Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 316

Edit: Qiezi

Từ Tử Nham cảm thấy hơi đau đầu, đối mặt với một chủng tộc không sợ hy sinh như thế này thật khiến người ta bối rối.

Nhưng nếu bị một con sâu làm khó dễ dàng như thế —— vậy thì hào quang nam chính của Từ Tử Nham nhất định có vấn đề!

Anh đảo mắt, phóng ra một tia Lôi Linh Tiễn, nhưng mục tiêu không phải phi trùng sáu cánh mà là —— đại trùng tử đang mê man trên mặt đất.

Trùng cự nhãn chấn động, trong đôi mắt xẹt qua tia hung dữ!

Tuy rằng màn sương xanh do trùng hình cầu tự bạo vẫn còn nhưng đã loãng đi rất nhiều, huống chi tác dụng của màn sương này là thôi miên đại trùng tử. Nếu thật sự bị một tia Lôi Linh Tiễn vô cùng uy lực kia bắn lên người, đừng nói là ngủ, chỉ cần không chết đều sẽ nhảy lên.

Từ Tử Nham hiểu rõ uy lực của đại trùng tử, anh không tin thứ mà ngay cả anh và Từ Tử Dung đều không đối phó được lại có thể bị đám Hấp Huyết Trùng này dễ dàng khống chế.

Nhìn từ hành động của chúng, rất rõ ràng là cũng không thể trêu chọc đại trùng tử, nếu không chúng sẽ không dùng sương xanh để thôi miên mà là trực tiếp xử lý nó.

Từ Tử Nham dùng ánh mắt biểu đạt suy nghĩ rất rõ ràng: Hoặc là ta lấy được chút da, hoặc là ta bắn tên, đại trùng tử tỉnh lại, đập một nát hai.

Trùng cự nhãn oán hận nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cuối cùng vẫy hai cái chân dài be bé.

Phi trùng sáu cánh ở gần Từ Tử Nham chậm rãi thối lui, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt của đại trùng tử.

Từ Tử Nham cảnh giác nhìn đám sâu này, lấy ra một phi kiếm dự phòng, cắt một chút da trên phần da thịt lộ ra bên ngoài ——

Xoẹt!

Tia lửa văng khắp nơi, dùng phi kiếm kia không những không cắt được lớp da mà còn bị dội ngược.

Từ Tử Nham chấn động, anh không ngờ lớp da ngoài của đại trùng tử lại cứng rắn như thế, phi kiếm bình thường không thể cắt được.

Con trùng cự nhãn lại lộ ra thái độ trào phúng, hai chân khẽ huơ, có ý hơi khinh thường.

Từ Tử Nham sa sầm mặt, một cổ linh lực bàng bạc dũng mãnh tiến vào phi kiếm. Cánh tay vung lên, một mảnh da rơi xuống.

Sau đó bởi vì chất liệu của phi kiếm mà nó vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng miếng da như vỏ cây cũng đã rơi vào tay anh.

Trùng cự nhãn híp mắt, nhìn về phía Từ Tử Nham vô cùng âm hiểm.

Từ Tử Nham nhếch mi cười cười, anh đánh không lại đại trùng tử nhưng chẳng lẽ lại sợ trùng này sao?

—— vừa nhìn ngoại hình đã biết hướng tiến hóa của nó chủ yếu là đại não, nếu không nó sẽ không có chỉ số thông minh cao như vậy. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là vũ lực thấp, nếu một đấu một, đừng nói nguyên anh, có lẽ tu sĩ trúc cơ cũng có thể giết nó ngay tức khắc!

Ngay khi hai bên đang trong trạng thái giằng co vi diệu, con trùng cự nhãn đột nhiên phát ra một tiếng sắc bén.

Từ Tử Nham theo bản năng cảm thấy không ổn, Cực Quang dưới chân anh đột ngột tháo chạy, đúng lúc nhảy vào khu vực của phi trùng sáu cánh đang tấn công Từ Tử Dung.

“Gào!” Màn sương xanh xung quanh đại trùng tử không biết từ khi nào đã tan hết, mà ảnh trùng cũng tiến vào miệng đại trùng tử như thủy triều dâng.

Đại trùng tử ăn uống no đủ tỉnh giấc, trước tiên nó phát hiện hai nhân loại đang lơ lửng giữa không trung và đám sâu nhỏ xung quanh hai nhân loại này.

Trong địa bàn có đồ vật khác xuất hiện? Đại trùng tử lập tức cảm thấy như bị xâm phạm!

Nó rít lên đầy căm tức, thân hình khổng lồ đột nhiên đứng thẳng, ngoại trừ miệng không nhìn thấy được thì dường như cả đầu nó đều hướng về phía Từ Tử Nham.

Con trùng cự nhãn kia lại phát ra một tiếng kêu tràn ngập ý cười nhạo báng.

Nó đứng cách cửa động rất gần, lúc này còn được phi trùng sáu cánh vây xung quanh bảo vệ tiến vào cửa động kia.

Hai con mắt to của nó nhìn sang Từ Tử Nham với ác ý vô cùng rõ ràng, sau đó một tiếng bén nhọn vang lên, các phi trùng sáu cánh còn lại lập tức công kích theo kiểu tự sát về phía Từ Tử Nham!

Hai người nhất thời luống cuống, tuy rắng những con trùng kia không thể tạo thành sát thương trí mạng cho họ nhưng lại trì hoãn thời gian chạy trốn quý giá!

“Gào!” Đại trùng tử bất mãn vì bị bỏ qua, rống giận đánh bay toàn bộ phi trùng sáu cánh.

Từ Tử Nham đã giao thủ với phi trùng, đương nhiên biết lớp vỏ ngoài của chúng nó cứng rắn như kim loại, nhưng không ngờ ‘cứng rắn’ trong nhận thức của anh lại bị đại trùng tử chạm một cái là nứt, có không ít phi trùng trực tiếp va vào vách đá vỡ nát.

“Má ơi! Rốt cuộc đây là thứ quỷ gì! Tại sao lại lợi hại như vậy!” Từ Tử Nham tê rần.

Lúc trước bị đại trùng tử nuốt vào bụng vẫn chưa cảm nhận rõ ràng, bây giờ khi chính mắt chứng kiến thực lực của nó quả thật khiến người ta tuyệt vọng!

Mắt thấy phi trùng sáu cánh chết, trong mắt trùng cự nhãn cũng toát ra vài phần đau lòng.

Xem ra trong tộc Hấp Huyết Trùng, phi trùng sáu cánh cũng thuộc loại binh chủng cấp cao, bây giờ tổn thất nhiều như vậy có lẽ có thể tạo thành chút phiền toái cho người đứng trong bóng tối kia.

“Đi mau!”

Nhân dịp đại trùng tử đang bận rộn giết phi trùng sáu cánh ở gần nó nhất, Từ Tử Nham chịu đựng công kích của phi trùng, kéo Từ Tử Dung chạy trốn như điên.

Bị phi trùng sáu cánh công kích cùng lắm là bị thương, nhưng nếu đại trùng tử đuổi theo kịp thì chắc chắn sẽ toi mạng!

“Cực Quang!” Từ Tử Nham trực tiếp bỏ qua phi kiếm của Từ Tử Dung, kéo y lên Cực Quang.

Sau khi Từ Tử Dung đứng vững, anh lập tức khởi động thuộc tính phá không của nó.

Ong ——

Cực Quang phát ra một tràng âm thanh run rẩy, sau đó hai người lập tức cảm nhận được không gian xung quanh sinh ra một cổ dao động kỳ dị. Sau khi dao động trôi qua, hai người phát hiện bản thân đột nhiên xuất hiện trước mặt trùng cự nhãn.

Đột ngột phá không khiến cả người, sâu đều chấn động. Từ Tử Nham không ngờ bây giờ Cực Quang đã có thể phá không xa đến vậy, mà trùng cự nhãn thì hoàn toàn không hiểu tại sao người này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nó??

Đối với ánh mắt ngạc nhiên của trùng cự nhãn, Từ Tử Nham nhanh chóng quyết định ném một tia Lôi Xà Giảo Sát ra ngoài.

Giống như suy đoán của anh, vũ lực của trùng cự nhãn cực thấp, căn bản ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có đã bị Lôi Xà Giảo Sát cắn thành từng khối.

Trùng cự nhãn vừa chết, phi trùng sáu cánh ở xung quanh bảo vệ lập tức phát điên.

Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy đối tượng chúng phụ trách bảo vệ bị Lôi Xà Giảo Sát cắt thành từng khối…

Đám sâu phát ra một tiếng hét thảm.

Phi trùng sáu cánh xung quanh trùng cự nhãn điên cuồng công kích Từ Tử Nham, bọn chúng hoàn toàn không quan tâm vết thương, liều mạng nhào về phía anh.

Nhưng mất đi sự chỉ huy của trùng cự nhãn, vây công của bọn chúng bắt đầu xuất hiện kẽ hở. Nếu không phải Từ Tử Nham còn bận chạy trốn, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể biến đám trùng này thành sâu chết!

“Tử Dung! Bảo vệ ta!” Ngăn chặn công kích của phi trùng, Từ Tử Nham rất vô sỉ thu tất cả da của đại trùng tử mà phi trùng sáu cánh vất vả thu thập vào trong Phương Cách.

Dù sao con trùng cự nhãn vừa chết, đám phi trùng này lập tức rối loạn, ngoại trừ điên cuồng công kích anh thì còn muốn bảo vệ mớ da ngoài này.

“Đã xong! Cực Quang, đi!” Thu xong tất cả da của đại trùng tử, Từ Tử Nham liếc sang thấy nó đã sắp đánh về phía bọn này, lập tức khởi động thuộc tính phá không của Cực Quang lần hai.

Thuộc tính này của Cực Quang đúng là lợi khí chạy trốn. Mặc dù đang ở trong động nên bị hạn chế, không thể tùy ý di chuyển nhưng lúc này bọn họ đã chuyển tới đứng ở cửa động, hoàn toàn không cần lo lắng gì, cứ chạy về phía trước là được.

Vèo ——

Với tốc độ chạy trốn kinh người của Cực Quang, kết hợp cùng một lần phá không nữa, rất nhanh họ đã bỏ lại đại trùng tử và toàn bộ phi trùng sáu cánh ở phía sau.

“Gào!”

Một tiếng rống to của đại trùng tử kéo theo một cổ dao động kỳ dị. Từ Tử Nham vừa nghe thấy âm thanh này đã cảm thấy không ổn, nhanh nhẹn ôm Từ Tử Dung lăn vào trong Phương Cách.

Tồn tại của Phương Cách giống như một không gian độc lập, tuy cổ dao động kia thần kỳ nhưng không có cách nào ảnh hưởng đến hai huynh đệ Từ gia đang ẩn thân bên trong.

Thừa dịp cổ dao động kia đi qua, Từ Tử Nham lập tức nhảy ra khỏi Phương Cách, tiếp tục khống chế Cực Quang chạy trốn.

Tuy rằng trốn trong Phương Cách cũng có thể né được công kích của đại trùng tử nhưng ai có thể đảm bảo sau khi bọn họ biến mất, đại trùng tử kia sẽ không ngồi xổm chờ đợi ở nơi bọn họ biến mất?

Suy đoán từ hình thể thì con sâu này đã sống trên vạn năm, nhỡ đâu nó đánh một giấc bên ngoài Phương Cách, nói không chừng thời gian sẽ kéo dài từ trăm đến ngàn năm.

Đại trùng tử ngủ được nhưng Từ Tử Nham không chờ được. Thay vì mạo hiểm bị người ta diệt khẩu thì thà rằng nhân dịp đại trùng tử đang bận giết phi trùng sáu cánh, chạy trốn trước một bước!

Cứ như vậy, mỗi khi đại trùng tử phát ra dao động kỳ lạ thì Từ Tử Nham sẽ vào Phương Cách, chờ đến khi hết dao động thì trở ra. Sau khi lặp lại vài lần, con đại trùng tử kia không còn phát ra dao động nữa. Dường như cổ dao động này không phải là vũ khí bình thường của nó, sử dụng rất tốn sức, phải dùng tiết kiệm một chút.

Nhưng đại trùng tử cũng không buông tha, luôn gắt gao đuổi theo Từ Tử Nham, giống như phải chứng minh tôn nghiêm của nó không thể bị khinh nhờn, ai cướp đoạt lợi ích của nó sẽ phải trả cái giá đắt.

Hai bên ngươi đuổi ta trốn suốt ba ngày, trong đó có không ít lần Từ Tử Nham đi vào ngõ cụt, suýt chút nữa bị đại trùng tử bắt được. Cũng may là may mắn của Từ Tử Nham không tệ, mỗi lần đi vào ngõ cụt đều có thể lợi dụng thuộc tính phá không của Cực Quang để đào thoát, cuối cùng sau khi vào một con đường vô cùng trống trái, con đại trùng tử kia quyết định không truy đuổi nữa.

“Phù… Nguy hiểm thật!” Từ Tử Nham lau mồ hôi trên đầu, nhảy khỏi Cực Quang.

Liên tục ngự kiếm phi hành ba ngày, suýt chút nữa lấy mạng anh. Nếu không nhờ trong Phương Cách chứa nhiều linh quả hệ lôi, chỉ sợ linh lực của anh sẽ bị tiêu hao đến mức kiệt sức mà chết.

Nhưng sự tiêu hao này cũng hơi lớn, Từ Tử Nham dò xét Phương Cách một vòng, cảm thấy vô cùng đau lòng.

Linh quả hệ lôi khó khăn lắm mới tiết kiệm được đã bị dùng hơn phân nửa, cùng với đó còn phải xài không ít linh thạch thượng phẩm trong lần truy đuổi này.

“Phá sản, phá sản!!” Từ Tử Nham nhìn kho dự trữ trong Phương Cách, miệng rầm rì khe khẽ.

Từ Tử Dung cười bất đắc dĩ: “Ca ca, có thể thoát được một mạng đã là không tệ rồi, sao ca ca còn tiếc những linh quả này.”
Bình Luận (0)
Comment