Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 282

Edit: Qiezi

Hi Nhạn Liễu thấy biểu cảm của nữ tử lụa xanh thì tức khắc cảm thấy trong lòng thật thoải mái, rốt cuộc cũng có người cảm nhận được trải nghiệm ban đầu của lão nương!

Nữ tử lụa xanh khẽ cắn môi dưới, ánh mắt như giận như oán, nàng ta dịu dàng nói: “Ta cũng muốn rời khỏi nơi này, chẳng qua các ngươi cũng biết bên trong hang động này có một con Huyết Long, chỗ ở của nó chính là cửa ra hang động này. Trừ phi giết chết nó, bằng không đừng ai mong ra ngoài.”

“Ngươi muốn liên thủ với chúng ta?” Từ Tử Nham lập tức hiểu ý nữ nhân này.

Nữ tử lụa xanh gật đầu: “Ta cũng muốn sống sót rời khỏi nơi này, nhưng Huyết Long quá cường đại, ta hoàn toàn đánh không lại nó. Nhưng tốt xấu gì các ngươi vẫn còn có chút thực lực, nếu chúng ta hợp tác, nói không chừng còn có thể có vài phần thắng.”

Từ Tử Nham cúi đầu suy nghĩ một hồi, cùng Từ Tử Dung trao đổi ánh mắt. Sau khi hai bên dùng huyết khế giao lưu, Từ Tử Nham gật đầu với nàng ta: “Được rồi, chúng ta quyết định…”

“Động thủ!” Từ Tử Nham đột nhiên quát lên, một nhánh Lôi Linh Tiễn màu tím nhanh như sét đánh cắm thẳng vào mặt nữ tử lụa xanh.

Đầu ngón tay của Từ Tử Dung khẽ chạm một cái, vô số thực vật sắc bén như mũi đao cắt xoay tròn xung quanh nữ tử, trong nháy mắt cắt nát làn váy của nàng ta, để lại từng vết máu trên đôi chân bạch ngọc.

Những người còn lại chỉ sửng sốt trong tích tắc, rất nhanh, hỏa long của Vệ Kình, hổ gầm của Lặc Hổ cùng với công kích của những người khác đều rơi xuống người nữ tử lụa xanh.

Bị tấn công bất ngờ, dường như ngay lập tức làm nữ nhân này tỉnh mộng.

“Chết tiệt!” Nữ tử lụa xanh trợn tròn hai mắt, gương mặt xinh đẹp vì phẫn nộ mà trở nên xanh tím, hiện ra vài phần dữ tợn.

Nàng ta vung tay lên, từng con bướm màu lam từ trong búi tóc nàng ta bay ra ngoài, nhanh nhẹn như lá rụng, bay về phía những người kia.

“Cẩn thận những con bướm này, chúng nó có tác dụng mê hoặc rất mạnh!” Ánh mắt Từ Tử Nham căng thẳng, vội vã nhắc nhở.

Mọi người chấn động trong lòng, thi triển pháp thuật xua đuổi, ngăn cách những con bướm nhìn như yếu ớt này ở bên ngoài thân thể.

“Làm sao ngươi biết!” Nữ tử lụa xanh la lên, một chiêu này là đòn sát thủ của nữ nhân này, người biết đều bị nàng ta giết chết, tại sao người này lại có thể biết được!

Từ Tử Nham cười lạnh, tự nói trong lòng: Ta không chỉ biết bướm này không thể gần người mà còn biết ngươi tinh thông thuật song tu thải bổ. Mà tinh thể màu lam nhạt kia chính là chí bảo để chúng ta rơi vào ảo trận — Huyễn Thủy Linh Tinh!

Nói tới cũng trùng hợp, nếu nữ nhân này không lấy ra Huyễn Thủy Linh Tinh, nói không chừng Từ Tử Nham thật sự không đoán ra thân phận nàng ta, dù sao trong tiểu thuyết chỉ nói nữ tu tinh thông thải bổ có nhan sắc tuyệt đẹp, chỉ dựa vào bốn chữ này, tuyệt đối không thể nhận ra người thật.

Đáng tiếc Phệ Diện này quá xui xẻo, người khác thì không chịu bám, lại cố tình bám vào một ma nữ Cửu Hương Các tiếng xấu bay xa.

Phải biết rằng nàng ta chính là đạo cụ quan trọng để Bạch Hoa tăng tu vi, tình tiết liên quan đến nàng ta được miêu tả tương đối kỹ càng. Mà trong đó bao gồm việc nàng ta chuyên dùng đạo cụ để chế tạo các loại ảo cảnh PLAY phóng đãng —— Huyễn Thủy Linh Tinh.

╮(╯_╰)╭ Không tìm đường chết sẽ không chết, ai bảo Phệ Diện muốn ra oai phủ đầu chứ, bằng không cũng không đến mức bị Từ Tử Nham phát hiện thân phận nàng ta.

Loại chí bảo trời sinh như Huyễn Thủy Linh Tinh, bản thân nó sẽ sản sinh bài xích đối với vật dơ bẩn. Lúc nãy, sau khi Huyễn Thủy Linh Tinh bị đánh vỡ ánh sáng tầng ngoài trở lên lờ mờ cũng là vì nguyên do này, mà nhờ điểm này nên Từ Tử Nham phát hiện một chút đáng ngờ, kết hợp với những chuyện mà Tả Thâm kể cho bọn họ nghe trước đó, lúc này mới kết luận nữ tử kia đã bị Phệ Diện bám vào người.

Nữ tử lụa xanh —— à không, bây giờ phải gọi nàng ta là Phệ Diện tiểu thư —— cũng không biết suy nghĩ trong lòng Từ Tử Nham, nàng ta chỉ khiếp sợ bản thân lại dễ dàng bị bại lộ thân phận như vậy.

Đáng tiếc Từ Tử Nham hoàn toàn không muốn để nàng ta giải thích, chiêu thức trên tay phóng ra càng lúc càng nhanh, Lôi Linh Tiễn liên tục không ngừng như hình thành một đường thẳng trên không trung.

Phệ Diện chỉ có tu vi ngưng mạch hậu kỳ, đó là do nàng ta cưỡng ép nuốt một lượng lớn đan dược mới làm nữ ma đầu này tăng tu vi đến trình độ như hiện tại. Một mình nàng ta bị mấy người bao vây tấn công, trong đó còn có hai gã kim đan, nếu không nhờ bướm nhỏ của nàng ta có tác dụng mê hoặc khá phiền phức, nàng ta hoàn toàn không thể kiên trì đến bây giờ.

Đáng tiếc, linh lực của Phệ Diện có hạn, nếu bị nhiều người bao vây như vậy mà còn có thể chạy trốn, nhóm người của Từ Tử Nham có thể chết luôn cho rồi…

Trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi, Phệ Diện đã hoàn toàn bại trận, hai chân bị cắt đến mức máu chảy đầm đìa, ngay cả mặt cũng trúng một mũi tên, mù một con mắt.

Gương mặt xinh đẹp vì dính đầy máu tươi mà trở nên vô cùng đáng sợ, mà con mắt lành lặn còn lại nhìn thẳng Từ Tử Nham với vẻ đầy ác độc.

“Đừng nhìn ta như vậy.” Từ Tử Nham nhíu mày: “Khi ngươi bám thân tu sĩ nên nghĩ tới sẽ có ngày này, lẽ nào ngươi cho rằng khi bại lộ thân phận, ngươi và chúng ta còn có thể chung sống hòa bình?”

Phệ Diện quát lên đầy thê lương: “Ta chỉ muốn hợp tác với các ngươi đánh chết Huyết Long!”

Từ Tử Nham bình tĩnh gật đầu: “Ta biết. Nhưng ta không tin ngươi.”

Phệ Diện co rút đồng tử.

Từ Tử Nham lạnh lùng nói: “Tộc Phệ Diện các ngươi lúc nào cũng có thể đổi một thân thể, ta nghĩ trong mắt ngươi, bọn ta đều là thân thể dự bị của ngươi.”

Phệ Diện mím môi, không tranh cãi nữa, chỉ là vừa công kích vừa dùng ánh mắt làm người rợn tóc gáy nhìn Từ Tử Nham: “Ngươi rất thông minh.”

Từ Tử Nham nhún vai: “Chỉ là phân tích đặc tính của tộc Phệ Diện các ngươi mà thôi. Ngươi muốn dùng bọn ta làm bia đỡ đạn, vậy phải xem ngươi còn mạng dùng không đã!”

Phệ Diện giả dối nheo mắt lại, cười lạnh: “Ta còn mạng hay không, các ngươi sẽ biết nhanh thôi!” Vừa dứt lời, nàng ta đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt sáo thật dài, trong cổ họng phát ra một tiếng huýt sáo cực kỳ quái dị.
Bình Luận (0)
Comment