Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 322

Edit: Qiezi

“Đi thôi.” La Đại Cước phóng ra thần thức của ông. Bởi vì trong lòng đất, thần thức bị áp chế rất lớn. Hơn nữa xuyên qua lớp đất, đá sẽ hao tổn thần thức rất nặng nề, thế nên phạm vi thần thức bao trùm chỉ trong mấy trăm dặm.

Sau khi xác nhận Địa Nham Long Trùng không có trong phạm vi này, La Đại Cước cuốn lấy hai đồ đệ chạy ngược lại phương hướng mà họ chạy trốn lúc trước.

Chỉ tốn ba canh giờ ngắn ngủi, bọn họ đã đi tới không gian rộng lớn mà lúc trước đám Hấp Huyết Trùng thu hoạch Nham Tiết.

“Lúc trước chính là ở nơi này, con Địa Nham Long Trùng kia bị Hấp Huyết Trùng thôi miên, sau đó bị chúng nó lấy được Nham Tiết.” Từ Tử Nham chỉ vào không gian ở phía Tây Nam nói.

La Đại Cước lập tức quét thần thức sang, quả nhiên phát hiện rất nhiều dấu vết.

Những dấu vết này, có vết do Hấp Huyết Trùng tạo thành, có vết do Địa Nham Long Trùng công kích tạo thành. Rất rõ ràng, bất luận là Hấp Huyết Trùng hay Địa Nham Long Trùng đều không có khái niệm dọn dẹp chiến trường.

“Có thể chạy trốn khỏi ổ trùng này, vận may của hai đứa thật sự không tệ.” La Đại Cước thản nhiên nhìn Từ Tử Nham, thờ ơ nói.

Từ Tử Nham có chút ngượng ngùng, bởi vì không dám nói ra sự tồn tại của Phương Cách nên anh từng làm một chút ‘nghệ thuật gia công’ đối với những chuyện đã trải qua trước đây. Đương nhiên ‘nghệ thuật gia công’ này đã sớm bị La Đại Cước phát hiện, chẳng qua sư phụ cũng không có ý truy cứu nên mặc kệ anh ậm ờ cho qua chuyện.

La Đại Cước lại một lần nữa phóng thần thức tra xét mảnh không gian rộng lớn này, ngay cả dấu vết rất nhỏ cũng không bỏ qua.

Theo thời gian trôi qua, vẻ mặt của La Đại Cước cũng càng ngày càng gay gắt, thậm chí ông còn đi đến nơi chiến đấu của hai huynh đệ Từ gia và phi trùng sáu cánh. Nhìn thấy dấu vết chiến đấu này, La Đại Cước tỏ vẻ khá u sầu.

“Sư phụ? Người phát hiện cái gì?” Từ Tử Nham tò mò hỏi.

La Đại Cước nhẹ nhàng lắc đầu, ông ngẩng đầu nhìn Từ Tử Nham: “Tử Nham, con nói đúng rồi. Chắc chắn sau lưng Hấp Huyết Trùng có người giúp đỡ.”

Từ Tử Nham hơi sửng sốt: “Sao sư phụ có thể khẳng định như vậy?”

La Đại Cước cười nhếch môi: “Tử Nham, con cũng là người đã vào Đấu Chiến Tháp, chẳng lẽ chưa từng nói chuyện với các tu sĩ đang chiến đấu với Ma tộc?”

Từ Tử Nham gật đầu, trên mặt tràn đầy hoài nghi: “Đương nhiên có nói chuyện, nhưng… Việc đó và chuyện hiện tại có liên quan gì sao?”

La Đại Cước đột nhiên tỏ vẻ khá hứng thú: “Con không biết? Các tu sĩ giao chiến với Ma tộc, phần lớn đều tinh thông một số chiến trận. Chiến trận chính là pháp trận chiến đấu do hơn năm trăm tu sĩ cùng tạo thành. Khi Ma tộc tấn công theo quy mô, chỉ có chiến trận này mới có thể chống đỡ thế tiến công của bọn chúng.”

Nghe xong những lời này, Từ Tử Nham thật sự chấn động với tu sĩ Tu Chân Giới.

Quả nhiên thế giới này không thiếu người thông minh, đã có người có thể nghĩ đến việc lợi dụng số lượng Hấp Huyết Trùng đông đảo để áp chế tu sĩ thì đương nhiên cũng sẽ có người nghĩ đến việc lấy uy lực của chiến trận để đối nghịch với chiến tranh quy mô lớn.

Chẳng qua trong những ngày anh ở Đấu Chiến Tháp, phần lớn thời gian đều tập trung đối phó Hấp Huyết Trùng. Hơn nữa ở những vực kia, chiến trận là thứ vô cùng thông dụng, các tu sĩ hoàn toàn không ngờ Từ Tử Nham không biết chút gì về chiến trận, cho nên bình thường cũng không đề cập đến nó.

Từ Tử Nham ngại ngùng gãi đầu, uổng công hai ngày trước anh còn lo lắng tu sĩ trong Huyền Vũ Vực không có biện pháp ứng phó với tác chiến quy mô lớn của Hấp Huyết Trùng, thì ra đã sớm có người nghĩ ra biện pháp đối chiến.

Ặc… Không đúng, khoan đã!

“Sư phụ, tu sĩ Huyền Vũ Vực cũng tinh thông chiến trận hả?” Từ Tử Nham lo lắng hỏi.

“Đương nhiên không.” La Đại Cước tỏ vẻ con thật ngu ngốc: “Huyền Vũ Vực chưa bao giờ xuất hiện bóng dáng Ma tộc, tu sĩ nơi này luyện chiến trận để làm gì.”

Từ Tử Nham:… (:3″ ∠) Cho nên chúng ta vẫn không có cách đối phó với nhiều binh chủng Hấp Huyết Trùng phối hợp tác chiến phải không…

“Sở dĩ ta nhắc tới chiến trận là vì ——” La Đại Cước nhìn dấu vết trên mặt đất, trong đáy mắt lóe lên tia tàn khốc: “Những phi trùng sáu cánh vây công các con đã sử dụng chiến trận!”

“Cái gì?” Vừa nghe xong, Từ Tử Nham nhất thời hoảng hốt.

La Đại Cước lộ ra vài phần nghi ngờ: “Mông Kính của Huyền Vũ Vực bị tổn hại lâu như vậy, sao lại có ma nhân tinh thông chiến trận xuất hiện ở đây?”

“Ma nhân? Đó là cái gì?” Từ Tử Nham tò mò hỏi.

La Đại Cước hừ lạnh: “Ma nhân chính là phản đồ của nhân loại! Trong đại chiến nhân ma, có đôi khi sẽ có ma nhân xuất hiện.”

“Nhưng… Không phải Ma tộc và Nhân tộc không thể cùng tồn tại sao? Tại sao ma nhân lại nương nhờ Ma tộc?” Từ Tử Nham thật sự không hiểu. Bất luận là trong trí nhớ nguyên thân hay trong quyển tiểu thuyết kia đều không đề cập đến sự tồn tại của ma nhân, cho nên tất cả tin tức anh biết về Ma tộc đều xuất phát từ Đấu Chiến Tháp.

Nhưng theo như những lời vừa rồi, tin tức anh thám thính ở Đấu Chiến Tháp đều là tin về Hấp Huyết Trùng, đối với những tin tức khác hầu như chưa từng tiếp xúc, đương nhiên cũng sẽ không biết ma nhân.

La đại gia thở dài: “Nhân loại luôn xem ma nhân là sự sỉ nhục cho nên không ai nhắc tới chúng, con không biết sự tồn tại của chúng cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa số lượng ma nhân rất ít, tu vi của bọn họ đều trên nguyên anh…” Nói đến đây, ông đột nhiên cười lạnh: “Tu sĩ dưới nguyên anh hoàn toàn không chịu nổi ma khí quán thể.”

“Ma khí quán thể?” Từ Tử Nham nhạy bén nắm được trọng điểm: “Là chuyển hóa nhân loại thành Ma tộc?”

“Đúng vậy.” Từ Tử Nham cười khổ: “Nói đến cũng lạ, nhân loại thật sự là loài động vật phức tạp nhất thế giới này. Có dũng sỹ vì nghĩa hy sinh, cũng có người nhát gan ham sống sợ chết.”

Ông nhìn Từ Tử Nham: “Nghe nói ma nhân đầu tiên là một vị tu sĩ nguyên anh thọ nguyên tương tẫn*. Tông môn của gã bị Ma tộc hủy diệt, mà bản thân gã cũng không còn hy vọng đột phá, lúc nào cũng có thể ngã xuống. Khi đó trong Vực của gã đang đại chiến hỗn loạn, nhân loại rơi vào thế yếu, vì thế vị tu sĩ này lén vào đại bản doanh của Ma tộc, muốn cùng ma soái đồng quy vu tận. Ai ngờ…. Lần xuất hiện tiếp theo, gã đã trở thành tu sĩ Hóa Thần, hơn nữa cả người ma khí lượn lờ, đứng ở phe đối lập với nhân loại.”

(Thọ nguyên tương tẫn: tuổi thọ đã cạn.)

“Ma khí khiến gã đột phá?” Từ Tử Dung thuận tiên hỏi một câu.

La Đại Cước nhìn y: “Đúng vậy, một khi đột phá Hóa Thần, gã sẽ có thêm tuổi thọ mấy ngàn năm. Vì để bản thân sống sót, tông môn hay nhân loại đều bị gã từ bỏ.”

Từ Tử Nham im lặng, anh thật sự không ngờ ‘ma nhân’ khiến nhân loại oán hận lại xuất hiện như vậy.

“Từ đó về sau, lần lượt có một số tu sĩ đầu hàng Ma tộc. Có người hết tuổi thọ, hy vọng có thể lợi dụng ma khí kéo dài tuổi thọ, có người thì hy vọng đạt được sức mạnh cường đại hơn. Sau khi tu sĩ tiếp nhận ma khí quán thể, chỉ cần bất tử thì đều có thể tăng một hai cấp, hơn nữa uy lực của chiêu thức cũng sẽ được tăng cường. Vì thế những ma nhân này trở thành tiên phong của Ma tộc, thay Ma tộc chinh chiến giết chóc.”

“Sư phụ, sao người biết được việc này?” Từ Tử Nham dè dặt hỏi.

La Đại Cước từng đến Đấu Chiến Tháp đương nhiên biết tin tức của ma nhân không kỳ quái, nhưng ông biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy thì không bình thường. Theo như lời ông nói thì ma nhân là sỉ nhục của nhân loại, ngoại trừ gặp trên chiến trường, nếu không tất cả mọi người đều cố gắng bỏ qua sự tồn tại của họ.

Trên gương mặt La Đại Cước nhuốm vài phần đau thương, ông vỗ vai Từ Tử Nham: “Ta từng quen biết một người bằng hữu trong Đấu Chiến Tháp, sư phụ của hắn là một ma nhân. Ta và người bằng hữu kia rất mâu thuẫn, một bên là đại nghĩa Nhân tộc, một bên là sư phụ nuôi hắn từ nhỏ, dốc lòng dạy dỗ.”

“Vậy vị bằng hữu của người…” Trong lòng Từ Tử Nham đã đoán được kết quả.

“Hắn đã chết. Chết trên tay sư phụ ma nhân.” La Đại Cước bình tĩnh nói.

Từ Tử Nham im lặng, kết quả như vậy rất đau lòng, nhưng có lẽ đây cũng là hy vọng của vị bằng hữu kia cũng nên.

“Được rồi, không nhắc tới hắn nữa.” La Đại Cước lên tinh thần: “Mục đích hiện tại của chúng ta là phải tìm được Địa Nham Long Trùng. Mệnh lệnh của chưởng môn sư huynh là quan trọng nhất, nếu không…”

Vẻ mặt La Đại Cước đau khổ, giống như nhớ lại chuyện gì kinh hãi lắm: “Được rồi, lát nữa hai đứa đuổi theo ta, một kia có động tĩnh của con sâu kia liền…”

“Gào!”

La Đại Cước còn chưa nói xong, trong một thông đạo cách đó không xa lập tức truyền đến tiếng gầm rú phẫn nộ của Địa Nham Long Trùng.

Sau đó, một cỗ dao động kỳ lạ xông tới. Huynh đệ Từ gia sớm có chuẩn bị quyết đoán nhảy xuống phi kiếm, chỉ có La Đại Cước xúi quẩy chưa từng cảm nhận công kích sóng âm kỳ dị này nên thất thố, phi kiếm run lên, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

“Sư phụ không sao chứ?” Từ Tử Dung nhìn như săn sóc nhưng thật ra rất vui sướng khi sư phụ gặp họa, hỏi.

“Không có gì!” Gương mặt già nua của La Đại Cước đỏ lên, mất thể diện trước mặt đệ tử.

“Cẩn thận, nó lập tức đi ra!” Từ Tử Nham vội nhắc nhở.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe thêm một tiếng gầm đầy giận dữ, sau đó Địa Nham Long Trùng như xe lửa vọt ra khỏi thông đạo.

Đây là lần đầu tiên Từ Tử Nham trực diện nhìn thấy cái miệng lớn của Địa Nham Long Trùng. Không thể không nói, đối mặt với hàm răng sắc bén kia khiến người khác cảm thấy vô cùng chấn động.

Chẳng qua lúc này không phải thời gian để anh ngẩn người, anh cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi bị Từ Tử Dung kéo đi trốn sau lưng La Đại Cước.

La Đại Cước: …

Từ Tử Dung bình tĩnh, y trốn rất nhanh. Trong ba người, y và ca ca đều là người mới vào nguyên anh, đương nhiên không thể so với La Đại Cước nguyên anh hậu kỳ nửa bước Hóa Thần.

Hơn nữa trên tay La Đại Cước còn có pháp bảo chuyên khắc chế Địa Nham Long Trùng, ông không lên thì ai lên?

La Đại Cước bất lực, liếc mắt xem thường. Ông khẽ quát một tiếng, ánh sáng năm màu sáng rực trong tay, một tòa mê cung bốn mặt bị ông ném lên không trung. Mê cung đột nhiên biến lớn rồi hút Địa Nham Long Trùng đang bổ nhào vào bọn họ.

“Thành!” La Đại Cước lại một lần nữa thu nhỏ mê cung rồi nắm trong tay, vẻ mặt thoải mái nói.





Xong… Xong rồi?

Từ Tử Nham cảm thấy não không đủ dùng, khó khăn ở đâu? Thoải mái bắt được một con yêu thú Đại Thừa Kỳ, khó khăn cái cọng lông á!
Bình Luận (0)
Comment