Edit: QieziTừ Tử Nham chợt cảm thấy hai câu nói này có chút ngọt ngào, ậm ờ vài tiếng rồi không tiếp tục hỏi nữa.
(Tâm ma: Ụ ẹ! Sau này tuyệt đối không nhận nhiệm vụ của hai người này nữa. Trong ma kiếp mà còn ân ân ái ái, định bức tử tâm ma à!)
“Khụ khụ… Này, đệ xông vào đây vậy, vậy chúng ta phải vượt qua tâm ma kiếp như thế nào!” Từ Tử Nham gãi đầu, sư phụ chưa nói tâm ma kiếp bị người khác phá thì phải làm sao để giải quyết…
“Vượt cái gì…” Từ Tử Dung bĩu môi khinh thường: “Ca ca chưa bao giờ làm điều ác, trên người hầu như không có tội nghiệt, tâm ma kiếp này cũng chỉ ra vẻ một chút thôi. Mấy người kia đã bị nhìn thấu, chúng ta rời khỏi đây là được.”
(Tâm ma: Khốn nạn! Lão tử còn chưa ra vẻ xong nữa! Ụ ẹ!)
“Ặc… Được rồi, dù sao tâm ma kiếp đã bị phá, vậy thì đi thôi.” Tuy Từ Tử Nham cảm thấy tâm ma kiếp quá đơn giản nhưng có ai ghét chuyện như vậy đâu! Ước gì nó càng đơn giản càng tốt!
Hai người vừa cười cười nói nói rồi xé rách một khoảng không, rời khỏi tâm ma kiếp.
Cả thế giới do tâm ma tạo nên đột nhiên vỡ tan, lộ ra khoảng không gian hư vô. Một con dơi nhỏ cỡ trái bóng đang giận dữ quơ nắm tay, miệng phát ra những tiếng chít chít.
(“Hai tên khốn kiếp! Mau quay lại đây! Nhiệm vụ của lão tử chưa xong a a a a!” TaT)
Đáng tiếc… Hai người rời đi đương nhiên không biết trong lúc vô ý, bọn họ đã gài bẫy một con tâm ma xui xẻo. Hai người thuận lợi thoát khỏi thế giới ý thức, quay về bên trong Phương Cách!
…
…
…
“Tiểu hỗn đản! Còn không mau rút ra cho ta!” Từ Tử Nham mặt đỏ tía tai trừng mắt nhìn Từ Tử Dung vẫn đang đè trên người anh, cố gắng bỏ qua nơi nào đó bị nhồi đầy rất khó chịu.
“Ca ca…” Từ Tử Dung cọ lên gáy anh: “Dù sao cũng đã đột phá, hay là chúng ta củng cố cảnh giới chút đi?”
Từ Tử Nham: ….
(╯‵□′)╯︵┻━┻ củng cố cái con khỉ! Mau rút ra cho ta!!
Từ Tử Nham rất muốn rống giận nhưng đáng tiếc tình thế bắt buộc, thêm nữa là động tác và tư thế hiện tại đều không thích hợp để anh bùng phát nên chỉ có thể vừa tranh cãi vừa thầm chấp nhận để Từ Tử Dung ‘củng cố tu vi’. Sau đó anh âm thầm quyết định, chờ giải quyết xong nhất định phải giáo huấn tiểu hỗn đản không nghe lời này!
… Lại một chút hài hòa …
“Hà…” Từ Tử Dung thở một hơi thật dài, thỏa mãn ngửi mùi hương trên người ca ca.
Từ Tử Nham thở phì phò, qua thật lâu mới lấy lại tinh thần trong cơn cao trào.
“Ta dẫn ca ca đi tắm nha.” Từ Tử Dung chú ý tới ánh mắt ca ca nhìn y có vài phần nguy hiểm, mí mắt hơi giật, trong lòng có cảm giác không ổn.
“Ừ.” Từ Tử Nham gật đầu không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng anh đã xắn tay áo chuẩn bị kỹ càng. Chờ tới khi hoàn toàn khôi phục thể lực anh sẽ lập tức chỉnh tiểu tử thúi này một trận!
Từ Tử Dung nhìn ánh mắt nửa cười nửa không của ca ca mà trái tim khẽ run lên, y lặng lẽ quay mặt đi, tự thắp nến cho bản thân. Xem ra y không thể trốn thoát trận đòn này.
Sau khi trải qua một loạt quá trình tắm rửa —— đánh tơi bời —— chữa thương, cuối cùng Từ Tử Nham và Từ Tử Dung cũng có thể bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu làm thế nào để đào thoát.
“Nghiên cứu pháp tắc không gian quá lâu, chúng ta không có thời gian.” Từ Tử Nham lắc đầu không đồng ý.
Lúc ban đầu hai người có thể đột phá nguyên anh là vì thời cơ đột phá đã chín muồi, nhưng loại chuyện như nắm giữ pháp tắc không gian lại tuyệt không thể làm một lần là xong. Để hiểu rõ và nắm giữ một pháp tắc phải tốn một khoảng thời gian rất dài để cảm ngộ. Ngộ tính của Từ Tử Nham coi như không tệ, nhưng mà dùng vài ngày để hoàn toàn lĩnh ngộ được pháp tắc không gian là điều hoàn toàn không thể. Cho dù thiên đạo có mở cửa sau cho anh cũng không làm được!
Nghĩ đến Bạch Hoa trong tiểu thuyết gốc là nam chính hàng thật giá thật, nói hắn là thiên mệnh cũng không sai, nhưng sau 300 năm kể từ khi hắn bước vào nguyên anh mới miễn cưỡng lĩnh ngộ pháp tắc không gian. Hơn nữa hắn cũng chỉ làm được một vài thuấn di gần gần, muốn giống như La Đại Cước một bước đi ngàn dặm là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Từ Tử Dung cũng biết đề xuất mà bản thân đưa ra khi nãy thật sự có hơi hão huyền, nhưng tình huống hiện tại đã như vậy, những biện pháp khác hầu như không thể làm được, chỉ có cách này là triển vọng nhất.
Không phải là không có biện pháp khác, nhưng cần phải có sự chủ động phối hợp của đại trùng tử bên ngoài.
Gửi gắm hy vọng lên người kẻ địch? Đó không phải là phong cách quen thuộc của Từ Tử Dung!
“Hiện tại cũng không còn cách nào khác.” Y buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Trừ phi con sâu kia phun chúng ta ra ngoài, bằng không… Muốn rời khỏi nơi này thật sự rất khó.”
“Ừ? Bên ngoài có biến đổi?” Ngay khi hai huynh đệ đang thảo luận thì một tia thần thức luôn chú ý tình hình bên ngoài do Từ Tử Nham phóng ra đột nhiên phát hiện một chút thay đổi.
Từ Tử Dung cũng vội vàng phóng một tia thần thức ra ngoài, mới vừa đi qua cửa vào của Phương Cách thì lập tức nhìn thấy đại trùng tử ở bên ngoài đang không ngừng há ngậm mồm, điên cuồng nuốt vào một lượng lớn Hấp Huyết Trùng.
“Nó đang đánh nhau với Hấp Huyết Trùng!” Từ Tử Nham hưng phấn nói.
Từ Tử Dung quan sát một hồi, lắc đầu: “Ta lại nghĩ… Là đám Hấp Huyết Trùng đang dùng thân thể để ‘đút’ đại trùng tử này.”
Từ Tử Nham nghe vậy bèn cẩn thận quan sát thêm một lúc nữa, sau đó mới gật đầu: “Đúng vậy, đám Hấp Huyết Trùng dường như không phản kháng, chấp nhận để bị nó nuốt gọn.”
“Ca ca! Có thể… Đây là cơ hội của chúng ta!” Hai mắt Từ Tử Dung sáng ngời.
Từ Tử Nham gật đầu lia lịa, lúc trước con sâu này sẽ không ngừng nuốt bùn đất hoặc là ngậm chặt miệng bò sát dưới mặt đất. Đối với hành động trước, nó sẽ liên tục dùng răng nhọn nhai nát bùn đất, đối với hành động sau thì nó hoàn toàn không há mồm.
Hai trường hợp này đương nhiên khiến hai người không thể trốn ra, không ngờ đám Hấp Huyết Trùng này lại cho bọn họ một cơ hội chạy trốn!
Khi đại trùng tử đớp lấy Hấp Huyết Trùng thì hoàn toàn không có bước nhai nuốt. Rất có thể là vì so với bùn đất, Hấp Huyết Trùng được tạo thành từ máu hoàn toàn không cần thông qua cửa ải nhai nuốt này.
Dường như đã quen được nuôi dưỡng như vậy, nó lười biếng nằm trên mặt đấy, miệng mở rộng mặc cho Hấp Huyết Trùng như thủy triều chủ động tiến vào miệng.
Cơ hội của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung chính là dựa vào thời khắc không bị răng nhọn của đại trùng tử công kích, chạy thoát ra ngoài theo hướng ngược lại phương hướng đi vào của Hấp Huyết Trùng.
Những Hấp Huyết Trùng bị đại trùng tử nuốt chửng đều là ảnh trùng cấp thấp nhất. Lực công kích của chúng có hạn, với lồng linh lực của tu sĩ nguyên anh thì ít nhất cũng có thể duy trì hơn nửa canh giờ.
Khoảng cách giữa vị trí của Từ Tử Nham, Từ Tử Dung và miệng đại trùng tử cũng chỉ có mười mấy thước, cho dù chỉ có nửa canh giờ cũng đủ để họ thoát khỏi miệng của con sâu này.
Hiện tại, điều cần lo lắng duy nhất chính là một khi bọn họ tiến vào luồng vận chuyển của ảnh trùng, bị ảnh trùng công kích thì liệu có khiến đại trùng tử sản sinh cảnh giác hay không. Nếu quái vật lớn như nó phát hiện trong miệng có thứ gì đó quậy phá, hai người bọn họ có thể sẽ gặp tai ương.
Bọn họ có thể tiếp tục giấu mình trong Phương Cách, nhưng nếu như vậy thì không khác gì đánh mất một cơ hội tốt để trốn ra ngoài!
“Mặc kệ! Dù gì cũng phải mạo hiểm một lần! Cùng lắm thì quay về chỗ cũ thôi!” Từ Tử Nham vô cùng khí phách nói.
Tuy rằng kế hoạch này có rất nhiều kẽ hở, nhưng giống như anh đã nói, cùng lắm thì bọn họ quay về bên trong Phương Cách. Tình trạng xấu nhất cũng chỉ giống như hiện tại, còn chuyện gì đáng lo lắng?
“Vậy được, chuyện này không nên chậm trễ. Vì để tránh nó ăn no, chúng ta mau đi ra đi.” Từ Tử Dung gật đầu nói.
Hai huynh đệ bổ sung thêm một lớp lồng linh lực, vì lý do an toàn nên Từ Tử Nham kích phát thêm hai tấm Kim Cang Phù.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Từ Tử Dung dựa lên người ca ca, hai thân hình lóe lên rồi xuất hiện trong miệng đại trùng tử.
Lúc ở trong Phương Cách cảm giác vẫn còn mơ hồ, chỉ tới khi thật sự đi ra mới cảm nhận được một áp lực vô cùng mạnh mẽ.
Đặc biệt là trong một cái khoang lớn như hang núi, xung quanh mọc đầy răng nhọn chằng chịt. Mỗi khi những cái răng nhọn này hoạt động, vô số khoáng thạch cỡ lớn sẽ bị mớ răng này cắn nát, hóa thành đá vụn.
Trong hai ngày bị nhốt, Từ Tử Nham đã từng vô số lần thấy nó cắn nuốt rất nhiều loại khoáng thạch. Trong các loại khoáng thạch này sẽ có một số khoáng thạch hiếm có độ cứng cực cao. Nếu nó có thể dễ dàng nhai vỡ chúng thì nhai nát cơ thể Từ Tử Nham cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng.
May là bây giờ có đám Hấp Huyết Trùng chủ động hỗ trợ, bằng không muốn tìm thời điểm con sâu này mở miệng mà không nhai đúng là rất khó khăn.
Ong ong ——
Hai người vừa mới xuất hiện thì đã bị Hấp Huyết Trùng xông vào như thủy triều che lấp.
Nhưng điều khiến người ta vui mừng là không biết Hấp Huyết Trùng nhận được mệnh lệnh gì mà ngoại trừ một đám vây xung quanh lồng linh lực thì những con còn lại vẫn thấy chết không sờn vọt về phía miệng của đại trùng tử.
Hấp Huyết Trùng xung quanh lồng linh lực chỉ là hút linh lực theo bản năng, ngoài ra chúng không thèm để ý cái khác. Từ Tử Nham suy tính, dựa theo tốc độ tổn thất linh lực hiện tại, bọn họ hoàn toàn có thể bình an rời khỏi miệng của con sâu này.
—— đương nhiên, sau khi ra ngoài bị nó phát hiện rồi không biết có đánh thêm trận nữa hay không thì là một chuyện khác. So với bị nuốt chửng thì ít nhất ở bên ngoài, hai người còn có thể đánh với nó!
Ngược hướng với Hấp Huyết Trùng, hai người cẩn thận bước về phía trước, rất sợ sẽ vô tình đánh thức đại trùng tử, khiến kế hoạch của bọn họ thất bại trong gang tấc.
Vô cùng may mắn là cho tới khi bọn họ rời khỏi miệng của đại trùng tử, nó vẫn không có chút phản ứng nào. Nếu không phải lúc ở trong miệng nó cảm nhận được thân thể nó hơi rung động, nói không chừng hai người sẽ hiểu lầm rằng con sâu này đã chết.
Cẩn thận che giấu trong hàng ngũ Hấp Huyết Trùng, dùng năng lực đặc biệt của Phương Cách để ẩn đi thân thể của bọn họ.
Hai người lặng lẽ rời khỏi miệng đại trùng tử, nhờ đám Hấp Huyết Trùng bám ở phía ngoài lồng linh lực yểm trợ nên cho dù lẫn giữa đoàn Hấp Huyết Trùng nhưng Từ Tử Nham và Từ Tử Dung vẫn không bị phát hiện!
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, trong lúc chỉ còn vài bước chân nữa là thoát khỏi hang động thì một con sâu có nhãn cầu cực lớn đột nhiên phát ra một tiếng kêu mãnh liệt, hai cái chân khẳng khiu chỉ về hướng hai người đang ẩn thân.
“Không ổn! Chạy mau!” Từ Tử Nham lập tức phát hiện bất thường, không dám quay lại nhìn sau lưng mà trực tiếp ngự kiếm bay lên.