải có tàn hồn tương ứng mới có thể làm được. Chẳng lẽ trong này còn có thể có tàn hồn Chân Long?”

(Giao: Giao long, thuồng luồng)

Mọi người nghe xong liền im lặng, Hạ Vinh Thăng và Mao Đại Mao Nhị không nén được tò mò len lén liếc Vệ Kình.

Để ý thấy mọi người im lặng, hắc y nhân nhướng mày: “Đừng nói là ở nơi quỷ quái này thật sự có Long Hồn gì đó? Đồ chơi kia cũng không phổ biến mà?”

Không chỉ là không phổ biến, phải nói trong toàn bộ Huyền Vũ Vực, ngoại trừ một gia tộc có giữ lại huyết mạch Chân Long, sợ rằng bất kỳ nhà nào cũng không thể có Long Hồn!

Lúc này Vệ · huyết mạch Chân Long · Kình chỉ có thể lạnh lùng đối diện với mấy người Hạ Vinh Thăng.

Bây giờ phải nói cái gì? Nói Vệ gia bọn họ đã từng có Long Hồn, nhưng sau này lại vứt bỏ? Thời gian vứt bỏ còn trùng hợp là lúc vị tiền bối này bị mai phục?

Mẹ nó nói ra những lời này, chẳng phải sẽ làm vị tiền bối rõ ràng là có thù oán với Vệ gia này lập tức phát hiện thân phận của hắn, sau đó giết chết hắn…

Hắn không có ngu! Tuyệt đối không thể thừa nhận!

“Khụ khụ… Tiền bối, chuyện trên đời này ai có thể đoán trúng…” Từ Tử Nham rất sợ thân phận Vệ Kình sẽ bị lộ ra, vội vàng giải thích.

Hắc y nhân nghe vậy nhíu mày: “Nếu Huyết Thú của ta thực sự cắn nuốt Long Hồn… Như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

Mấy người còn lại liếc nhau, ánh mắt rơi xuống người Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham bất đắc dĩ gật đầu: “Lúc đó chúng ta chắc chắn nhìn thấy đó là ngũ trảo Huyết Long, không phải Huyết Giao.”

Cảnh tượng lâm vào tĩnh lặng, mặc dù bọn họ không thấy mặt mũi Huyết Long, nhưng từ hình dung của Từ Tử Nham cũng biết đó là loại sinh vật hung tàn. Bây giờ nghĩ tới bọn họ có thể phải chống lại Huyết Long kinh khủng kia, mọi người đều rơi vào trạng thái lo lắng.

“Này! Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì?” Rốt cuộc Hi Nhạn Liễu không nhịn nổi nữa. Những người này đề phòng ả, ả có thể hiểu, nhưng bây giờ chỉ cần người sáng suốt đều nhìn ra những người này âm trầm ủ rũ, rõ ràng là có phiền toái, nhưng bọn họ cứ khăng khăng giữ im lặng với ả, cái này hơi quá đáng!

Phải biết rằng, một khi xảy ra phiền toái, nếu ả thiếu phòng bị thì rất có khả năng sẽ trở thành pháo hôi thứ nhất!

Thân là ma tu, thứ Hi Nhạn Liễu thừa thãi nhất chính là để người khác làm pháo hôi vì bảo toàn tính mạng của mình, vì thế ả cho rằng người khác cũng sẽ nghĩ giống ả.

Việc Hi Nhạn Liễu bất mãn nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Tuy rằng rất ghét nữ nhân hay lẻo mép nói dối, nhưng chí ít ả cũng có mấy phần chiến lực, bởi vậy Từ Tử Nham cũng không gạt ả, giải thích cặn kẽ về sự tồn tại của Huyết Long.

Đương nhiên, về nội dung liên quan đến bí mật Huyết Hải Tâm Kinh, anh đều ậm ờ cho qua, Hi Nhạn Liễu cũng rất thức thời không hỏi tới.

“Huyết Long!” Khi Hi Nhạn Liễu nghe xong cũng không kiềm được hít một ngụm khí. Ngay cả nữ vương Nhện Mặt Người nguyên anh kỳ còn bị Huyết Long dễ dàng giết chết, đám tu sĩ ngưng mạch kim đan cấp thấp chẳng phải là không đủ nhét kẽ răng cho người ta?

“Các ngươi có cao kiến gì?”

“Không có.” Từ Tử Dung lạnh lùng nói.

“Không có? Lẽ nào chúng ta phải ở đây chờ chết?” Hi Nhạn Liễu dựng ngược lông mày, lớn tiếng hỏi.

Từ Tử Dung nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ả: “Nếu không thích ở đây, ngươi có thể chọn chỗ khác chờ chết, không ai cản đâu.”

***

Tác giả có lời muốn nói: Đồ vật đó chính là Huyết Long…
Bình Luận (0)
Comment